Hôm nay là thứ 6, ngày tổ chức tiệc chào mừng Mashiro.
Tiết 1, tiết 2, tiết 3, tiết 4, giờ nghỉ trưa – Vào mỗi khung giờ quyết định đó, tôi cố gắng bắt chuyện với Mashiro một lần nữa. Nhưng nàng bạch tuyết với trái tim lạnh như băng luôn khước từ tôi.
Và cuối cùng, khi tan học –
Ngay sau khi tiết chủ nhiệm kết thúc, tôi nhìn sang phía Mashiro, nhưng nhỏ nhanh chóng gói ghém đồ đạc rồi phóng thẳng ra khỏi lớp học. Tôi chưa kịp mở lời mà đã chạy đi rồi, lựa chọn hay đấy, nhưng sao cũng được.
“Chuẩn bị tới đâu rồi?”
Nói xong, tôi quay mặt sang Ozu đang cười. Cậu ta đang lấy chiếc laptop của mình ra.
“Khâu chuẩn bị khá suôn sẻ. Mà cũng phải nói, vị nhà sản xuất này cũng mờ ám quá đấy, bắt tôi thiết lập thứ điên rồ như thế chỉ trong 1 tuần.”
“Chẳng phải ông đã xong chỉ trong một ngày sao, hỡi thiên tài công nghệ?”
“Ừ, nhưng cũng tốn kha khá thời gian ngủ quý giá của tôi đấy... Oáp...”
“Chắc chắn tôi sẽ đền ơn mà. Tạm thời làm ơn cứ giúp đi.”
“Ừ, hiểu rồi ~”
Tôi gật đầu đáp trả, rồi lấy cái điện thoại ra và mở LINE để thông báo một chuyện.
“Chiến dịch PT, tiến hành. Triển khai đi.”
“Đã rõ!”
Iroha, Ozu và Sumire trả lời xác nhận. Thấy thế, tôi đứng dậy rồi đuổi theo Mashiro. Sau khi chạy hết hành lang và nhảy xuống cầu thang, cuối cùng tôi cũng thấy cậu ta trong tầm mắt, ở ngay cổng vào trường học.
“Mashiro!”
“...! C-Cậu muốn gì? Tại sao lại đuổi theo Mashiro như thế này...”
“Tôi có chuyện cần nói.”
“Mashiro đã bảo là không dự tiệc uống rồi mà.”
“Vậy cậu có nhớ nó là hôm nay. Nghĩa là có hứng thú phải không?”
“N-Nguỵ biện! Dù Mashiro có muốn quên cũng chẳng được vì suốt tuần nay các người cứ nhắc suốt.”
“Nói thế cũng đúng... Mà đừng lo. Cũng chẳng cần tổ chức để làm gì nếu cậu không tự nguyện đến. Tôi không có lôi cậu đến đó bằng vũ lực hay gì đâu.”
“...Thật chứ?”
“Thật, tôi nói dóc làm gì.”
“Nghe mờ ám quá... Và nếu như cậu không đến để thuyết phục Mashiro thì tại sao lại đuổi theo làm gì?”
“Tôi không đuổi theo để nói về bữa tiệc nhậu, mà chỉ muốn về nhà cùng cậu thôi.”
“.........”
Mắt cậu ta hếch lên nhìn tôi như một con mèo đang dè chừng.
Aaaa, đúng là không tin tôi mà. Mà, sau khi nhìn lại những chuyện đã xảy ra trước giờ thì cũng chẳng ngạc nhiên mấy.
“Chúng ta sống cùng chung cư nên nếu tôi đi về cùng thì cũng có sao đâu nào?”
“.............”
Chắc chắn cậu ấy sẽ cắn câu khi nghe một lời mời đơn giản như thế thôi. Tuy tôi có thể đang đòi hỏi hơi cao từ một người mình còn hiếm khi nói chuyện, yêu cầu này cũng chẳng khó khăn như việc mời nhỏ đến một bữa tiệc nhậu. Đây là cơ hội tốt để cậu ấy mở mang tầm mắt mà, nên nếu mà từ chối tôi ngay tại đây thì nghĩa là cậu ta không hề muốn ở gần tôi dù chỉ là 1 mét. Không đời nào tôi sẽ bị từ chối –
“.....”
Sau khi đổi sang đôi giày dùng để đi ngoài trời, Mashiro phóng thẳng về phía xa.
“ – Thiệt luôn, mình bị ghét đến thế cơ à?”
Tôi đang bị sốc trầm trọng.
Mà, nếu suy nghĩ kĩ thì tôi chỉ làm những chuyện khiến cậu ta ghét mình là giỏi. Dẫu vậy tôi vẫn thấy sốc chứ. Nếu đây là một bộ rom-com thật thì đáng ra mọi chuyện phải tự giải quyết êm xuôi chứ?
...Không, đời nào có chuyện đó. Không như Ozu, tôi không hề có khả năng ấy. Tất cả những cô gái xung quanh đều ghét tính cách của tôi. Chẳng có đứa nào rảnh để tự dưng mời tôi, một thằng không có sức hút gì đi hẹn hò cả.
Nên tôi sẽ đoạt lấy kết quả mình muốn bằng chính đôi tay này, bằng chính những nỗ lực của mình. Đó là cách mà tôi – Ooboshi Akiteru – làm việc.
“Cậu không thoát được đâu! Tôi nhất định sẽ về nhà cùng Mashirooo!”
*
“Hộc... Hộc... T-Tại sao cậu vẫn đuổi theo Mashiro?!”
“Cậu đừng có nhạy cảm quá mức chứ! Tôi chỉ đang về nhà một cách bình thường thôi mà!”
“Dù vậy đi nữa thì cậu làm gì phải chạy theo Mashiro như này... phải không?!”
Mashiro và tôi nói chuyện trong khi chạy. Dù ban đầu cả hai đều chạy rất nhanh, tốc độ của cậu ta đang chậm dần lại và đương sự đang bắt đầu thở nhọc. Vẫn không ngoài dự đoán. Cho đến tuần trước cậu vẫn mới chỉ là một đứa trốn chui trốn nhủi trong nhà mà. Đối với một thằng luyện tập mỗi ngày như tôi thì làm gì có cửa chạy thoát nổi. Nhưng khi tôi chìa tay ra để bắt nhỏ thì lạ thay chỉ chụp được không khí.
“Đổi... hướng...!” Mashiro quẹo vào một con hẻm.
Thấy thế, tôi liền hãm phanh khẩn cấp.
“Á! Đợi đã!”
“Cậu vừa nói ‘Đợi’ đúng không?! Đồ dối trá. Đúng là đang đuổi theo Mashiro mà!”
“Đuổi theo người khác có gì sai trái đâu?! Cậu bị ngốc à?!”
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi à?!” Mashiro chạy vào một con hẻm còn nhỏ hơn nữa.
Trong khi nói thế, cậu ta đẩy mấy cái hộp được xếp gọn gàng ở một bên tường xuống nhằm cản đường tôi. Chắc chúng đã được đặt ở đấy bởi một nhà hàng ở bên kia. Vừa né mấy cái hộp và doạ một con mèo đen đi, tôi vừa chạy, chạy trong khi giữ Mashiro không rời khỏi tầm mắt.
“Tại... sao... cậu quan tâm đến Mashiro thế hả? D-Dù Mashiro không đi thì Aki vẫn có thể tận hưởng mà. Cô ấy không thể chõ mũi vào... một nhóm đã thân thiết sẵn được...!”
“Vậy... nếu không làm bạn với bọn tôi thì cậu định hoà nhập vào chỗ nào?”
“......”
“Cậu đã nói chuyện với ai khác ngoài tôi tuần này chưa? Trong 24 người ở lớp mình cậu đã nói chuyện với bao nhiêu người rồi?”
“I-Im đi... Đừng... nói... gì... nữa...!”
Đến tôi cũng biết rằng hỏi câu đó là một việc rất tệ hại. Từ Chủ nhật tới thứ 6, từ sáng đến đêm, trong suốt cả tuần tôi đã liên tục đuổi theo cậu ta. Vì đã quan sát cậu ấy nhiều hơn ai hết, tôi đã biết rõ câu trả lời: Không một người nào cả. Dĩ nhiên, tôi không đưa ra câu hỏi tàn nhẫn này để làm cậu ấy tổn thương hay gì cả.
“Đây thực sự là điều cậu muốn làm sau khi chuyển trường ư? Không phải nhỉ?!”
“.........! Chuyện đó... không...!”
“Đúng là chuyện xảy ra ở quán ăn gia đình là lỗi tôi, và nếu vấn đề nằm ở đó thì tôi xin lỗi bao nhiêu lần cũng được. Tôi sẽ quỳ xuống, dập đầu xuống đất và làm bất cứ những gì cậu muốn. Tôi sẽ cho cậu ăn kẹo thoả thích. Tôi không cần cậu tha thứ, cũng không cần cậu ngừng ghét tôi, nhưng làm ơn—”
Tôi hét lên với tất cả cảm xúc của mình.
“—Tôi biết cậu muốn vui đùa và tận hưởng! Đừng tự dối lòng mình nữa!!!”
“.....?!” Cậu ta giật mình thấy rõ.
Nhưng thay vì ngừng lại, cậu ấy vẫn tiếp tục chạy trong khi lắc đầu. Trong lúc đó, cả hai chúng tôi đã ra khỏi con hẻm và đến đường lớn. Trong khi chạy qua đường, chú tài xế trước mặt chúng tôi xém nữa là không dừng lại kịp. Ông ta đã bật kèn xe trong khi hét lên “Nhìn đường đi lũ ranh con chết tiệt!”, nhưng tôi chỉ xin lỗi nhẹ một cái, vì đang bận nhìn Mashiro đang cố gắng leo qua bờ sông. Đó là một sai lầm chí tử cho thấy cậu ta không còn sức mà suy nghĩ thấu đáo nữa.
“Bắt được cậu rồi!”
Cậu ta mất thăng bằng, và tôi đã đuổi kịp. Dẫu vậy, sự xui xẻo thì lại ập đến cả hai đứa.
“Ể?”
“Á—”
Sức lực của Mashiro đã đứt như một sợi chỉ, và tôi đã tông thẳng vào cậu ta. Không hề có chuyện một cô gái nhỏ nhắn như thế có thể hứng được toàn lực tác động từ cú tông của một thằng nam sinh cao trung đang phát triển như tôi cả.
