Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

chương 140

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Vy Vy

Nghe xong lời Cao Húc truyền tới, Kỷ Uyển Thanh hoảng hốt nửa ngày.

Trước tiên nàng tự mình chọn quần áo sạch cho phu quân tắm rửa thay, lại dặn dò Trương Đức Hải bên kia hầu hạ thật tốt, thật lâu sau mới gật đầu với Tiểu Ngô Tử.

Cuối cùng, nàng quyết định đi lãnh cung một chuyến.

Thù lớn giết cha đã được báo, nàng muốn tận mắt nhìn thấy; hoặc là, nhìn xem tình trạng Hoàng hậu ngày xưa lấy tánh mạng bào muội cưỡng bức nàng đi vào khuôn khổ, hiện giờ bỗng chốc bị huỷ diệt như thế nào.

Vốn dĩ Kỷ Uyển Thanh không có ý niệm này, nhưng Cao Húc không hy vọng nàng có tiếc nuối, một khi nhắc tới, nàng phát hiện chính mình vẫn muốn đi xem.

Nếu muốn đi, vậy đi thôi.

Tiểu Ngô Tử lên tiếng, tiếp nhận quần áo Hà ma ma đưa qua, vội vàng về đáp lời cho sư phụ hắn.

Lãnh cung an bài phi thường nhanh nhẹn, trước giờ cơm trưa đã sẵn sàng.

Kỷ Uyển Thanh không sốt ruột, dùng xong cơm trưa, nghỉ trưa xong, mới quần áo thay ra cửa, bước lên kiệu, đi về phía hậu cung.

Từ khi khám ra mang thai cho tới bây giờ, nàng gần như không ra Thanh Ninh Cung, tất cả hình như cũng không khác gì trước kia, nhưng lơ đãng vẫn có chút không giống nhau.

Kiệu đi qua đường trong hậu cung, khó tránh khỏi gặp gỡ cung nhân thái giám phi tần lớn nhỏ, thái độ của mọi người đa số đều giống nhau, càng cung kính, cũng càng sợ hãi.

Cũng đúng, Thanh Ninh Cung cách Càn Thanh cung nhìn như rất gần, kỳ thật như trời với đất, nhưng chỉ cần bước qua, phong cảnh hoàn toàn bất đồng.

Nha đầu Lê Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, Kỷ Uyển Thanh cười cười lắc đầu, nàng không có tâm tư này, cũng chưa nói cái gì.

Qua một đoạn thời gian không dài không ngắn, kiệu dừng lại, tiếp theo đã được cẩn thận thả xuống, Tiểu Ngô Tử cách mành nhẹ giọng bẩm báo: “Nương nương, đã tới rồi.”

Kỷ Uyển Thanh lên tiếng, được Hà ma ma, Lê Hoa đỡ xuống kiệu, ngước mắt nhìn lướt qua.

Kiệu ngừng ở trước cửa lãnh cung, cung thất này hồi lâu không được tu sửa, có chút rách nát, ngói lưu ly cổ xưa, ngẫu nhiên có khiếm khuyết, vốn dĩ cửa cung đỏ thẫm bị bạc màu, điểm điểm loang lổ rớt sơn, nhưng khóa lớn bằng đồng thau lại bóng lưỡng, phân lượng mười phần nặng trĩu.

Thái tử phi nương nương muốn tới, lãnh cung sớm đã thanh tràng, Kỷ Uyển Thanh chậm rãi vào cửa, tuy cảm giác cung điện này âm trầm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy gì không hài hòa, cũng không nghe thấy gì không hài hòa.

Tuy hoàn cảnh nơi này chẳng ra gì, nhưng vẫn khá hơn nhiều so với phần lớn dân chúng, dùng để nhốt đầu sỏ hại chết hơn hai mươi vạn quân dân nhưng thật ra tiện nghi bà ta.

Nhưng Kỷ Uyển Thanh biết, lúc Xương Bình Đế hạ ý chỉ biếm lãnh cung thì đột nhiên im bặt, Cao Húc là Hoàng Thái tử, ngầm không nói, lúc này bên ngoài lại không thể làm gì phế hậu.

Dù sao đối phương sinh được hai hoàng tử, Ngụy Vương, Trần Vương còn chưa bị hạch tội.

Chủ tử hừ lạnh một tiếng, cơ linh như Tiểu Ngô Tử lập tức hiểu ra, hắn vội tiến lên giải thích: “Nương nương, hôm nay đã thanh tràng quét tước, bình thường lãnh cung cũng không phải bộ dáng như vậy.”

Hằng ngày ai có rảnh quét tước? Ma ma phụ trách lãnh cung không rảnh như vậy.

Kỷ Hoàng hậu kiệt tê? Điên cuồng? Đủ tàn nhẫn đủ độc?

