Khóc xong, an tâm, Phó Dung mau chóng nhân lúc trước khi Trăn ca nhi tới tìm phụ thân đi rửa mặt.
Ban đêm nghỉ ngơi rồi, rúc vào trong lồng ngực Từ Tấn ấm áp, Phó Dung mới cuối cùng xác định Từ Tấn thật sự không đi chiến trường.
Trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc.
Cái biến số này cũng quá lớn rồi.
Nghĩ tới kiếp trước chính mình không hề hay biết gì về quân tình biên quan, Phó Dung sờ sờ lồng ngực Từ Tấn, hỏi dò: "Vương gia, Lục đệ chưa từng đi chiến trường, vì sao phụ hoàng phái Lục đệ đi mà không để chàng đi a? Ta luyến tiếc vương gia đi, nhưng vương gia anh dũng thiện chiến, không phải là người thích hợp nhất sao?"
Tìm hiểu quân tình còn thuận miệng nịnh nọt hắn một câu, Từ Tấn khóe miệng ngậm cười, nhẹ giọng giải thích cho hồ ly ngốc: "Việc này nếu là năm ngoái, phụ hoàng khẳng định sẽ phái ta đi. Năm nay phụ hoàng không phái ta, chứng minh trong lòng hắn quả thật định chọn ta làm trữ quân.Trữ quân một nước sao có thể dễ dàng mạo hiểm đi chiến trường? Mà người Hồ tuy khí thế ào ạt, tướng sĩ Đại Ngụy chúng ta cũng không phải ăn chay, bảo vệ biên quan như thùng sắt, đặc biệt là tuần phủ Thiểm Tây Quách Lỗ, trị quân có cách. Trận chiến này do hắn chỉ huy, tất thắng không thể nghi ngờ. Như thế hoàng tử xuất chinh càng nhiều chính là vì cổ vũ sĩ khí, mấy người chúng ta ai đi cũng giống nhau."
Phó Dung hiểu.
Thái Tử bị phế, phụ thân Tề Sách càng từ sớm đã rút lui, hai đại sự này cộng lại quả thật ảnh hưởng rất lớn.
Thật tốt, vương gia không cần đi nữa.
Nghi hoặc đều đã giải, Phó Dung triệt để an tâm, ở trong ngực Từ Tấn cọ cọ, ngọt ngào mà ngủ.
Từ Tấn nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu nàng.
Làm ra những sắp xếp kia, hắn không có ý định tự đi chiến trường nữa. Ban đầu chỉ là lo lắng chính mình xuất chinh bên ngoài, kinh thành có biến, bọn họ nước xa giải không được ưu gần. Sau này chính là Phó Dung có thai, cho dù Phó Dung không khóc, hắn cũng luyến tiếc đi, hắn muốn bồi bên cạnh nàng, cho nàng an tâm vì hắn sinh con dưỡng cái.
Dỗ xong thê tử, Lục đệ bên kia, hắn vừa có thể ngoài sáng đưa đến trợ tá phụ tá, lại trong tối sắp xếp người bảo hộ hắn chu toàn. Đêm nay Từ Tấn đúng là bình chân như vại.
Sáng sớm hôm sau, Hoài vương Từ Hạo lĩnh binh vận chuyển lương thảo đi rồi.
Biên quan đại chiến, kinh thành phồn hoa như trước, bình tĩnh như không chịu nửa điểm ảnh hưởng. Gia Hòa đế hẳn cũng chắc chắn Đại Ngụy tất thắng không thể nghi ngờ, bởi vậy thi Hương theo thường lệ tiến hành, chỉ so với đợt trước chậm lại tháng. Do đó mùng mười tháng tám bắt đầu, đổi thành mùng mười tháng chín.
Tin tức truyền ra, Cảnh Dương Hầu phủ cùng nữ quyến Lâm gia ở Tô Châu sớm đến trước chuẩn bị việc hôn nhân đều thở nhẹ một hơi. Thi Hương tổng cộng ngày, Phó Bảo, Lâm Thiều Đường hôn kỳ định vào cuối tháng , không cần sợ chậm trễ ngày tốt. Lúc trước định ngày này, là muốn đợi Lâm Thiều Đường có kết quả thi Hương. Nếu tốt là song hỷ lâm môn, không tốt cũng không có cách nào, nên gả vẫn phải gả, dù sao Phó Bảo đã mười sáu.
