Ba mẹ con Kiều thị tới Túc vương phủ trước tiên, theo sau là Tần nhị phu nhân, nàng dẫn theo nữ nhi Tần Vân Ngọc, con dâu Đào Thiến Thiến.
Kiều thị và Tần nhị phu nhân nói chuyện, Phó Dung lặng lẽ lưu ý Tần Vân Ngọc và muội muội bên kia.
Phó Tuyên đứng ở trong sân nhìn Trăn ca nhi và Lăng Thủ chơi, Tần Vân Ngọc thấp thỏm đi tới, nhỏ giọng dỗ nói: "Lục tỷ tỷ, ngươi định đời này không để ý tới ta nữa sao?"
Ca ca tháng năm ngoái thành thân, nàng bị Ngô Bạch Khởi lừa, liên lụy Phó Tuyên bị rắn dọa. Tần Vân Ngọc cực kỳ hối hận, không nên bởi vì đồng tình Ngô Bạch Khởi mà cường kéo Phó Tuyên đi qua. Nàng muốn xin lỗi Phó Tuyên, nhưng Phó Tuyên không đi Tần phủ, nàng đi Cảnh Dương Hầu phủ Phó Tuyên cũng không chịu gặp, liên tục viết mấy phong thư đều không được, cầu Phó Dung nói tốt cho nàng, Phó Dung tỏ vẻ không chộn rộn chuyện hai người bọn họ, Tần Vân Ngọc thật sự không biết nên làm gì nữa.
Đoán được hôm nay sinh nhật Trăn ca nhi, Phó Tuyên khẳng định sẽ đến, Tần Vân Ngọc hạ chắc quyết tâm nhân cơ hội lần này dỗ tốt Phó Tuyên.
Lúc Phó Tuyên quay người, nàng kéo cánh tay nàng ấy, có chút vô lại bám lên trên người, "Lục tỷ tỷ, ngươi cho ta một cơ hội nữa được không? Sau này ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, ta xin thề!"
"Buông tay." Phó Tuyên nhíu mày, nàng không thích quá mức thân mật cùng người khác, kể cả hai tỷ tỷ trong nhà mình, nàng cũng rất ít cù cưa cù nhằng như vậy.
Nàng nhíu mày rất có khí thế, Tần Vân Ngọc không dám chơi xấu tiếp, hậm hực buông tay ra, trong mắt chuyển lệ.
Phó Tuyên hơi mím môi, nghiêm mặt nói: "Nếu có lần sau nữa, ngươi cũng đừng gọi ta là tỷ tỷ."
Đây chính là chịu tha thứ.
Tần Vân Ngọc nín khóc mỉm cười, liên tục cam đoan.
Trăn ca nhi đột nhiên từ đằng xa chạy tới, bổ nhào đến trên đùi Phó Tuyên, nghiêng đầu nhìn Tần Vân Ngọc, nghi hoặc hỏi: "Cô cô tại sao khóc?"
Tần Vân Ngọc sáng tỏ một băn khoăn, cả người thoải mái, cũng có tâm tình nói giỡn, ngồi chồm hổm xuống dỗ Trăn ca nhi: "tiểu dì ngươi khi dễ ta, làm ta khóc, Trăn ca nhi giúp cô cô đánh nàng được không?"
Trăn ca nhi ngửa đầu nhìn dì.
Phó Tuyên cười nhìn cháu mình, tò mò hắn sẽ làm như thế nào.
Trăn ca nhi chớp chớp mắt, đột nhiên đưa tay đánh Tần Vân Ngọc một cái, đánh xong liền chạy.
Tần Vân Ngọc nghệch mặt, Trăn ca nhi đánh đương nhiên không đau, nhưng tiểu tử vì sao đánh nàng a?
Thấy Phó Tuyên quay đầu cười trộm, Tần Vân Ngọc tức lên đi bắt Trăn ca nhi, Trăn ca nhi vội vã trốn đằng sau Lăng Thủ. Mắt thấy Lăng Thủ cũng không ngăn được cô cô, hắn cười khanh khách chạy vào trong phòng, đi tìm mẫu thân, chạy chạy đột nhiên vấp ngã.
Tần nhị phu nhân ngay lập tức đứng lên, trợn mắt khiển trách nữ nhi: "Người bao lớn rồi còn không lớn không nhỏ?"