“Kyaaaa?!”
“Uwoaaaaaahhh!”
Sau khi va vào nhau, bọn tôi ngã lăn xuống bờ sông.
Tõmmmmmmmmm!
Xui ở chỗ đích đến cuối cùng của chúng tôi là cái sông. Nhưng may thay sông này khá nông, nên không có chuyện bị chết đuối. Tuy nhiên đây vẫn là kết quả tệ nhất có thể xảy ra.
“Ặc! K-Khốn kiếp, cái này tốt hơn hết đừng là nước thải công nghiệp đấy!” Tôi rủa trong khi phun nước ra khỏi miệng mình.
Không lâu sau, Mashiro ngồi dậy và thốt ra một giọng như thấy ghê.
“Ưuuu... Mashiro ướt sũng rồi...”
“Có sao không, Mashi...ro?!”
“Ể? Sao thế, A...ki...”
Dù ban đầu thấy bối rối vì sự phản ứng đột ngột của tôi, cậu ta ngay lập tức nhận ra lý do. Dĩ nhiên đó là sản phẩm của việc té xuống sông. Đồng phục của đương sự đã ướt sũng và đang bám vào da của cậu ấy. Những giọt nước hình thành quanh bộ ngực vừa vặn, cặp đùi, đôi tất chân ấy và đến cả đầu những sợi tóc cậu ta. Như thể đang ngắm tuyết tan vào buổi sáng vậy... Mà, dù đã cố miêu tả một cách chính xác nhất có thể, nhưng đây là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu tôi:
“———Khiêu gợi quá.”
Xin lỗi vì đã không thể làm một bài thơ cổ điển. Nhưng nó là sự thật đấy. Cũng còn việc tôi đã lơ là cảnh giác. Thường thì tôi sẽ suy nghĩ một cách hợp lý trong hoàn cảnh như thế này chứ không phải nói thẳng huỵch toẹt ra như thế. Diện mạo lúc bị ướt của Mashiro trông bí ẩn và hút hồn đến mức đó đấy. Thật lòng thì tôi cũng không kháng cự lại sức mê hoặc của cậu ấy.
“… ~~~ — …!!!”
Mashiro đỏ mặt đến tận mang tai, và môi của cậu ta bắt đầu run.
“Cái... Cái... Cậu đang nhìn gì thế hả...? Đồ biến thái...!”
“X-Xin lỗi! Khiêu gợi quá nên tôi trót bị mê hoặc ấy mà!”
“Thật thà quá đấy!”
Tôi đã nói ra một cách không thể cục súc hơn nữa. Có trách được đâu? Tôi cũng chỉ giữ mồm giữ miệng được đến một mức độ nào đó thôi chứ.
Đang bị ướt đẫm, Mashiro đứng dậy trong khi cố che đi cơ thể mình.
“Á...”
Tuy nhiên chân của cô ấy vẫn còn run do chạy quá đà...
“Cẩn thận!”
“Kyaa... Này—”
Ngay lúc Mashiro chuẩn bị ngã thì tôi đã chụp lại được. Cơ thể của chúng tôi đều ướt đẫm, chúng bám dính vào nhau và mặt hai đứa thì cũng gần nhau không kém.
Tình huống này có thể làm con tim của bất kỳ người nào loạn nhịp, nhưng tôi không định mắc cùng một sai lầm hai lần, nên mau chóng quay mặt đi.
“Khi nào cảm thấy đứng dậy được thì bảo. Tôi không định giữ cậu thế này mãi đâu.”
“Ư-Ừm...”
Dù đã quay mặt đi và không thấy được biểu cảm của cậu ta, nhưng tôi vẫn cảm nhận được Mashiro đã bớt thấy căng thẳng khi đang ở trong vòng tay mình. Cậu ấy bắt đầu đưa chân xuống và lấy lại thế đứng của mình.
“Ổn rồi...”
“Hiểu rồi. Đừng có té lần nữa đấy.”
“Ừ...”
Tiếp theo, chúng tôi đi về phía bờ sông, nhưng cả hai lại một lần nữa ngã nhào khi lên được mặt đất.
“Đúng là một ngày tồi tệ,” tôi cằn nhằn.
“Câu đó Mashiro nói mới đúng.”
“Cậu cũng nghĩ thế ư? Mà với bộ đồ đôi như thế này thì chúng ta trông giống người yêu lắm đấy.”
Ai thấy quần áo của chúng tôi bây giờ thì cũng sẽ nói thế thôi, tôi có đùa đâu.
“.....Pfft.”
Biểu cảm lạnh như băng của Mashiro đã tan chảy.“Hahaha, vụ gì thế hả? Cậu bị ngốc à? Làm gì có cặp đôi nào trông luộm thuộm đến thế này chứ.”
“Có thể những vị thần đang cố nói rằng cách ăn vận này hợp với một cặp đôi giả như chúng ta.”
“Những vị thần ấy nên chết đi cho rồi.”
“Có ác quá không? Nếu cậu cầu nguyện thì có khi họ sẽ phù hộ cho đấy?”
“Mashiro không nghĩ thế. Không có chuyện họ sẽ quay sang thích Mashiro nếu trước giờ đã không ưa đâu,” Cô ấy đáp.
Không biết tại sao nhưng Mashiro hiện tại trông nhỏ nhắn như một đứa trẻ đang ngồi ở góc phòng sau khi bị cha mẹ mắng vậy.
“Cậu nói cũng đúng, nhưng... Ê, tại sao lại cứng đầu đến thế hả?”
Đúng ra cậu ấy sẽ rất cô đơn.
Cậu ta đã đi xa đến mức cầu xin cha mẹ chuyển trường, nhưng dẫu vậy vẫn chưa kết bạn được với ai, vậy mà vẫn diễn tuồng thể hiện rằng mình đang tận hưởng và thấy thoả mãn với cuộc sống hiện tại... Tôi không cho phép. Tôi không muốn vô cảm đến mức lờ đi cậu ta. Đó là lý do tôi sẽ tiếp tục thúc đẩy. Có thể cậu ta sẽ thấy tổn thương, nhưng tôi sẽ không thể hiện lòng nhân từ. Vì tôi muốn nói chuyện với Mashiro thực sự, với con người đằng sau lớp mặt nạ đó.
“...Aki đúng là kỳ lạ thật. Làm phiền Mashiro đến mức này. Thật kỳ quặc.”
“Sắc sảo thế. Dù trong lớp có giấu nhưng tôi cũng kỳ lạ lắm đấy.”
“Cậu cũng chẳng giấu giếm gì chuyện đó trong lớp đấy... Nhưng tôi hiểu rồi. Aki kỳ quặc đến mức này. Vì thế nên những người kia cũng...”
“Những người kia” ý là những thành viên còn lại của “Liên minh tầng 5” à?
Nhưng trước khi tôi kịp hỏi tại sao lại nhắc đến bọn họ thì Mashiro nói tiếp.
“Xin lỗi... Aki không làm gì sai cả. Mashiro... không ghét Aki đâu. Nên làm ơn đừng ghét Mashiro mà.”
“Tôi có bao giờ nói là ghét cậu đâu... Mà tôi đã tưởng là mình bị cậu ghét thật đấy,” tôi đáp lại lời khẩn cầu đẫm lệ của Mashiro.
Tôi biết rằng có vài tình cảnh làm cậu ấy vướng bận nên cậu ta mới không muốn nói. Và dù tôi có phải làm phiền để tiếp cận cậu ta thì cũng sẽ không tự dưng đào vào quá khứ của đương sự làm gì. Dẫu vậy, Mashiro bây giờ đang cố gắng hết sức để diễn đạt chúng thành lời. Cậu ấy đang cố gắng thoát ra khỏi lớp vỏ của mình.
“Ừm... Cậu thấy đấy... Mashiro... rất sợ.”
“Sợ?”
“Cô ấy sợ rằng mình không thể hoà đồng với bạn của Aki được. Rằng cô ấy sẽ mất đi chỗ đứng của mình, rằng sẽ không ai nhìn thấy cô ấy, và rồi... vào lúc đó... đến cả Aki cũng sẽ không thấy được Mashiro nữa... Nghe kỳ thật nhỉ, phải không? Nhưng—”
“Không, chẳng kỳ gì cả.”
“Ể?”
Tôi xác nhận cảm xúc của Mashiro để đáp lại những lời chân thành ấy.
Đúng thế. Những lời cậu ấy nói không hề vô lý, cũng chẳng hề kỳ quặc.
“Dạo này tôi có hơi thu hút sự chú ý vì cái tuồng bạn trai giả, nên có thể cậu không nhận ra, nhưng tôi cũng chẳng có sự hiện diện gì trong lớp mấy. Tôi là người hiểu rõ nhất cảm giác của cậu.”
“K-Không đời nào... Aki cũng...?” Mashiro tròn mắt nhìn tôi.
“Cũng chẳng phải họ đang bắt nạt tôi hay gì cả. Tôi không có tài lẻ gì, điểm thì cũng ở mức bình thường, cái mã thì cũng chẳng đẹp đến thế. Tôi chỉ là một người bình thường có mặt tại khắp mọi nơi. Một con người tầm thường. Đó là tôi.”
“K-Không đúng. Dù sao đi nữa, Aki là thủ lĩnh của ‘Liên minh tầng 5’—”
“À, cậu biết cái tên đó ư?”
Tôi đã bảo cô ấy rằng những người sống trên tầng đó sẽ tham gia buổi tiệc chào mừng, nhưng đã có bao giờ nhắc đến cái tên đó đâu ta?
“À... Ừm.... Bố... đã nói cho Mashiro...”
“À, phải rồi. Cậu là con gái của Oji-san mà. Thảo nào cậu biết.”
Chủ tịch Tsukinomori luôn mang trong mình một thái độ dửng dưng, quyến rũ, đồng thời cũng là một người cha rất chiều con. Ai quan tâm đến việc giữ bí mật chứ? Mà, ngay từ ban đầu thì chúng tôi cũng chẳng thoả thuận gì về chuyện đó.
“C-Cậu đã làm ra được cái game nổi tiếng đó mà nhỉ? Dù mới học cao trung nhưng đã làm ra được rất nhiều tiền—”
“Không, lúc chia tiền đều hết thì nó không nhiều như cậu nghĩ đâu. Dù sao phần lớn cũng đổ hết vào việc sản xuất tựa game tiếp theo rồi. Nên việc này không lời nhiều đến thế đâu.”
