Con em thằng bạn chỉ cà khịa mỗi tôi

chương 7: bạn gái giả của tôi cản trở câu trả lời của tôi cho lời tỏ tình của cô ấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thị trấn của chúng tôi có một nhà ga xe lửa. Qua bao năm tháng, khu vực xung quanh đã thay đổi. Những toà nhà chọc trời cao chót vót, những văn phòng lớn, những cửa tiệm đắt tiền, và những nhà hàng mọc lên. Nơi này có vẻ như cứ thế mà đi lên, ngày càng xuất hiện nhiều điểm hút khách hơn, và bầu không khí về đêm thì thay đổi 180 độ.

Vào ban ngày, đây là một nơi có đầy những đứa trẻ đến để vui đùa sau một ngày dài đi học, di hẹn hò, hay là những thứ khác mà học sinh hay làm. Nhưng về đêm, nó thay hình đổi dạng hoàn toàn: trở thành địa phận của những thành viên sành điệu nhất xã hội. Một buổi tối với không khí nhẹ nhàng, hợp thời, với những người đàn ông bảnh bao trong những bộ vest đắt tiền và những người phụ nữ kiêu ngạo cụng ly rượu với nhau.

Toà nhà 48 tầng ngắm nhìn cả hai quan cảnh này từ phía trên cao bầu trời mỗi ngày được gọi là Toà Tháp Nửa Đêm, và là nơi được đại đa số người dùng làm điểm mốc để nhận diện nhà ga này.

Và tôi đang ở đây, trong một nhà hàng sang trọng toạ lạc trên tầng 13 của Toà Tháp Nửa Đêm, đang nhìn xuống những ánh đèn của thành phố từ phía cửa sổ. Giờ là 8 giờ tố. Tôi mặc bộ vest Armani mình để dành cho những dịp như thế này và đợi Mashiro đến.

Hình phản chiếu mờ nhạt của tôi trong cửa sổ xém tí nữa khiến tôi bất giác cười. Có học sinh cao trung nào mà lại đi ăn mặc thế này không? Mà, đến cả một người bình thường của bình thường như tôi cũng có thể trông đẹp trai hơn nếu mặc đúng bộ đồ - và đúng là tôi trông không quá tệ thật. Tôi đã đặt chỗ ở đây, giả vờ mình là người trưởng thành, chắc là sẽ không bị phát hiện với bộ dạng này đâu.

Tôi đang ngồi và lo chuyện của mình thì một người đàn ông lớn tuổi hơn tiếp cận: là bồi bàn.

“Khách của ngài đã đến rồi ạ.”

“Cảm ơn anh. Chào, Mashiro. Hợp với cậu lắm đấy.” Tôi mỉm cười với cô gái đang trốn sau lưng bồi bàn.

Cô ấy đang mặc một bộ váy màu xanh da trời. Cái thắt lưng mỏng xung quanh hông của cô được tô điểm bằng một cái khoá màu vàng kim. Bộ dạng của cô hào nhoáng, nhưng cũng không hề màu mè. Dù váy khá hở ở phần trên, để lộ ra làn da trắng như tuyết của cô, nhưng điều đó tạo ra một bầu không khí trang nhã hơn là trần tục.

Mái tóc của cô được chăm sóc kĩ càng, môi đã trét son, và trang điểm cũng hoàn hảo. Rõ ràng là Mashiro đang cố gắng hết sức để chưng diện.

Với một khuôn mặt đỏ chót, Mashiro ngồi xuống chiếc ghế bồi bàn kéo ra một cách cứng nhắc. Cách tay chân cô ấy di chuyển đồng bộ tuyệt đối với nhau nhìn như robot vậy, nên tôi không thể không cười.

“Đ-Đừng có cười tớ.”

“Cậu trông lo lắng nhìn vui quá mà.”

“Im đi. Là do cậu đặt chỗ ở nơi sang trọng đến nực cười như thế này đấy.”

“Sao? Cậu không thích à?”

“Không, tớ có thích, nhưng… cảm giác như mình không đủ tuổi để ở đây ấy.”

“Không, nghe này, việc cậu hợp với nơi này hay không là do cậu tự quyết định.”

“Nhưng mà trông đắt đỏ quá… Cậu biết là Cha sẽ trả tiền nếu như tớ hỏi mà?”

