Mắt thấy sắp phải dọn cơm, trong phòng vương gia, vương phi lại không có dấu hiệu muốn ra, Mai Hương cách mành cửa vụng trộm nghe, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp mơ hồ không rõ, trong lòng đoán chắc vương gia cùng vương phi nói trong cung chuyện, liền hướng Lan Hương nháy mắt, tạm thời lui xuống.
Vương gia dưỡng thương ở nhà, buổi chiều không cần ra cửa, cơm trưa ăn trễ chút cũng không có gì đáng ngại.
Bên ngoài ve kêu từng trận, trong phòng hai vợ chồng nhẹ giọng thầm thì.
Phó Dung bây giờ động tác không dám kiêu ngạo, Từ Tấn đem nàng ôm vào trong ngực, nàng liền ngoan ngoãn cho hắn ôm, quay đầu oán giận nói: "Vương gia không phải là muốn đi rồi sao, không phải là muốn đi chạm vào người khác sao, còn ôm ta làm cái gì?"
"Ai nói ta muốn đi tìm người khác?" Từ Tấn xoay qua khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt giàn giụa của nàng, nghiêm mặt trách mắng: "Đừng khóc nữa, nàng có thai khóc không tốt, hôm nay là trong lòng ủy khuất, nàng khóc ta không so đo. Sau này lại dám dễ dàng rơi lệ, tương lai đứa nhỏ sinh ra ta liền đem hắn ôm đi, miễn cho giống như nàng thích rớt đậu vàng (thích khóc)."
"Chàng dám!" Phó Dung lập tức bất chấp tính tình thích đùa làm nũng, hung hăng mà trừng hắn.
Từ Tấn nhìn thẳng mắt nàng: "Ta như thế nào không dám? Ta là vương gia, nàng hoài là con của ta, ta có cái gì không dám?"
Phó Dung cắn môi.
Đang muốn phân biệt nam nhân là thật hay giả, hắn đột nhiên dán lên trán nàng, bất đắc dĩ dỗ nói: "Nhưng ta luyến tiếc, luyến tiếc để Nùng Nùng của ta thương tâm khổ sở, luyến tiếc nhìn nàng rơi nước mắt. Nùng Nùng, kế tiếp lời này ta chỉ nói một lần, nàng tin cũng tốt không tin cũng tốt, ta sẽ không lặp lại lần thứ hai, cho nên nàng phải nghe thực rõ."
Hắn ngoài ý muốn ôn nhu lại trịnh trọng, Phó Dung không khỏi ngây người, bình tĩnh chờ hắn nói.
Nàng thuận theo xuống, trên mặt còn mang theo nước mắt, Từ Tấn dùng tay giúp nàng lau.
Cô nương mười sáu tuổi, khuôn mặt oánh nhuận mĩ lệ, sắc như hoa đào lại nõn nà, làm hắn lưu luyến không buông. Ánh mắt của nàng ẩm ướt trong veo, giống đứa nhỏ tò mò, đôi mắt trông mong nhìn hắn, chờ hắn mở miệng. Môi của nàng hồng nhuận kiều non, khẽ mở ra một kẽ hở nhỏ, nhìn thấy hắn muốn lại gần, hấp thu ngọt lành bên trong.
Từ Tấn nhịn không được muốn trước nếm một ngụm.
Hắn chậm rãi dán sát vào, ý tứ không thể rõ hơn được nữa, Phó Dung nhíu mày, nàng còn buồn bực hắn muốn nói gì đây, sao lại đột nhiên muốn đến hôn nàng?
Bất quá lần này Phó Dung cũng không trốn. Khó được hắn không tức giận nàng nói năng như đố phụ oán giận trượng phu, nàng phải cho hắn chút điểm tốt. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng Từ Tấn sẽ có người khác, nhưng chuyện đó đến càng trễ càng tốt. Hiện tại nàng có con, nhân lúc Từ Tấn trong lòng cao hứng, nàng trước tiên làm nũng, cho hắn biết nàng không thích hắn chạm vào người khác, hắn có lẽ sẽ dung túng nàng thêm một trận, cho đến ngày nhịn không được đó.
Môi hắn dán lên, Phó Dung nhìn Từ Tấn gần ngay trước mắt đang khép hờ mắt phượng, cũng nhắm hai mắt lại.
Hắn nhẹ nhàng trằn trọc, Phó Dung hơi ngước đầu cho hắn. Hắn ôn nhu như vậy, nghĩ tới có ngày Từ Tấn khả năng cũng sẽ hôn một nữ nhân khác như vậy, Phó Dung trong lòng liền không thoải mái. Mẫu thân nói trong đám huynh muội bọn họ, nàng là bá đạo nhất, hồi nhỏ mẫu thân ôm các nàng đi ra ngoài làm khách, chỉ có nàng không cho phép mẫu thân ôm trẻ con bên cạnh.
