Trăn ca nhi hôm nay chọn đồ vật đoán tương lai, Phó Dung sợ nhất thời tiết trong sáng đột ngột chuyển sang âm u, buổi sáng tỉnh lại vội mở màn lụa nhìn ra ngoài.
Nàng ngủ ở bên trong, thân thể dựa trên người Từ Tấn, nàng đang quan sát sắc trời bên ngoài thì Từ Tấn đưa tay ôm lấy nàng, hiểu rõ hỏi: "Như thế nào?"
Phó Dung thả màn xuống hướng hắn cười: "Nhìn hẳn phải là một ngày đẹp trời."
Nàng một đầu tóc đen như thác, có mấy sợi hỗn độn càng thêm biếng nhác, Từ Tấn giúp nàng vuốt xuôi, "Hay là ngủ thêm một lúc nữa?"
"Ngủ cái gì mà ngủ a, một lát nữa Trăn ca nhi tới đây." Phó Dung vừa thỏa mãn vừa bất đắc dĩ đáp lời. Nhi tử càng lớn tinh lực càng tràn đầy, không ham ngủ giống như lúc mới sinh, hơn nữa còn đặc biệt dính nàng. Phó Dung bây giờ suốt ngày gần như không có nửa điểm nhàn rỗi, đợi Trăn ca nhi chơi mệt rồi ngủ, nàng cũng ngủ theo.
Từ Tấn khó có lúc còn có thể nghỉ thêm ngày trừ lúc nghỉ công, cũng muốn thêm thời gian bồi hai mẹ con các nàng, không nháo Phó Dung nữa, hai vợ chồng cùng nhau rời giường.
Từ Tấn thu thập xong trước, Phó Dung soi gương trang điểm thì nhũ mẫu đem Trăn ca nhi ôm tới.
Phó Dung nhìn vào gương dỗ nhi tử: "Trăn ca nhi để cho phụ thân ôm trước a."
Trăn ca nhi đừng thấy vừa tỉnh ngủ, mắt to nhanh như chớp rất có tinh thần, thấy phụ thân thế nhưng ở nhà, vui vẻ hướng phụ thân đưa tay.
Từ Tấn ngừng hô hấp từ trong ngực nhũ mẫu nhận lấy nhi tử, tự nhiên đi bên giường, phân phó tiểu nha hoàn bưng nước tới, hắn tự mình giúp nhi tử rửa mặt.
Trăn ca nhi ngoan ngoãn ngồi trên đùi phụ thân, phụ thân cầm khăn lên, hắn nhắm chặt mắt, ngửa đầu tỏ vẻ chính mình không thích rửa mặt như vậy, phụ thân dời tay đi, hắn lại mở mắt ra, nhìn mẫu thân đang ngồi trước gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng non mềm, mắt phượng đen lúng liếng, đồng tử bên cạnh Quan Âm nương nương cũng không đẹp hơn hắn.
Phó Dung chải đầu xong, cười đi tới, ngồi bên cạnh Từ Tấn, ngón tay đào sáp thơm, một bên bôi lên mặt nhi tử một bên ôn nhu dỗ: "Hôm nay Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, một lát nữa trong nhà rất nhiều khách nhân, mẫu thân bôi sáp thơm thơm cho Trăn ca nhi, bọn họ như vậy sẽ càng thích Trăn ca nhi."
Trăn ca nhi ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cái miệng nhỏ cười toe toét: "Thơm!"
Âm thanh thanh thúy êm tai.
Phó Dung một tay đỡ lấy đầu tiểu tử, một tay giúp hắn đem sáp thơm xoa đều, thoa xong lại vang dội hôn một cái. Trăn ca nhi thuần thục ôm lấy gương mặt mẫu thân, đợi mẫu thân hôn xong, hắn cũng cười hì hì ở trên mặt mẫu thân hôn một cái, "Nương, thơm!"
Từ Tấn nhìn mà thèm, giơ nhi tử lên cho hắn đối diện với mình, "Trăn ca nhi cũng hôn phụ thân một ngụm."
Trăn ca nhi ngoan ngoãn cũng hôn phụ thân một chút.
Một nhà người đi ra gian ngoài dùng cơm.
Trăn ca nhi ban ngày đã cai sữa, ngồi trong ngực Từ Tấn muốn cầm muỗng tự mình múc cháo ăn. Từ Tấn giả vờ trừng mắt, Trăn ca nhi liền thành thành thật thật đợi phụ thân đút, ăn được hai miếng ngẩng đầu lên, thấy phụ thân cười, hắn lại muốn cầm muỗng. Phó Dung ngồi đối diện nhìn hai người, tưởng tượng Từ Tấn hồi nhỏ chắc cũng không khác gì, không nhịn được phì cười.
