Editor: Vy Vy
Mười năm sau hoàng cung Đại Chu nguy nga như cũ, hoàng hôn chiếu vào ngói lưu ly vàng óng, bắt mắt huy hoàng.
Cao Húc đỡ Kỷ Uyển Thanh chậm rãi dạo bước ở trung đình Khôn Ninh Cung.
Năm tháng đối xử tử tế đôi Đế Hậu kiêm điệp tình thâm, Cao Húc tuấn mỹ đĩnh bạt, nhiều năm lắng đọng chỉ làm hắn càng thành thục cơ trí.
Vị này làm người ta tấm tắc bảo lạ, hoàng đế dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước, như rượu ngon, năm tháng chảy xuôi, chỉ làm hương rượu càng thuần.
Kỷ Uyển Thanh kiều mỹ như trước, nhìn như mới hai mươi như hoa, nàng ưu nhã như cổ vận cầm khúc, uốn lượn uyển chuyển mà đến, dễ dàng rung động lòng người.
Nhưng, khuôn mặt nàng trắng nõn như băng ngọc giờ phút này lại hơi đẫy đà, thân hình cũng tạm thời vụng về.
Bởi vì nàng mang thai.
Cách sáu năm, ngoài ý muốn lại có một hài tử.
Cao Húc đau lòng thê tử sinh sản khổ, lúc trước sớm hạ quyết tâm, nếu thai thứ hai vẫn là con trai, vậy đành phải không cần con gái.
Kết quả Kỷ Uyển Thanh thai thứ hai thật sinh con trai.
Cao Húc chờ mong tiểu khuê nữ, nhưng thê tử càng quan trọng, vì thế phu thê thương nghị, thi thố tránh thai không thương thân.
Phương thuốc là cung đình bí phương, ngự y còn chuyên môn điều chỉnh một chút, phụ nhân mỗi tháng dùng một lần, một phần có thể tránh thai, một phần có thể điều dưỡng thân mình, hiệu quả thật tốt.
Xác thật rất hữu hiệu, lần này ngoài ý muốn mang thai là có nguyên nhân khác.
Năm trước mùa thu, phu thê cải trang đến kinh giao thưởng lá đỏ, vốn dĩ dự tính ngày hôm sau sẽ quay về, nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, phong cảnh mỹ lệ, hai người hứng thú quá độ, ở lâu mấy ngày.
Vừa vặn mấy ngày nay đó chính là thời gian dùng thuốc, lâm thời cũng không sai người hồi cung lấy, Kỷ Uyển Thanh nghĩ, mấy ngày nay không đôn luân là được rồi, dù sao leo núi rất mệt.
Kết quả kích tình khó tránh ân ái, lúc đó nàng nghĩ, không trùng hợp như vậy đi, chỉ một hồi.
Kết quả chính là khéo như vậy, nàng lần thứ ba mang thai.
Lúc này, Kỷ Uyển Thanh mỹ mạo như trước, thân hình cũng như thiếu nữ, nhưng thực tế đã hai mươi tám hai mươi chín.
Phu thê hai người cũng chưa nghĩ tới phá thai, nhưng tuổi này ở cổ đại, xem như sản phụ lớn tuổi, nguy hiểm hơn khi còn niên thiếu.
Cao Húc thực khẩn trương, ngự y thái y thay phiên bắt mạch, xác định Hoàng hậu nương nương thân thể khoẻ mạnh, mẹ con toàn hảo, hắn mới thoáng yên tâm.
Không sai, các ngự y sớm căn cứ mạch tượng, phán đoán giới tính hài tử.
Là vị tiểu công chúa điện hạ.
Cao Húc lo lắng rất nhiều, lại khó nén hưng phấn, hắn chờ đợi thật lâu, sau đó nhịn đau từ bỏ tiểu khuê nữ, tuy khoan thai tới muộn, nhưng chung quy tới.