Phó Dung cũng không phủ nhận chính mình tham lam.
Nữ nhân nào sẽ không tham lam?
Trượng phu của mình, nữ nhân nào nguyện ý cùng người khác chia xẻ?
Từ Tấn đối với nàng không tốt cũng thôi đi, Từ Tấn đối với nàng tốt, nàng liền muốn nỗ lực thử một lần. Chuyện vương gia tam thê tứ thiếp, nguyên nhân từ chính bọn họ, cũng có nguyên nhân từ thủ đoạn ngự phu của vương phi. Phó Dung nàng mĩ mạo vô song, lại vừa lúc gặp được Từ Tấn như vậy, vương gia cổ quái không thích nữ nhân tới gần, nàng không nỗ lực chiếm hết tâm hắn thân hắn, chẳng phải là quá mức cô phụ vận khí tốt của mình?
Có lẽ Từ Tấn cuối cùng có ngày chạm vào người khác, nhưng nàng không thể bởi vì loại khả năng này liền thật sự làm một thê tử hiền lành, chủ động giúp hắn sắp xếp thông phòng. Nàng muốn chuẩn bị chuyện xấu nhất, cũng phải nỗ lực sắp xếp cho ngày tốt nhất. Không có ai quy định sự tình nữ nhân khác không làm được, nàng cũng chắc chắn không làm được.
Cho dù cuối cùng thất bại thì đã sao?
Phó Dung vẫn luôn không hiểu tình cảm của tỷ tỷ, vì yêu vui mừng phấn khởi, vì yêu buồn bã bi thương. Nàng cũng thập phần may mắn chính mình không hiểu, không hiểu không yêu, mới sẽ không bởi vì nam nhân tam thê tứ thiếp đau lòng. Nàng muốn độc chiếm Từ Tấn là vì muốn sống ngày thoải mái, Từ Tấn chạm vào người khác, nàng sẽ tiếp tục trước tính toán tốt rồi sống thoải mái, không có bất kỳ tổn thất nào.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Phó Dung vòng lấy cổ Từ Tấn, thấp thỏm lại kiên định nhìn hắn: "Vương gia, chàng đừng tin lời ta vừa mới nói, ta một chút cũng không muốn chàngchạm vào người khác. Ta không phải vương phi tốt, ta không muốn vương gia có trắc phi, thiếp thất, thông phòng nha hoàn. Ta muốn vương gia chỉ thích mình ta, chỉ hôn mình ta, chỉ cần mình ta."
"Vậy ta chỉ cần một mình nàng."
Từ Tấn bản năng mà đáp, nâng khuôn mặt nàng hồng nhuận: "Nùng Nùng tốt như vậy, ta có nàng là đủ rồi. Thời điểm nàng sinh con, ta an tâm chiếu cố hai mẹ con, đợi nàng sinh xong rồi, ta lại thật tốt muốn nàng. Nùng Nùng ở bên cạnh ta, ta hận không thể đêm đêm đều cùng nàng. Nùng Nùng không ở bên cạnh ta, bên cạnh nữ nhân dù đẹp dù tốt mấy, ta cũng sẽ không nhìn thêm một lần. Ta biết nàng không tin, ta cũng không nói nhiều. Nùng Nùng nhớ kỹ, chỉ cần nàng thủy chung toàn tâm toàn ý đối với ta, ta sẽ đối với nàng tương tự. Chúng ta cùng nhau sống tiếp, lời này là thật hay giả, chính nàng tự xem."
Phó Dung kinh sợ.
Lập tức ôm chặt lấy hắn, dán vào lồng ngực hắn nói: "Ta tin!"
Kỳ thật nàng không tin, trong màn giường, nam nhân lời ngon tiếng ngọt làm sao có thể tin? Nhưng Từ Tấn đường đường là vương gia chí tôn có thể nói ra những lời dỗ nàng như vậy, đã là khó được. Nàng vẫn là muốn cảm kích hắn, cảm kích hắn không trách cứ nàng có ý nghĩ viển vông, không có ngại nàng đố kỵ.
Từ Tấn nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu nàng, ôm nàng thân thể kiều nhuyễn, ngửi trên người nàng hương thờm đặc trưng, nghĩ tới trong bụng nàng đã có con của bọn họ, chợt cảm thấy vô cùng thỏa mãn, "Về sau không được tùy tùy tiện tiện khóc, cũng không cho phép tùy tùy tiện tiện nghi ngờ ta."
