Thẩm Trường An sờ trán cô, sau đó nhẹ nhàng vén băng vải ra, thấy không có gì đáng ngại thì đứng thẳng lên.
“Không sao hết, lát nữa tôi bảo y tá đến thay băng cho cô là được.”
“Cám ơn anh, bác sĩ Thẩm”
“Ừ”
Thẩm Trường An lại cầm bệnh án lên, rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Lục Chi Ưu đặt tay lên cằm, nhìn theo bóng lưng của anh mà cười háo sắc.
Đẹp trai quá đi. Làm sao bây giờ? Thiệt là muốn theo đuổi anh ấy quá đi mất.
Khương Thang nhìn Lục Chi Ưu bất động nãy giờ, liền bước đến, quơ quơ tay trước mặt cô, nhưng Lục Chi Ưu vẫn không thèm phản ứng, cứ nhìn chăm chăm ngoài cửa.
Khương Thang không còn gì để nói, cô lại lên cơn bệnh rồi. Biết bệnh gì không?
Bệnh mê trai!!
“Chị à, chị lại phát bệnh rồi hả?” Cậu nhịn không nổi mà đưa tay đẩy Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu hoàn hồn lại, nhìn cậu đầy khinh khỉnh.
“Cậu bệnh đấy. Cả nhà cậu đều bệnh.”
Khương Thang: “…”
“Tôi muốn ăn táo”
Cô duỗi tay đẩy Khương Thang.
Khương Thang đành phải đi gọt táo cho cô, vừa có tinh thần là bắt đầu sai khiến người ta.
Lục Chi Ưu vừa gặm táo không chút hình tượng, vừa đọc tạp chí trên tay. Không lâu sau thì có một cô y tá đến thay băng cho cô.
Lục Chi Ưu vội vàng ném trái táo bị gặm một nửa lên bàn, rồi ngồi ngay ngắn trên giường, cô là nữ thần quốc dân, dù cho ngã bệnh cũng phải đẹp mới được.
Sau khi y tá thay băng rồi rời khỏi, Lục Chi Ưu mới tiếp tục cầm trái táo lên gặm tiếp.
Khương Thang đang ngồi nghịch di động, đột nhiên thấy bài đăng mới nhất khiến cho sắc mặt cậu biến đổi, cậu lén lút nhìn Lục Chi Ưu trên giường bệnh một cái.
Bài đăng này mà để cho chị Lục nhà cậu thấy, đoán chắc là sẽ tức điên lên mất.
Lục Chi Ưu ăn táo xong, tiện tay quăng lõi táo vào thùng rác gần đó, cất tạp chí đi.
“Khương Thang, đưa điện thoại cho tôi, tôi chán quá.” Cô nói với Khương Thang ngồi trên sofa.
Khương Thang lộ vẻ mặt khó xử, “À, chị Lục, chị không nên chơi điện thoại, nên nghỉ ngơi đi”
Lục Chi Ưu nghi ngờ nhìn cậu.
“Cậu có phải định gạt tôi chuyện gì không?”
“Làm gì có…Ha ha…em đâu dám”
“Đưa cho tôi!!”
Lục Chi Ưu xòe tay về phía cậu.
Khương Thang không còn cách nào khác, đành phải đưa di động cho cô.
Lục Chi Ưu cầm di động, mở ngay weibo.
Bài post hôm nay chính là:
#nữ thần quốc dân Lục Chi Ưu đứt cáp treo khi quay phim, hư hư thực thực vì tuyên truyền#
Người đọc 3587.9 vạn, thảo luận 5.3 vạn, fan 180 vạn.
Lục Chi Ưu trượt xuống dưới xem bình luận.
Xx: Lại là Lục Chi Ưu, lại tuyên truyền, tại sao mấy bài post đều có tên cô ta, đúng là cao thủ tuyên truyền mà!
Xxx: là phụ nữ, cũng không sợ ngã đến nỗi hủy dung, sau đó lại phải đi chỉnh sửa hả?
Xxx: người ta có tiền, muốn chỉnh thế nào thì kệ người ta.
Xx: Đúng là không biết xấu hổ, độ hot kiểu gì cũng muốn, lần này đừng có nghĩ muốn dựa hơi Hà nam thần nha, thật là tội nghiệp cho nam thần của tôi.
Xxxx: Muốn dựa vào bộ phim này mà tạo scandal với Hà Cẩn Duyên à, cũng không nhìn lại mình là loại người nào!
Xxx: Tự cho mình là nữ thần quốc dân là có thể sánh đôi với nam thần quốc dân à? Đúng là tự tin quá.
…
“Cái thể loại người gì thế? sao lại không có tố chất gì hết, tuyên truyền cái gì? Có giỏi thì mấy người cũng lấy an toàn của mình ra mà tuyên truyền cho tôi xem xem! Bộ tôi điên chắc!” Lục Chi Ưu dáng vẻ không còn gì để nói, ném điện thoại xuống giường.
