Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

chương 196

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ý thu dần dần dày, Từ Tấn chỗ bị thương triệt để kết vảy, bình thường chạm vào cũng không có việc gì, khẩy ra mới có thể cảm thấy đau.

Điều này cũng có nghĩa là hắn có thể hành động tự nhiên.

Từ Tấn vui vẻ dọn về Phù Cừ viện, bởi vì còn không thể tắm bồn, ban đêm hắn để Phó Dung giúp hắn chà lưng.

Lau phía trước cho hắn, Phó Dung như trước sẽ thẹn thùng, đến đằng sau, thấy trên cái mông ngàn vàng của Túc vương gia có kết vảy, Phó Dung nhất thời nhịn cười, nhịn đến lúc chà lau thì cánh tay đều run rẩy. Từ Tấn không phải là ngốc tử, đương nhiên biết trong lòng thê tử đang nghĩ cái gì, bất quá hơn nửa tháng nay đều là Phó Dung giúp hắn bôi thuốc, hắn da mặt đã sớm luyện được, chà lau xong, ôm lấy Phó Dung ném lên trên giường, hung tợn đè lên trên: "Cười thêm một cái cho ta nhìn xem?"

Vừa nói vừa cởi quần áo nàng.

Hai vợ chồng hơn một tháng không có thân thiết. Kỳ thật mấy ngày hôm trước Từ Tấn có thể hoạt động trên phạm vi lớn, không khéo bắt kịp nguyệt sự Phó Dung đến, lại phải trì hoãn mấy ngày. Lúc này rốt cuộc có thể đỡ thèm, Phó Dung trong lòng cũng ngứa ngáy, đợi Từ Tấn đem y phục của hai người đều ném ra ngoài, hắn bừa bãi nhấm nháp nàng thì Phó Dung cũng thuận theo tâm ý ôm lấy hắn.

Từ Tấn thân thể khỏe mạnh, bắp thịt rắn chắc căng cứng, chạm vào còn rất thoải mái.

Hoa mắt thần mê thì tay đụng phải kết vảy trên người hắn.

Xúc cảm có chút kỳ quái, nhưng cũng có loại thú vị khác, Phó Dung nhịn không được ở nơi đó lưu luyến mãi.

Từ Tấn nhận ra, nhíu mày nhịn một lát, chậm rãi phát hiện nàng sờ mãi chưa xong, không khỏi đem hai tay nàng đè sang hai bên.

Tay không thể động, vẫn còn chân, Phó Dung không tự giác nâng chân lên, mũi chân khe khẽ huých kết vảy của hắn, một chút cũng không biết nam nhân phản cảm với cái này, còn nhắm mắt quan tâm hỏi: "Vương gia đau sao?"

Từ Tấn không đau, hắn tức giận, nhưng không nguyện ý cho nàng biết trong lòng hắn không được tự nhiên, một phen đem người lật lại, từ phía sau đến.

Lần này Phó Dung vô luận làm thế nào cũng không đụng được hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận.

Gây sức ép tới nửa đêm, hai người mới ôm nhau ngã xuống giường.

Từ Tấn ôm nàng bình phục, tay kìm lòng không được vuốt ve sống lưng nàng.

Phó Dung cũng sờ hắn, tay lại chạy tới chỗ hắn bị thương.

Từ Tấn thân thể cứng đờ. Nàng trước kia cũng không có thích nơi đó, nhiều nhất đụng chạm eo hắn.

Hắn đem tay nàng kéo lên, cho nàng sờ cánh tay hắn.

Phó Dung ở lồng ngực hắn cọ cọ, lại đi sờ cái vảy kết kia.

Từ Tấn rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu hỏi nàng: "Có cái gì tốt mà sờ?"

Phó Dung sửng sốt một lát mới hiểu được ý trong lời hắn nói, bản thân cũng ngoài ý muốn thấy mới lạ mà cười: "Ta cũng không biết, chính là chơi vui."

Từ Tấn đem tay nàng túm trở về, đè trong lồng ngực nói: "Đừng đụng vào, ngứa." Quả thật ngứa.

Phó Dung ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng.

Nhưng buổi tối ở chung kế tiếp, Phó Dung vẫn luôn không nhịn được đi chạm vào chỗ đó. Từ Tấn không muốn vì loại chuyện nhỏ này nhiều lần so đo cùng nàng, luôn làm cho nàng xoay lưng về mình, gây sức ép tới lúc nàng ngủ mới thôi. Ngày hôm sau dậy thật sớm mặc xiêm y vào, hạn chế hết mức cơ hội cho nàng chạm vào.

Dưỡng dưỡng, kết vảy bắt đầu rơi xuống.

Từ Tấn âm thầm cao hứng, nhân lúc đi cung phòng, sẽ thử đem kết vảy sắp bong ra bóc đi, có khi còn chưa hoàn toàn bong ra, lúc đó có chút đau, nhưng chỉ cần không bóc vào thịt, Từ Tấn đều nhẫn tâm làm được.

Cái này lúc Phó Dung xoa thuốc mỡ xóa sẹo cho hắn, phát hiện có chỗ chảy máu, nhíu nhíu mày, nhỏ giọng quở hắn: "Vương gia đừng tự mình cậy, để lại sẹo thì làm thế nào đây? Cái vết trên trán ta chính là lúc bị thuỷ đậu không cẩn thận cạy mới lưu lại, đời này không thể lành được."

Từ Tấn không dám quay đầu lại nhìn nàng.

