Kỷ Thanh Đình bức thiết muốn khẳng định Cố nương tử rốt cuộc có phải là người hắn nhận thức hay không. Hắn cũng muốn nhờ người giúp hắn tìm chứng cứ, đáng tiếc người đó ở kinh thành là phu nhân danh vọng cực cao. Lo lắng hai người lui tới thân thiết bị người khác phát giác, nàng chỉ mùng ba mỗi tháng đến Phượng Lai Nghi. Trừ lúc đó ra hắn không có phương thức khác liên lạc với nàng. Bởi vậy sau lần lén hẹn hò trước, Kỷ Thanh Đình chỉ có thể phái người đi Như Ý trai nhìn chằm chằm, một khi Cố nương tử ra cửa, lập tức thông báo cho hắn.
Đỗ Viễn Chu rất nhanh phát hiện phụ cận Như Ý trai có thêm vài người lạ mặt.
Hắn không thể xác định những người này là Khánh quốc công phủ phái tới hay là Kỷ Thanh Đình phái tới, hắn đi tìm Cố nương tử trước khi thông báo cho Phó Dung.
Ở Như Ý trai, Cố nương tử có một tòa biệt viện của nàng. Bình thường chỉ có Chu chưởng quỹ đến tìm, Đỗ Viễn Chu có lời đều mời nha hoàn thông truyền. Nhưng Đỗ Viễn Chu đã hỏi thăm Chu chưởng quỹ, Chu chưởng quỹ dường như cũng không biết rõ quá khứ của Cố nương tử đã từng trải qua chuyện gì, cho nên chuyện về Kỷ Thanh Đình, Đỗ Viễn Chu muốn tự mình nhắc nhở Cố nương tử một tiếng.
Ở sảnh đường ngồi một lát, Cố nương tử thong thả chậm rãi đi tới, một thân váy dài tố sắc (màu trắng), đầu đội mũ che như trước.
Đỗ Viễn Chu nghe được tiếng bước chân liền đứng lên.
Cố nương tử mời hắn ngồi vào chỗ, nghi hoặc hỏi: "Đỗ chưởng quỹ có việc gì à?"
Đỗ Viễn Chu liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh nàng, nói: "Buổi chiều ta muốn đi vương phủ đi một chuyến, Nhị đông gia có thứ gì cần chuyển không?" Ngấm ngầm hắn gọi nhủ danh Phó Dung, ngoài sáng gọi Phó Dung là vương phi, đối với Cố nương tử, từ khi Như Ý trai khai trương, hắn vẫn gọi là "Nhị đông gia".
Cách một tầng lụa trắng, Cố nương tử nhìn ra ám chỉ uyển chuyển của nam nhân, đối với thiếp thân nha hoàn nói: "Đi nói với Cầm Hương, bảo nàng đem Hoa Điền mới làm chuẩn bị sẵn, lát nữa giao cho Đỗ chưởng quỹ mang qua cho vương phi."
Tiểu nha hoàn bước chân nhẹ nhàng đi ra.
Cố nương tử quay sang đối diện với nam nhân.
Thời gian không nhiều lắm, Đỗ Viễn Chu nói thẳng: "Hôm qua Kỷ Thanh Đình mới đến, hôm nay bên ngoài liền nhiều có thêm vài người lai lịch không rõ. Ta đoán Kỷ Thanh Đình chưa thấy người thì chưa chịu hết hy vọng. Nhị đông gia vô sự thì tận lực không cần ra cửa, nếu không thể không ra ngoài, nhớ nói với Chu bá một tiếng, mang thêm vài tiểu nhị đi theo là được."
Cố nương tử trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói cám ơn.
Đỗ Viễn Chu tùy ý cười cười, cúi đầu thưởng trà.
Cố nương tử nhìn nam nhân văn nhã này, buông mi nghĩ ngợi một lúc. Đến lúc Đỗ Viễn Chu nhận Hoa Điền cáo từ, nàng đưa người tới cổng viện, lúc chia tay thì mới nói: "Việc này ta sẽ cẩn thận, Nùng Nùng sự tình trong vương phủ cũng nhiều, Đỗ chưởng quỹ đừng đem việc này báo cho nàng."
