"Hoàng Thượng đi Chiêu Ninh cung?" Các cung nữ đem cơm trưa bày lên, Hoàng Hậu ngồi vào chỗ tùy ý hỏi một câu về Gia Hòa đế, nghe Khổng ma ma nói hắn đi Chiêu Ninh cung, nàng nghi hoặc mà lặp lại một lần, tiếp theo lại nói thêm: "Nga, hôm nay Túc vương phi tiến cung, hai mẹ con các nàng có phải còn chưa đi hay không?"
Khổng ma ma ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng vậy, bên kia đã biết Hoàng Thượng thích, đương nhiên muốn lưu mẫu tử Túc vương phi ở lâu một lúc."
Hoàng Hậu trong lòng chua chua, nhưng có chua cũng vô dụng, ai bảo cháu trai nàng không có chí tiến thủ?
Chậm rãi dùng xong cơm, Hoàng Hậu ở trong sân đi bộ một vòng, tiêu cơm rồi dựa vào trên giường, nhẹ giọng cùng Khổng ma ma nói chuyện: "Lệ phi, ta ngược lại xem nhẹ nàng ấy, Hoàng Thượng đi địa phương khác nàng thế nhưng cũng không tức giận." Nữ nhân đến từ nông thôn, chưa từng biết mùi đời, mới đầu Gia Hòa đế chuyên sủng một mình nàng, đảo mắt Gia Hòa đế lại sủng hạnh người khác, Quản Anh thế nhưng nửa điểm động tĩnh đều không có.
Khổng ma ma đang gõ chân tay cho nàng khựng lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sao có thể không tức giận, thật rộng lượng, đêm giao thừa đó..."
Hoàng Hậu nhất thời nhớ ra rồi, đêm trừ tịch Gia Hòa đế vốn nên cùng nàng, bị Quản Anh giả trang đau bụng cướp đi.
Nghĩ tới đêm đó thê lương, Hoàng Hậu đột nhiên ngồi dậy, nhíu mày hỏi Khổng ma ma: "Hoàng Thượng đi cung bên cạnh thì nàng cũng nháo quá?"
Khổng ma ma nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu, thấy Hoàng Hậu sắc mặt khó coi, nàng cũng hiểu được, cả kinh nói: "Nàng dám cùng ngài tranh..."
Hoàng Hậu khoát khoát tay, một lần nữa dựa trên giường, nhắm hai mắt lại.
Nàng không bảo lui xuống, Khổng ma ma liền tiếp tục đấm chân cho nàng.
Trong phòng im ắng, yên lặng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cung nhân vội vàng thì Hoàng Hậu không vui mở mắt ra.
Khổng ma ma đã đi ra.
Chạy vào là đại thái giám Phượng Nghi cung, vào nhà sau thở nhẹ nói: "Nương nương, Lệ phi đã xảy ra chuyện!"
~
Chiêu Ninh cung.
Phó Dung cùng Thục phi ngồi trên giường bên ngoài nói chuyện, nghe bên trong Trăn ca nhi tiếng cười thanh thúy, Thục phi hướng con dâu trêu ghẹo nói: "Nghe xem, còn nói muốn dỗ Trăn ca nhi đi ngủ đâu, ta nhìn hắn là càng dỗ càng có tinh thần, Trăn ca nhi này đoán chừng phải đợi phụ hoàng ngươi đi rồi mới có thể ngủ."
Nhi tử được Gia Hòa đế ưu ái, Phó Dung vẫn thực tự hào, cười nói: "Khó được phụ hoàng không chê hắn nháo."
Vừa nói xong, bên trong Trăn ca nhi đột nhiên bật khóc.
Phó Dung trong lòng nhảy dựng, thoáng cái đứng lên.
Nàng không định tiến vào trong phòng, miễn cho nhìn thấy bộ dáng Gia Hòa đế áo mão không chỉnh, dù sao lúc trước bảo là muốn đi nghỉ trưa. Thục phi không cần kiêng dè, vội vàng chạy vào, liền thấy Trăn ca nhi ở trong ngực Hoàng tổ phụ hắn miệng mở rộng khóc đâu, ủy khuất a, nhìn thấy tổ mẫu lập tức hướng tổ mẫu vươn tay.
Thục phi mau chóng đem cháu trai tiếp đến trong ngực, vừa dỗ vừa hỏi Gia Hòa đế: "Không phải nói muốn dỗ Trăn ca nhi đi ngủ sao, sao lại đem dỗ thành khóc?"
Gia Hòa đế nhìn cháu trai tay ú nần, ảo não giải thích: "Vừa mới hắn cùng ta cướp ngọc bội, không cẩn thận để cạnh góc đâm vào tay... Các ngươi dỗ đi, ta trở về, còn có một đống tấu chương muốn phê."
Thục phi gật gật đầu, đi ra ngoài trước đem Trăn ca nhi giao cho Phó Dung dỗ, lại tiến vào hầu hạ Gia Hòa đế chỉnh lý áo mão.
