Lúc trước Tần Anh nói hắn thích Phó Tuyên, Ngô Bạch Khởi không tin, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện hắn quả thật thích Phó Tuyên.
Hắn sẽ nhớ nàng, ban ngày nhớ, muốn đi tìm nàng, nhìn xem nàng đang làm gì, buổi tối cũng nhớ, sẽ mơ thấy nàng, mơ nàng bị hắn bắt nạt khóc, khóc gọi hắn ca ca xin tha...
Ngay từ đầu Ngô Bạch Khởi không quen loại nhớ nhung này, hắn thử đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu đi ra ngoài chơi, nhưng hắn lại không có tâm tình chơi đùa như trước kia. Nhìn thấy ven đường có cô nương thân hình tương tự nàng, hắn sẽ không nhịn được quay đầu nhìn, không phải nàng, hắn sẽ rất thất vọng. Nghe được giọng nói giống của nàng, hắn cũng sẽ duỗi cổ tìm kiếm trong đám người. Nhìn thấy đường huynh đường tẩu dắt cháu cùng nhau tản bộ, Ngô Bạch Khởi nhịn không được tưởng tượng cảnh hắn cùng Phó Tuyên thành thân, thậm chí lão gia tử giáo huấn hắn, Ngô Bạch Khởi cũng có thể nghĩ tới tương lai hắn cũng sẽ giáo huấn cháu trai của hắn và Phó Tuyên như vậy...
Suy nghĩ mãi, Ngô Bạch Khởi hiểu được, đây chính là thích.
Theo Tần Anh đã nói, thích thì nên đi nhà nàng hỏi cưới, nhưng Ngô Bạch Khởi không ngốc a, Phó gia không có một ai thích hắn, hắn đi, còn không bị người ta đánh đuổi ra a?
Cho nên Ngô Bạch Khởi muốn để Phó Tuyên thích mình trước.
Hắn phái người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Phó gia, Phó Tuyên vừa ra khỏi cửa hắn hảo theo ra ngoài, nhưng Phó Tuyên rất ít đi khỏi nhà. Thường đi chính là nhà hai tỷ tỷ nàng, bởi vì lộ trình ngắn, đợi người về báo cho hắn biết, hắn vội vàng chạy đi thì Phó Tuyên đã đến nơi rồi. Hắn ở phụ cận ngây ngốc đợi nửa ngày, cũng chỉ có thể nhìn thấy lúc Phó Tuyên ra ngoài lên xe ngựa, căn bản không có cơ hội nói chuyện.
Cũng may còn nhìn thấy, Ngô Bạch Khởi liền thỏa mãn.
Năm ngoái mùa đông Phó Tuyên đi Vĩnh Thái tự, Ngô Bạch Khởi theo một đường, nhưng Phó Thần cũng ở đấy, Ngô Bạch Khởi không cẩn thận bị Phó Thần phát hiện, chịu một trận đòn. Thật sự ác, Ngô Bạch Khởi ở nhà dưỡng tháng trên người máu đọng mới tiêu, lão gia tử hỏi hắn đến cùng là xảy ra chuyện gì, hắn nói dối là đánh nhau với người ta, không dám nói thật.
Năm sau hắn càng cẩn thận, không ngờ bị Tiết Vinh cướp trước.
Ngô Bạch Khởi biết Tiết Vinh, Tiết Vinh chỉ lớn hơn hắn một tuổi, hai người từ lúc quấn tã đã cùng nhau chơi đùa. Sau này đại khái là năm ấy hắn tuổi cùng Tiết Vinh làm khách ở nhà người khác, lúc ngồi thuyền chơi Tiết Vinh không cẩn thận đem người đụng ngã xuống nước nhưng lại nói là hắn đụng. Bởi vì Tiết Vinh vẫn luôn biểu hiện thành thành thật thật, vị bằng hữu kia cùng cả nhà hắn đều tin Tiết Vinh. Ngô Bạch Khởi trong cơn tức giận cũng không còn cùng Tiết Vinh nói chuyện nữa, Tiết Vinh làm việc trái với lương tâm cũng không còn mặt mũi để ý hắn...
Tiểu nhân như vậy, dựa vào cái gì cùng hắn cướp tức phụ a?