Sau khi ăn xong cách thời điểm khách nhân tới còn sớm, Từ Tấn ôm nhi tử hỏi Phó Dung: "Chúng ta đi hoa viên dạo chơi trước?"
"Được a." Phó Dung đem mũ quả dưa của Trăn ca nhi cầm tới, giúp hắn đội lên, nhìn bên ngoài ánh mặt trời đã sáng rỡ, lại cho Trăn ca nhi mặc một bộ áo khoác dùng chỉ vàng thêu mây hồng. Trong phòng ấm áp, Trăn ca nhi nguyên bản không mặc nhiều, đặt ở trên giường hắn còn có thể tự mình đi vài bước, hiện tại đột ngột mập lên, ngây ngốc đứng không vững.
Cho Trăn ca nhi mang giày vào, Phó Dung hỏi Từ Tấn: "Muốn thả vào trong xe đẩy hay không?"
Từ Tấn cười hỏi nhi tử: "Trăn ca nhi muốn ngồi xe hay là để phụ thân ôm?"
Trăn ca nhi nhìn hắn, đưa tay ôm lấy mẫu thân đang mang giày cho hắn, "Ôm!"
Phó Dung ấn ấn cái trán hắn: "Mẫu thân không ôm được ngươi." Nói vậy, nhưng vẫn bế tiểu tử lên, cho Từ Tấn một ánh mắt, một nhà người đi ra bên ngoài.
Vừa đi ra khỏi Phù Cừ viện, Phó Dung mất dần khí lực, nhuyễn giọng thương lượng cùng nhi tử: "Mẫu thân không còn sức, để phụ thân ôm được không? Ngươi nhìn chóp mũi mẫu thân đều đổ mồ hôi rồi."
Trăn ca nhi nhìn chằm chằm vào mũi mẫu thân, quay đầu hướng phụ thân đưa tay.
Từ Tấn nhận mệnh, nhi tử thích nhất nương hắn, thứ hai mới là hắn, có Phó Dung ở bên, hắn cũng chỉ đảm đương phần cu li.
Thời tiết đầu xuân, chỉ có mai đón xuân nở đẹp, Từ Tấn ôm Trăn ca nhi đi tới cây mai, chỉ vào hoa mai hỏi nhi tử: "Trăn ca nhi nói, hoa đẹp hay là mẫu thân đẹp?"
Trăn ca nhi giòn giòn kêu nương.
Từ Tấn cười hái được một đóa hoa mai, đi đến chỗ Phó Dung.
Phó Dung liếc mắt quở hắn một cái, cũng không tránh đi, thanh tú động lòng người đứng ở chỗ đó, nhìn nam nhân giơ tay giúp nàng cài hoa, Trăn ca nhi tò mò nhìn chằm chằm vào tay phụ thân hắn.
Từ Tấn hài lòng ngắm cẩn thận, lại hái một đóa đưa cho nhi tử, để hắn giúp mẫu thân cài lên.
Trăn ca nhi cầm hoa, nhìn mẫu thân đã có một đóa hoa bên tai trái, thông minh hướng bên phải mẫu thân ra sức. Từ Tấn kinh ngạc khen nhi tử thông minh, Phó Dung không muốn, hai bên đều cài hoa trông thật ngốc a, liền chỉ vào mặt trên đóa hoa Từ Tấn cài, chỉ bảo nhi tử: "Trăn ca nhi cài chỗ này, chỗ này đẹp."
Từ Tấn cố ý làm trái lời nàng: "Trăn ca nhi đừng nghe nương ngươi, cài bên này, bên này còn chưa có đâu."
Trăn ca nhi cái đầu nhỏ chuyển chuyển, cuối cùng nghe lời mẫu thân.
Phó Dung hôn nhẹ thưởng nhi tử, nhân lúc Từ Tấn nhấc chân đi về phía trước, nàng nhanh chóng hái một đóa, đuổi theo đưa cho nhi tử: "Trăn ca nhi cũng cài hoa cho phụ thân đi, phụ thân cài hoa thật dễ nhìn."
Trăn ca nhi hiếu thuận, lập tức duỗi cánh tay muốn cài cho Từ Tấn.
Từ Tấn hung hăng trừng mắt liếc thê tử bên cạnh đang vui sướng khi người gặp họa, cướp hoa trong tay nhi tử làm như thật mà dạy hắn: "Trăn ca nhi nhớ kỹ, chúng ta là nam tử, nam nhân không cài hoa, mẫu thân tỷ tỷ dì bác mới cài hoa." Nói xong cố ý đem đóa hoa mai kia cắm ở tóc mai phía bên phải của Phó Dung.