“Thằng con trai nào lại đi nhờ bố của người mình đang hẹn hò trả tiền chứ? Không thể nào.”

Tôi có thể nghe được cái giọng hút gái của lão mắng mình tới tấp vì không biết cách đối xử với phụ nữ. Với lại, nếu lão phát hiện ra tôi hẹn hò thật với con gái mình thì chắc tôi không sống được đến tuần sau mất.

“Đừng lo về tiền bạc. Tớ sẽ dùng kho bạc của Liên Minh.”

“Kho bạc?”

“Đúng thế. Liên Minh giờ đang làm ăn khấm khá mà. Tớ sẽ không dùng tiền cho mục đích cá nhân, nhưng nếu có ích cho cả đội thì cứ dùng thôi.”

“Nhưng tớ đâu có giúp mọi người làm game?” Mashiro hỏi, mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.

“Ừ. Tớ chưa thể nói cho cậu mọi chuyện, nhưng việc ăn tối ở đây đêm nay có liên quan đến hoạt động của Liên Minh.”

“Hả?”

“Đừng lo về chuyện đó. Cứ tận hưởng bữa ăn đi.”

“Ừ-Ừm. À, menu ở đâu vậy?”

“Không có. Đây là bữa ăn 3 món theo set.”

“O-Ồ.”

Dù bố của cô ấy giàu nứt vách, có vẻ Mashiro không quen đến mấy nhà hàng hạng sang kiểu này cho lắm. Cô ấy đang bồn chồn, mắt thì đánh từ nơi này sang nơi khác.

Cơ mà cũng không phải là tôi quen với mấy chỗ này hay gì. Chỉ là tôi đã từng đến đây, lúc kéo Sumire về phe mình. Lần đó tôi dã thất bại, nhưng dịp đó đã giúp tôi chuẩn bị cho dịp này. Tôi không thể cứ thế mà đe doạ cổ để cổ gia nhập, nên để đề phòng, tôi đã mời cổ đến đây để nịnh cổ một tí cho dễ. Kết quả là chỉ tổ phí thời gianm nhưng giờ tôi không có hứng nhắc lại chuyện đó.

Với lại đang hẹn hò mà suy nghĩ về người phụ nữ khác thì thô lỗ lắm.

“Đây là ý của cậu khi nhắn trên LIME là cậu sẽ ‘ăn mặc cho ấn tượng’ à?” Tôi nói điều đầu tiên mình nghĩ đến khi thấy Mashiro.

Cô ấy cựa quậy một cách xấu hổ một lúc rồi gật đầu.

“Cậu, không thích ư?” Cô ấy hỏi, nhìn tôi với vẻ lo lắng.

“Dễ thương lắm.”

“Hả?”

“Không có gì. Đừng lo; trông phong cách lắm. Cũng hợp với bầu không khí nơi đây nữa.”

“C-Cảm ơn…”

Tôi phải để mặt nạ lên lại. Chắc là do nãy Otoi-san cứ hỏi tôi Mashiro có dễ thương hay không. Dĩ nhiên là dễ thương rồi, nhưng không chỉ có thế. Việc cậu ấy cố gắng ăn mặc đẹp khi bản thân rụt rè và kém giao tiếp đến thế cho tôi một cảm giác ấm lòng.

Vậy mà cô gái đáng yêu này lại bày tỏ tình yêu với tôi. Đó là cơ hội cả đời mới có một lần, một sự may mắn mà tôi có thể sẽ không bao giờ được trải nghiệm lần hai.

Tôi để ý thấy Mashiro nhìn xung quanh như đang suy nghĩ gì đó.

“Sao thế?”

“Có nhiều cặp đôi… trưởng thành ở đây thật nhỉ.”

“Ừ, thì đây là nơi dành cho mấy cặp đôi mà. Là địa điểm mà ta thường dùng để trò chuyện với nửa kia của mình.”

“O-Ồ.”

Mashiro trong vô thức đã bị mê hoặc bởi nơi này. Sự lạnh nhạt mà tôi cảm nhận được trong lớp học giờ biến đâu mất rồi.

“Cậu không thoải mái à? Chắc là vậy rồi…”

Tôi vẫn nhớ cái hồi mà cô ấy xem bộ phim cá mập đó, mắt cô lấp lánh, tràn ngập sự hứng thú khi những đứa trẻ nổi tiếng bị ăn thịt. Tôi có ấn tượng rằng cô ấy ghét những cặp đôi và những người có cuộc sống thuận lợi.