Đi vào lãnh cung, bà ta liền không đủ nhìn, bên trong có người càng kiệt tê, càng điên cuồng gấp đôi, còn có người càng ngoan độc vặn vẹo.

Nữ nhân bị nhốt ở nơi này, niên đại xa nhất có thể ngược dòng đến đời tổ phụ của Xương Bình Đế, bị nhốt thời gian dài, không điên cũng phải điên, Kỷ Hoàng hậu bị ném vào, còn sống còn khó chịu hơn cái chết.

Còn có ăn màn thầu thiu, cơm gạo lức có hạt sạn hạt cát vân vân, một mặt âm u của hoàng cung làm người ta không tưởng tượng được.

Sức tưởng tượng của Kỷ Uyển Thanh chưa chắc đủ, nhưng nàng biết kẻ thù không tốt, trong lòng liền thoải mái nhiều.

Phụ trách trông coi lãnh cung chính là mấy ma ma trung niên, mặc áo màu lam đen nửa cũ nửa mới, nơi này không có tiền đồ, các nàng chưa bao giờ gặp chủ tử tôn quý như vậy, nhất thời chân tay luống cuống, nơm nớp lo sợ tiến lên vấn an.

Kỷ Uyển Thanh gật đầu, ở bên ngoài Tiểu Ngô Tử khí thế mười phần, lập tức phân phó: “Còn không dẫn đường cho chủ tử?”

“Dạ, dạ, nô tỳ lĩnh mệnh.”

Ma ma cầm đầu nhanh chóng dẫn đường, đoàn người xuyên qua trung đình, chuyển vào thiên điện, đi hướng phòng phía sau.

Theo lời ma ma nói, lãnh cung không lớn, nhưng lại không ít người ở, tuy thứ dân Kỷ thị đã từng là Hoàng hậu, nhưng cũng không có đạo lý bắt người cũ nhường chỗ, vì thế, bà ta bị nhét vào một góc xó xỉnh.

Càng đi phòng ở càng rách nát, tuy có thể rõ ràng nhìn ra một đường được cẩn thận dọn dẹp, nhưng trước sau vứt đi không được hơi thở âm u, ngay cả chính ngọ ngày mùa hè nắng gắt cũng không thể xua đuổi bao nhiêu.

Cuối cùng, Kỷ Uyển Thanh ngừng trước phòng song cửa gần như lạn hết, còn cổ xưa như sắp đổ.

Xuyên thấu qua song cửa sổ trống rỗng có thể thấy phòng này thực hẹp, bên trong tro bụi rất dày, không có chăn màn nệm gối, trên mặt đất xám xịt bò một người.

Người này vốn mặc bố y màu xám, hình như mới bị người mãnh liệt xé rách, từ chỗ bị rách có thể thấy bên trong là áo trong cống lăng mới tinh, cho dù hiện tại dơ bẩn, vẫn như cũ có thể biết nó đã từng tuyết trắng.

Kỷ Uyển Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra, bởi vì áo trong của nàng ngày mùa hè cũng là nguyên liệu này. Hoàng cung nữ quyến có thể sử dụng cống lăng cấp bậc này cũng không nhiều lắm.

Người này khẳng định là Kỷ Hoàng hậu.

Kỷ Hoàng hậu, hoặc nói là thứ dân Kỷ thị, đầu tóc tán phát, một thân chật vật bất kham, vẫn không nhúc nhích ghé vào trên mặt đất, trong phòng không có ghế dựa cho bà ta ngồi, mà giường rách nát đại khái còn dơ hơn mặt đất.

“Thứ dân Kỷ thị!”

Tiểu Ngô Tử vung tay lên, nhân thủ mang từ Thanh Ninh Cung tới lập tức chia làm hai bên, che chở chính mình chủ tử.

Ma ma trong lãnh cung quen cửa quen nẻo, một chân đá văng cửa phòng nửa rớt không xong lọt gió, đề cao giọng quát: “Thứ dân Kỷ thị, Thái tử phi nương nương giá lâm, ngươi còn không nhanh chóng ra nghênh đón!”

Giọng bà ta cực lớn, người trên mặt đất giật giật, giãy giụa nhìn bên này.

Không cần hoài nghi, vào lãnh cung mới hai ba canh giờ, Kỷ Hoàng hậu liền kiệt sức.

Kháng cự những ma ma đó tiêu phí không ít sức lực, bị ném vào lãnh cung liều mạng gõ cửa, nhưng ngay sau đó, bà ta phải ứng phó một đám người cũ trong lãnh cung hoan nghênh “tỷ muội mới”.

Mấy nữ nhân này có già có trẻ, mười mấy người tụ ở tiền đình đều tinh thần thất thường vô cùng, một hồi khóc, một hồi cười, một hồi đánh, một hồi mắng, xé rách quần áo bà ta, nắm kéo tóc bà ta.