“Dẫu vậy, cậu là lãnh đạo của một đội ngũ và đang làm ra một tựa game của riêng mình... Già trẻ gái trai... rất nhiều người đang chơi nó. Mashiro nghĩ rằng... điều đó thật tuyệt vời. Thảo nào cậu nổi tiếng trong trường đến thế.”
“Không, một chuyện như thế không đủ làm tôi nổi tiếng đâu, và bọn bạn cùng lớp cũng chẳng hay biết gì cả.”
“............!”
Đôi lông mày của Mashiro giật nhẹ.
“Sao cậu không kể cho họ...? Vì sợ bị đem ra làm trò cười à...?”
“Không phải vậy,” Tôi ngay lập tức trả lời câu hỏi của Mashiro. “Tôi không muốn lạc lối trong khoảnh khắc mình được ca tụng.”
“Ể...? Vậy cậu không muốn được người khác khen ngợi ư...?”
“Đương nhiên là có. Tôi vẫn là con người mà.”
Một phần trong tôi muốn được mọi người công nhận. Dù gì thì việc không có sự hiện diện cũng khá là cô đơn mà. Dù vậy—
“Nếu khoe khoang thì chỉ tổ mất thời gian dùng để làm việc thôi. Như thế thì hiệu suất công việc sẽ giảm. Tôi đã kết luận như thế.”
“.........”
Nghe thấy thế, Mashiro chỉ biết nhìn chằm chằm tôi một lúc. Nhưng cuối cùng—
“...Cậu kỳ quặc thật.”
Đó chính là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng được chiêm ngưỡng trên mặt cậu ấy.
*
“Cậu không tới thật à?”
Cuối cùng bọn tôi cũng về đến nhà, nhưng vẫn ướt như chuột lột. Lúc đi, những giọt nước cứ rơi vương vãi như Hansel và Gretel vậy. (Tre: truyện cổ tích gì đó, thích thì google, chứ t ko biết chi tiết lắm). Khi đến sảnh chờ của khu chung cư, tôi lại mời Mashiro đến bữa tiệc thêm một lần nữa. Nhưng cậu ấy chỉ nhẹ lắc đầu.
“...Xin lỗi. Được mời thì Mashiro vui lắm, nhưng...”
“Họ đều là người tốt cả mà. Sẽ không có ai tẩy chay cậu đâu.”
“Mashiro biết mà. Nhưng đây là do cảm xúc của cô ấy.”
“Mà, nếu cậu kiên quyết đến thế thì tôi chỉ còn nước bỏ cuộc.”
Chúng tôi đến trước cửa thang máy. Sau đó, trong chiếc thang máy đang vận hành lên tầng trên chỉ tồn tại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Đến cuối cùng tôi vẫn không thể thuyết phục được Mashiro. Có vẻ trái tim cậu ta đã bị bóng tối bao trùm còn nặng nề hơn tôi tưởng tượng, làm đương sự sợ hãi trước những người có thể trở thành bạn bè và đồng đội của mình. Đương nhiên tôi sẽ không thể làm cậu ta mở lòng sau chỉ vài ngày đoàn tụ rồi.
Ngã xuống sông, rồi nói cho nhau cảm xúc thật của mình, vui cười cùng nhau...
Sau tất cả những thứ đó mà vẫn khép kín trái tim lại, tôi không dám tưởng tượng cậu ta đang chịu đau đớn đến mức nào. Vì thế, dù cảm thấy không ổn chút nào, tôi vẫn chỉ có nước bỏ cuộc –
“...Vậy.”
Khi đến tầng 5, Mashiro bắt đầu quay lưng lại với tôi và bước đi. Tôi cười.
“Tuần sau hãy cư xử bình thường ở trường nhé.”
“..............Ừm.”
Nghe tiếng lẩm bẩm nhỏ nhẹ như một đứa trẻ đó, tôi ngắm nhìn tấm lưng đang xa dần của cậu ta. Đương sự đang đi tới phòng 501, căn phòng ở cuối hành lang ngay cạnh của tôi. Sau một lúc, tôi cũng bắt đầu rảo bước trên hành lang dài này, rồi đột nhiên nghe một giọng nói.
“Hả? ...Mashiro quên khoá cửa rồi à?”
Tay cầm tay nắm cửa, Mashiro nghiêng đầu bối rối.
“Sao thế?”
“À thì... cửa không khoá. Nhưng Mashiro nhớ rõ ràng là cô ấy đã khoá cửa rồi mà.”
“—Lẽ nào là ăn trộm?”
“M-Mashiro không biết. Nhưng—“
Cậu ấy nhìn tôi đầy lo âu. Một người lần đầu tiên sống một mình, trong một căn phòng vừa mới chuyển đến gần đây, và cửa căn phòng ấy đang mở. Nếu cậu ta quên khoá cửa thật...? Nếu như một tên cướp đang quanh quẩn trong phòng cậu ta thì sao?
“...Kiểm tra thôi. Tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Ừm...”
Để bảo vệ Mashiro khỏi viễn cảnh tồi tệ nhất, tôi đã đi phía trước cậu ấy, rồi mở cửa và bước một chân vào căn phòng tối thui ấy. Sau khi lột giày ra, tôi đi vào sâu thêm trong khi hai đứa đang bám dính lấy nhau.
Chỉ thấy sự tĩnh lặng bao trùm mà không có sự hiện diện của bất kỳ con người nào. Âm thanh duy nhất hiện diện là tiếng bước chân của chúng tôi.
Với những bước chân đầy do dự, tôi có thể cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh đang lăn xuống má mình. Cùng lúc đó tôi cũng cảm thấy Mashiro đang giữ chặt tay áo mình.
Bọn tôi đã đến chỗ cái cửa dẫn đến phòng khách. Không nói một lời, tôi chỉ quay mặt nhìn Mashiro. Cậu ấy gật đầu sau khi ực một hơi. Tôi mở cái tay nắm cửa—!
—Trong khi đẩy Mashiro từ đằng sau.
“Ể?”
“Như đã nói, tôi sẽ không ép buộc cậu nữa, mà sẽ tôn trọng quyết định của cậu—“
Sau khi bị đẩy vào phòng khách, Mashiro quay đầu lại với một biểu cảm bàng hoàng.
“—Làm gì có chuyện tôi bỏ cuộc sớm thế hả, đồ ngốc,” Tôi cười nhếch mép như một thằng phản diện đã đánh bại được nhân vật chính.
Bằng! Bằng! Bằng!
Tuy nhiên, những tiếng động mà Mashiro nghe được không phải tiếng súng. Dù gì thì thứ hạ cánh trên đầu của đương sự là những dải giấy đủ màu sặc sỡ mà.
“Chào mừng đến tầng 5!”
‘Tiệc chào mừng Mashiro-chan’—
Cái banner treo ngang trên bức tường phía xa phòng khách viết như thế. Trên bàn thì đầy trà và thức uống có cồn, những ly nước trái cây, đồ ăn được giao đến và món cà ri chay nhà làm ngon lành của Iroha. Và đứng quanh cái bàn đó là Iroha, Ozu, Sumire, tất cả đều cầm một cây pháo giấy trên tay.
Đúng thế. Mashiro và tôi đã bước về nhà như Hansel và Gretel, nhưng mà—
Đích đến của chúng tôi là căn nhà của phù thuỷ. Gretel thật là bất hạnh, bị dụ đến nhà của mụ phù thuỷ bởi Hansel mà mình tin tưởng nhất.
“...C-Chuyện này là sao?”
“Tôi đã bảo hôm nay là tiệc chào mừng Mashiro rồi mà?”
“Ý Mashiro... không phải thế... Tại sao các người lại đột nhập vào nhà Mashiro. Lũ... xâm... nhập!”
“À, xông vào nhà người khác là xấu. Lúc nào tôi cũng bảo con Iroha thế.”
“Vậy—“
“Nhưng cậu nhầm một chuyện rồi. Bọn này không phải là kẻ xâm nhập, vì đây là nhà tôi.”
“Cái gì? Mashiro không hiểu. Đây là nhà của Mashiro mà.”
“Cậu kiểm tra bảng tên chưa?”
“Mashiro chưa có do mới chuyển vào ở thôi.”
“Vì thế nên mới dễ lừa cậu đấy. Tôi chỉ cần gỡ cái của mình xuống là được.”
“N-Nhưng, Mashiro chắc chắn đã...”
“Cậu sẽ hiểu nếu như chịu nhìn quanh cửa vào và phòng khách thôi. Đã từng bao giờ thấy căn phòng này trước đây chưa?”
“..........Không.”
“Tôi nghĩ nhiêu đó là đủ để thuyết phục cậu rồi ha.”
“...Nhưng, bằng cách nào....? Mashiro đáng ra đã mở cửa phòng mình chứ.”
Vì chưa quen với địa thế quanh đây nên cậu ấy sẽ cần thứ gì đó để đánh dấu. Vì vậy,
“Mashiro, cậu chỉ nhớ rằng phòng của mình là ở phía cuối hành lang thôi.”
“Nhớ hay không thì đó cũng là sự thật... Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là phòng cậu không hề nằm ở phía cuối hành lang.”
“???”
Mặt cậu ta trông như thể chế giễu vì không hiểu tôi đang nói gì. Mà thế cũng phải.
“Trăm nghe không bằng một thấy.”
Nói thế xong, tôi dẫn Mashiro ra hành lang lại. Có một bức tường chình ình ở bên cạnh cánh cửa phía cuối hành lang. Nhưng Mashiro chỉ biết nhìn tôi bối rối vì chưa hiểu được hàm ý của tôi. Để đáp lại, tôi liền im lặng mà chạm vào ‘bức tường’ nọ. Khi đó, khung cảnh đã bị gợn sóng như thể những giọt nước đang chảy trên bề mặt bức tường vậy.
“Ể?!”
Mashiro ngạc nhiên cất giọng.
“Nó là một cái nền trắng mà bọn tôi đã chiếu ảnh bức tường lên. Quả là một ảo ảnh hoàn hảo.”
“C-Cậu nói đúng. Mashiro thấy máy chiếu rồi.”