Thê tử hoài thai chín tháng, sắp lâm bồn, hắn mất đi xưa nay bình tĩnh thong dong, nôn nóng thật sự, cho dù ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, cũng cần thiết an bài người mỗi nửa canh giờ truyền báo một lần tin tức Khôn Ninh Cung.
“Thiếp thật sự rất khỏe, khuê nữ cũng ngoan ngoãn, bệ hạ đừng lo lắng.”
Tới gần sản kỳ, Cao Húc đỡ nàng đi, Kỷ Uyển Thanh cũng có thể cảm giác cơ bắp trên cánh tay hắn căng chặt, nàng đau lòng, mỗi ngày phải trấn an vài lần.
Nhưng hiệu quả không lớn, rốt cuộc rất khó khống chế được khẩn trương.
“Ta tất nhiên biết mẹ con nàng thật sự khỏe mạnh, ta không sao.”
Cao Húc cười cười, biểu tình nhìn xác thật nhẹ nhàng, nhưng tiền đề là phải xem nhẹ cơ bắp hắn tiếp tục căng thẳng.
Kỷ Uyển Thanh bất đắc dĩ, khuyên cũng vô dụng, nàng chỉ có thể dùng thực tế biểu hiện, làm hắn yên tâm.
Còn về hoàn toàn thả lỏng, thực rõ ràng chỉ có thể chờ sau khi khuê nữ sinh ra.
Nàng bị vây quanh dạo mấy vòng, chiều nay đã vận động đủ, vì thế đoàn người về đại điện.
Kỷ Uyển Thanh mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân “thùng thùng” nhanh chóng tiếp cận, không nặng, nhưng thực vui mừng.
Nàng mỉm cười, hai con trai đã trở lại.
Con trai trưởng Cao Cảnh, nhũ danh An Nhi, năm nay đã mười hai tuổi, khi bé nghịch ngợm, hơi hiểu chuyện thì ý thức chính mình trách nhiệm trọng đại, dần dần ổn trọng, nỗ lực theo thái phó học tập, nghe theo phụ hoàng dạy dỗ, hiện đã lớn thành Hoàng Thái tử thực được phụ hoàng và triều thần chờ mong.
Con trai út Cao Diễm, nhũ danh Du Nhi, năm nay bảy tuổi, khi bé hoạt bát, hiện tại càng nghịch ngợm, lý tưởng của bé là làm một Đại tướng quân, võ nghệ phi phàm, tương lai trợ giúp phụ huynh củng cố giang sơn.
Chí hướng không tệ, càng khó được là bé rất quyết tâm, tiểu tử hay gây sự kiềm chế tính tình, sáu tuổi liền theo cữu cữu tập võ, một chút cũng không lười biếng.
Cảm tình huynh đệ thực tốt, chính là một người quá mức ổn trọng, một người quá mức hoạt bát lăn lộn, bọn họ thực chờ mong tiểu muội muội, mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ học tập, ca ca nhanh chóng tiếp đệ đệ, nắm tay cùng nhau chạy tới Khôn Ninh Cung.
Hoàng tử đầy sáu tuổi đều dọn ra ở riêng, cho nên hai huynh đệ đều không ở chung với mẫu thân.
“Thùng thùng” tiếng bước chân nhanh chóng tiếp cận, một tiểu nam hài mặc áo gấm xanh ngọc, đai lưng buộc một dải lụa màu hoa hạnh vọt tiến vào.
Bé mày rậm mắt to, mắt thấy có vài phần giống như cữu cữu, nhưng màu da trắng nõn, mũi miệng lại giống phụ thân, có thể dự kiến, sau khi lớn lên nhất định là một nam tử tuấn lãng.
“Phụ hoàng! Mẫu hậu!”
Du nhi một đầu vẻ mặt đầy mồ hôi, chạng vạng mùa hè nhiệt độ còn hơi cao, tiểu tử này lại thích chạy nhảy, vội vàng lại đây, không mệt lại nóng đến hoảng.