Phó Dung đưa quà lễ cho nhà mẹ đẻ, tiếp theo cùng Từ Tấn dẫn Trăn ca nhi đi tham gia gia yến Trung Thu trong cung.
Trước khi khai tiệc, Từ Tấn mang Trăn ca nhi đi gặp Gia Hòa đế, Phó Dung ở lại Phượng Nghi cung nói chuyện cùng mẹ chồng.
Thôi hoàng hậu để Phó Dung đứng, nàng thận trọng nhìn chằm chằm vào bụng con dâu, kinh dị nói: "Nùng Nùng thai này có được, có phải song thai hay không a? Ta nhớ ngươi có mang Trăn ca lúc tháng cũng không khác mấy so với bây giờ, lang trung nói như thế nào?"
Phó Dung sờ sờ bụng, nhất thời cũng không biết nên nói với mẹ chồng như thế nào.
chuyện Từ Tấn lúc trước, trong lòng nàng nghĩ đều là Từ Tấn phải xuất chinh, không lưu ý bụng lớn nhỏ thế nào. Sau này an tâm, mới giật mình nhận ra bụng có chút lớn. Thân thể tháng, đã có thể cảm nhận được thai máy. Phó Dung mơ hồ cảm thấy có đôi khi hình như là hai chỗ cùng nhau động, nhưng cũng không rõ ràng. Mời Trương tiên sinh đến, Trương tiên sinh xem mạch không đoán ra được, nghe nàng miêu tả vị trí máy thai cũng không dám chắc lắm; để nàng chờ đến tháng sau lại xem tiếp, khi đó máy thai nhiều lần hơn, song thai và đơn thai khác biệt vẫn là rất lớn.
Phó Dung cứ nói như vậy.
Thôi hoàng hậu lập tức liền cho người đi mời thái y tới, không phải không tin lang trung của nhi tử bên kia, quả thực là quá mức hưng phấn khẩn trương.
Phó Dung cười.
Về nhà mẹ đẻ thì mẫu thân cũng như vậy, nhìn đến bụng nàng, việc đầu tiên đều là mời lang trung.
Thái y rất nhanh đã tới, cẩn thận hỏi thăm rồi nói không khác biệt lắm với Trương tiên sinh.
Thôi hoàng hậu càng tỏ ra hiếu kỳ, dặn dò Phó Dung có tin chính xác thì nhất định phải lập tức nói cho bà biết.
Phó Dung gật gật đầu, thấy Thôi Oản chậm chạp chưa tới, nghi hoặc nói: "Oản Oản vẫn như cũ đâu?"
Trước kia Thôi Oản tiến cung so với nàng càng thường xuyên, hai chị em dâu mỗi tháng đều có thể gặp một hai lần, nhưng Thôi Oản mang thai rồi, nàng ấy cũng không còn tiến cung nữa.
Thôi hoàng hậu thở dài: "Thai tướng nàng ấy vốn bất ổn, Lục đệ ngươi lĩnh binh xuất chinh, nàng càng lo lắng hốt hoảng. Ta đã sớm nói trước, bảo nàng ấy lấy thân thể làm trọng, chớ miễn cưỡng tới ứng phó nghi thức xã giao này."
Phó Dung vội vàng khuyên giải nói: "Nương đừng lo lắng, Lục đệ thân đi chiến trường vì phụ hoàng vì dân chúng giải ưu, đây là tích phúc đâu, hai mẹ con Oản Oản các nàng khẳng định sẽ bình an."
Kỳ thật Thôi Oản như thế nào Phó Dung cũng không để bụng, nhưng trong bụng nàng ấy, nói như thế nào cũng là cốt nhục của Từ Hạo. Thấy Từ Hạo nhiệt tình thích Trăn ca nhi, Phó Dung đối với Lục đệ này vẫn là thật có hảo cảm, tự nhiên hy vọng con nối dõi của hắn khoẻ mạnh.
Tiệc tối kết thúc, Từ Tấn ôm Trăn ca nhi tới đón nàng hồi phủ.