Đáng lẽ mình nên chọn nơi nào đó bình dân hơn một tí…

Nhưng Mashiro lắc đầu, nở một nụ cười trên môi. “Nhìn thấy những cặp đôi giờ… không làm tớ giận nữa.”

“Nhưng cậu đã từng ghét họ lắm mà?”

“Thì, họ trông như thể lúc nào cũng hạnh phúc, và cố gắng khoe khoang việc đó trước mặt mọi người vậy. Như thể họ đang cười chê tớ vì sự cô độc của mình.”

“Đúng là phức cảm nạn nhân nhỉ… nhưng tôi cũng hiểu ý cậu.”

“Nhưng giờ tớ hiểu rồi. Những cặp đôi hạnh phúc ấy không hề cười tớ. Nói đúng hơn thì họ không quan tâm đến bất kỳ ai khác. Giờ, khi yêu, tớ cũng đã hiểu được...”

Tôi cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại khi nghe Mashiro lẩm bẩm. Cô ấy ngọt ngào đến mức khiến tôi muốn chạy qua đó mà ôm một phát.

Cảm giác như chúng tôi đang hẹn hò thật. Tôi đang suy nghĩ điều đó thì bồi bàn tiếp cận, cùng với đồ uống của chúng tôi. Anh ấy đổ một chất lỏng màu đỏ vào ly của hai người.

Mắt Mashiro mở to. “R-Rượu vang ư? Tớ… Ừm, tớ không…”

“Không có cồn đâu. Là đặc sản ở đây đó.”

“Ý-Ý cậu là…”

“Cơ bản chỉ là nước ép nho thôi.” Tôi cười rồi nâng ly.

Đã thấy nhẹ nhõm, Mashiro lấy tay cầm cái ly rồi đưa ly của mình lại gần của tôi. Cô ấy cố gắng cầm như thể mình đã quen với việc này, nhưng nhìn là biết không quen tí nào rồi. Cơ mà, tôi cảm thấy không cần phải sửa lưng cô nàng làm gì.

“Cạn ly.”

“C-Cạn ly…”

Chúng tôi cụng ly với nhau.

“Ừm… Cái này ngon thật!”

“Tôi bảo rồi. Mấy thứ này không có ở mấy cửa tiệm bình thường đâu.”

Uống xong một ngụm, Mashiro có vẻ đã thư giãn. Hương vị quen thuộc của nước ép hẳn đã giúp cô ấy yên lòng, dù đang ở trong một không khí sang trọng. Tôi không thể nào đòi hỏi một khởi đầu thuận lợi hơn được nữa.

“Cảm ơn vì đã đợi ạ. Tôi mang cocktail nghêu đến rồi đây.”

Món khai vị lên rồi: Nghêu được bày trí một cách đầy nghệ thuật trên một cái ly nhỏ. Trông cũng khá dễ thương đấy.

“Aa! Trông đáng yêu quá! Nhìn nè! Nghêu đó!”

“Tôi nghĩ là cậu sẽ ưng, vì cậu thích hải sản lắm mà.”

Hải sản là đặc sản của ẩm thực Pháp, và nhà hàng này thì có phục vụ nhiều món

cá các loại.

“Tôi không chọn nơi này chỉ vì nó sang chảnh đâu đó.”

“Cảm ơn cậu, Aki!” Mashiro cười khúc khích, có vẻ hạnh phúc.

Có vẻ như mình đã chọn đúng nơi.

Và rồi, chúng tôi bắt đầu tận hưởng bữa ăn. Quả là một quãng thời gian tuyệt vời. Mỗi món đều được sắp xếp rất đẹp mắt, và chúng tôi chụp lại trên điện thoại rồi chia sẻ cảm nghĩ về hương vị của chúng. Y như một cặp đôi thực thụ vậy.

Mối quan hệ giả của chúng tôi sinh ra từ sự tiện lợi và sự ích kỷ. Là để cả hai đạt được mục đích riêng của mình. Với lời thổ lộ của Mashiro thì mối quan hệ này có thể tiến lên thêm một bậc. Tuỳ theo phản hồi của tôi, mọi thứ có thể thay đổi.