Ngô Bạch Khởi càng nghĩ càng không cam tâm, biết được hai nhà muốn đến Vĩnh Thái tự gặp nhau, hắn muốn đem việc này nói cho Phó Tuyên, miễn cho nàng bị bộ dáng Tiết Vinh ra vẻ đạo mạo lừa gạt, kia kỳ thật chính là người không có đảm đương, cũng không có điểm nào dễ coi.
Đoán được mình không dễ dàng tiếp cận Phó Tuyên, Ngô Bạch Khởi từ sớm đã nghĩ diệu chiêu đóng giả kiệu phu, cùng đầy tớ ăn mặc chu đáo, cho kiệu phu chân chính tiền thưởng, nhận mối làm ăn này. Sau đó hắn cùng đầy tớ giành trước đem nhuyễn kiệu đặt trước mặt Phó Tuyên. Trên đầu hắn đội mũ, trên mặt che dấu một chút, nếu không phải là vừa mới cố ý ngẩng đầu cho vương phi nhìn, vương phi cũng không nhận ra hắn, càng không cần nói Tiết Vinh mấy chục năm không có giao tế qua lại.
Lên đường núi, vú già gia đinh xa xa theo đằng sau, không cho phép người khác tới gần quý nhân, Ngô Bạch Khởi nhìn nha hoàn bên cạnh Phó Tuyên, lá gan lớn hơn kêu một tiếng "Lục cô nương".
Phó Tuyên cùng Thanh Trúc đều quen giọng Ngô Bạch Khởi, Phó Tuyên thân thể cứng đờ. Quay đầu lại, thấy Ngô Bạch Khởi cặp mắt kia quen thuộc, Phó Tuyên mặt trắng ra, Thanh Trúc càng khẩn trương nắm lấy tay nàng khoác lên tay vịn nhuyễn kiệu.
Phó Tuyên trước tiên trấn định lại, nhìn mẫu thân cùng Tiết phu nhân trước mặt, lại thấy tỷ tỷ bên cạnh còn chưa phát giác khác thường, nàng hướng Thanh Trúc lắc lắc đầu, một lần nữa ngồi thẳng, lạnh lùng trả lời một câu: "Nếu ngươi để ta thân bại danh liệt, người nhà ta cũng sẽ lấy mệnh ngươi."
trong thanh âm trầm thấp là hàn ý vô tận, Ngô Bạch Khởi bất đắc dĩ lại buồn bực, động một cái thì chết a chết, nàng cứ hận hắn như vậy?
Sợ Phó Tuyên hiểu lầm càng nhiều, Ngô Bạch Khởi vội vã giải thích: "Nàng đừng sợ, kiệu phu phía trước kia là đầy tớ của ta, chúng ta nói chuyện nhỏ tiếng một chút, người khác không nghe thấy."
Phó Tuyên không để ý hắn.
Ngô Bạch Khởi đi ở phía sau, không nhìn thấy thần sắc nàng, đợi cùng Phó Dung chào hỏi qua, nhuyễn kiệu hai tỷ muội tách ra, Ngô Bạch Khởi mới tiếp tục nói: "Lục cô nương, nàng nghe ta nói, Tiết Vinh không phải người tốt, nàng tuyệt đối đừng đáp ứng hắn, ta cùng hắn biết nhau, tuổi năm ấy... Ngươi không cần hoài nghi, cha ta chết lúc ta tuổi, cho nên sự tình hai năm kia ta nhớ đặc biệt rõ ràng, tuyệt đối sẽ không oan uổng hắn."
Hắn nói chuyện, Phó Tuyên không khỏi nhìn về phía Tiết Vinh trước mặt.
nam nhân thân hình cao lớn, thật sự làm người ta khó có thể tưởng tượng hắn còn nhỏ đã làm loại chuyện đó.
Nàng cũng sẽ không dễ tin Ngô Bạch Khởi nói hươu nói vượn.
Ánh mắt rơi vào phong cảnh hai bên đường núi, Phó Tuyên chỉ coi như đó là gió thoảng bên tai.