Phó Dung khuyên một câu, thấy nhi tử giống như không có chuyện gì, không chờ dì tới dìu hắn, tự mình đứng lên, tiếp tục chạy về phía mẫu thân, nàng nhẹ một hơi đi ra đón hắn. Trăn ca nhi vui vẻ bổ nhào đến trong ngực mẫu thân, nghiêng đầu nhìn cô cô có đuổi theo hay không.
Phó Dung ngồi chồm hổm xuống, giúp hắn vỗ vỗ đầu gối, cười hỏi: "Trăn ca nhi vì sao đánh cô cô a?" Một màn vừa rồi nàng cũng nhìn thấy.
Trăn ca nhi nhìn về phía dì, nghiêng đầu nói: "Dì tức giận, cô cô hư." Hắn nhìn thấy cô cô kéo dì trước, dì nhíu mày chính là tức giận, về phần cô cô vì sao khóc, Trăn ca nhi không quản, dù sao hắn cũng ưa thích dì.
Tiểu tử rõ ràng thiên vị, nhưng cũng hết cách, dù sao Phó Dung, Phó Tuyên là chị em ruột, Tần Vân Ngọc cô cô này lại cách một tầng.
Tần Vân Ngọc không để ở trong lòng, chỉ oán giận mẫu thân không cho nàng ra cửa, nếu như nàng đến nhiều mấy lần Trăn ca nhi sẽ càng ưa thích nàng. Tần nhị phu nhân cười cười, cũng không có vì chuyện nhỏ này so đo, lại ngồi xuống, cùng Kiều thị tiếp tục trò chuyện.
Sau một lát, Phó Uyển tới, nàng năm ngoái tháng chẩn ra hỉ mạch, hiện tại đã hiện rõ bụng, chậm rãi bước đến, mặt mày ôn nhu.
Viện Viện tuổi đầu chải một nụ hoa, xinh đẹp khả ái, nhìn thấy mọi người, chạy đến trong ngực Kiều thị trước, ngọt ngào gọi ngoại tổ mẫu. Tiểu nha đầu cực kỳ giống Phó Uyển hồi nhỏ, lại hoạt bát hơn Phó Uyển, Kiều thị cực kỳ thích, hôn mấy cái. Viện Viện đi một vòng cùng các trưởng bối làm lễ, rồi đi tìm Trăn ca nhi chơi.
Lăng Thủ nhìn thấy Viện Viện, ánh mắt có chút đăm đăm, Viện Viện dắt Trăn ca nhi đi vào vườn hoa, hắn liền theo ở phía sau, mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào Viện Viện, không cẩn thận vướng chân vấp một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Viện Viện và Trăn ca nhi cùng nhau cười, Lăng Thủ cả khuôn mặt đỏ bừng.
Mai Hương đi theo, thấy Lăng Thủ như vậy, không nhịn được phì cười. Thối tiểu tử mới sáu tuổi chỉ biết vụng trộm thích nhìn tiểu cô nương xinh đẹp, thật là...
Rốt cuộc là trẻ con, nàng không coi là chuyện to tát.
Thôi Oản theo người nhà mẹ đẻ một đường tới.
Phó Dung dẫn Tần Vân Ngọc đi ra ngoài nghênh đón.
Chỉ riêng Tạ thị đến, Phó Dung chưa chắc sẽ cho nàng mặt mũi này, bất quá lần này không phải là một mình Tạ thị. Thôi gia Nhị phòng cuối năm ngoái tiến kinh, hôm nay Nhị cữu mẫu Trương thị của Từ Tấn cũng dẫn nữ nhi Thôi Miểu đến làm khách.
Thôi Miểu mười bốn tuổi, dung mạo giống mẫu thân, da thịt trắng muốt nhẵn mịn, chân mày lá liễu cong cong, mắt hạnh đen láy trong veo như nước, ngoảnh nhìn chiếu rọi, so với Thôi Oản hoạt bát hơn một phần, so với Tần Vân Ngọc đoan trang hơn phần, rất làm người ta thích.
"Tứ tẩu." Tiểu cô nương thân mật hô.
Phó Dung cùng Thôi Miểu từng gặp vài lần, cảm thấy tiểu cô nương rất tốt, bất quá có bài học Tề Trúc, Thôi Oản phía trước, Phó Dung cũng sẽ không lập tức đem nàng làm biểu muội để đối đãi, lễ tiết phía trên cũng phải không có gì trở ngại.