“À mà lí do tôi đuổi theo cậu sau giờ tan trường là để cản cậu về nhà sớm.”
“....Cậu tính trước đến độ đó luôn à?”
“Ừ. Nếu như tôi không đi trước từ 2 đến 3 bước thì chẳng bao giờ thành công cả.”
Nếu Mashiro đồng ý lời mời của tôi sau giờ tan trường thì đã không cần cái màn trắng này rồi. Nhưng nếu đương sự cố gắng chạy thì tôi nhất định phải cản cậu ta về nhà sớm, để mà cho Ozu và đám kia đủ thời gian để dựng lên cái màn trắng.
“Thiệt tình. Những yêu cầu Aki lúc nào cũng đòi hỏi cao một cách đột ngột cả. Cậu ta làm tôi muốn bị lao lực rồi này.”
“Vì nhờ được những chuyện trên trời như thế này nên ông mới là bạn tôi.”
Ozu lại chỗ chúng tôi trên hành lang trong khi cười gượng. Đây là người chịu trách nhiệm cho mọi thứ liên quan đến công nghệ của “Liên minh tầng 5”, OZ, lập trình viên thiên tài. Tên thật: Kohinata Ozuma. Nhờ cậu ta mà bọn tôi mới tạo ra được cái ảo ảnh nhìn như thật này.
“Chiến dịch PT (Ảnh Bẫy) chắc thành công rồi ha.”
“Mashiro... không hiểu một chút gì cả.”
Mashiro đang thơ thẩn nãy giờ mới bắt đầu mở miệng trong khi tay run run.
“Tại... Tại sao mọi người lại đi xa đến thế chỉ để làm Mashiro dự buổi tiệc nhậu này?”
“Nếu tham gia thì cậu sẽ hiểu thôi. Cậu sẽ hiểu rằng bọn này không phải loại người sẽ để cậu yên đâu.”
Tầm nhìn của Mashiro quá hạn hẹp. Cậu ta dựng lên những bức tường nguỵ tạo cao đến mức làm bản thân không thấy được xung quanh nữa. Lúc còn chui rúc trong phòng mình thì cậu ta là người dân duy nhất trong thế giới riêng đó. Và để kéo cậu ta khỏi đó thì bọn tôi phải đột nhập.
“N-Nhưng... dù mọi người có bảo Mashiro làm bạn đi chăng nữa, điều đó... phiền phức lắm, các kiểu...”
“Mashiro-paisen đang nói gì vậy ~...? Ơ, sao chị ướt sũng rồi?!”
Iroha chạy ra từ phòng khách để ôm Mashiro từ phía sau, để rồi nhảy dựng về khi nhận ra đồng phục của Mashiro vẫn còn ướt đẫm.
“Aki-senpai... Anh xâm hại cô ấy đến mức ướt thế này luôn à...?”
“Không có, con ngốc. Kìa, tôi cũng ướt như chuột lột đây.”
“Thì là... nếu anh làm đủ bạo thì chuyện đó cũng có thể mà—”
“Này con nhỏ khốn kiếp. Cô cũng gan lắm mới dám nói mấy chuyện như thế khi tôi không ngó đến à?” Mashiro cằn nhằn.
Như thường lệ, nhỏ này chẳng dễ thương chút nào cả, cứ liên tục thốt ra những từ bẩn thỉu không thôi.
“Ahaha~ em đâu có hồn nhiên chong xáng mãi được ~ Mà dù-sao-đi-nữa, Mashiro-san hiểu nhầm một chuyện rồi đấy!”
Nhỏ chỉ thẳng mặt Mashiro.
“Bốn người chúng em không phải là bạn hay gì cả!”
“Ể?”
Mashiro không khỏi bị sốc khi nghe những lời Iroha nói.
“À, nói đúng hơn là mọi người trừ Aki-senpai và Onii-chan. À mà nếu hai người họ là người yêu thì phận em gái như em càng lời ấy chứ!”
“Biết mà! Được thế thì đúng là cực phẩm! Sự dung hoà giữa người đàn ông lý tưởng nhưng bị S nặng và vị hoàng tử đào hoa là nhất!” Sumire đưa đầu ra khỏi cửa mà nói.
“Đừng chõ mũi vào lúc như thế này chứ. Biến đi, thứ giáo viên tệ hại.”
“Auuuu, lạnh quớ.”
“Cô hôi quá đấy! Chưa gì đã say rồi à? Ít nhất cũng phải đợi Mashiro nhập tiệc chứ!”
“Ai kêu cậu để tôi một mình trong một căn phòng đầy thức uống có cồn làm gì.”
Sao cô không học cách kiềm chế tí đi hả? Mà, trong não của cô ta cũng chẳng có chút gì gọi là suy nghĩ có logic cả nên bảo sao.
“K-Khoan...! Dù không nhận nhau là bạn nhưng mọi người thân nhau vậy!”
“Ừm. Theo quan điểm của em thì Senpai chỉ là bạn của Onii-chan, Onii-chan là anh hai em, còn Sumire-chan-sensei là giáo viên chủ nhiệm của Onii-chan – Khác hẳn tình bạn bình thường mà?”
“Phải. Theo quan điểm của tôi thì Ozu là bạn, còn Iroha là con em gái của thằng bạn, và bà giáo vô dụng này là một dạng sinh vật sống gì đó.”
“Cậu có tàn nhẫn với tôi quá không?!”
“Nào nào. Mà, chuyện là thế ~”
Khi bị Iroha đẩy ngược lại vào trong thì Sumire cất lên một tiếng khóc nức nở, nhưng nhỏ chỉ lờ đi và đẩy tiếp.
“Hàng xóm với nhau thì sẵn tiện làm thân với nhau một tí! – thì đúng hơn.”
“Một mối quan hệ như thế... có tồn tại ư? Là do mọi người đều là những nhà làm game?”
“Dĩ nhiên. Mà chị cũng biết chuyện đó à?” Iroha nói trong khi giao tiếp bằng mắt với tôi.
Mặt tôi kiểu Ồ, tôi quên nói cô biết à ~?
“Mà ~ Lí do đó cũng có đóng góp nhiều, nhưng nó không phải là điều kiện cần hay điều kiện đủ gì cả. Với lại em cũng chẳng nằm trong đội làm game nên nếu chuyện đó là thật, em đã bị loại ra rồi ~”
“Nhắc mới nhớ...”
“Vì thế nên chị không cần điều kiện gì để tham gia nhóm này cả. Đám người này không phải là bạn bè, gia đình, người yêu của nhau hay gì cả, mà thay vào đó giống một hội nhàn nhã các kiểu. Do bên chúng ta quá thiếu nhân lực nên Aki-senpai đã nảy ra ý tưởng – Gufu?!”
“À, bật mí đến thế đủ rồi. Cô nói nhiều quá đấy.”
Xém nữa là Iroha phun ra luôn hoàn cảnh sáng lập của “Liên minh tầng 5” nên tôi phải cản nhỏ lại bằng vũ lực. Câu chuyện đó chẳng thú vị và cũng chẳng quan trọng gì mấy. Không cớ gì phải kể chi tiết cho Mashiro cả.
“Mà, chuyện là thế đấy. Mashiro, cậu có thể gia nhập và xem như mối quan hệ với hai người kia là ‘bạn của bạn trai giả’ và ‘em gái của bạn của bạn trai giả’. ‘Liên minh tầng 5’ không có trách nhiệm gì với những người bạn ngoài đời của nhau cả. Dù có một người không sống ở đây là Makigai Namako-sensei, nhưng có lí do anh ấy mới không tham gia. Dẫu sao cậu cũng chẳng cần quan tâm đến chuyện đó.”
“A...”
Khi cái tên “Makigai Namako” xuất hiện, Mashiro trông như thể suy sụp. Vì đã biết về “Liên minh tầng 5” nên chắc cậu ta cũng không xa lạ gì với cái tên đó. Chắc cũng do anh ta là người nổi tiếng nhất trong các thành viên. Hơn nữa, mặc dù không ở cùng chúng tôi nhưng cả bọn vẫn có thể làm việc một cách hoàn mỹ, nên chỉ cần biết nhiêu đó về mối quan hệ của bọn này thôi.
“Hài lòng chưa?”
“...Thiệt tình, bị lừa bởi những người thế này, Mashiro thật ngốc mà,” Cậu ấy tự lẩm bẩm.
Đúng thật, tôi không có gì để biện hộ cả. Tôi hoàn toàn hiểu rõ việc mình đã lừa cậu ta như nào.
“Nhưng có tệ đến thế đâu nhỉ?”
“Ừm... Cảm ơn cậu,” Mashiro trả lời, mặt trông không hài lòng cho lắm nhưng đôi má thì vẫn ửng đỏ.
*
Vì không thể cứ mặc bộ quần áo ướt nhẹp này mãi được nên cả hai chúng tôi đều đi tắm một cái.
...Đương nhiên là trong nhà riêng từng đứa rồi ha.
Tắm xong, tôi mặc bộ quần áo thường diện vào rồi đợi Mashiro ở cửa. Khi cậu ta bước ra thì được tôi dẫn vào phòng khách.
—Không có ai là sao?
Họ không làm chuyện mà tôi nghĩ là họ đang làm đâu nhỉ?
“Hở? Mọi người đâu hết rồi?”
“Có vẻ như từ đây là thế giới của người lớn rồi.”
“Ể? Ểeeeee?”
“À, đây là lần đầu tiên của Mashiro nhỉ...? Đừng lo, cô sẽ dạy em nếu như không hiểu phần nào mà.”
“N-Này, mọi chuyện có tiến triển nhanh quá mức không thế?”
“Đừng sợ, cậu sẽ quen sớm thôi. Đi nào.”
Tôi kéo Mashiro theo một cách hơi ép buộc. Có chống cự cũng vô ích, vì tôi sẽ không để cậu ta chạy nữa đâu.
Cậu sẽ cảm thấy sự khoái lạc sớm thôi nên đừng lo! Kekekeke!
“K-Không... Aki là một chuyện, nhưng nếu là thác loạn thì...!”
Trong khi cậu ta tự thì thầm với một giọng nức nở, tôi chỉ lờ đi mà mở cánh cửa dẫn tới căn phòng ở đằng sau.
Và...
“À, Aki. Bọn này bắt đầu trước rồi đấy.”