Khi đó Phó Dung ở trong mắt hắn, chỉ là nữ nhân duy nhất hắn có thể chạm vào, nếu cưới nàng sẽ giúp hắn giải quyết một ít vấn đề khó khăn, hắn cũng chẳng thế nào thích nàng, cho nên không để ý nàng muốn gì, vụng trộm đem vảy thủy đậu cạy đi, về sau thích thú xem nàng bộ dáng ảo não yếu ớt. Nếu như đời trước hai người cứ tốt như vậy, biết nàng để ý cái vết trên trán như vậy, hắn chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó.

May mắn nàng không hoài nghi.

Hắn không rên một tiếng, Phó Dung còn cho là hắn lơ đễnh đâu, bĩu bĩu môi, vừa xoa thuốc mỡ vừa hỏi: "Vương gia đến cùng có nghe ta hay không a?"

Từ Tấn ho khụ khụ, rầu rĩ nói: "Không có ai nhìn thấy, lưu sẹo lại thì sao." Hắn mới sẽ không vì trên mông có một vết sẹo mà chuyện bé xé ra to.

Phó Dung đâm chọc hắn một chút: "Ta có thể nhìn thấy a, ta thích vương gia toàn thân đều lành lặn, có sẹo quá xấu." Nói xong thấy Trăn ca nhi lại muốn đưa tay sờ kết vảy to bằng quả vải rõ ràng nằm ở phía bên phải trên cái mông quý báu của phụ thân hắn, Phó Dung vội vàng kéo tay nhỏ ra, nghiêm túc cảnh cáo nói: "Trăn ca nhi không cho phép khều, phụ thân đau."

Trăn ca nhi "A" một tiếng, cái đầu nhỏ nằm sấp ở ngang hông phụ thân, mắt to vẫn nhìn chằm chằm vào mảng trên mông phụ thân chưa từ bỏ ý định, không hiểu vì sao mẫu thân thích sờ đi sờ lại chỗ đó mà không chịu cho hắn sờ.

Hai mẹ con đều nhìn chằm chằm vào phía dưới hắn, Từ Tấn da mặt dù dày cũng có chút chịu không nổi, quay đầu kêu nhi tử: "Trăn ca nhi lại đây, nương ngươi bôi thuốc cho ta, ngươi đừng quấy rối."

Trăn ca nhi thích nhất nhìn mẫu thân làm việc, nghe được âm thanh phụ thân, hắn như trước nằm sấp ở ngang hông phụ thân, tay nhỏ nhẹ nhàng ấn vào phía trên chỗ phụ thân bị thương một chút, không chọc mẫu thân tức giận là đủ rồi, về phần phụ thân nói, coi như không nghe thấy đi.

Nhi tử lớn một chút đã dám làm trái lời vương gia phụ thân hắn, Phó Dung trên tay dính thuốc mỡ, làm bộ muốn lau lên mặt hắn.

Trăn ca nhi quen cho mẫu thân hắn bôi phấn lên mặt, còn cho rằng đây cũng là phấn đâu, toét miệng ngoan ngoãn chờ.

Tiểu cù lần.

Phó Dung cúi đầu hôn nhi tử một cái, tiếp tục bôi thuốc cho Từ Tấn.

Trăn ca nhi nhìn cái hộp mẫu thân để ở một bên, đưa tay muốn chạm vào, còn chưa đụng tới, một chân bị người nắm lấy, cứng rắn là đem hắn kéo lên đầu giường.

"Ta gọi ngươi, ngươi không nghe thấy?" Từ Tấn đem nhi tử kẹp ở phía dưới nách, dù hắn duỗi tay duỗi chân cũng vô dụng. Trăn ca nhi thích cùng phụ thân chơi đùa, khanh khách cười không ngừng, đợi phụ thân mệt mỏi nhắm mắt rồi, hắn cố sức từ dưới cánh tay phải phụ thân trốn ra, quay người hướng mẫu thân bên kia bò tới. Từ Tấn đương nhiên là giả bộ ngủ, cố ý để Trăn ca nhi leo được một nửa, sau đó lại bắt hắn trở về.

Hai cha con chơi không biết chán.

Phó Dung bôi thuốc xong thay Từ Tấn mặc quần, nhìn bọn họ nháo, đột nhiên cảm thấy Từ Tấn ở nhà cũng rất tốt, bình thường hắn nào có ở không bồi nhi tử chơi như vậy? Thu xếp đồ đạc xong, Phó Dung cùng Từ Tấn chia ra ngồi đầu giường, cuối giường, dỗ Trăn ca nhi bò đi bò lại.

Đợi thiên kim chi mông của Từ Tấn triệt để khôi phục nhẵn mịn như trước, thậm chí càng bóng loáng thì đã là cuối thu.

Mỗi năm cuối thu và đầu xuân đều là thời điểm lão nhân dễ dàng xảy ra chuyện nhất.

Trong cung Chiêu Ninh, Lý cô cô bắt đầu hầu hạ Thục phi từ lúc vẫn là thiếu nữ khuê các đến nay đã được năm cũng sắp chịu không nổi nữa. Từ khi nháo ra sự tình cúc hoa có bùn xạ hương, thân thể nàng liền suy sụp dần, quanh năm suốt tháng thuốc không ngừng. Năm nay vào thu, sau một cơn phong hàn liền triệt để ngã xuống.

Sầm công công khom lưng như con mèo đi vào trong phòng, hướng Thục phi đang ngây ra trước một chậu cúc hoa nói: "Nương nương, Lý cô cô nàng... Nàng muốn mời nương nương qua, nói với ngài mấy câu cuối cùng."

Thục phi tiếp tục ngồi một lát, mới gật gật đầu.

Sầm công công tự mình hầu hạ nàng phủ áo choàng lên, dời bước đi viện của Lý cô cô.

Truyện Chữ Hay