Chính vào lúc này, Vạn Toàn cuống quào chạy tới, "Hoàng Thượng, Lệ phi nương nương đã xảy ra chuyện! Vừa mới nương nương như cũ đi ngự hoa viên tản bộ, vừa vặn Tiêu chiêu nghi cũng ở đây, chó xù của Tiêu chiêu nghi nhìn thấy nương nương chẳng biết tại sao nổi cơn điên, Hạ Âm liều mạng cứu chủ trên người bị cắn mấy cái, nương nương trốn tránh thì không cẩn thận vướng chân ngã một cái..."
Gia Hòa đế mặt đều trắng bệt: "Đứa nhỏ đâu!"
Vạn Toàn ập quỳ xuống: "Đinh Thuận nói nương nương lúc ấy đã thấy hồng, bây giờ đỡ về Sùng Chính điện, hắn vội vã tới báo tin, không biết thái y nói như thế nào..."
Gia Hòa đế như cơn gió đi ra ngoài.
Vạn Toàn mau chóng đứng dậy, khom người theo thật sát phía sau.
"Nương..." Phó Dung bất an nhìn về phía Thục phi.
Thục phi trước lệnh cho người đi chuẩn bị áo choàng, nàng tới sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn Trăn ca nhi còn vương nước mắt, bình tĩnh dặn dò: "Bất luận bên kia đã xảy ra chuyện gì, cùng chúng ta đều không quan hệ, Nùng Nùng không cần lo lắng. Trong cung loạn, hai mẹ con các ngươi về trước đi, ta đây đi qua nhìn xem." Lại hôn Trăn ca nhi một ngụm, "Trăn ca nhi ngoan, lần sau tiến cung bồi tổ mẫu."
Trăn ca nhi đang khóc, không thích phản ứng người, tựa vào trong ngực mẫu thân, mắt to ươn ướt, chớp a chớp, môi nhỏ mím thật chặt.
Thục phi bất đắc dĩ cười cười, mặc xong áo choàng vội vàng đi ra.
Phó Dung tâm tình phức tạp giúp nhi tử rửa mặt bôi phấn, quấn kỹ tã lót rồi xuất cung. Ngồi lên xe ngựa, Phó Dung vén mành nhìn cung điện nặng nề trong hoàng cung, nghĩ tới tin tức nghe được ở Chiêu Ninh cung, tâm tư càng thêm trĩu nặng.
Đời này đứa bé kia Lệ phi có thể giữ được hay không?
một màn trong ngự hoa viên là ngoài ý muốn, hay là ai dày công sắp xếp?
Trong cung này, có bao nhiêu đứa nhỏ không thể bình an sinh ra?
Cả người phát lạnh, Phó Dung xốc một góc tã lót lên, nhìn nhi tử bảo bối đã ngủ say bên trong, yên lặng cảm kích lão thiên gia đã chiếu cố nàng.
~
Sùng Chính điện.
Quản Anh đẻ non.
Gia Hòa đế phẫn nộ, tước chức quan ba thái y, lại để Vạn Toàn đem thái giám cung nữ hôm nay theo Quản Anh đi ngự hoa viên tất cả đều kéo ra ngoài đánh chết, bao gồm cả Hạ Âm xả thân cứu chủ. Quản Anh tuy rằng bi thống muốn chết, rốt cuộc cùng Hạ Âm sáng tối chạm mặt lâu như vậy, cũng biết Hạ Âm là người trung thành nhất, khóc xin Gia Hòa đế mỏ một mắt lưới, lưu lại Hạ Âm cho nàng.
Nàng bị đại nạn này, đừng nói một cung nữ, chính là muốn mặt trăng trên trời Gia Hòa đế đều sẽ đáp ứng, không xử trí Hạ Âm, đau lòng ôm nàng hứa hẹn: "Đình Đình đừng khổ sở, đợi ngươi dưỡng thân mình cho khỏe, Trẫm sẽ vẫn theo cùng ngươi, ngươi còn trẻ, còn có thể lại mang thai."
Hoàng Hậu đứng ở bên cạnh, nghe được lời này trong lòng cười lạnh. Quản Anh còn nhỏ, Hoàng Thượng đã qua , cũng không biết còn bản lĩnh kia có hay không.
Thục phi, Nhu phi yên lặng đứng bên Hoàng Hậu. Thục phi nhìn Quản Anh nằm ở trên giường, nhớ tới nữ nhi không có duyên phận kia của mình, lại nghĩ tới Thôi Oản, lồng ngực là tim bị khoét đau, cố nén mới không có rơi lệ, sắc mặt trắng bệch. Nhu phi thấy, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tỷ tỷ thân thể không thoải mái, đi về trước đi?"
Trong phòng tĩnh lặng, Gia Hòa đế nghe được âm thanh, nhìn thấy Thục phi bộ dáng kia, đoán được nàng là thấy cảnh thương tình, vô lực nói: "Các ngươi đều đi đi."
Thục phi nhợt nhạt hành lễ, cùng Nhu phi một đường rời đi.