“Senpai tới rồi!!! Đúng là chơi tay ba thiếu thiếu sao sao ấy ~!”
“Ahahahaha, Iroha-chan, cách dùng từ, xem lại cách dùng từ! Ý em là 3P! 3P mà ha!” (3-Player: 3 người chơi) (Suu: 3P còn có nghĩa khác là threesome)
“Cứ gọi sanma là được rồi. À, Sumire-senpai, đánh ù (toàn hàng) kìa! 1200!”
(Tre: Sanma là phiên bản 3 người chơi của mạt chược. Sẽ có những từ chuyên ngành liên quan đến trò này nhưng tôi không biết cái đách gì về mạt chược cả nên sẽ cố hết sức dùng wiki dịch ra tiếng Đông Lào cho mọi người, nên có không hiểu gì thì cũng kệ đi nha. Dù sao đây là LN Romcom chứ đâu phải mạt chược. Hj)
“Gyaaaaaaaaaaaaa?!”
“....Ể?”
Mashiro cạn lời khi thấy tình huống hiện tại trong căn phòng. Dù tôi không biết cậu ta đang mong đợi điều gì nhưng chắc không phải là cái này nhỉ. Mà, tôi cũng hiểu phần nào vì đây không phải một chuyện một hộ dân cư bình thường sẽ làm.
Ozu, Iroha và Sumire đang ngồi quanh một cái bàn hình vuông –
—Một cái bàn mạt chược tự hành.
“Đ-Đây là...”
“Bọn tôi ăn, uống nước ép và đồ uống có cồn rồi bắt đầu chơi.”
“Mau ngồi xuống đi ~
Trò chơi mới thực sự bắt đầu khi có đủ 4 người đó.”
“Muốn thử không, Mashiro?”
“Ư-Ưm... M-Mashiro chưa bao giờ chơi mạt chược trừ mạt chược online ra cả...”
“Những người nói thế thường chơi giỏi lắm đó nha.”
“Đúng đó ~~~~ Như thể chị đang giả vờ làm tân binh vậy~!”
“Tôi không quan tâm Ozuma-kun có chơi giỏi hơn mình hay không. Nhưng hadakatanki của tôi là mạnh nhất!”
(Tanki: , đây là luật chơi mạt chược của Nhật Bản nên mình không tìm ra wiki tiếng Việt, bạn nào có hứng thú với biết eng thì đọc thôi)
Nhưng cổ chơi yếu bỏ bà! Mới nhận một đòn chí tử nhưng vẫn kiêu ngạo vậy à! Mà, chỉ cần cổ vui là được, ai thắng thì tôi không quan tâm!
Tôi ép Mashiro ngồi xuống, và đương sự thì lại nhìn tôi với một đôi mắt sợ hãi.
“M-Mashiro không giỏi đánh bạc...”
“Có sao đâu. Bọn này có cược tiền hay gì đâu mà lo. Chủ quán đời nào cho.”
“Thứ duy nhất bọn này đem ra đặt cược là niềm kiêu hãnh thôi! Kiểu vậy!”
“Niềm kiêu hãnh...”
“Ừ, ừ, Iroha-san thuộc làu làu nước đi để giải quyết rồi! Mashiro-san cứ làm tay đánh dự bị cho Aki-senpai nha~ Hôm nay sẽ là ngày em chiến thắng!”
“Cô tự quyết định cái gì thế hả...? Mà tôi cũng chẳng quan tâm.”
Dù sao cũng chỉ có mỗi nhỏ ấy là quan tâm đến chuyện thắng thua.
“Thử một trận thôi cũng được. Những trò đánh bạc như thế này có thể giúp cậu nhìn ra được tính cách thật của mọi người đấy.”
“Ừm... Mashiro sẽ thử.”
Dù không được hài lòng cho lắm, Mashiro vẫn bị cuốn theo dòng chảy sự kiện và chịu chơi.
Cứ như thế, thứ ban đầu là bữa tiệc chào mừng Mashiro đã trở thành một trận đánh mạt chược. Nói gì thì nói, bọn tôi cũng chơi bằng một bộ luật hơi lỏng lẻo nên cái này giống một buổi tự giới thiệu bản thân hơn. Như là tên của mọi người, kỹ năng nổi bật, đồ ăn yêu thích—
Buổi nói chuyện bắt đầu một cách vô hại mà không có chướng ngại gì, nhưng sau đó lại đột biến thành một cuộc bàn luận sôi nổi và bộ anime chiếu vào buổi khuya yêu thích của Mashiro. Chậm mà chắc, Mashiro cũng đã hiểu thêm về những người khác khi mật độ thông tin tiếp nhận ngày càng dày đặc.
À mà suốt trận mạt chược thì Ozu vẫn nắm trùm vì sự tính toán hiệu quả của mình. Có lẽ do bồn chồn khi ở gần những người mới mà điểm Mashiro đã sớm biến thành con số không vì bất cẩn. Dù ở nhà tôi luật chơi không khắc nghiệt lắm nhưng đối với cậu ta, tình huống hiện tại vẫn khá bấp bênh.
“He he, Mashiro-san, người đánh dự bị của Senpai không chơi được rồi ~ Giờ chỉ cần hạ Onii-chan nữa thì mình sẽ chiến thắng tuyệt đối! Và phần thưởng của mình sẽ là được làm những chuyện đồi bại với Senpai? – Ahahaha! Đùa thôi. Anh nghĩ em nghiêm túc à? Thế thì tiếc quá!”
“Ặc... chẳng việc gì phải thấy hổ thẹn cả.”
“Nào nào, chị đang giả vờ cứng rắn hay gì thế, hửm? Em biết thừa Trai tân-senpai mê ngực em như điếu đổ mà.”
“Cô tập trung vào trận đánh được không? Tới lượt oya của Mashiro rồi đó.” (Tre: )
“Em làm gì sợ ba cái đó~”
“Này. Iroha... chan?”
Đột nhiên Mashiro lên tiếng.
“Ủa? Gì vậy?”
“Iroha-chan và Aki... thực sự không có hẹn hò với nhau à?”
“Không, bọn em tình tứ lắm.”
“Ể?”
“Đùa thôi!!! Chị ngạc nhiên lắm hả? Ngạc nhiên lắm phải không?!”
“Ừ-Ừ....”
Mashiro đang bị áp đảo hoàn toàn bởi năng lượng tràn trề của Iroha.
“Chỉ cần lơ là cảnh giác một chút thì con nhỏ này cũng sẽ làm phiền cậu đến chết đấy, nên nhớ cẩn thận.”
“Thiệt tình, anh nói như thể em là một người xấu vậy á ~ Đừng lo, người em chọc tiết đến độ đó chỉ có Senpai thôi~”
“Sao cô không giảm mức độ đối với tôi luôn đi?”
“Làm sao mà được~! Đó là lẽ sống của Iroha-san đó!”
“Lẽ sống kiểu gì vậy...?”
“...............”
“Hửm? Sao thế, Mashiro?”
Mashiro lặng lẽ mà tiếp tục xem bọn tôi nói chuyện. Không biết vì sao nhưng cậu ta đang bĩu môi thì phải.
“Hai người trông thân thiết thật.”
“Ồ? Lẽ nào chị ghen tị ư?”
“..K-Không, không phải thế!”
“Hừm, nghe đáng nghi thật. Tự nhận là bạn gái giả nhưng lẽ nào chị thực sự....?”
“Ặc...”
Sao tự nhiên nín thở vậy? Cái phản ứng nghiêm trọng đó là sao?... C-Cậu... đừng bảo là?
“K-Không có. Làm như Mashiro sẽ thích một tên biến thái như Aki ấy.”
“Uwaa, lạnh lùng quá~ Y như thái độ của Senpai đối với em vậy!”
“Ể?”
“Ể... cái gì cơ? Tại sao lại nhìn tôi kiểu đó?”
“Y như thái độ... Vậy cơ bản, cảm xúc mà Aki dành cho Iroha-chan cũng là...?”
“Hửm? À, cảm xúc tôi dành cho con nhỏ ấy chắc cũng tựa tựa cảm xúc cô dành cho tôi ấy.”
Về phần mà cậu ghét tôi đến mức lúc nào cũng bảo tôi đi chết.
Sau khi nghe tôi trả lời, Mashiro vẫn im lặng. Còn Iroha thì chỉ nhìn Mashiro với cặp mắt khiêu khích và nói “Hừmmmmm, ra là vậy~”
Dù tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn kết cục sẽ rất phiền phức.
Iroha và Mashiro. Hai người họ nhìn nhau bằng những ánh mắt kỳ lạ—“À....”
“...........Toàn hàng,” Mashiro nói một cách nhỏ nhẹ nhưng tự tin.
“Thập Tam Yêu. 48000.”
“Ể, ểeeeeee?!”
“Đáng tiếc thật. Chiến thắng là của Mashiro.”
“Ể, một cú yakuman trực diện luôn à. Cậu thực sự đã thắng bằng đòn đó sao?”
(Tre: Mạt chược Nhật có mấy cái luật riêng không biết dịch sao, nên khúc cuối t để cái link wiki eng luôn cho ai có hứng thú thì tra cứu nha)
“Khôngggggggg, chuỗi chiến thắng hoàn hảo của em...”
“...Hể.”
Iroha như muốn khóc trong khi trả giá bằng những bịch bim bim của mình, còn Mashiro thì vui mừng chấp nhận chúng trong khi cười khúc khích cái nhẹ.
Nhưng pha hồi nãy có gì đó là lạ. Có vẻ Iroha ban đầu đã trên cơ nhưng nhỏ đã để mất lợi thế đó, nên mới dẫn đến thua cuộc.
Cái gì đó đã làm nhỏ mất tập trung à?
*
Đồng hồ đã điểm nửa đêm. Bữa tiệc chào mừng Mashiro đã kết thúc, và những vị khách ai đã về nhà nấy. Còn phòng của tôi thì vẫn là một mớ hỗn độn.
“Chơi cho đã vào xong thoả mãn thì đi về... Đúng là một lũ đạo tặc mà.”
Mà, tôi là người đã rủ họ đến đây. Chỉ có Ozu ở lại để giúp dọn dẹp, nhưng tôi không muốn hành xác cậu ta thêm sau những gì cậu ấy đã làm cho chiến dịch PT nữa. Vì Mashiro chỉ là khách nên cậu ta thì được về, nhưng tôi nhất quyết không tha cho Iroha và Sumire. Dẫu vậy, ngay từ ban đầu tôi cũng chẳng mong đợi gì từ hai người đó.