Ngô Bạch Khởi nói lâu như vậy, một lời hồi đáp đều không nhận được, chính mình cảm thấy mất hết mặt mũi. Không biết nên nói tiếp những gì, Ngô Bạch Khởi bắt đầu đánh giá cô nương trước mắt. Thân thể nàng bị chỗ tựa lưng nhuyễn kiệu che khuất, nhưng phía trên bả vai lộ ra bên ngoài, trên lỗ tai đeo khuyên tai bích ngọc, theo nhuyễn kiệu xóc nảy lắc lư lắc lư, cách lớp lụa mỏng cũng có thể nhìn thấy, đằng sau tóc dài như thác rũ xuống, sợi tóc bay nhẹ, dường như có hương thơm nhàn nhạt theo gió bay tới.
Ngô Bạch Khởi hít một hơi thật sâu.
Nhìn nàng ngẫu nhiên lộ ra vành tai trắng mịn, nghĩ tới lần sau gặp mặt còn không biết là khi nào, Ngô Bạch Khởi lặng lẽ dịch chuyển lên phía trước. Nhuyễn kiệu nhẹ nhàng đungđưa, Phó Tuyên cảm giác được, thân thể cứng đờ, Ngô Bạch Khởi phát giác nàng khẩn trương, vội vàng trấn an nói: "Tuyên Tuyên đừng sợ, ta sẽ không để nàngngã."
Một tiếng "Tuyên Tuyên", gọi thuận miệng lại tự nhiên.
Phó Tuyên oán hận nắm chặt khăn.
Ngô Bạch Khởi trong mộng gọi vô số lần, ngay trước mặt nàng vẫn là lần đầu tiên kêu ra tiếng, trên mặt có chút nóng, cũng may hắn da mặt đủ dày, một bên vững vàng nâng nàng đi về phía trước, một bên đem lời trong lòng nói ra, "Tuyên Tuyên, nàng có biết ta vì sao muốn nói cho nàng biết chuyện đó, vì sao ta không hi vọng nàng gả cho Tiết Vinh sao? Bởi vì ta, ta thích nàng, ta cũng muốn cưới nàng...
"Ngươi câm miệng!" Hắn miệng không kiêng kỵ, nói năng hạ lưu, Phó Tuyên nhịn không được thấp giọng trách mắng.
Ngô Bạch Khởi bản năng mà ngẩng ngẩng cái cổ, dường như giận dỗi nói: "Ta cố ý tới nói chuyện với nàng, câm miệng thì nàng không biết ta muốn nói cái gì. Tuyên Tuyên, ta biết nàng giận ta, ta cũng hối hận lúc trước khi dễ nàng, hối hận không thể sớm một chút phát hiện ta thích nàng. Thật sự, Tuyên Tuyên nàng đừng không tin, bây giờ nghĩ lại, ta có thể là ngày đó bị nàng đánh liền thích nàng, lúc ấy nàng mới mười tuổi đi? Thấp như vậy, khí lực lại lớn như vậy, phía sau lưng ta đều xanh tím vài chỗ..."
"Từ đó về sau, ta rốt cuộc không phản ứng với tiểu cô nương bên cạnh, một lòng cân nhắc tìm nàng báo thù, nhưng nàng không biết, chẳng sợ ta tìm nàng một lần liền bị ca ca nàng, tỷ phu nàng đánh một lần, ta vẫn cao hứng, bởi vì nhìn thấy nàng... Không nói chuyện kia, lúc ấy chúng ta đều nhỏ, nói lần trước ở Tần phủ đi, ta, ta không phải cố ý, ta chính là muốn nhìn nàng nhận thua cùng ta mới hù dọa, ai biết nàng gan lớn như vậy, ta xuống đài không được, liền... Dù sao ta hối hận muốn chết, nghe nói nàng gặp ác mộng, hiện tại còn bị sao?"
Càng nói càng thân quen, dường như hai người là lão hữu hiểu nhau nhiều năm.
Thanh Trúc lặng lẽ quay đầu lại, thấy thiếu niên thần sắc thành khẩn, không biết tại sao, nàng thế nhưng nhìn đối phương không có không vừa mắt như vậy, chỉ là...
Nàng nhìn về phía cô nương nhà mình.
Lụa trắng cũng không che giấu được Phó Tuyên trên mặt đỏ hồng.
Chính là không biết vì mắc cỡ hay là tức giận.