Phó Dung nhỏ giọng tranh luận: "Ai bảo chàng không thành thật? Biết rõ ta không tiện hầu hạ còn động tay động chân, ta sốt ruột mới nói sai a."
"Không cho ta muốn nàng, đến động tay động chân cũng không cho phép?" Từ Tấn cũng ủy khuất, nâng đầu nàng lên kể khổ.
Phó Dung chuyển mắt đi, khóe miệng cong lên, "Cũng không cho phép, ta sợ vương gia không nhịn được."
"Nàng nói không cho phép cũng không được, ta mới là vương gia." Nàng điêu ngoa làm nũng, Từ Tấn liền bá đạo không nói đạo lý, ỷ vào nàng không dám trốn, bàn tay to trực tiếp từ cổ áo rộng tiến vào bên trong thăm dò; "Bản vương thích động tay, nàng làm khó dễ được ta?"
Phó Dung tức đến đánh hắn: "Muốn ăn cơm, vương gia nhanh lấy tay ra!"
Từ Tấn vẫn không bỏ tay ra, khi dễ đủ rồi mới ôm người đi gian ngoài dùng cơm.
Phó Dung bây giờ còn chưa bắt đầu nôn nghén, chỉ là không nhìn được thức ăn dầu mỡ. Hiện giờ phòng bếp được Cát Xuyên đưa thực đơn hàng ngày, trên bàn đều đặt thứ thích hợp cho thai phụ ăn, bao gồm mấy thứ Phó Dung bình thường không thích, ví như canh rau chân vịt gan heo kia.
Từ Tấn biết rõ khẩu vị Phó Dung, thấy nàng cau mày gắp miếng gan heo, nhìn chằm chằm mãi một lúc mới bắt đầu đưa vào trong miệng, một bộ dáng thấy chết không sờn, nhịn cười khuyên nhủ: "Không thích ăn coi như thôi, một bàn đồ ăn đều bổ, ăn ít thứ này cũng không sao cả."
Phó Dung lắc lắc đầu, bắt buộc chính mình ăn miếng gan heo kia.
Thật vất vả có con, nàng muốn đối tốt với nó từ lúc nó còn chưa ra đời.
Nếu là tốt cho đứa nhỏ và thân thể mình, Phó Dung ăn vào cũng không có thống khổ giống trong dự liệu, rất nhanh liền thích ứng nuốt xuống.
Từ Tấn ở bên cạnh nhìn, lại thương tiếc lại ưa thích, hắn chỉ biết Nùng Nùng nhất định là mẫu thân tốt.
Đáng tiếc đứa nhỏ chưa xuất thế này không biết mẫu thân thích hắn bao nhiêu, rất nhanh bắt đầu gây sức ép tới Phó Dung. Cuối tháng , Phó Dung gần như là ăn cái gì nôn cái đó, cả Cát Xuyên cũng không nghĩ được biện pháp tốt, thân thể gầy đi nhiều. Từ Tấn nhìn thấy đau lòng không thôi, rõ ràng vết thương trên cánh tay đã lành vẫn cố ý trì hoãn thêm tháng mới lên triều.
Nắng nóng qua đi, Phó Dung rốt cuộc không nôn nữa, dày công điều dưỡng một đợt, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần khôi phục tròn trịa, đợi đến tháng , bụng rõ ràng phồng lên.
Cảm nhận bụng to ra, Phó Dung cảm thấy mỹ mãn, hai tháng trước chịu khổ đều không tính là gì.
Kiều thị dẫn Phó Tuyên đến thăm nàng, thuận tiện đem lễ Trung Thu tới.
Phó Dung đã lâu không nhìn thấy đệ đệ, vì đệ đệ bắt đầu theo tiên sinh đọc sách vỡ lòng, nàng cũng không có cách oán giận. Nam hài tương lai muốn làm quan, Quan ca nhi dù học văn học võ, hiện tại đều phải cố gắng, không giống các tỷ tỷ này đó thưởng hoa, thêu thùa may vá, ngày tháng thanh nhàn.
"Được a được a, Nùng Nùng cùng tỷ tỷ ngươi giống nhau, đều không bị rạn da."
Để Phó Dung tựa vào trên giường, Kiều thị xốc xiêm y nữ nhi lên, thận trọng kiểm tra một phen, vui mừng phát hiện. Rất nhiều người mang thai rồi trên người đều sẽ xuất hiện một ít đường vân màu đỏ, chửa xong cũng khó biến mất, Kiều thị không muốn nữ nhi cũng bị như vậy.