“Con đứa nhỏ này, nóng như vậy, sao không đi cùng ca ca tới, cứ muốn chạy cho mồ hôi đầy đầu.”
Kỷ Uyển Thanh thấy nhiều lần, thở dài, kéo qua con trai, dùng khăn lụa lau mồ hôi.
Du nhi ngồi bên cạnh mẫu thân, lấy tay sờ sờ bụng nàng cao ngất, lẩm bẩm nói: “Muội muội, nhị ca tới rồi nè.”
Thai nhi trong bụng giật giật, Du nhi hưng phấn đến cực điểm: “Phụ hoàng, mẫu hậu, muội muội trả lời.”
Nói xong, bé lại cẩn thận xoa xoa.
Từ khi biết mẫu thân mang thai, tiểu tử hấp tấp này khi tới gần nàng tổng sẽ cẩn thận hơn nhiều, phá lệ cẩn thận.
Kỷ Uyển Thanh và Cao Húc liếc nhau, mắt mang ý cười.
“Nhi thần gặp qua phụ hoàng mẫu hậu, phụ hoàng mẫu hậu vạn phúc kim an.”
Lúc này, An nhi cũng vào cửa, mười hai tuổi đúng là tuổi giao thoa giữa hài đồng và thiếu niên, nhưng hắn giống phụ thân, cao hơn bạn cùng lứa tuổi nửa cái đầu, trầm ổn thong dong, đã có phong tư thiếu niên.
Người một nhà cảm tình cực tốt, nhưng hắn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tuy thân cận cha mẹ, nhưng lễ nghĩa nên có cũng không thể hàm hồ, vào cửa, luôn là trước tiên nghiêm túc thỉnh an cha mẹ.
Mẫu thân mỉm cười vẫy vẫy tay, hắn ngồi xuống gần phụ thân.
Cao Húc ôn hòa dò hỏi vài câu việc học, An nhi nhất nhất cẩn thận trả lời, ánh mắt nhìn phụ thân khó nén nhụ mộ cung kính.
Cha con nói chính sự, Kỷ Uyển Thanh và con trai út mỉm cười nghe, bảo trì an tĩnh, tuy Du nhi nghịch ngợm, nhưng cũng thông minh, cha mẹ dốc lòng dạy dỗ, bé thực hiểu đúng mực.
Đợi đề tài hạ màn, Cao Húc giơ tay, sờ sờ đầu con trai trưởng, An nhi cười.
Hắn thật cao hứng, lúc này, mới hiện ra một chút tính trẻ con.
Giây lát, An nhi nhanh chóng thu liễm, nhìn mẫu thân, mắt mang quan tâm: “Mẫu hậu, hôm nay thân mình có thoải mái không, muội muội có nghịch ngợm không?”
Lúc Kỷ Uyển Thanh mang thai hai con trai rất thoải mái, ngay cả nôn nghén cũng rất ít, nhưng thay đổi tiểu khuê nữ, liền hoàn toàn tương phản, giai đoạn trước phun đến trời đất tối tăm, khó chịu vô cùng.
Tuy sau đó dần tốt hơn, nhưng đáy lòng ba cha con lại luôn nhớ tới.
Kỷ Uyển Thanh mỉm cười: “Mẫu hậu thực khỏe, hôm nay muội muội cũng ngoan ngoãn, không nghịch ngợm.”
An nhi nhẹ nhàng thở ra, hắn chờ mong muội muội yêu thương chưa sinh ra, càng đau lòng mẫu thân.
Người một nhà rất hài hòa, Du nhi và muội muội nói chuyện hằng ngày vừa dứt, liền nhường vị trí cho ca ca, bé quấn lấy phụ thân lăn lộn.
Cao Húc giả vờ tức giận, lại hoàn toàn không dọa được bé, tiểu tử này cơ linh vô cùng, biết phụ thân không tức giận chút nào.
Kỷ Uyển Thanh và An nhi nhìn nhau cười, quen cửa quen nẻo vây xem.