Thanh Trúc nhìn cô nương nắm chặt tay, hiểu được, là tức đỏ mặt.
Phó Tuyên làm sao có thể không tức?
Cho dù người khác không nghe thấy, nha hoàn của nàng, đầy tớ của hắn đều ở bên cạnh đâu, Ngô Bạch Khởi thẳng thắn như thế...
Mắt thấy lại ngoặt sang chỗ rẽ là tới trước bậc thang, Phó Tuyên nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.
Ngô Bạch Khởi cũng nhìn thấy cái bậc thang cao cao kia.
Hắn có chút thất vọng, buồn bực, đường này sao ngắn như vậy, hắn còn chưa nói đủ đâu.
Thời gian không nhiều lắm, Ngô Bạch Khởi chọn chỗ khẩn yếu nói lên: "Tuyên Tuyên ta thật thích nàng, chỉ cần nàng đồng ý, ngày mai, không, hôm nay các nàng trở về ta liền phái người đi hỏi cưới. Ta thề với nàng, nàng gả cho ta rồi ta sẽ không khi dễ nàng, mọi chuyện đều nghe nàng. Nàng sợ rắn, ta liền không nuôi nữa, toàn tâm toàn ý đối với nàng, được hay không?"
Cô nương trên nhuyễn kiệu không hề nhúc nhích.
Ngô Bạch Khởi thật sự không có biện pháp, gần như cầu xin hỏi nàng: "Nàng đến cùng làm sao mới chịu tin ta? Nàng nói chuyện gì đi a?"
Phó Tuyên như cũ không chút động lòng.
Ngô Bạch Khởi cắn răng, bất chấp mọi giá nói: "Ta không quản, dù sao ta nhận định nàng, nàng một ngày không gả, ta liền dây dưa nàng một ngày, cho dù nàng gả, ta cũng sẽ ngóng trông người nọ chết sớm một chút, sau đó ta lại cưới nàng. Tuyên Tuyên nàng không cần sợ, ta sẽ không phá hư thanh danh của nàng, ta lắc lư trước mặt nàng, để nàng biết ta còn chưa hết hi vọng."
Đến nơi, Ngô Bạch Khởi chậm rãi buông kiệu xuống, sau đó lúc Phó Tuyên đứng dậy đột nhiên cướp mũ che của nàng.
Thanh Trúc bưng kín miệng.
Ngô Bạch Khởi mau chóng chuyển tới phía trước bên phải Phó Tuyên, đưa lưng về phía mọi người, hướng Phó Tuyên khom lưng, cố ý khàn giọng nói: "Cô nương, mũ che rơi." Nâng mí mắt, nhìn chòng chọc dõi theo tiểu cô nương tức đến đỏ mặt.
Thiếu niên tuy rằng dính chòm râu, chẳng ra cái gì, nhưng bộ dáng vẫn khôi ngô, đặc biệt là đôi mắt kia, sáng chói rực rỡ, kiên định không đổi nhìn nàng.
Phó Tuyên cưỡng chế giận dữ, đưa tay nhận mũ che, giật lại một chút vẫn không động, nàng nhíu mày, vừa muốn buông tay, Ngô Bạch Khởi buông tay trước, thật sâu nhìn nàng một cái, khom lưng như con mèo quy củ đi về phía sau, qua bên cạnh nàng thì thân hình khẽ khựng lại, "Sau này ăn cơm nhiều một chút, nhẹ bẫng không chút phân lượng."
Âm cuối mang theo một điểm ý vị ý cười không rõ.
Phó Tuyên nhanh chóng mang mũ che lên, liếc thấy tỷ tỷ phía trước quay lại, nàng hơi mím môi, bình tĩnh xuống kiệu, kéo lấy tay tỷ tỷ nói: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi, không cần để ý tới hắn."
Phó Dung nhìn thiếu niên bên kia cúi đầu, thấy hắn không có nháo ra sự cố gì, nàng nghĩ ngợi một lúc, đến cùng không thể nhẫn tâm để Hứa Linh đi giáo huấn hắn.
Từ viện giảng kinh ra, ba mẹ con Kiều thị cùng Tiết phu nhân tới phòng khách nghỉ ngơi dùng trà, Tiết Vinh lưu lại ở tiền viện.