Trăn ca nhi còn không thức đêm được, miễn cưỡng chống được đến giờ, mắt phượng không mở ra được, nhu thuận nằm sấp ở đầu vai phụ thân, nghe mẫu thân nói chuyện quay đầu nhìn, ngáp một cái nho nhỏ liền ngủ tiếp.
Lên xe ngựa, Phó Dung hôn tiểu tử đã ngủ say.
Từ Tấn vững vàng ôm nhi tử, quay đầu hỏi nàng: "Ngày hôm nay nương truyền thái y?"
Phó Dung bật cười, sờ sờ bụng nói: "Cũng muốn mau chút biết có phải song thai hay không đâu."
Trong xe ngựa đốt đèn, nàng cúi đầu mỉm cười, kiều mị ôn nhu. Từ Tấn nắm lấy tay thê tử, âm thầm khẩn cầu lão thiên gia thật sự đưa tới đứa nhỏ, tốt nhất cho hai người họ nhi tử đi, một trai một gái cũng được, hay là hai nữ nhi cũng được.
Đương nhiên, nhất định phải để nàng cùng đứa nhỏ đều yên lành, đây mới là quan trọng nhất.
~
Gần tới Trọng Dương (mùng tháng ), thích hợp nhất lên cao nhìn xa, năm ngoái thời tiết này, các học sinh thư viện Quốc Tử Giám tại Tây Sơn đều sẽ kết bạn du lịch. Năm nay phần lớn đều vùi đầu chuẩn bị kỳ thi Hương sắp đến. Lâm Thiều Đường cũng không ngoại lệ, ngồi ở thư phòng đọc sách, trong lòng buồn bực, Phó Bảo vụng trộm gặp hắn một lần, thấy biểu ca thanh mai trúc mã đọc sách gầy cả người, liền muốn trước khi thi Hương mở màn, tự mình đi Vĩnh Thái tự dâng hương cầu đỗ cao cho Lâm Thiều Đường.
Không muốn đi một mình, Phó Bảo chạy đến Đông viện khuyến khích Phó Tuyên cùng đi.
Phó Tuyên quá hiểu rõ nàng, cũng không cần khéo léo từ chối, Phó Bảo mới vừa nói ý đồ đến, nàng liền từ chối thẳng thừng, không chút khoan nhượng.
Không phải là không muốn bồi Phó Bảo, mà là từ khi đầu xuân bị Ngô Bạch Khởi nâng kiệu một đường, Phó Tuyên có tâm đề phòng hắn. Một năm này càng thêm không thích ra ngoài, ra ngoài nhất định là theo mẫu thân cùng đi thăm hai tỷ tỷ. Trước mắt Phó Bảo mời nàng đi Vĩnh Thái tự, đi chỗ nàng hai lần gặp phải Ngô Bạch Khởi, Phó Tuyên lòng còn sợ hãi, kiên trì không buông miệng.
Phó Bảo chuyển sang việc nàng sắp xuất giá, định đánh vào tình cảm tỷ muội, đáng tiếc chiêu này năm ngoái Nguyên Tiêu đã dùng, lần này không còn tác dụng.
Hai tỷ muội đang bất phân thắng bại, Kiều thị đi tới.
Phó Bảo làm nũng ôm lấy cánh tay nàng: "Nhị thẩm, ngươi giúp ta khuyên nhủ Lục muội muội đi. Giờ ta ở nhà, ra ngoài đều nhớ mang theo nàng, tháng sau ta, ta gả cho người, nàng cứ buồn ở trong phòng, bá mẫu ngài không lo lắng sao?"
Kiều thị ha hả cười: "Một chút cũng không lo lắng, Lục muội muội ngươi từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần trong phòng có sách có giấy và bút mực, nàng có thể tháng không ra khỏi cửa phòng, ta sớm đã quen rồi. Lại nói tiếp Tuyên Tuyên chúng ta ngoan nhiều như vậy a, không cần ta phí tâm, không giống Tứ tỷ tỷ nàng, sắp gả người vẫn còn tính trẻ con đâu."
Nàng nói như vậy, Phó Tuyên mím môi cười, Phó Bảo chu môi chơi xấu.