Phó Dung đắc ý cười.
Thân thể mình không sao, Phó Dung vẫn không dám khinh thường, một bên dùng tuyết cao Cát Xuyên chuyên môn chế biến ra bôi lên trên người, một bên hưởng thụ Mai Hương hầu hạ xoa bóp. Gia đình giàu có nữ quyến đều có một bộ biện pháp bảo dưỡng da thịt. Kiều thị muốn dậy Mai Hương, biết được Ôn ma ma đã dạy qua, phương pháp trong cung khẳng định so với phương pháp nàng biết tốt hơn, liền không muốn tốn công nữa.
Ngày đóTừ Tấn trở về trễ, Phó Dung đã ăn cơm, nằm ở trên giường để Mai Hương xoa bụng cho nàng.
Từ Tấn trước khi dùng cơm thì tiến vào đuổi Mai Hương ra ngoài, hắn tự mình xoa cho nàng.
Động tác rất đơn giản, hắn nhìn nhiều tự nhiên sẽ biết làm, đêm nay cũng không phải lần đầu tiên giúp Phó Dung.
"Vương gia mệt mỏi rồi? Mau lên đây nằm đi, vừa mới Mai Hương đều xoa xong rồi, không còn việc gì." Phó Dung tóc dài rối tung, ôn nhu khuyên nhủ.
Từ Tấn lắc đầu, ngồi nghiêng ở trên giường giúp nàng, ánh mắt ôn nhu.
Phó Dung không có cách nào làm gì được hắn, nhắm mắt lại an tâm hưởng thụ. Nam nhân ngón trỏ có lớp chai tay mỏng, so với Mai Hương hầu hạ còn dễ chịu hơn chút.
Chỉ là tay kia rất nhanh liền không thành thật, hoặc là cố ý hướng phía trên chạm vào, hoặc là cố ý hướng trong cạp váy dò xét.
"Vương gia!" Phó Dung bất đắc dĩ quở hắn.
Từ Tấn ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt âm u: "Nùng Nùng, ta đã hỏi qua, hiện tại có thể thử."
Phó Dung cắn cắn môi, quả thật có thể, mẫu thân cũng từng nhắc nàng.
Nhưng nàng chính là khẩn trương, lo lắng tổn thương đến đứa nhỏ.
Từ Tấn biết nàng lo lắng, thả màn xuống, ôm người nhẹ giọng trấn an: "Nùng Nùng tin ta, ta là người không cẩn thận như vậy sao?" Sợ nàng không rõ, nắm bàn tay nhỏ để tới trước mặt, chỉ vào hai đoạn trên ngón giữa của nàng nói: "Chỉ tiến vào như vậy, đảm bảo sẽ không đụng tới đứa nhỏ, được hay không?" (PS: anh mô tả sinh động gứm)
Phó Dung ngượng ngùng rút tay về, quay đầu không nhìn hắn.
Đây chính là cam chịu.
Từ Tấn đại hỉ, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, ôm lấy nàng hôn.
Tâm nóng như lửa, động tác lại ôn nhu như nước.
Phó Dung chậm rãi thả lỏng, dần dần cảm thấy chưa đủ, nghĩ muốn hắn thêm một chút, lại sợ làm kinh động đứa nhỏ.
Từ Tấn làm sao không muốn như vậy? Muốn cho nàng thêm một chút, lại sợ nàng tức giận, sau này cũng sẽ không nguyện ý dung túng hắn.
Đều không dám vội vàng, cũng chỉ có thể tinh tế nhấm nháp.
Một phen gây sức ép, hai người cả người đẫm mồ hôi.
Thu thập xong, Từ Tấn khàn giọng kể khổ: "Không được cũng khó chịu, được rồi càng khó chịu."
Phó Dung hô hấp còn không ổn, bĩu môi trào phúng: "Vương gia, vương gia đã khó chịu, về sau cứ thế bỏ qua đi."
"Không, khó chịu ta cũng muốn." Từ Tấn lập tức phản bác, thị uy đem người ôm càng chặt hơn, không cho nàng đổi ý.
Phó Dung nhẹ nhàng cười.
Hai vợ chồng lại ôn tồn chốc lát, Từ Tấn thay nàng đắp chăn, hôn nhẹ trán nàng nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải tiến cung."
Phó Dung gật gật đầu, an tâm ngủ.
Từ Tấn lại thật lâu còn chưa ngủ.
Nàng có đứa nhỏ, hắn không hi vọng nàng tiến cung, nhưng gia yến Trung Thu, nàng mới có mang ít tháng, không có lý do không đi.