Tiết phu nhân so với Kiều thị trẻ hơn mấy tuổi, nhìn như thiếu phụ -, dung nhan xinh đẹp. Nàng nhà mẹ đẻ dòng dõi cũng không cao, có thể làm vợ kế của Định quốc công, mĩ mạo chiếm phần lớn, nhưng mà so với ba người mẹ con Kiều thị trước mặt, tư sắc nàng cũng không phải là nổi bật.
Tiết phu nhân cũng không có ý tứ cùng người so đẹp, vẻ mặt ôn hoà khen tỷ muội Phó Dung: "Đã sớm nghe người ta nói phu nhân dưới gối có đóa hoa tỷ muội, hôm nay gặp, quả nhiên giống như thiên nữ hạ phàm, thật là khiến người hâm mộ. Năm đó có A Vinh, ta ngóng trông sinh một nữ nhi, đem nàng ăn mặc thật xinh đẹp, ai ngờ lần thứ hai vẫn là tiểu tử..."
Kiều thị lập tức khen ngợi hai huynh đệ Tiết Vinh, "Đại công tử tuổi trẻ tài cao, A Mậu đứa bé kia càng thông minh nhu thuận, so với Quan ca nhi hiểu chuyện hơn nhiều, phu nhân có hai nhi tử nổi tiếng như vậy, đã khiến không ít người đỏ mắt, còn có phu nhân mĩ mạo đẹp như nữ nhi, nào cần so với ta bên này có nữ nhi tốt?"
Hai người khen ngợi lẫn nhau, nói chuyện vui vẻ.
Tiết phu nhân lại hỏi Phó Tuyên bình thường ở nhà làm cái gì.
Phó Tuyên thoải mái đáp chính mình thích đọc sách luyện chữ.
Tiết phu nhân cười, "Đọc sách tốt, tu thân dưỡng tính, A Vinh cũng tính tình trầm lặng, hầu việc trở về chỉ thích đi thư phòng ngồi."
Phó Tuyên buông mi.
Trong đầu lại vang lên âm thanh Ngô Bạch Khởi cáo trạng chuyện trẻ con.
Phó Tuyên không muốn để ý lời nói một phía của Ngô Bạch Khởi, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò trẻ con, nàng muốn thử phẩm hạnh Tiết Vinh một lần, nếu như hắn thật là hạng tiểu nhân kia, nàng chắc chắn sẽ không gả.
Trở lại Hầu phủ, Phó Tuyên lập tức trở về viện mình, không chịu nghe mẫu thân tỷ tỷ lải nhải hỏi thăm, lại phái Thanh Trúc lưu ý tin tức Phó Thần. Sập tối biết được Phó Thần trở về, Phó Tuyên dọn dẹp một chút đi tìm ca ca.
Phó Thần cùng người phi ngựa ra một thân mồ hôi, đang muốn tắm rửa đâu, nghe nói muội muội tới, mau chóng buộc xiêm y, ra ngoài đón khách: "Tuyên Tuyên tìm ta?" Vị muội muội này nhưng rất ít đến chỗ hắn.
Phó Tuyên gật gật đầu, hai huynh muội ở gian nhà chính nói chuyện.
Phó Tuyên cẩn thận nghĩ, Tiết Vinh tuổi nói dối vu oan chỉ là sợ bị trưởng bối trách phạt, muốn biết Tiết Vinh tuổi có thể bôi nhọ người khác hay không, liền phải dùng hậu quả càng nghiêm trọng hù dọa hắn, ca ca là quan trên của hắn, thích hợp ra tay nhất.
Phó Thần nghe, ngoài ý muốn hỏi: "Tuyên Tuyên từ đâu nghe nói?" Hôm nay hai nhà đi xem mặt, Tiết gia sẽ không vạch khuyết điểm của mình đi?
Phó Tuyên mặt không biểu cảm: "Ca ca không cần để ý tới, ngươi giúp ta thử xem hắn là được."
Nàng luôn rất kín tiếng, Phó Thần đành phải trịnh trọng đáp ứng, "Tuyên Tuyên yên tâm, hắn nếu thật là loại người đó, ca ca sẽ để cho hắn lãnh đủ."
Một tiểu nhân cũng dám mơ ước muội muội của hắn?