“Chỉnh dung à? Tôi cười vào, chị đây trời sinh chính là gương mặt nữ thần, quyến rũ trời sinh đấy có biết không? Tôi cần chỉnh mặt à, thiệt là tức cười mà.
“Còn nữa, bảo tôi dựa hơi Hà Cẩn Duyên à, đừng có đùa, fan weibo của tôi hơn 50 triệu, Hà Cẩn Duyên còn thua tôi 3 triệu fan đấy! Ai hot hơn ai còn chưa biết!
Nghe cô nói, bàn tay rót nước của Khương Thang bỗng cứng đờ, đúng rồi, cô nhiều hơn Hà Cẩn Duyên mấy triệu fan, nhưng trong đó có bao nhiêu là anti fan thì khỏi nói cũng biết.
Mấy lời nói kiểu này cậu chả ngu mà đi nói trước mặt cô, nếu không thì tháng sau cậu chuẩn bị cạp đất mà ăn.
Bộ phim “Thanh Sam Nghê Thường” lần này đều mời những nhân vật nổi tiếng trong giới, nam chính là Hà Cẩn Duyên, bảo đảm rating kì này sẽ cao.
Vị trí của Lục Chi Ưu trong giới cũng không thể khinh thường, dù gì cô cũng là tiểu hoa đán tuyến đầu, hình tượng công chúng rất tốt, mặc dù không gây chú ý, nhưng cũng không đắc tội với ai.
Mọi người đều thấy khí chất Lục Chi Ưu sạch sẽ, dáng vẻ ngọt ngào, nhưng nếu là người quen biết cô, sẽ không nghĩ như vậy.
Thật ra cô chính là một nữ thần kinh mặt dày.
Người thích Lục Chi Ưu rất nhiều, nhưng người ghét cô cũng không ít, nói ra chính là, Lục Chi Ưu có thể chất tự thu thị phi.
Khương Thang đưa cho cô một ly nước ấm.
“Chị Lục à, bớt giận đi, dân mạng bây giờ đều thế đấy! Ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm, dù sao thì có nhiều minh tinh mà.
Lục Chi Ưu nén giận, uống một ngụm nước.
“Họ ghen tị tôi mà!!”
“Đúng đúng, họ ghen tỵ với chị đấy”
“Rõ ràng là tự mình tìm anti mà” Âm thanh trêu chọc phát ra từ cửa phòng bệnh.
Lục Chi Ưu và Khương Thang cùng quay đầu lại.
Một người mặt áo sơ mi trắng, áo khoác đen bên ngoài, quần jeans đen, giày thể thao màu trắng.
Đầu đội mũ lưỡi trai đen, mang đôi kính râm màu đen, còn đeo thêm khẩu trang màu trắng, cả gương mặt đều bị che kín.
Lục Chi Ưu trợn mắt nhìn anh, “Cậu đến đây làm gì, không quay phim à? Paparazzi mà chụp được, lại bảo tôi bám hơi cậu”
Hà Cẩn Duyên cười cười, thuận tiện đóng cửa phòng.
“Anh Cẩn Duyên ngồi đi” Khương Thang vội vàng dọn dẹp ghế sofa.
Lục Chi Ưu cạn lời trước thái độ nịnh nọt của Khương Thang.
Cậu ta hình như quên mất mình là trợ lí của ai rồi, không biết có nên cắt tiền thưởng tháng này của cậu ta hay không nữa? ←_ ←
Hà Cẩn Duyên bước đến bên ghế sofa.
Anh cởi nón, mắt kính và khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai không góc chết.
“Tôi đến xem coi cậu còn sống không.” Câu nói chả tốt lành gì phát ra từ đôi môi mỏng ấy.
“Hà Cẩn Duyên, cậu có tin toàn bộ những tấm ảnh xấu của cậu sẽ được post lên mạng hay không, để cho cậu cũng nổi tiếng thêm một tí?”
Hà Cẩn Duyên buông tay xuống, cười với cô, “Hình như có người không nhớ, hình xấu của cậu có mà đầy ở trong điện thoại tôi đấy”
Lục Chi Ưu “…”
Coi như cậu giỏi, để xem sớm muộn gì cũng có người nắm cậu trong tay.
“Tôi nói nè, tôi chỉ mới không đến trường quay có một ngày thôi, mà cậu đã lo lắng rồi”
“Cậu nghĩ tôi muốn chắc”
Hà Cẩn Duyên nhìn cô bất đắc dĩ, cầm điện thoại lên lướt weibo.
“Này, nữ thần kinh quốc dân, bài viết về cậu có hơn bốn trăm ngàn bình luận nè” Hà Cẩn Duyên nói với cái giọng thiếu đòn.
“Thần kinh, đừng nói với ai là tôi quen cậu, đồ thần kinh!”
“Ha ha…Tôi còn không muốn người khác biết tôi quen cậu đâu, thể chất hút scandal cũng lây đấy”
“…”
Đồ khốn!!!