Hoàng hậu sống trong nhung lụa vài chục năm, mới đến làm sao là đối thủ, bị xô đẩy đến cả người đều là vết thương, bên má trái còn bị cào, bốn vết móng tay thật sâu, có thể thấy được người xuống tay lực đạo rất lớn.

Kỷ Uyển Thanh vừa thấy giật mình, mặt đối phương bị hung hăng tát tai, vừa bầm vừa sưng lớn một vòng, mặt trái máu tươi đầm đìa phối hợp một đầu tóc rối, nhìn thật sự ghê người.

Nàng chỉ kinh ngạc đối phương biến hóa nhanh chóng, giây lát liền trấn định lại, ánh mắt âm trầm này, không sai, chính là kẻ thù giết cha nàng.

“Hừ, ngươi cũng dám tới!”

Hoàng hậu vừa thấy rõ người trước mắt, không biết từ nơi nào sinh ra sức lực, lập tức giãy giụa đứng lên.

Bà ta hận, bà ta đường đường là Hoàng hậu tôn sư bỗng nhiên thành bùn đất, chính là nhờ Đông Cung ban tặng!

Trước mắt Kỷ Uyển Thanh mặc cung váy màu hoa hạnh hơi đỏ, trên tóc cài trâm phượng thoa, trang dung tinh xảo, cao cao tại thượng, được một đám người vây quanh, cúi mắt nhìn bà ta.

Anh mắt này giống như xem con kiến, giống như xem vật ô uế.

Một ngọn lửa từ đáy lòng trào ra, khoảnh khắc hừng hực thiêu đốt, Kỷ Hoàng hậu kiệt tê nổi giận gầm lên một tiếng, giống như điên rồi mãnh liệt nhào qua.

Bà ta muốn xé rách đối phương cao cao tại thượng, bà ta muốn cào hoa gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, xem đối phương còn có thể tiếp tục quan sát không?!

Nguyện vọng của Hoàng hậu đương nhiên là thất bại, không đề cập tới Kỷ Uyển Thanh được bảo hộ giọt nước không lọt, riêng cửa của ma ma lãnh cung, bà ta liền không thể qua.

Mấy ma ma kia nhìn quen người điên, phản ứng thật sự mau, tùy tay trảo một cái bắt chéo hai tay bà ta ra sau lưng, chặt chẽ chế trụ người, trở tay bốp bốp liên tiếp mấy cái tát, Hoàng hậu bị ngăn chặn quỳ trên mặt đất, đối diện Kỷ Uyển Thanh.

Giờ phút này bà ta phải quỳ trước người ngày xưa thỉnh an mình, Hoàng hậu thật sự còn khó chịu hơn cả chết, bà ta tránh động lợi hại: “Ngươi cái này tiện……”

“Bốp!”

Ma ma lãnh cung nhanh tay lẹ mắt, một bạt tai phiến rớt nửa câu sau Hoàng hậu muốn nói, sau đó một người khác xé xuống một khối vạt áo, chặt chẽ lấp kín miệng bà ta.

Mặt Hoàng hậu bầm tím lợi hại hơn, bà ta tránh không được, gắt gao quỳ, miệng bị chặn “Ô ô” nói không nên lời, chỉ có thể dùng một đôi mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.

“Ngươi không muốn biết kết cục của Lâm Giang Hầu phủ sao?”

Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn an tĩnh nhìn, mãi đến khi Hoàng hậu hoàn toàn bị chế phục, nàng mới không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu không thèm để ý phụ huynh, như vậy Trần Vương thì sao?”

Thấy động tác đối phương giãy giụa dừng một chút, nàng tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Lão hầu gia đã chết, Lâm Giang Hầu phủ bị xét nhà đoạt tước, bệ hạ hạ chỉ, ngoại trừ một mạch tổ phụ ta truyền xuống, chín tộc Kỷ thị đều bị bắt giữ xử trí theo luật.”

Thánh chỉ được Cao Húc bổ sung một chút, tuy rằng chín tộc Kỷ gia không bị giết hết, nhưng đều bị nhốt vào lao ngục xử lý theo luật. Quan hệ xa còn tốt chút, nhiều nhất hai ba đời không thể xuất sĩ, quan hệ gần thì nam bị chém đầu, nữ nhân trẻ em bị lưu đày mấy ngàn dặm.

Cổ đại là xã hội tông tộc, một người đắc đạo gà chó lên trời, ngày xưa hậu đảng như mặt trời ban trưa, người thân cận hưởng lợi không ít, hiện giờ nên liên lụy cũng chạy không thoát.

Nhưng thông đồng với địch bán nước là tội lớn bị người đời thóa mạ, người Kỷ gia muốn oán giận, cũng chỉ có thể đổ lên đầu huynh muội Hoàng hậu.