Đỗ Viễn Chu thần sắc như thường, gật đầu nói: "Được."
Cố nương tử nhợt nhạt thi lễ, dẫn nha hoàn trở về.
Đỗ Viễn Chu quay đầu nhìn lướt một cái, nghĩ tới lời nói Kỷ Thanh Đình hôm qua, có chút đăm chiêu.
Hắn tính toán định buổi chiều đi gặp cháu gái nói chuyện Kỷ Thanh Đình. Hiện tại không thể nói, chỉ chạy một chuyến để tặng hoa điền cũng không quá thích hợp, Đỗ Viễn Chu liền đi cờ xã sát vách chọn một bộ cờ vây Vĩnh Xương ở bên Tây Nam vừa đưa tới, lúc này mới đi vương phủ.
Phó Dung không thích đánh cờ, lại rất thích quân cờ cực phẩm tốt bực này, cứng rắn bắt Đỗ Viễn Chu đánh hai ván rồi mới tiễn hắn về.
Sập tối Từ Tấn từ trong cung trở về, Phó Dung khoe khoang với hắn mới được tặng bộ cờ.
Từ Tấn một bên bồi nàng đánh cờ một bên cùng nàng hỏi thăm Đỗ Viễn Chu nói cái gì, biết được Đỗ Viễn Chu chỉ là đưa đồ tới, hắn trầm thấp ừm một tiếng, chậm rãi đem một quân cờ trắng đặt xuống.
Nùng Nùng của hắn thích tự phụ, thích vui đùa, chuyện Cố nương tử trải qua so với Liễu Như Ý càng thảm hơn, vẫn là không nên nói cho nàng, miễn cho nàng thương tâm.
Nhưng Phó Dung vẫn rất buồn bực.
Giữa tháng Đông cung truyền đến tin tức, Thái Tử phi sinh non được một con trai trưởng, Đông cung trên dưới vui sướng dào dạt.
Buổi tối Phó Dung nằm sấp ở trong ngực Từ Tấn khóc: "Ta có phải là có vấn đề thật hay không a. Từ tháng giêng đã ngừng dùng dược, đến bây giờ đã qua ba tháng, người khác thành thân hai tháng có tin tức tốt, chúng ta, chúng ta chịu khó như vậy, một chút động tĩnh đều không có..."
Từ Tấn hiện tại sợ nhất Phó Dung khóc vì chuyện này, hắn cũng ngóng trông đứa nhỏ. Nhưng từ lúc biết Phó Dung lo lắng chính mình không có mang được, mấy tháng này hắn không dám ở trước mặt nàng nhắc tới hai chữ đứa nhỏ, sợ nàng miên man suy nghĩ. Không ngờ hôm nay thế nhưng bởi vì Thái Tử phi sinh con mà trực tiếp khóc lóc, xem ra nàng cũng không phải không sốt ruột như thoạt nhìn.
"Nói bậy bạ gì đó, nàng xem tỷ tỷ nàng, không phải cũng thành thân gần một năm mới mang thai? Bọn họ tháng thành thân, tháng tỷ tỷ nàng truyền ra tin tức tốt, Nùng Nùng chờ một chút, nếu tháng còn chưa có gì, ta bảo Cát Xuyên xem kỹ cho nàng? Hắn là thần y, chỉ cần nàng muốn sinh, liền nhất định có biện pháp."
Phó Dung còn có thể nói cái gì? Nàng cũng chỉ có thể tiếp tục chờ, nóng ruột cũng vô dụng.
Nàng nhỏ giọng nức nở, ủy khuất khóc, Từ Tấn thở dài một tiếng, cúi đầu hôn miệng nàng.
Phó Dung tâm tình thân mật đều không có, xoay người đưa lưng về phía hắn nằm: "Đi ngủ đi, chàng đừng làm rộn ta."
Từ Tấn đêm nay hứng trí cũng không cao, nghe vậy đắp kín mền cho nàng, ôm nàng chuẩn bị đi ngủ.