Hoàng Hậu không lập tức đi ngay, nói với người đáng thương đang chôn trong ngực Gia Hòa đế khóc rống: "Muội muội nén bi thương, Hoàng Thượng nói rất đúng, muội muội còn trẻ, trước an tâm dưỡng cho khỏe thân mình, về sau khẳng định còn có thể mang thai lại. Ngươi khóc như vậy, đem thân thể khóc hỏng rồi, chẳng phải là càng cho Hoàng Thượng đau lòng?"
Quản Anh đơn thuần, cũng biết nàng không còn đứa nhỏ, Hoàng Hậu vốn nhìn nàng không thuận mắt, trong lòng khẳng định vỗ tay bảo hay đâu. Đổi là bình thường, Quản Anh kiêng dè thân phận Hoàng Hậu không dám nói ra lời trong lòng, lúc này trong đầu chỉ có thương tâm bi thống, sao có thể nghĩ nhiều như vậy, đỏ khóe mắt nhìn về phía Hoàng Hậu, chỉ vào cửa bực tức nói: "Ngươi đi đi, ta không cần ngươi ở trong này giả mù sa mưa!"
Hoàng Hậu sửng sốt.
Nàng đời nàytừ nhỏ đến lớn, chưa từng bị người chỉ trích không khách khí chút nào như thế.
"Muội muội..."
"Hoàng Hậu trở về đi." Gia Hòa đế ôm nữ nhân nhỏ xinh trong ngực, nhìn cũng không nhìn Hoàng Hậu, lạnh giọng đuổi người. Hậu cung này, ai thật lòng thay Quản Anh tiếc nuối, ai mặt bi tâm hỉ, hắn đều rõ ràng. Quản Anh vào cung rồi, Hoàng Hậu hai lần khuyên hắn mưa móc đều khắp, Gia Hòa đế mới không tin nàng chân chính quan tâm Quản Anh.
Hoàng Hậu chăm chú nhìn uyên ương dựa sát vào nhau trên giường, hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới hành lễ cáo từ.
Ra ngoài cùng Vạn Toàn gặp trực diện.
"Tra ra là xảy ra chuyện gì sao?" Hoàng Hậu hướng Vạn Toàn đưa mắt ra hiệu, thấp giọng dò hỏi.
Vạn Toàn khom lưng cúi đầu, bình tĩnh trả lời: "Lão nô đang muốn đi về bẩm Hoàng Thượng, nương nương nếu không cùng nhau tiến vào nghe xem?"
Hắn theo bên người Gia Hòa đế lâu nhất, trung thành không hai chủ, nhiều năm như vậy Hoàng Hậu không thể từ trong miệng hắn hỏi ra nửa câu tin tức thực dụng.
"Không cần, ta còn có việc, ngươi nhanh vào đáp lời đi." Hoàng Hậu ngữ khí thản nhiên nói, nhấc chân rời đi.
Vạn Toàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng như có như không cong lên.
Hắn khom lưng như con mèo vào trong phòng.
Gia Hòa đế vừa mới đỡ Quản Anh nằm xuống, nhìn mặt nàng tái nhợt tiều tụy, mắt đầy thương yêu, đưa mắt thấy Vạn Toàn tiến vào, ánh mắt đột ngột phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Vạn Toàn nói: "Nói."
Vạn Toàn quỳ trên mặt đất, âm thanh so với bình thường đáp lời còn nghiêm túc vài phần: "Hồi Hoàng Thượng, lão nô lĩnh người đi lục soát viện của Tiêu chiêu nghi, ở trong cơm canh con chó kia còn chưa ăn xong thái y tìm ra một loại dược tính bá đạo... Thuốc kia sử dụng nửa canh giờ sau mới có thể phát tác, vô luận cả người lẫn vật, không phát tiết được liền sẽ phát cuồng... Nhưng trong viện Tiêu chiêu nghi cũng không tìm ra loại dược kia, lão nô tự mình thẩm vấn Tiêu chiêu nghi, nàng nói buổi trưa Ánh Tuyền bên cạnh Hoàng Hậu nương nương đi tìm nàng, bồi nàng đùa chó một lát, còn nhắc nhở nàng đi ngự hoa viên có lẽ có thể gặp Hoàng Thượng."
Gia Hòa đế giữ lại Quản Anh thần sắc bi phẫn, âm thanh bình tĩnh như cũ: "Đi Phượng Nghi cung bắt Ánh Tuyền, hôm nay cần phải điều tra rõ."
Vạn Toàn lĩnh mệnh, gọi vài thái giám đi Phượng Nghi cung.
Gia Hòa đế tự mình hạ lệnh, Hoàng Hậu không dám nói một câu, mở mắt trân trân nhìn Vạn Toàn dẫn người đi phòng hạ nhân.
Mặt trời đỏ ngã về tây, Vạn Toàn lại đến bắt Khổng ma ma.
Người còn chưa vào đến nơi, trước hết nghe tới tin tức Khổng ma ma quỳ trên mặt đất hướng Hoàng Hậu dập đầu lạy ba cái, nức nở nói: "Nương nương, lão nô chuyến đi này chưa hẳn có thể trở về tiếp tục hầu hạ nương nương, mời nương nương nhìn phân thượng lão nô trung thành hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, chiếu cố một chút người nhà lão nô, xin ngài!"