Nếu như đây là một bộ anime, hay phim điện ảnh, hay là light novel, thì rõ ràng nam chính sẽ không chỉ chọn một cô gái. Cậu ta sẽ giả vờ không nghe thấy cô ấy tỏ tình, hay giả ngu và lơ việc đó đi đến khi sự kiện tiếp theo diễn ra để thúc đẩy cốt truyện. Tôi hiểu rằng từ góc nhìn cảm xúc; thì đây là chuyện có thể thay đổi hoàn toàn mối quan hệ, hay thậm chí là huỷ hoại nó. Và điều đó rất đáng sợ.

Nếu như các nam chính ưu tiên một lối sống hiệu quả trên tất cả mọi thứ thì kết cục sẽ khác. Họ sợ sự thay đổi. Tôi cũng thế, nên tôi mới trì hoãn lâu đến thế này. Tôi tự nhủ với lòng rằng mình phải hồi đáp lời thổ lộ của Mashiro, nhưng thú thực thì tôi đã thấy nhẹ nhõm khi cô ấy cứ liên tục lảng tránh mình. Nếu như tôi không thể đưa ra câu trả lời, thì không gì sẽ thay đổi.

Nhưng tôi cũng biết thái độ như thế là hết sức ngu ngốc. Bằng cách ngó lơ mọi thứ, tôi đã dần đánh mất thứ gì đó quan trọng. Nếu như có vị thần nào đó đang quan sát tình huống này, chắc họ cũng sẽ quy chụp tôi chung một giuộc với đám nam chính thiếu quyết đoán kia.

Tuy nhiên, dù cho vị thần này có là ai đi chăng nữa, họ cũng không cần lo. Tôi sẽ không lờ đi những chuyện xảy ra trước mắt mình nữa. Tôi sẽ trả lời Mashiro ngay tại đây, ngay lúc này. Và tôi biết mình muốn nói gì rồi.

“Nè, Mashiro?”

“Hửm? Gì thế, Aki?”

“Tôi muốn hồi đáp lại lời tỏ tình của cậu. Nên tôi mới mời cậu đến đây.”

“Ừm…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nhưng cô ấy lại cố gắng lảng mặt đi. Cô bỏ dao và nĩa của mình xuống, khiến cho nước ép nho bên trong ly của mình rung nhẹ.

“Bữa tối hôm nay tuyệt lắm. Cảm ơn cậu vì đã mời tớ.”

“Mừng là cậu thích. Mashiro, tôi—”

“Không sao. Tớ không cần nghe câu trả lời của cậu.” Mashiro khẳng định với một giọng chắc nịch để cắt ngang tôi.

Đừng lo; việc này cũng có trong kế hoạch. Trước giờ cô ấy cũng tránh mặt tôi, nên tôi biết là có thể cô ấy sẽ rút lui ở đây.

“Tôi muốn giải quyết luôn. Được cậu thổ lộ đã khiến tôi đối mặt với cảm xúc của mình. Nếu giờ không thể nói với cậu, thì tôi sẽ hối hận suốt phần đời còn lại mất.”

“Tớ nghĩ là cậu sẽ cố chấp, vì cậu rất cứng đầu mà. Nhưng cậu hiểu nhầm rồi.”

“Ồ?”

“Cậu chuẩn bị từ chối tớ đúng không?”

Tôi đơ ra nhìn cô ấy. Chuẩn không lệch một ly luôn.

Trước giờ tôi đều dùng hết sức bình sinh để né ba cái chuyện tình cảm hay mấy thứ vớ vẩn của đám trẻ dậy thì tuổi teen. Và rồi tôi gặp Ozu và tài năng thiên bẩm của cậu ta. Sau đó lại gặp Sumire và Iroha, nên tôi quyết định thành lập Liên Minh. Để cho họ một nơi có thể tận dụng tài năng của mình.

Đó là mục tiêu của tôi, và để đạt được hiệu quả tối đa, tôi đã quyết định từ bỏ mọi thứ khác. Bao gồm những thứ mà bạn đồng trang lứa của tôi xem trọng. Nên cho đến giờ, tôi cứ né mấy sự kiện như tỏ tình. Không có kinh nghiệm với chuyện này giờ đây lại là con dao đâm ngược lại vào người tôi. Sau khi nói chuyện với Iroha và Otoi-san về chuyện đó, tôi đã đi đến một kết luận: Tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của Mashiro.