Làm ầm ĩ một phen, người một nhà dùng bữa tối, Cao Húc sai mấy con trai trở về, mắt thấy Du nhi nhanh nhẹn phóng qua ngạch cửa, vững vàng rơi xuống đất xông ra ngoài, “Tiểu tử này.”
Hắn môi mỏng gợi lên, đáy mắt ý cười vứt đi không được.
Phu thê về phòng, Cao Húc tự mình hầu hạ thê tử, nửa điểm không giao cho người khác, rửa mặt xong, hắn trước tiên đỡ Kỷ Uyển Thanh về giường, mới thu thập chính mình.
Kỷ Uyển Thanh nằm phía trong, nàng tháng lớn, chính mình rất khó xoay người, ngủ cũng chỉ có thể nằm nghiêng.
Nửa ngày, màn gấm được vén lên, ngực rộng lớn rắn chắc dán lưng nàng, hơi thở thuần hậu mà dương cương quen thuộc vờn quanh, bàn tay to theo thói quen đặt trên bụng nàng cao ngất, khẽ vuốt.
“Khuê nữ của chúng ta thực mau liền sinh ra.” giọng hắn có chút nhảy nhót.
Kỷ Uyển Thanh đặt tay mình trên tay hắn, mỉm cười gật gật đầu: “Ngự y nói, chỉ trong vòng vài ngày nữa.”
Năm sáu ngày trước là mang thai đủ mười tháng, hiện tại đã là ngày sinh dự tính, ma ma kinh nghiệm phong phú nói, liền tại hai ba ngày.
Nàng cảm giác rất không tệ, cho rằng khả năng qua hai ngày lớn hơn.
Không nghĩ tới, lúc này cảm giác sai rồi.
Phu thê thấp thấp tâm sự một lát, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngủ tới sau nửa đêm, nàng đột nhiên tỉnh.
Kỷ Uyển Thanh trước tiên nghĩ đến sinh sản, nhưng nghiêm túc cảm thụ một chút, bụng lại gió êm sóng lặng, cũng không có gì không khoẻ.
Nàng có chút buồn bực, nhưng cũng không nhúc nhích lung tung, để tránh bừng tỉnh phu quân ngủ không sâu.
Nếu không phải, vậy ngủ đi.
Kỷ Uyển Thanh buông tâm, một lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp dần dần thả chậm. Nửa mộng nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên cảm thấy có dòng nước ào ạt từ trong cơ thể chảy ra.
Là người từng sinh sản hai lần, nàng nhất thời ý thức được sao lại thế này, lập tức thanh tỉnh.
“Bệ hạ, bệ hạ.”
Kỷ Uyển Thanh không hoảng, chỉ nhẹ giọng gọi phu quân.
Gần như nàng mới vừa có động tĩnh, Cao Húc liền mở mắt, biết được thê tử muốn sinh, hắn ra lệnh một tiếng, ngay sau đó bế người lên, đi đến phòng sinh.
Phòng sinh của Kỷ Uyển Thanh lần này thiết lập tại thiên điện, Cao Húc đã là chủ thiên hạ, đương nhiên sẽ không lại ủy khuất thê tử sinh sản ở phòng xép.
Cao Húc vẫn luôn cần chính, nhưng hôm nay hắn hiếm thấy ngừng một ngày lâm triều, nôn nóng dạo bước canh giữ trước cửa phòng sinh.
Huynh đệ An nhi nhận được tin, lập tức vội vàng chạy tới Khôn Ninh Cung.
Du nhi cũng không làm ầm ĩ, banh khuôn mặt nhỏ canh giữ trước cửa phòng, bồn máu loãng đầu tiên được mang ra, bé luống cuống, khóc lóc kêu mẫu hậu, muốn chạy vào bên trong.
Cao Húc tay mắt lanh lẹ, một phen túm chặt con trai út, đơn giản nói vài câu không có việc gì, hắn cũng vô tâm giải thích, chỉ giao Du nhi cho con trai lớn nhìn.