"Miểu Miểu tới, vừa vặn hôm nay Tuyên Tuyên cũng ở đây, ta giới thiệu các ngươi làm quen." Phó Dung nắm tay Thôi Miểu, trước dẫn mọi người đi vào phòng khách.
Tạ thị nhìn bóng dáng Phó Dung, lòng đầy hâm mộ.
Chị chồng thành Hoàng Hậu, tuy rằng Gia Hòa đế còn chưa lập Thái Tử, nhưng người sáng suốt đều biết Thái Tử khẳng định sẽ rơi vào Từ Tấn, Phó Dung tự nhiên cũng nhặt được đại tiện nghi theo, tương lai khẳng định sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Mà hết thảy điều này, thiếu chút nữa chính là của nữ nhi nàng. Lại nhìn nữ nhi của mình, không tính thủ hiếu tháng cho tiên hoàng hậu kia, thành thân cũng được nửa năm, bụng đến bây giờ còn chưa có tin tức, thật sự làm người ta phát sầu.
Nhưng nàng lúc này càng đố kỵ đệ muội Trương thị bên cạnh.
Em chồng có tiền đồ, hồi kinh vào Lại bộ giữ chức, không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai lão già nghỉ, Từ Tấn khẳng định sẽ đề bạt Nhị cữu hắn ngồi lên vị trí Lại bộ Thượng Thư, nào giống trượng phu của nàng, không ôm chí lớn, một lòng chờ dính Từ Tấn hưởng thanh phúc đâu, liên lụy nàng đi ra ngoài thắt lưng cũng không thẳng được.
Ánh mắt rơi vào trên người cháu gái Thôi Miểu, lại nhìn Thôi Miểu bên cạnh Phó Dung, Tạ thị đột nhiên nhảy ra một ý tưởng.
Buổi chiều trở về phủ, Tạ thị mời Trương thị tới uống trà, nói chuyện phiếm: "Miểu Miểu sang năm cập kê, đệ muội có bao giờ nghĩ tới tìm gia đình như thế nào cho nàng?"
Trương thị xuất thân từ dòng dõi thư hương, tính tình trời sinh có chút lạnh, nghe vậy thản nhiên nói: "Nhìn xem đã, vạn sự có phụ thân nàng làm chủ, ta giúp đỡ trông coi thôi, hiện tại nói cũng không có giá trị."
Tạ thị gật gật đầu, có chút tiếc hận: "Hiện tại tình thế này, lão Tứ chúng ta có đại tạo hóa, đáng tiếc nhà chúng ta không có cô nương thích hợp, ngươi xem Khang vương Thành vương, ai không cưới biểu muội nhà mình?"
Trương thị không tiếp lời.
Tạ thị nhắc nhở qua, còn lại chỉ có thể hiểu ý không thể nói ra miệng, nói quá lộ liễu ngược lại không tốt, chuyển sang chuyện khác.
Trương thị trở lại viện nhà mình, lệnh cho người đem nữ nhi gọi đến.
"Nương ngươi tìm ta a?" Thôi Miểu cười ở bên cạnh mẫu thân ngồi xuống, nhặt một miếng mai hoa cao đưa vào trong miệng.
Nữ nhi thèm ăn, Trương thị ánh mắt nhu hòa xuống, "Miểu Miểu cảm thấy Tứ tẩu ngươi như thế nào?"
Thôi Miểu vừa ăn vừa gật đầu: "Rất tốt a, người đẹp, cũng không kênh kiệu, Trăn ca nhi đáng yêu nhất, cũng chỉ có Tứ ca Tứ tẩu mới có thể sinh ra nhi tử đẹp như vậy, ừm, tương lai ta cũng muốn tìm tướng công tuấn tú..."
Nàng không ngượng không thẹn, Trương thị đưa tay ấn đỉnh đầu nàng, nhìn mắt nàng nói: "Vậy ngươi cảm thấy Tứ ca ngươi như thế nào?"
Thôi Miểu tay lấy khối mai hoa cao thứ hai khựng lại một chút, hoài nghi nhìn nàng: "Nương hỏi cái này làm cái gì? Tứ ca đương nhiên được a, chính là quá lạnh, ta có chút không dám nói chuyện với hắn."