“Vậy, điều gì khiến cậu nghĩ tôi sẽ từ chối?”

“Vì cậu quá tốt bụng. Cậu đưa tớ đến nhà hàng tuyệt vời này, để rồi tớ sẽ nhớ đến sự kiện này trong một thời gian dài. Nhưng ngay từ lúc cậu bảo chúng ta gặp nhau thì tớ đã biết là cậu sẽ từ chối tớ rồi.”

“Không, cậu hiểu nhầm rồi. Nếu tôi làm cậu giận và mối quan hệ giả của chúng ta đổ vỡ, Tsukinomori-san sẽ không còn lí do gì để giúp chúng ta nữa. Tôi chỉ mời cậu đến một bữa tối sang trọng để khiến cậu vui vẻ, vì điều đó sẽ đem lại lợi ích cho Liên Minh. Chứ tôi không có ‘tốt bụng’ gì cả.”

“Aki, cậu không hiểu rằng tớ yêu cậu đến mức nào nhỉ? Tớ không mắc lừa đâu. Tớ biết cậu làm thế này vì cậu rất tốt bụng, và cậu không thể thuyết phục tớ suy nghĩ khác đi được.”

“Mashiro…”

“Cũng hợp tình hợp lý mà. Iroha-chan rất đáng yêu, nhưng cậu chưa bao giờ đổ em ấy, nên thật ngốc khi nghĩ rằng tớ cứ thể có thể chen vào và mọi thứ sẽ thay đổi.” Mashiro nói liến thoắng, mắt nhìn xuống đùi. Tôi không biết cô ấy đang có biểu cảm như thế nào. “Tớ hiểu mà. Tớ đã rất cao hứng khi nói ra tình cảm của mình cho cậu, nhưng mối quan tâm chính của cậu là Liên Minh. Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ muốn hẹn hò với tớ, nhưng…”

Mashiro đang run rẩy, tay nắm lấy ly rượu vang của mình. Nhưng giọng của cô thì nghe rất quyết đoán.

“Tớ muốn tiến về phía trước. Tớ muốn cậu biết cảm xúc của mình. Đó là lí do duy nhất mà tớ tỏ tình,” Mashiro nói, giọng khàn cả lên. “Suốt cuộc đời mình, tớ chỉ biết trốn chạy mà thôi. Tớ không muốn trốn chạy nữa, nhất là khi mọi thứ sắp sửa thay đổi. Tớ phải bước tiếp.”

Đây. Đây là cảm xúc thật của cô ấy. Suốt bao lâu nay, cô tiên cá này đã khép mình trong lớp vỏ ở dưới đại dương – là phòng của cô, vì sợ mình sẽ bị tổn thương. Ấy vậy mà, cô lại lấy hết can đảm để tỏ tình với tôi.

Giờ đây, tôi sẽ lại làm tổn thương cô ấy bằng lời từ chối của mình.

“Nhưng nhiêu đây đủ khiến tớ hạnh phúc rồi. Tớ đã nói ra được cho cậu, cảm xúc của mình. Tớ đã làm được, và nhiêu đó đối với tớ là đủ.” Mashiro cười rạng rỡ.

Tôi cứ ngỡ nãy cô ấy đang khóc – nhưng thật ra là ngược lại. Mashiro đã chuyển trường vì cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cuộc đời cô có lúc thăng lúc trầm, cô ấy đã xoay sở được. Cô ấy đã trưởng thành. Đó là lí do cô nàng giờ đây có thể nở một nụ cười quyết tâm như thế.

“Tớ không cần một câu trả lời. Cậu chỉ cần nhận thức được điều đó là đủ. Chỉ vậy thôi.”

Giờ chẳng khác gì tôi là thằng bị từ chối cả. Đây là sự tích tụ từ những ngày cô ấy lạnh nhạt với tôi. Một đòn đánh cuối cùng.

“Tớ không biết là sẽ mất bao nhiêu tháng hay bao nhiêu năm, nhưng một ngày nào đó, tớ sẽ khiến cậu phải yêu mình. Cậu sẽ yêu tớ đến mức không chịu nổi luôn. Lần tới, cậu sẽ là người tỏ tình.”

“Chuyện đó… có thể sẽ không xảy ra đâu đấy? Nếu cậu quên tôi rồi tìm người khác thì sẽ hiệu quả hơn đó.”