Dù sao đi nữa, mừng là chiến dịch lần này đã thành công tốt đẹp. Thế này thì Mashiro sẽ mở lòng hơn một tí rồi. Thế này thì cuộc sống học đường của cậu ấy chắc chắn sẽ chuyển biến theo chiều hướng tốt –
Ừ, chắc không cần nói lòng vòng làm gì đâu ha.
—Tôi đã cho Chủ tịch Tsukimonori một ân huệ lớn.
Tôi đây không phải là anh hùng, cũng chẳng phải là người tốt. Tôi chỉ chọn ra viễn cảnh có kết thúc tốt đẹp nhất cho “Liên minh tầng 5”. Đây chỉ đơn thuần là một tình huống có lợi cho đôi bên.
Vì thế nên tôi mới chủ động như vậy. Tôi thừa biết nếu phương pháp của mình thất bại thì chỉ tổ gây thêm một vết sẹo vĩnh cửu cho con tim của Mashiro mà thôi. Nhưng tôi đã không ngừng lại. Đúng là một thằng cặn bã dưới đáy xã hội mà.
Một kẻ không có trái tim.
Khi còn trẻ, ai đó đã bảo tôi thế.
Hồi tiểu học, trong một giải vô địch bóng đá, lúc không chịu chuyền bóng cho một học sinh rõ dở đá bóng, tôi đã bị giáo viên mắng, bảo rằng mình nên quan tâm đến cảm xúc của người khác hơn. Thiệt tình, tôi chỉ hành động theo cách mình nghĩ sẽ cho cả đội cơ hội chiến thắng cao nhất, nhưng hoá ra là lạnh nhạt quá mức à. Sau đó, đứa trẻ đó nói rằng:
“May là không ai chuyền cho tớ cả.”
Ngay từ đầu cậu ta cũng chả muốn tham gia. Cậu không muốn làm ai thất vọng để rồi bị đem ra làm trò cười cả. Nhưng tất cả mọi người ngoài cậu ta đều xem như tôi là kẻ xấu. Lúc nhìn lại thì tôi có thể hiểu được sự chỉ trích của họ.
Tôi đã không xét về mặt sẽ có những người bị tổn thương hay cảm thấy cô đơn. Để đạt được kết quả như mong muốn, tôi bỏ qua cảm xúc của người khác...
Đó là lý do họ gọi tôi là “Một kẻ không có trái tim.” Tôi không biết chuyện đó bắt đầu từ khi nào. Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã chấp nhận chuyện đó như một sự thật hiển nhiên. Nhưng chả quan trọng nữa. Tôi sẽ không lung lay. Đó là con người hiện tại của tôi. Dù có lẽ sẽ có những người đau khổ do con đường hiệu quả nhất mà tôi đã lựa chọn—
Cùng lúc đó, tôi muốn nghĩ rằng mình đã cứu được những người nhất định.
Cốc cốc.
Tôi sắp dọn dẹp xong và đang quét sàn khi nghe tiếng gõ cửa. Vì một số lí do mà tiếng ấy đang phát ra từ cửa sổ ban công của tôi. Chỉ có người sống ở tầng này mới đi gõ cửa sổ vào giờ này, tôi nghĩ.
Nghe tiếng gõ liên tục ấy đến chán rồi tôi đến cửa sổ và mở khoá nó. Tôi mở nhanh cánh cửa và gõ cái người đứng đó bằng cây chổi trong tay mình.
“Đau!”
Một tiếng kêu thất thanh vang lên. Đương sự gục xuống sàn và nắm đầu mình trong đau đớn—
“Anh đang làm gì với đàn em đáng yêu của mình thế hả?!”
“Ồ, là Iroha thôi à.”
“Anh biết trước đó là em rồi phải không?!”
“Không. Tôi chỉ chắc chắn 95% thôi.”
“Nói 100% đại luôn đi! Ai cũng biết là 100% mà!” Em gái của bạn thân tôi la lên trong khi vẫn đang xoa xoa trán mình.
Đã nửa đêm rồi mà nhỏ vẫn ồn ào như mọi khi.
“Mugu~! Làm thế mà không biết đối phương là ai thì tàn nhẫn quá đấy!”
“Kẻ đột nhập duy nhất dám làm chuyện tày trời này chỉ có Iroha thôi. Dĩ nhiên tôi có toàn quyền đánh cô rồi.”
“...Senpai là loại người sẽ dùng bạo lực gia đình trong tương lai à?”
“Đừng lo, tôi không có ý định biến cô thành người một nhà đâu. Với lại đừng có trèo vào ban công nhà tôi như thế.”
“Đó là cách tốt nhất để đi mà không để cha mẹ em phát hiện rồi.”
“Nếu chủ nhà phát hiện thì họ cũng sẽ nổi xung thôi. Vậy, cô muốn gì?”
“À thì em muốn nói chuyện với Senpai ấy mà~”
“Vậy sao hồi nãy cô không ở lại mà lại trốn về nhà?”
“Vì không muốn phụ dọn dẹp nên em đã đợi đó, vì đã hi vọng rằng giờ này thì anh đã xử lý xong hết rồi.”
Vì quá quen với chuyện này rồi nên tôi cũng chán chẳng buồn nói.
“Phải chuyện gì nghiêm trọng không?”
“Có một chút.”
“...Vậy thì tôi sẽ nghe.”
“Yay, yay~”
Nhỏ quay lưng lại với tôi và tựa khuỷu tay vào thanh ray. Mang dép vào xong, tôi ra theo và đứng cạnh nhỏ. Vì mùa hè chỉ mới bắt đầu nên gió đêm vẫn còn hơi lạnh tí. Tôi ngó sang Iroha một cái và thấy nhỏ đang mặc cái gì đó như là một chiếc áo khoác mỏng ngoài bộ pyjama của mình. Nhìn kĩ hơn thì tôi lại thấy nhỏ đang chà tay vào nhau, chắc là để giữ ấm. Vì chuyện gì mà nhỏ phải leo sang ban công nhà tôi vào đêm hôm khuya khoắt chứ?
Trong khi tôi đang thắc mắc thì Iroha tựa tay lên má rồi quay sang nhìn tôi.
“Vụ Mashiro-paisen, anh làm tốt lắm. Tác động cũng đáng kể đẩy chứ nhỉ.”
“...Ừ thì chắc tôi cũng chẳng phàn nàn về kết quả này được.”
“Thấy anh mệt đến thế, có khi em lại có hứng hồi phục cho anh đấy. Muốn sờ ngực em không?”
“Chắc cô sẽ lại cười vào mặt tôi mà nói ‘Em đùa đó~’ nữa nên thôi xin kiếu.”
“Dù cái vế ngực là đùa thật nhưng em đến đây để động viên anh thật ó.”
“Làm như tôi tin ấy. Tôi sẽ không bị lừa đâu.”
“Mà, anh muốn nghĩ sao cũng được~”
Nhỏ chọt ngón tay vào mu bàn tay tôi trong khi bĩu môi.
“Lâu lắm rồi em mới thấy Senpai như thế đó.”
“Xin lỗi vì là một thằng khốn nhiều chuyện nhá.”
“Có ai nói xấu anh đau mà. Làm gì mà tự cho mình ác vậy.”
Trong khi phồng má, nhỏ nhìn sang ban công của hộ nhà Kohinata.“Mashiro-senpai là chị em họ của anh nhỉ.”
“À, ừ. Và cũng là con gái của một khách hàng rất quan trọng.”
“Anh chỉ tỏ ra tốt bụng để đạt được kết quả mình muốn ư?”
“Nếu không vì việc đó thì tôi chơi lớn đến thế làm gì,” Tôi khẳng định.
Quyết định thêm Mashiro vào “Liên minh tầng 5” chỉ là vì tư lợi của tôi thôi. Tôi chưa bao giờ có một cảm xúc xấc xược như là muốn cứu cô ấy cả. Đó không là gì khác ngoài một cách để trục lợi cho tôi và những đồng đội của mình. Nên hiển nhiên mọi người sẽ gọi tôi là “Lạnh lùng” và “Một kẻ không có trái tim” rồi—
“Senpai tốt bụng thật đấy~”
Vì lẽ đó mà tôi biết những lời đó của đứa đàn em này hoàn toàn trái ngược với sự thật.
“Mà, nếu như tôi không tốt bụng thì sẽ giết cô ngay tại chỗ, rồi quăng cô vào rừng làm đồ ăn cho chó hoang rồi.”
“Êeeee, em đang nói nghiêm túc đó.”
“...Xin lỗi.”
Quên mất rằng mình đang nói chuyện nghiêm túc. Chưa kể là với Iroha nữa. Nhưng vì hiện tại nhỏ nói đúng nên tôi buộc phải xin lỗi.
“Senpai tốt bụng thật mà. Dù gì thì—”
Nhỏ khựng lại một lúc, rồi nhỏ giọng lại để chỉ mình tôi nghe được.
“Anh đã nhận em làm đồng đội trong khi vẫn giấu việc em là giọng nói đóng góp cho ‘Liên minh tầng 5’ và những cái game họ làm.”
Đúng thế. Lí do duy nhất chúng tôi được 1 triệu lượt tải bằng một game indie qui mô nhỏ như thế là nhờ một kịch bản được viết bởi dân chuyên, thiết kế nhân vật cuốn hút, một vòng lặp lối chơi hiệu quả và gây nghiện, và dĩ nhiên không thể thiếu —
Giọng nói tuyệt vời của các nhân vật.
Mỗi nhân vật đều được lồng tiếng riêng, nhưng phần ghi công không nhắc gì đến diễn viên lồng tiếng nào cả. Dù danh tính vẫn được giữ bí mật, Iroha đã toả sáng với một giọng nói quyến rũ và một âm vực tuyệt vời, đến mức nhỏ ấy có thể lồng tiếng cho hơn 20 nhân vật khác nhau. Trên mạng cũng có vô số lời đồn. Có những người giả thiết rằng nhỏ là một nữ diễn viên lồng tiếng nổi tiếng muốn giấu tên, và có những người tin rằng nhỏ chỉ là dân nghiệp dư với tài năng vô kể.