Nữ nhi nhìn không giống có tâm tư khác, Trương thị thở nhẹ một hơi, đem bộ dạng Tạ thị ý vị thâm trường kia nói cho nữ nhi nghe, cuối cùng nhắc nhở: "Miểu Miểu, Tứ ca ngươi đối với Tứ tẩu ngươi toàn tâm toàn ý, từng vì Tứ tẩu ngươi kháng chỉ cự tuyệt trắc phi, cho nên sau này đại bá mẫu ngươi cùng ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi tuyệt đối đừng để nàng châm ngòi..."
Thôi Miểu tức đến mặt đỏ rần, hướng ra ngoài cửa thấp giọng mắng: "Người này a, nữ nhi bà ấy làm vương phi, bây giờ lại muốn giựt giây nương đưa ta đi cho Tứ tẩu ngột ngạt! Hừ, biết rõ Tứ ca trong lòng chỉ có Tứ tẩu, bà ấy còn nói những lời kia, rõ ràng là muốn cho chúng ta đắc tội Tứ ca đâu, nương ngươi yên tâm đi, bà ấy dám nói với ta, ta liền nói cho Tứ tẩu, cho bà ấy làm tiểu nhân xu nịnh!"
Trương thị lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chúng ta không để ý tới là được, cái khác đừng quản, không đáng."
Có câu nói gọi là tự làm tự chịu, Tạ thị loại phẩm hạnh này, sớm hay muộn sẽ tự hại chính mình, mẹ con các nàng cần gì uổng phí làm tiểu nhân.
~
Trăn ca nhi sinh nhật qua, Phó Dung thoải mái mấy ngày, rất nhanh lại bắt đầu công việc lu bù lên, bởi vì đại điển phong hậu của Thục phi gần tới. Vì để tránh cho ở trên đại điển nháo ra nhiễu loạn, mấy người vương phi các nàng cùng mệnh phụ khác có tư cách tiến cung xem lễ cần sớm tập luyện trước, làm quen toàn bộ quá trình, nhớ kỹ chính mình khi nào nên đứng ở vị trí nào...
Rốt cuộc tới khi đại điển kết thúc, Phó Dung quỳ đến đầu gối đều đau, trở lại Phù Cừ viện ngã xuống giường không muốn nhúc nhích.
Từ Tấn đem Trăn ca nhi ôm tới sương phòng, trở về liền nhìn thấy nàng bộ dáng sức cùng lực kiệt bức này, mệt đến ngay cả quan phục vương phi rườm rà trên người đều không muốn thoát.
Hắn cười cười, đi qua giúp nàng canh y.
"Đầu gối đau." Phó Dung mở mắt ra, cùng hắn oán giận làm nũng.
"Ta xoa cho nàng." Từ Tấn đẩy trung y nàng lên, thấy đầu gối quả nhiên đỏ một mảnh, đau lòng mà hôn, "Vất vả nàng rồi."
Phó Dung bật cười, ngồi dậy dựa vào trong ngực hắn: “Có hơi mệt, bất quá nương làm Hoàng Hậu, ta trong lòng cao hứng đâu."
Từ Tấn vỗ vỗ bả vai nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Đừng gấp, sớm muộn gì có một ngày, Nùng Nùng cũng sẽ phong cảnh giống như nương."
Lời này thâm ý sâu sắc, Phó Dung ngẩng đầu, mắt đẹp sáng ngời như sao.
Từ Tấn cúi đầu hôn.
Ngày kế như cũ phải vào cung bái kiến, về rồi Phó Dung uể oải ở vương phủ dưỡng sức hai ngày, mới triệt để lấy lại sức, thấy cảnh xuân tươi đẹp, nàng mang theo Trăn ca nhi trở về nhà mẹ đẻ.
Kiều thị nhìn thấy nữ nhi, kinh ngạc nói: "Nùng Nùng nhanh như vậy đã nhận được tin?"
Phó Dung vẻ mặt nghi hoặc: "Nhận được tin gì?"
Kiều thị lập tức hiểu ra, tỏ ý bảo Mai Hương Xảo Hạnh dắt Trăn ca nhi đi ra bên ngoài chơi, nàng hưng phấn cùng nữ nhi nói: "Hôm qua có người tới hỏi cưới muội muội ngươi, ngươi đoán thử coi là công tử nhà ai?"
Phó Dung vừa mừng vừa sợ, vừa nhìn bộ dáng mẫu thân cao hứng, chỉ biết đối phương gia thế khẳng định không sai, vội vã nói: "Rốt cuộc là nhà ai a, nương đừng thừa nước đục thả câu với ta!"
Kiều thị cười ha hả nói: " Thế Tử Định quốc công phủ!"