“Chưa bước vào đã nghe hai người cãi nhau, còn tiếc mâu thuẫn chưa đủ hả?” Một âm thanh lạnh lùng xen vào.
“Cố Kỳ Hành, cậu nhìn đi, Hà Cẩn Duyên lại ăn hiếp tôi” Lục Chi Ưu tủi thân tố cáo với anh.
Trên gương mặt lạnh lùng của anh nở nụ cười thản nhiên.
“Cậu ta bắt nạt cậu, chứ không phải hai người bắt nạt lẫn nhau từ trước đến giờ à?”
“…”←_ ←
Thuyền tình bạn quá bé, nói lật là lật.
“Mà cậu không sao chứ?” Cố Kỳ Hành quan tâm.
“Không sao hết”
“Cố Kỳ Hành, cậu ta chính là con gián, đánh hoài không chết, cậu nghĩ cậu ta sẽ xảy ra chuyện gì?” Hà Cẩn Duyên nhàn nhã ngồi chéo chân trên sofa, vừa gặm trái táo Khương Thang đưa vừa nói.
Lục Chi Ưu liếc anh, rồi cầm cái gối ném qua.
Hà Cẩn Duyên thuận tay bắt được hung khí của cô.
“Vừa lúc đang thiếu một cái gối, cám ơn nhé.” Anh tiện tay đặt dưới mông.
“A!!!” Lục Chi Ưu tức điên cầm lấy cái chăn, nhưng lại không cẩn thận đụng vào cái chân đang bó thạch cao của mình, cô nhe răng trợn mắt vì đau.
Cố Kỳ Hành ngồi xuống bên cạnh Hà Cẩn Duyên.
“Sao hôm nay hai người rảnh thế?” Lục Chi Ưu hỏi.
Hà Cẩn Duyên gác đôi chân dài lên ghế sofa đối diện, tay gối lên đầu.
“Không phải là vì cậu à? Tôi đặc biệt xin phép tổ quay phim nghỉ một ngày để sang đây thăm cậu đấy.”
“Vậy tôi phải cám ơn cậu rồi”
“Rõ ràng là lười, vậy mà cũng tìm cho mình một lí do chính đáng thế” Cố Kỳ Hành nhịn không được liếc anh một cái.
Đầu Lục Chi Ưu nổi ba vạch đen, hai người này không phải đến thăm cô đâu, chả qua là muốn đến đây tìm trò tiêu khiển thôi.
“Này, bây giờ hai người đứng dậy đi, bước về trước 5 bước, mở của phòng, rồi biến đi được rồi đó”
Hà Cẩn Duyên “ Bây giờ tôi mà ra ngoài sẽ bị paparazzi chộp ngay”
Cố Kỳ Hành “Rồi tôi cũng bị paparazzi tóm luôn”
Hà Cẩn Duyên “Như thế cậu sẽ tiếp tục lên hot search đó nha”
Cố Kỳ Hành “Hot search chính là, nam thần quốc dân Hà Cẩn Duyên chạm trán với đạo diễn Cố Kỳ Hành tại bệnh viện, nghi án nữ thần bắt cá hai tay….”
“Stop…stop…đủ rồi đó”
Hai người bình thường cũng có ăn ý thế này đâu, coi như giỏi, tôi nhịn hai người đấy.
Đối với hành động của Hà Cẩn Duyên với Cố Kỳ Hành, Khương Thang từ lúc làm trợ lý cho chị Lục nhà cậu đến nay đã xem thường cái cảnh này từ lâu rồi.
Một người là nữ vương tin đồn, nữ thần quốc dân, một người là nam thần quốc dân, còn một người chính là đạo diễn một tay che trời, ba người này ai cũng là những nhân vật nổi tiếng nhất nhì, nhưng bây giờ ở trong phòng bệnh cứ như một đám trẻ con, cãi lộn ầm ĩ.
Người ngoài đều không biết, nam thần quốc dân Hà Cẩn Duyên, nữ thần quốc dân Lục Chi Ưu và đạo diễn nổi tiếng Cố Kỳ Hành chính là 3 người bạn nối khố của nhau.
Ba người bọn họ náo loạn từ nhà trẻ đến bây giờ.
“Đúng rồi, chuyện này cậu không báo với chú dì hả?” Cố Kỳ Hành hỏi.
“Không nói”
“Vậy cậu không định báo cho bọn họ biết à?”
“Không cần đâu, bây giờ bọn họ đang du lịch ở Hawaii, khó có dịp được ra ngoài du lịch, tôi không muốn bọn họ lo lắng vì chút chuyện nhỏ này.”
“Hơn nữa, nếu tôi nói, ba mẹ tôi nhất định sẽ trả lời rằng, sao, không chết là tốt rôi, chờ ba mẹ đi về sẽ thăm con sau”
Lục Chi Ưu bắt đầu nhại lại giọng nói cùng nét mặt của ba mẹ mình giống nhau như đúc.