Bất quá Kiều thị lập tức lại nói với Phó Tuyên: "Đại bá mẫu ngươi và Tứ tỷ tỷ muốn đi thắp hương, ngày mai chúng ta cũng đi thôi, cầu đạo bùa Bình An cho Tam tỷ tỷ ngươi."
Nữ nhi bụng càng lớn thêm, nhìn quả thật có tướng song sinh, Kiều thị cao hứng lại bất an, một thai sinh đôi thật tốt, nhưng mạo hiểm cũng lớn a, nàng từng nghe nói mẫu tử bình an thực không nhiều.
Tam tỷ tỷ...
Nghĩ tới bụng Phó Dung, mẫu thân đã nói ra lo lắng, Phó Tuyên do dự một chút gật đầu ứng.
Phó Bảo vui vẻ ôm lấy nàng, Phó Tuyên nhíu mày đẩy ra.
Ước định tốt thời khắc xuất phát, ngày kế người hai phòng cùng nhau rời cửa.
Tới chân núi Vĩnh Thái tự, vẫn do kiệu phu nâng lên.
Xuyên qua mạng che mặt, Phó Tuyên nghiêm túc phân biệt hai kiệu phu của mình, xác định không phải người nọ mới an tâm ngồi lên. Thanh Trúc theo bên cạnh nhuyễn kiệu trông giữ nàng. Đường núi quen thuộc, phong cảnh quen thuộc, chỉ là gió thu lạnh hơn gió xuân, tâm cũng không khẩn trương như trước. Thanh Trúc lặng lẽ quan sát cô nương nhà mình, không biết trong lòng cô nương có cảm tưởng gì.
Phó Tuyên không có cảm tưởng gì, hy vọng Ngô Bạch Khởi lần trước chỉ là thuận miệng trêu đùa nàng một chút, nửa năm ngóng trông trôi qua, hắn đã tìm được hứng thú mới, đừng có đến quấy rầy nàng nữa.
Thắp xong hương, đi xin xâm, dù khoa cử hay sinh con, đều là đại cát.
Lâm thị Kiều thị tâm tình tốt, muốn đi dạo chơi chùa chiền, Phó Bảo vui vẻ đi cùng. Phó Tuyên trong lòng cũng thích sắc thu khắp núi. Chỉ là nàng còn nhớ lần kia cùng tỷ tỷ thưởng lá phong thì Ngô Bạch Khởi cũng theo ở sau lưng, nhất thời không có hứng thú đi chơi, dẫn Thanh Trúc về nhà khách nghỉ ngơi.
Bên kia ba người Kiều thị dạo chơi vườn hoa ngắm cảnh, ở cúc viên ngẫu nhiên gặp gỡ Tiết phu nhân, hai huynh đệ Tiết Vinh Tiết Mậu theo bên cạnh nàng.
Bất ngờ gặp gỡ, muốn tránh đi cũng không kịp.
Tiết phu nhân cười chào hỏi trước, huynh đệ Tiết Vinh cũng khách khí hành lễ gọi bá mẫu.
Kiều thị tươi cười hiền lành cùng hàn huyên.
Tách ra rồi, Phó Bảo quay đầu nhìn lại, nghi hoặc hỏi Kiều thị: "Nhị thẩm, ta nhìn Tiết công tử người cũng không sai a, như thế nào..."
"Cái gì gọi là người cũng không sai?" Lâm thị thấp giọng trách cứ, "Lập tức sắp xuất giá, nói chuyện miệng còn không kiêng kỵ như vậy, ngươi nếu có phần hiểu chuyện như Tuyên Tuyên, ta cũng yên tâm."
Phó Bảo hậm hực co bả vai lại.
Kiều thị quen thuộc tính tình cô cháu gái này, không để ở trong lòng, ôn nhu giải thích: "Ta nhìn Tiết công tử người cũng không tệ, chỉ là Lục muội muội ngươi không thích, ta và Nhị thúc ngươi cũng không có cách nào. Ai, nào dễ dàng như vậy gặp được người thích hợp a, cho nên A Bảo gả rồi phải ôn nhu săn sóc chút, hảo hảo sống cùng Thiều Đường, đừng để nương ngươi lo lắng."
Âm thanh nhu hòa, so với thân nương nói chuyện dễ nghe hơn, Phó Bảo ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy Lâm thị lắc đầu cười khổ.