Phó Dung nhanh chóng lấy hoa xuống, ném lên người hắn.
Từ Tấn tiếp được, lại ném qua.
Trăn ca nhi cười khanh khách, cũng muốn cướp ném.
Ở trong vườn hoa đi dạo một vòng, Tần nhị phu nhân dẫn một đôi trai gái tới trước.
Phó Dung nhìn sắc mặt Tần nhị phu nhân, lặng lẽ cùng Tần Vân Ngọc hỏi thăm: "Dì nói sao?"
Năm ngoái tháng chạp Tần Anh cùng Tần nhị phu nhân nói rõ, bảo là muốn cưới Đào Thiến Thiến làm thê, Tần nhị phu nhân không mấy hài lòng, cảm thấy phụ thân Đào Thiến Thiến là ngự sử, dễ đắc tội người, hơn nữa Đào Thiến Thiến từ sớm không có mẫu thân, có thể giáo dưỡng có vấn đề. Tần Anh mời Phó Dung làm thuyết khách, Phó Dung cũng thích Đào Thiến Thiến, cùng Tần nhị phu nhân hàn huyên một hồi, cũng không khen ngợi quá mức, chỉ ăn ngay nói thật, bất quá lúc ấy bộ dáng Tần nhị phu nhân vẫn như cũ không đồng ý.
Tần Vân Ngọc hắc hắc cười, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn ca ca ta miệng toét ra kia, còn không biết?"
Mấy ngày trước Tần Anh cố ý sắp xếp Tần nhị phu nhân cùng Đào Thiến Thiến gặp mặt một lần, ở cạnh nhau một phen, Tần nhị phu nhân không có gì ghét bỏ, hai ngày nữa sẽ mời người tới cửa hỏi cưới.
Đây là tin tức tốt, Phó Dung tự đáy lòng cao hứng thay Tần Anh, Đào Thiến Thiến.
Không bao lâu mọi người ở Cảnh Dương Hầu phủ cũng tới, mẹ con Phó Uyển cũng cùng nhau tới.
Thoáng cái thêm hai đứa bé Đại lang và Viện Viện, trong phòng có vẻ náo nhiệt hơn nhiều. Trăn ca nhi cùng Đại lang và Viện Viện đều rất quen thuộc, Viện Viện ngồi vào trên giường dỗ đệ đệ, Trăn ca nhi chỉ vào hoa mai trong bình hoa y y nha nha nói chuyện cùng tỷ tỷ, người lớn chỉ có thể nghe rõ chữ"Hoa" này. Phó Dung cùng nhi tử sớm chiều ở chung, nghe hiểu được ý tứ, vừa muốn giải thích, Viện Viện cao hứng nói: "Tam di, đệ đệ nói cài hoa cho ta!"
Khắp phòng nữ quyến đều ngây ngẩn.
Phó Dung không biết xấu hổ nhắc chuyện Từ Tấn cài hoa cho nàng, cười hái đóa hoa mai đưa cho nhi tử.
Trăn ca nhi vụng về cài lên cho tỷ tỷ.
Phó Bảo ở bên cạnh ồn ào: "Trăn ca nhi cũng cài một đóa cho Đại lang ca ca."
Tẩu tử Tần Vân Nguyệt làm bộ muốn vặn lỗ tai nàng.
Một mảnh cười vang, Trăn ca nhi một bộ dạng nghiêm trang lắc lắc đầu, cái miệng nhỏ "Không" a "Không".
Đợi Khang vương phi dắt Trân tỷ nhi tuổi đi tới, Trăn ca nhi liền không định cài hoa cho tỷ tỷ này.
Thái Tử phi, Phó Ninh cũng đều tới, trên giường ngồi đầy đứa nhỏ.
Trăn ca nhi, Đại lang chơi cùng một chỗ, Chương ca nhi chủ động đi tới, Đại lang tuổi, cũng hiểu chút chuyện, biết đây là ca ca nhà đại cô mẫu, rất sảng khoái vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, mời hắn cùng chơi đùa.
Một bên khác, Trân tỷ nhi thích Viện Viện, Viện Viện lại không quá thích Hủ ca nhi, hỏi hắn: "Ngươi là nam, tại sao không đi tìm Trăn ca nhi?"
Hủ ca nhi không để ý tới nàng, ngồi bên người Trân tỷ nhi không đi đâu cả.
Viện Viện muốn cáo trạng cùng mẫu thân, bị Phó Uyển lặng lẽ trừng mắt liếc một cái, Viện Viện liền không để ý Hủ ca nhi, một lòng cùng Trân tỷ nhi nói chuyện mình nuôi chó.