Hoàng hậu cứng lại rồi, mí mắt hơi rũ, che lại trong mắt cảm xúc.

“Còn có Trần Vương, con trai của phế hậu, mẫu thân và cữu cữu thông đồng với địch bán nước, nói vậy cũng không có kết cục tốt.”

Thánh chỉ còn chưa hạ, Kỷ Uyển Thanh cũng không nói cái gì bị giam giữ, nàng chỉ đón đôi mắt Hoàng hậu đột nhiên trừng lớn, nhàn nhạt nói: “Nhưng, hắn cũng không vô tội, đây là kết cục xứng đáng.”

“Ô ô!”

Hoàng hậu lại lần nữa tránh động, lần này so lúc nãy còn kịch liệt hơn, nhưng sức lực của bà ta không thể so với mấy ma ma kia, giây lát lại bị chặt chẽ áp chế.

“Bà không cần quá nôn nóng.”

Kỷ Uyển Thanh từ từ tiến lên, đứng yên cách Hoàng hậu bốn năm bước, từ trên cao nhìn xuống, cười cười: “Đứa con trai này của bà cũng không phải người tốt lành gì, bà biết được sự thật, nói không chừng còn trầm trồ khen ngợi đấy.”

Những lời này thực đột ngột, rất kỳ quái, nhưng vẻ mặt nàng không giống giả bộ chút nào, Hoàng hậu dừng lại liều mạng giãy giụa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương.

“Bà biết Ngụy Vương chết như thế nào sao?”

Những lời này giống ma chú, dự cảm xấu lập tức dâng lên trong đầu Hoàng hậu, lời Kỷ Uyển Thanh nói không nhanh không chậm chui vào tai bà ta, như tiếng sấm ầm ầm rung động.

“Ngụy Vương là bị Trần Vương tự tay giết chết.”

“Ô ô!”

‘Oanh’ một tiếng vang lớn, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu Hoàng hậu đứt đoạn, nháy mắt bà ta bùng nổ lực lượng kinh người, thế nhưng suýt nữa tránh thoát kiềm chế của các ma ma không kịp phòng bị.

Tuy cuối cùng tránh thoát thất bại, nhưng lăn lộn một hồi, miếng vải nhét trong miệng bị rớt ra, bà ta rống giận: “Ngươi nói bậy!”

“Ngươi nói bậy!”

Hoàng hậu kiệt tê, mặt bầm tím lợi hại vặn vẹo, liều mạng phản bác: “Ngươi cho rằng hồ ngôn loạn ngữ có tác dụng sao? Bản cung sẽ tin tưởng sao?”

“Hừ! Không có khả năng!”

Ma ma lãnh cung nhặt lên vải bố đã bẩn, muốn một lần nữa lấp kín, Kỷ Uyển Thanh khoát tay, ý bảo không cần, nàng cười lạnh một tiếng: “Chuyện tới hiện giờ, ta cần thiết lừa bà sao?”

Giọng nàng không lớn, hỗn loạn trong tiếng Hoàng hậu rống to, vô cùng không rõ ràng, lại làm đối phương giống gà bị bóp chặt cổ, khoảnh khắc ngừng lại bén nhọn kêu gào.

“Điện hạ nhà ta không phải cũng là đích huynh của Ngụy Vương, Trần Vương sao?”

“Trước mặt đại vị cửu ngũ và quyền thế ngập trời, cùng cha khác mẹ và cùng cha cùng mẹ, xem ra khác nhau cũng không lớn.”

Lời nói nhỏ nhẹ trần thuật chân tướng, Kỷ Uyển Thanh liếc mắt thân hình Hoàng hậu cứng còng, con ngươi đối phương đột nhiên co rút lại, nàng hừ cười một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.

Đoàn người ra thiên điện, lúc đi tới tiền đình, mới nghe được Hoàng hậu phản ứng.

“A a a a a!”

Gào rống thực đột ngột, thống khổ mà tuyệt vọng, giống dã thú giãy giụa khi hấp hối.

“Ngày sau, ngoại trừ không thể làm bà ta có cơ hội thoát đi lãnh cung, không cần lại phản ứng.” ở bên trong, mới là sống không bằng chết.

Kỷ Uyển Thanh phân phó, nàng muốn kẻ thù chịu đủ tra tấn, không được giải thoát, mới có thể an ủi phụ thân trên trời có linh thiêng.

Tiểu Ngô Tử lên tiếng.

Nhưng nàng bất ngờ chính là, mới vừa trở lại Thanh Ninh Cung, liền nhận được tin Hoàng hậu chết.

Hoàng hậu không phải tự sát.

Bà ta bị Ngụy Vương phi giết chết.

Truyện Chữ Hay