“Pft. Chẳng hiệu quả tí nào cả?”

“Ể?”

“Hiệu quả chung quy lại là đạt được mục tiêu trong quãng thời gian ngắn nhất có thể, đúng chứ? Mục tiêu của tớ không phải là ‘kiếm bạn trai’. Mà là ‘biến Aki thành bạn trai của mình’. Cách hiệu quả nhất để làm được điều đó là không bỏ cuộc.”

“Tôi chỉ quan tâm đến Liên Minh thôi, và tôi không biết liệu mình còn có thời gian để suy nghĩ đến mấy chuyện khác không. Ít nhất thì sẽ không xảy ra trước khi tốt nghiệp. Và sau đó, ai biết là cậu sẽ đi đâu—”

“Tớ biết mình sẽ đi đâu.”

“Hả?”

“Tớ cũng không biết kết cục của Liên Minh sẽ như thế nào. Nhưng chỉ cần cậu không bỏ cuộc thì tớ sẽ luôn ở bên cậu. Em sẽ ở bên anh cho đến cuối chặng đường này.”

“Được rồi, nhưng mà…”

Cô ấy đang nói gì vậy? Chúng tôi có thể sẽ đến những nơi khác nhau sau khi tốt nghiệp. Có thể ý cô ấy là vì chúng tôi là anh em họ, hay do bố cô ấy sở hữu tập đoàn Honeyplace Works, cô ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi. Nhưng kể cả thế thì không có gì đảm bảo là chúng tôi sẽ gặp nhau thường xuyên, hay thậm chí là sẽ gặp nhau dù chỉ một lần. Chẳng có tiềm năng gì để bắt đầu một mối quan hệ cả, sao mà cô ấy lại tự tin như thế?

Tôi đã không thể trả lời được câu hỏi đó trước khi Mashiro đứng lên.

“Cảm ơn anh. Bữa tối tuyệt lắm, và anh đã giúp em hiểu ra rằng mình nên làm gì. Em sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để giúp đỡ Liên Minh và chinh phục anh.” Dù những lời lẽ ấy chứa đầy sự mê đắm, cử chỉ cúi đầu của Mashiro lại trông rất thục nữ và lịch sự. “Em về nhà đây. Em biết là thế này sẽ làm anh khó xử, nhưng…”

Cô ấy hít thở sâu.

“Từ giờ em sẽ bám dính lấy anh đến muốn phiền luôn đó! Chuẩn bị tinh thần đi, AKI!” Mashiro cười, rồi quay người lại và chạy vụt đi.

Vấn đề… đã được giải quyết? Tôi không chắc lắm, nhưng có vẻ kiểu gì tôi cũng không có khả năng chi phối cảm xúc của cô ấy.

Mashiro yêu tôi, nhưng tôi không yêu Mashiro. Chắc là việc duy nhất cần làm tiếp theo là tiếp tục với suy nghĩ đó trong tâm trí. Cái cách máy móc mà cô nhấn mạnh tên của tôi lúc nói ra nghe cũng khá kỳ lạ. Nó làm tôi nhớ về người nào đó, nhưng dù suy nghĩ một lúc, tôi vẫn không đoán ra được người đó là ai.

Dù sao đi nữa, vậy là chuyện của Mashiro xong rồi.

Anh đến tìm em đây, Iroha.

***

Murasaki Shikibu-sensei: Nghe nói Mashiro-chan và Aki mới đi ăn tối cùng nhau đó.

OZ: Ừ, có vẻ cậu ta có chuyện quan trọng cần nói với cô ấy.

Murasaki Shikibu-sensei: Iroha-chan dạo này cũng hành xử rất lạ. Không biết có chuyện gì nhỉ.

OZ: Tuổi dậy thì, tình cảm tuổi teen, vân vân mây mây… kiểu vậy.

Murasaki Shikibu-sensei: Chắc vậy. Mong là mọi người đều sẽ tìm được hạnh phúc <3

OZ: Đây cũng thế. Mỗi tội đa thê là bất hợp pháp.

Murasaki Shikibu-sensei: Ừ. Tình tay ba lúc nào cũng sẽ có một người đau khổ mà.

OZ: Ít nhất chúng ta sẽ được vừa xem vừa ăn bỏng ngô. Chúc may mắn, Aki.

***

Solo: Tre

Truyện Chữ Hay