Chẳng ai trong số họ ngờ rằng—
Tất cả giọng nói của những nhân vật nam và nữ thực ra đều được lồng tiếng bởi một nữ sinh nghiệp dư duy nhất đang đứng tại đây, đó là Kohinata Iroha!
“’Người nắm giữ bảy sắc cầu vồng của giọng nói,’ hay gì ấy...”
Tôi vẫn còn nhớ cài hồi chỉ có hai – à không, ba – đứa chúng tôi đứng thu âm. Bọn tôi đã phải ở trong một cái studio chật hẹp với một kỹ sư âm thanh đáng tin, và người đó đã ngạc
nhiên hết sức với diễn xuất biến hoá khôn lường của Iroha.
“—Đồ ngốc, cô nhất định là người có tài năng lồng tiếng đấy.”
“Ehehe~”
“Nhưng cũng đừng tự mãn quá.”
“Ể? Nhưng em là loại người sẽ làm việc hiệu quả hơn khi được khen mà~”
“Tôi không muốn nghe bất kỳ lời phàn nàn nào đâu. Làm việc cật lực hơn đi. Thiệt tình.”
Dù sao thì đây là một tài năng mà nhỏ đã tự mình đạt được. Trong khi vui chơi thoải mái tự do mà đã lồng tiếng hay đến độ này rồi. Tôi mới chính là con ký sinh trùng ăn bám lợi dụng tài năng của nhỏ.
“Đừng lạnh nhạt thế chứ~ Lí do duy nhất mà em còn ở đây là nhờ Senpai mà,” Iroha nói, giọng như đầy biết ơn.
“...Ai biết.”
“Bộ lọc của Senpai mạnh quá đấy. Những người duy nhất biết được bộ mặt thật của em chỉ có anh và ‘Liên minh tầng 5’ thôi.”
“Àaaa, đúng thật, trước mặt người khác thì cô cư xử duyên dáng lắm mà.”
“Lúc em ở nhà thì sẽ như này đó.”
“...Cô chắc mình không muốn thẳng thắn hơn với bạn bè không?”
“À thì nếu làm thế, họ sẽ phát hiện ra em là diễn viên lồng tiếng mất~” Iroha nói một cách bông đùa.
Nhưng những lời phát ra từ miệng nhỏ chẳng giống đùa gì cả.
“Cha mẹ bọn em rất ghét những công việc trong giới giải trí. Đến mức nhà bọn em còn chẳng có TV, nên muốn xem anime các kiểu thì toàn phải lên mạng.”
“Và họ không chịu cho cô biết lí do nhỉ. Tại sao họ ghét nó đến thế ấy.”
“Không hề. Em nghĩ công việc cũ của mẹ có thể có liên quan gì đó. Nhưng dù em có cố đào sâu đến mức nào đi nữa thì cũng chẳng tìm thấy gì cả~”
“Ra vậy...”
Tôi biết rằng nhà Kohinata có vài hoàn cảnh khá đặc biệt. Có lẽ đó là lí do Ozu là một tên chui rúc ở nhà lúc còn học sơ trung—
Iroha không được quyền tự do lựa chọn, mà thay vào đó phải đi trên một con đường được vạch ra sẵn cho mình. Vì thế mà tôi—
Tôi đã hi vọng rằng chú chim bị giam cầm có bộ lông nhuốm màu bảy sắc cầu vồng ấy, một ngày nào đó sẽ được tự do bay lượn trên bầu trời.
Do đó, tuyệt đối phải giữ bí mật hoạt động của Iroha. Dĩ nhiên Iroha không có trong nhóm LINE của chúng tôi. Đến cả anh trai của nhỏ,
Ozu còn nghĩ rằng bọn tôi thân thiết đến thế này chỉ vì nhỏ là em gái của cậu ta.
“Onii-chan, Sumire-chan-sensei, và cả em nữa—đều do hoàn cảnh gia đình mà không được làm thứ mình muốn, và Senpai chính là người đang cố giải thoát bọn em khỏi xiềng xích ấy.”
“Nhưng lại thông qua sức mạnh của đồng tiền.”
“Trong xã hội bị tư bản chi phối này thì không thành vấn đề đâu~!”
Phải rồi, những câu chuyện như thế này là quá đỗi bình thường. Những con người bị gia cảnh, gia đình và cha mẹ ràng buộc, bị ép từ bỏ ước mơ của mình dù không thiếu thốn gì về mặt tài năng. “Liên minh tầng 5” đã được sinh ra để kéo mọi người khỏi vũng lầy ấy.
Làm gì có chuyện tôi sẽ để người khác sỉ nhục ước mơ của họ. Mọi người đối với tôi đều có một tài năng xuất chúng cả, và lũ ấy lại dám lãng phí tài năng đó. Vì lẽ đó, mục tiêu của tôi là dùng chúng để đạt được kết quả tốt đẹp nhất cho mọi người. Vì tôi không thể trở thành nhân vật chính của một câu chuyện, một siêu lập trình viên, một nhà văn, hay một hoạ sĩ nổi tiếng, tôi sẽ biến tài năng của họ thành của mình.
—Cách mà tôi đã tập hợp họ lại chỉ là chuyện xưa. Nó là một phần quá khứ đen tối chứa đầy những cảm xúc và hành động mà tôi hiện tại muốn quên quách đi cho rồi. Nên mỗi lần cuộc nói chuyện chuyển sang chủ đề đó, tôi lúc nào cũng cố ngăn nhỏ lại bằng những câu như “Chuyện đó có gì đâu mà kể,” nhưng... Kohinata Iroha vẫn là đứa em gái phiền của thằng bạn tôi.
“Dù anh có can ngăn đến mức nào thì em cũng sẽ không ngừng đâu. Dù gì thì em cũng mãi mãi biết ơn Senpai mà.”
Ngoài phiền phức ra thì nhỏ cũng chẳng chịu để tôi bỏ quá khứ lại sau lưng.
“Đã bảo chuyện đó chỉ là— “
“Anh chỉ chọn phương pháp hiệu quả nhất để có được kết quả tốt nhất, nhỉ.”
“...Ừ, phải đó. Nên không cần biết ơn tôi hay gì cả.”
“Nhưng nhờ đó mà em đang ở đây mà hạnh phúc hơn bao giờ hết. Iroha-san nghĩ rằng anh nên chịu trách nhiệm và chấp nhận lòng biết ơn này đi.”
“...Vậy đó là lí do cô đến đây? Để cảnh báo tôi?”
“Chính xác—”
Nhỏ vẽ một vòng tròn trong không khí bằng tay mình, rồi cười và để lộ ra hàm răng trắng ngần kia.
“...Thiệt tình, đúng là một nhỏ đàn em rắc rối.”
“Vì em là đàn em của Senpai mà. Có lẽ anh đã tự nhủ rằng mình dùng bữa tiệc chào mừng Mashiro-senpai này là cho tư lợi hay gì đó, chỉ để bản thân không phải đầu hàng và có cảm giác như thể mình là người tốt.”
“Bị cáo xin nhận tội... nhưng chuyện đó thì có gì sai?”
Nghĩ như thế càng làm tôi thêm sầu não hơn. Việc nghĩ rằng mình đã làm được gì cho người khác làm tôi sởn cả da gà.
Chắc đã biết rõ điều đó nên Iroha đưa tay ra khỏi thanh ray của ban công.
“Có sao đâu? Nhưng, cũng như cách Senpai có quyền bao bọc mình trong sự tự hận, em cũng có quyền tương tự để kéo anh ra khỏi đó~”
“..................”
“Nên em sẽ thừa nhận điều đó. Dù Senpai không chịu chấp nhận thì em biết rằng Senpai là một người tốt,” Iroha nói thế trong khi ôm chặt tôi từ phía sau.
Cảm giác như cái sự kiện không áo ngực vừa rồi vậy. Có lẽ nhỏ không mặc gì bên dưới bộ pyjama ấy cả. Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Hơi ấm được truyền qua từ cái ôm của nhỏ, tôi như muốn chấp nhận tất cả, và tôi đang cảm thấy như trái tim bằng đá của mình đang bắt đầu vỡ ra.
—Aaaaaa, đúng là tôi đã kiềm chế quá mức rồi.
Chính tại đây và ngay lúc này là lần đầu tiên tôi nhận ra điều đó.
Cuộc đoàn tụ với em họ Mashiro và mối quan hệ gượng ép này, sự thúc đẩy nực cười từ Oji-san trong việc trở thành bạn trai giả của cậu ta, và kế hoạch để cứu con nhỏ sống khép kín này. Từng thứ một đều đã tốn nhiều sức lực về mặt tinh thần đến mức cơ thể lẫn trái tim tôi đều thấy mệt mỏi.
“...Tôi đang hồi phục đó.”
“Ehehe, em xin phép được nhận câu trả lời ngọt ngào đó, cảm ơn anh nhiều nha~”
Hơi thở của em ấy chạm vào lưng tôi. Là do tôi tưởng tượng hay nó thực sự ấm áp đến như vậy?
“.................”
“.................”
Cả hai chúng tôi đều lặng lẽ đứng đó. Đúng là một bầu không khí kỳ diệu. Dù tôi đang khá ý thức về cái cảm giác mềm mại sau lưng mình này, giờ không còn chuyện đó nữa. Thay vào đó... thình thịch, thình thịch—Tôi có thể cảm nhận rõ mồn một, rằng nhịp tim của mình và Iroha đang hoà làm một, và không biết tại sao nhưng cảm giác cũng không tồi.
Rồi Iroha thì thầm.
“Với tư cách là đàn em thì em mong anh sẽ thật thà hơn một chút... Quả nhiên em vẫn thấy cô đơn lắm đó.”
“....Cô đơn à?”
“Làm ‘em gái của bạn thân’ quả thật là một cảm giác thoải mái. Nhưng không phải làm ‘bạn’ thì sẽ tuyệt hơn nữa ư? Cứ như thế này, chúng ta có thể sẻ chia cảm xúc thật cho nhau một cách bình đẳng mà không cần phải thấy xấu hổ.”
“`....Em đang lo lắng rằng chúng ta không đủ gần gũi sao? Em ghét mối quan hệ hiện tại của chúng ta à?”
“Dĩ nhiên là em lo rồi. Đến cả khối học của chúng ta cũng—”
Đang nói giữa chừng thì Iroha đột nhiên nuốt mất chữ lại.