Giữa trưa ở Vĩnh Thái tự dùng cơm chay, nghỉ ngơi một lát tiêu thực, đoàn người dẹp đường hồi phủ.
Kiều thị Lâm thị ngồi chung một chiếc xe, hai tỷ muội Phó Bảo Phó Tuyên ngồi ở xe phía sau, trước xe sau xe đều có nha hoàn bà mụ trông giữ, bọn hộ vệ vây bên ngoài.
Đi tới đoạn đường núi lúc trước Phó Dung Từ Tấn gặp phải mai phục thì ngựa phía sau chẳng biết tại sao bị hoảng sợ, móng trước nâng cao, bất ngờ trực tiếp hất ngã xa phu xuống, sau đó chạy như điên lên phía trước, thoáng cái vượt qua xe ngựa hai người Kiều thị.
Kiều thị Lâm thị đều bị dọa mất hồn, hoàn hồn rồi gào khàn cả giọng gọi người đi cứu nữ nhi.
Nhưng bọn hộ vệ đều đi bộ theo bên cạnh xe ngựa, chạy sao kịp ngựa đang hoảng loạn? Chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn xe ngựa kia lắc lư từ quan đạo rẽ sang, mở mắt trân trân nhìn một đạo thân ảnh bị quăng xuống, hồng y quần trắng, không phải Phó Bảo thì là ai?
Lâm thị kêu đến nghẹn cổ họng, sử ra khí lực toàn thân chạy tới chỗ nữ nhi.Chạy được một nửa thì thấy Phó Bảo lảo đảo tự mình đứng lên, không dọa sợ mẫu thân đang lo lắng, quay người hướng về phía xe ngựa rời đi hô to: "Lục muội muội ngươi nhanh nhảy xuống a, không có việc gì! Lục muội muội nhanh nhảy!"
Nữ nhi trung khí đầy đủ, Lâm thị một trái tim rơi xuống một nửa, Kiều thị lại lảo đảo ngã, lần đầu tiên hận chính mình dưỡng nữ nhi thành mọt sách, nếu nữ nhi hoạt bát hiếu động giống như Phó Bảo, sẽ giống như Phó Bảo lớn mật nhảy xuống, mà không phải là...
Đang khóc đến ruột gan đứt từng khúc, một người cưỡi khoái mã đột nhiên từ bên cạnh vụt qua.
"Phu nhân, là Tiết công tử! Tiết công tử đi cứu cô nương!" Xảo Hạnh vui mừng hô.
Kiều thị đã được người đỡ dậy, ngẩng đầu nhìn qua, phía trước đã không còn thân ảnh Tiết Vinh, đằng sau lại truyền đến giọng Tiết phu nhân ân cần.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ...
Kiều thị thân thể cứng đờ, trong mắt hàn ý chợt nổi lên.
Nàng xoay người.
Tiết phu nhân vội vàng từ trước xe ngựa nhà mình chạy tới, bức thiết dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Chúng ta ở phía sau nghe được phía trước không đúng, A Vinh cưỡi ngựa đi trước cứu người, ai ở trên xe ngựa đâu? Lục cô nương không sao chứ?" Nói xong nhìn chung quanh, tìm kiếm thân ảnh Phó Tuyên.
Kiều thị tuy rằng đoán được trong đó có kỳ quặc, lúc này liên quan đến tính mạng nữ nhi, làm sao có tâm tư qua loa có lệ cùng bà ta, bình tĩnh lệnh xa phu dỡ hàng, cưỡi ngựa mau đuổi theo người.
Chính vào lúc này, lại một đạo khoái mã bay nhanh đến, như cơn gió vọt tới từ phía trước.
Ngựa chạy quá nhanh, Kiều thị chỉ liếc thấy một khuôn mặt thiếu niên khôi ngô.
Thanh Trúc nhận ra, nhích gần đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Phu nhân, đó là Thế Tử Trung Nghĩa hầu phủ Ngô Bạch Khởi."
Kiều thị vừa nghe, nhíu mày.
Việc này, rốt cuộc là Tiết gia sắp xếp quỷ kế, hay là hỗn tiểu tử Ngô gia lại đến khi dễ nữ nhi nàng?