Khang vương phi còn hai tháng là sinh, cùng Thái Tử phi ngồi ở một chỗ, thấy vậy cười nói chuyện cùng Phó Uyển: "Hai người bọn họ tiểu tỷ muội ngược lại hợp ý, ngày khác rảnh rỗi, Lương phu nhân mang Viện Viện đến vương phủ chúng ta làm khách đi, đem muội muội ngươi cũng kéo tới, nàng a, không dễ dàng ra cửa, thật sự là quá làm biếng."
Phó Dung nghe, không đồng ý nói: "Nhị tẩu thật là oan uổng người ta, năm nay ta đã đi quý phủ các ngươi viếng thăm hai lần! Trân tỷ nhi nói có đúng hay không?"
Trân tỷ nhi nhìn mẫu thân, tinh nghịch lắc đầu: "Ta không biết!"
Tiểu cô nương giảo hoạt, chọc cho mọi người trong phòng cười rộ.
Đến trưa, nhóm nam khách nữ khách gom lại một chỗ, bởi vì đều là thân thích, cũng không cần kiêng dè.
Trong gian nhà chính bày bàn lớn trải lụa đỏ, Thái Tử cùng nam khách đứng ở một bên, Thái Tử phi dẫn nữ khách đứng ở một bên khác, chờ xem Trăn ca nhi chọn đồ. Từ Tấn từ trong ngực Phó Dung nhận lấy nhi tử mập, đem hắn đặt lên trên bàn, chỉ vào các thứ trên đó nói: "Trăn ca nhi ngươi thích nhất cái gì thì bắt lấy, giao cho phụ thân, nhớ kỹ, là ngươi thích nhất."
Trăn ca nhi một thân quần áo đỏ, ngồi ở chỗ đó giống như phúc oa oa, mắt to không nhìn cái bàn, chỉ nhìn chằm chằm vào nam khách bên kia tò mò quan sát.
Tiểu tử sinh ra trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh lanh lợi, Thái Tử Khang vương nhìn đều hâm mộ, Khang vương chỉ là hâm mộ Từ Tấn có nhi tử, Thái Tử nhìn Trăn ca nhi trắng nõn nà, kín đào nhìn Phó Dung bên kia.
Vừa vặn Phó Dung đứng ở bên cạnhTừ Tấn, không cho hắn nhìn thấy.
Thái Tử có chút thất vọng, bất quá hắn càng hiếu kỳ nhi tử của Từ Tấn sẽ bắt cái gì, rất nhanh liền đem lực chú ý một lần nữa đặt trên người Trăn ca nhi.
Trăn ca nhi đã bắt đầu bò trên bàn, bò qua một thứ thì ngồi xuống, cầm lên xem xem, lại buông xuống.
Từ Hạo ở bên cạnh cười không ngừng, cháu ruột, hắn nhìn thích đến mức nào.
Quan ca nhi cũng tới, mắt thấy cháu ngoại đem bàn tính ngọc hắn chuẩn bị bỏ qua một bên, không khỏi thất vọng.
Không phải nói ngoại sanh giống cữu cữu sao, ngoại sanh này không muốn dao găm ca ca chuẩn bị cũng không muốn bàn tính của hắn, giống cữu cữu cái gì a!
Khang vương đột nhiên bật cười lên ha hả, nhìn Từ Tấn nói: "Trăn ca nhi dám bắt cái trâm, đây thật đúng không giống Tứ đệ ngươi a!"
Nam hài chọn trang sức, có chút không có tiền đồ.
Thái Tử trong lòng cao hứng, mặt ngoài lại khiển trách Khang vương: "Trẻ con biết cái gì, ngươi cũng thật tùy tiện châm chọc."
Khang vương như trước cười không ngừng.
Trăn ca nhi nhìn hắn, túm lấy hoa mai trâm điểm xuyết hồng ngọc hướng mẫu thân bò qua.
Từ Tấn cũng cười, ôm lấy tiểu tử thối cao giọng khen: "Nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận mẫu thân, không hổ là nhi tử ngoan của ta!"
Trăn ca nhi được khen ngợi, cười vui vẻ hơn, nghiêng đầu đem trâm cài đưa cho mẫu thân, mắt phượng sắp muốn híp thành một đường thẳng.
Phó Dung cực kỳ thỏa mãn, vững vàng đem nhi tử nhận lấy.
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy Trăn ca nhi của nàng không có tiền đồ, ở trong mắt nàng, mặc kệ Trăn ca nhi bắt cái gì, hắn đều là nhi tử ngoan của nàng.