“Không cần để ý ba cái tình tiết nhỏ nhặt đâu! Dù sao đi nữa, tính cách nhàm chán của Senpai cũng phiền phức lắm đó, nên Iroha-san muốn anh thay đổi nó!” Nhỏ còn có gan nói xấu tôi thẳng mặt nữa cơ.
Nhưng có thể nhỏ ấy nói đúng. Trừ Ozu ra thì lúc nào tôi đã luôn giữ một khoảng cách nhất định với các thành viên còn lại của ‘Liên minh tầng 5’. Tôi nghĩ rằng nếu mình rút ngắn khoảng cách ấy hơn mức cần thiết thì hiệu suất làm việc của cả bọn sẽ giảm.
Tôi không tin tưởng bản thân đến mức đó đấy. Vì thế việc làm bạn với Ozu là cực kì quan trọng. Để xoá bỏ trạng thái sống khép kín của Ozu và đạt được kết quả mong muốn thì cách duy nhất là làm bạn với cậu ta. Ngoài việc đó ra thì tôi không đủ sức kết bạn với bất kỳ ai khác nữa.
Nhưng giờ Tsukinomori Mashiro đã gia nhập cùng rồi thì mỗi quan hệ giữa mọi người chắc hẳn sẽ bắt đầu thay đổi. Dù là thừa lệnh của Oji-san, chúng tôi đã phải giả làm người yêu, và dẫu cho mối quan hệ đó là ngụy tạo, Mashiro đã thấy được ý nghĩa của việc thân thiết với người khác. Mối liên kết còn mỏng manh của cậu ấy với Iroha và Sumire chắc chắn sẽ phát triển dần trong tương lai.
Khoảng trống này như là một quả bom vậy, và nó cần phải được gỡ ngay lập tức. Những lời Iroha nói vừa rồi là một dấu hiệu rõ ràng.
“Ê, Iroha.”
Tôi hỏi người đứng sau lưng mình.
“...Sao vậy ạ?”
Đây không phải là để thể hiện ý tốt hay gì cả. Ít nhất thì chúng ta cũng có thể cư xử như “bạn bè bình thường” với nhau. May thay, ngày mai là thứ bảy—nghĩa là được nghỉ học.
“Mai muốn đi mua sắm không?”
“Fue?! H-Hẹn hò ư? Từ Senpai không biết phép xã giao này à?!”
“Con ngốc này, đừng có xúc phạm anh từ khoảng cách đó chứ,” Tôi trả lời trước khi nói tiếp, cùng lúc đó tận hưởng sự trở lại của bầu không khí nhẹ nhàng này. “Hãy mời cả những người khác nữa. Thay vì mối quan hệ với ‘em gái của bạn thân’,
sao không thử cái thứ ‘bạn bè’ mà em vừa nói xem nào.”
*
[Murasaski Shikibu-sensei]: Vậy chúng ta nên làm gì với lời mời của Aki đây?
[OZ]: Em không đi đâu đấy.
[Murasaski Shikibu-sensei]: Biết lắm mà~
[OZ]: Làm như em thiếu tế nhị đến mức chen vào sự kiện hẹn hò của họ vào ngày mai vậy.
[Murasaski Shikibu-sensei]: Tôi biết mà! Bị tranh giành bởi em gái của bạn thân và bạn gái giả là một sự kiện tình cảm hài hước tuyệt vời! Thêm một thằng đàn ông khác vào làm gì chứ!
[OZ]: Quả là Sensei. Kiến thức của cô ở mảng rom-com viết cho giới đàn ông sâu rộng thật nhỉ.
[Murasaki Shikibu-sensei]: Chắc vậy~ Giờ chỉ việc phó mặc cho lớp trẻ, và tiếp tục vẽ bộ truyện Onee x Shota (Chị gái x Bé trai) giữa chiến trường này thôi! Aaaa, đến cả thị trường cũng đang đu theo thể loại này nữa cơ! Cuộc sống chưa bao giờ đẹp như thế này!
[OZ]: Ahahaha, vậy chắc em sẽ giết thời gian bằng Y-Tube vậy. Có vẻ như mối quan hệ của AKI và Iroha đang tự tiến triển một cách mĩ mãn rồi.
Giao đoạn: Cảm xúc của Iroha
Tôi ghét sự tĩnh lặng, và ghét sự tĩnh mịch còn nhiều hơn nữa. Lúc đi tắm và tận hưởng tiếng nước chảy trên đỉnh đầu mình làm tôi thấy yên bình.
Tôi đứng trước cái gương toàn thân, nhìn ảnh phản chiếu cơ thể trần trụi của mình. Nói một cách khách quan thì tôi có tỉ lệ thân hình khá tốt, một bộ ngực và vòng 3 ngon lành... Nhiêu đó là quá đủ để thu hút những người khác giới. Tôi đúng là một mỹ nhân nhỉ.
Mặt tôi trông cũng được đấy chứ, với đôi mắt to và sáng sủa, đi kèm một bờ môi vừa quyến rũ vừa hồng hào. Chắc cũng sánh tầm được với những con búp bê chất lượng cao nhập khẩu từ nước ngoài chứ chả chơi. Ý tôi muốn nói là số người xinh đẹp bằng mình chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay là cùng.
......Đùa thôi~ Khoe tí ấy mà.
Nhưng đây là cách mà tôi, một cô gái cực kì dễ thương, và một người đàn ông điển trai như Onii-chan được ra đời. Chắc ai cũng sẽ đoán được rằng cha mẹ của chúng tôi cũng chẳng phải hạng xoàng. Vì vậy nên tôi nghĩ họ đã từng làm việc trong ngành giải trí. Nhưng có chuyện gì đó không hay xảy ra nên họ đã cấm anh hai và tôi tiếp xúc với ngành công nghiệp này – Ít nhất là tôi nghĩ thế.
Chắc mọi người đã nhận ra rồi nhỉ, rằng tôi rất giỏi việc đọc tâm trạng của người khác. Kể cả khi mới chỉ là một đứa trẻ, tôi đã luôn nhìn ra được tâm trạng của cha mẹ mình, và với khả năng đó, tôi đã trở thành học sinh gương mẫu của lớp. Chỉ khi ở cùng Senpai, tôi mới không cần phải tập trung sức lực vào việc đó làm gì và có thể thoải mái chọc ghẹo anh ấy—
Vì thế nên đôi khi tôi làm nũng như một đứa trẻ vậy. Xin lỗi nhé, Senpai, nhưng một phần cũng là do anh mà ra đấy.
Lúc còn học tiểu học, tôi đã luôn lén xem anime trên điện thoại vì ở nhà cấm TV. Rồi tôi diễn thử vài nhân vật tự chế trong buổi trình diễn riêng của mình. Thật ra tôi đã tận hưởng việc đó đến mức trình độ diễn xuất của bản thân đã cải thiện rõ rệt lúc nào không hay, và tôi đã rất vui về việc đó.
Mình có thể nhắm đến việc làm diễn viên chuyên nghiệp, Tôi nghĩ, và khi đọc được tâm trạng của mẹ mình rằng bà cực kỳ không muốn tôi dấn thân vào ngành giải trí, chính anh ấy đã xuất hiện trước mặt tôi và chìa tay ra giúp đỡ, như là một kỵ sĩ mặc áo giáp trắng vậy.
“Đừng để ý đến tâm trạng của người khác.”
“Đừng lãng phí thời gian trong cuộc đời quý giá của mình vì người khác. Điều đó thật ngu xuẩn.”
Bằng những lời lẽ ấy, những câu từ ấy, anh ấy đã mở ra cho tôi một chân trời mới.
—Và kể từ lúc đó, Senpai đã luôn là người mà tôi yêu quý.
Người đầu tiên mà tôi không phải dè chừng. Người đầu tiên mà tôi có thể thả lỏng tâm hồn mình. Có lẽ tôi lúc nào cũng làm phiền anh ta với những hành động của mình, nhưng đó là một hình phạt thích đáng vì anh ấy đã cưa đổ tôi một cách ngoạn mục nhưng lại không hề nhận ra.
Aaaaa, nghĩ tới thôi mà cũng thấy tức rồi.
‘Mai muốn đi mua sắm không?’
Dù tôi đã mong rằng ảnh sẽ mời mình đi hẹn hò.
‘Hãy mời cả những người khác nữa’ —ảnh nói thế đấy! Chuyện đó là sao hả?!!!
—Mà, như vậy mới là Senpai chứ.
—Và dù lời mời đó không mang ý nghĩa sâu xa gì cả, tim tôi vẫn không khỏi đánh trống liên hồi.... Thiệt tình, mình đúng là đồ ngốc mà. Đến mức tôi phải dậy sớm để tắm buổi sáng vì quá nôn nóng nữa! Cẩn thận vẫn không thừa.
Dù sao đi nữa thì Onii-chan, người có nhiều thứ hay ho để làm hơn là mua sắm, lẫn Sumire-chan-sensei, người không muốn trông trẻ vào ngày cuối tuần chắc chắn sẽ không đi.
Nhưng người đó thì khác. Vị địch thủ mới bước vào sàn đấu với tư cách là bạn gái giả của anh ấy.
Không như tôi, chị ta học cùng khối với ảnh.
Không như tôi, chị ta học cùng lớp với ảnh.
Không như tôi, chị ta không chỉ đơn thuần là em gái của bạn thân, mà còn có một mối quan hệ thân thiết hơn với ảnh.
Từng yếu tố một đều nghiêng về phía chị ấy...! Chắc chắn chị ta sẽ đến vào ngày mai. Tôi biết chắc chắn một điều là Mashiro-senpai thích Senpai! Và cái chuyện đáng chán nhất là chị ta dễ thương quá mức đi mà!
Tôi trau chuốt lại cơ thể sau khi tắm, tạo kiểu tóc, xịt nước hoa, nhưng vẫn chưa đủ tự tin rằng mình có thể đánh bại chỉ. Tôi không được phép thua hay thậm chí là lơ là cảnh giác. Dù cả hai cùng là dân cư của tầng 5, thì chuyện nào ra chuyện đó.
Tôi với Senpai... à không, tạm thời bỏ qua kèo đó đi.
Hôm nay là kèo tôi đấu với Mashiro-senpai!
“Ưuuuuuuuuuu— Mình sẽ không chịu thua———!”