An nhi dù sao đã trải qua một lần, hắn còn có chút ấn tượng, hơn nữa tuổi càng lớn, tri thức nào đó tuy không đặc biệt hiểu rõ, nhưng cũng biết vài phần.
Hắn cũng lo lắng, nhưng việc cấp bách là trấn an đệ đệ, không cần thêm phiền.
Du nhi thực tin phục phụ huynh, miễn cưỡng bị trấn an, đứng dưới hành lang, mắt trông mong chờ.
Ước chừng đợi bốn canh giờ, ba cha con ngay cả bữa sáng cơm trưa cũng không có tâm tư dùng, rốt cuộc chờ đến giờ Mùi, “Oa” một tiếng khóc lảnh lót, tuyên cáo tiểu công chúa ra đời.
Đây là một tiểu nha đầu đỏ rực bụ bẫm, tóc nồng đậm mềm mại, hai mắt nhắm nghiền, mới vừa ăn no, miệng nhỏ còn mấp máy, giống như đang dư vị.
Cao Húc ôm tiểu khuê nữ, tim đều muốn hóa thành nước, ý cười bên môi lan tràn.
“Phụ hoàng, muội muội thật béo! Sao bé béo như vậy?”
Lời này là Du nhi nói, tuy tiểu nữ anh bị tã lót bao kín, phân lượng thực nhẹ, nhưng quai hàm phình phình, cằm nhỏ bị hai má phì chèn ép, có vẻ phá lệ tiểu xảo lả lướt.
Kỷ Uyển Thanh dựa nghiêng trên gối thêu chữ phúc, nàng ngủ đủ rồi vừa thức dậy, đang được Hà ma ma hầu hạ dùng bữa, nghe vậy không nhịn được cười, khuê nữ rất tri kỷ, thịt đều lớn lên trên người chính mình, người làm nương như nàng cũng không béo.
Nhưng con trai út nói vậy, phu quân có lẽ không thích nghe.
Nàng quá hiểu biết nam nhân nhà mình, quả nhiên, Cao Húc lập tức nghiêm túc phản bác: “Này không phải béo, tiểu hài tử phải nên rắn chắc chút.”
An nhi thực tán đồng phụ thân, nói với đệ đệ: “Du Nhi, khi đệ còn nhỏ cũng như vậy.”
Trên thực tế, hắn không nhớ rõ lắm, nhưng không ngại hắn giúp muội muội nói chuyện.
“Hả?”
Du nhi cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại nhón chân ngắm ngắm tiểu muội muội, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là như vậy.
Kỷ Uyển Thanh và Hà ma ma liếc nhau, ý cười nơi đáy mắt gia tăng.
Dùng bữa xong, nàng bế con gái út vào ngực, tiểu nha đầu mở mắt, nàng cười nói: “Uyển nhi thật ngoan.”
Uyển nhi là tên Cao Húc đã sớm đặt, hài tử mới vừa khám ra giới tính, hắn lật điển tịch vài tháng, mới lấy được tên.
Lời vừa nói ra, mấy cha con đồng thời tán đồng.
Hài tử chưa cho nàng bế lâu lắm, sợ rơi xuống bệnh căn, Cao Húc tiếp nhận con gái, đặt vào lòng con trai lớn, đỡ thê tử nằm xuống, “Thanh Nhi, nàng nghỉ ngơi trước, không cần ngồi.”
An nhi biểu tình ngưng trọng, ngừng thở ôm lấy muội muội, Du nhi đứng ở bên cạnh, cũng thật cẩn thận che chở.
Hai huynh đệ như lâm đại địch, Cao Húc tươi cười hài hòa, mắt mang nhu tình.
Nàng nằm xuống, mỉm cười nhìn hắn: “Được.”
Phu quân tình thâm, con trai con gái ngoan ngoãn, huynh đệ hòa thuận, cuộc đời này đủ rồi.