Vừa có chút buồn ngủ, trong ngực cô nương chậm rãi nuốt nuốt lại quay lại, một lát ôm eo hắn, một hồi nhấc chân lộn xộn, còn vô tình cố ý cọ vào hắn. Từ Tấn không rõ tâm tư nàng, nhắm mắt nhẫn nại, đợi Phó Dung tay nhỏ dò vào bên trong thì Từ Tấn đã thập phần khẳng định chính mình không lĩnh hội sai, đè tay nàng lại, khàn giọng hỏi: "Muốn?"
Phó Dung lắc đầu.
Từ Tấn không khỏi thất vọng, bất đắc dĩ hôn nhẹ trán nàng: "Ngủ không được?" Thật là phá hư a, chính mình ngủ không được cũng không cho phép hắn ngủ.
"Ta không muốn chàng, ta muốn đứa nhỏ." Phó Dung chui vào trong ngực hắn, rầu rĩ đáp, nhỏ như muỗi kêu.
Từ Tấn vừa muốn cởi đồ của nàng, lập tức dừng lại, thân thể dịch chuyển, cố ý lạnh lẽo nói: "Nàng đem bản vương thành cái gì? Muốn đứa nhỏ trước hết phải muốn bản vương, bằng không bản vương không hầu hạ."
Phó Dung nín khóc mỉm cười, kéo chăn che chính mình, hừ nói: "Muốn yêu hay không."
Lời vừa dứt lời, chăn bị người tháo ra, nam nhân vài ngày chưa được ăn nhào tới, cắn loạn khắp nơi.
Phó Dung thở hồng hộc, gắt gao ôm chặt hắn.
Từ Tấn hôn trán, hôn chân mày, hôn chóp mũi, hôn gò má, hôn môi đỏ lại hôn lỗ tai nàng, "Nùng Nùng, kỳ thật ta hiện tại không gấp gáp sinh con chút nào. Chỉ hai chúng ta rất tốt, mỗi ngày đều có thể ôm nàng như vậy... Nùng Nùng, nàngkhông biết ta thích đến mức nào, nàng giống như nước vậy, vô luận ta cố gắng thế nào cũng không thoát được nàng, nhưng ta chính là muốn như vậy..."
Hắn cố định eo nàng, dùng sức đẩy lên phía trước, nhìn nàng khó nhịn mà quay đầu ẩn nhẫn.
"Nùng Nùng nàng cũng chớ gấp, chúng ta thuận theo tự nhiên, đứa nhỏ chưa đến, hai chúng ta thỏa thuê mà hưởng thụ. Đứa nhỏ tới, chúng ta cùng nhau chiếu cố hai mẹ con các nàng, biết không?" Hắn ôn nhu hôn cô nương của hắn, muốn luôn thấy nàng thật vui vẻ, chỉ cần nàng cao hứng, chuyện người ngoài, chuyện đứa nhỏ, hắn đều không để ý tới.
"Nhưng ta vẫn không sinh được thì làm thế nào đây?" Hắn nói dễ nghe, hôn ôn nhu, đều không xóa được lo lắng trong lòng Phó Dung.
Từ Tấn cười cười, nhìn mắt nàng nói: "Vậy ta đêm đêm đều uy nàng, cho đến khi nàng mang thai."
Phó Dung tức đánh hắn.
Từ Tấn càng dùng sức đáp lại.
~
Vào tháng , quần áo ăn mặc càng đơn bạc, nghĩ tới mấy ngày nữa phải đi Đông cung tham gia lễ đầy tháng của thứ tử Thái Tử phi, Phó Dung lòng dạ rối bời, quyết định đi Như Ý trai chơi, chọn cái khóa Trường Mệnh tinh xảo cho trẻ con, lại thuận tiện chọn hai loại trang sức đeo lúc tiến cung.
Vừa khéo, tới trước cửa Như Ý trai, mới xuống xe thì thấy mẫu thân Lý Hoa Dung, Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ Phan thị, cũng từ một xe ngựa khác đi xuống.
Dù không thích nhưng cũng không tránh được khách sáo, miễn cho vì chuyện nhỏ này làm cho đối phương nói này nọ.
"Thím hôm nay cũng ra ngoài đi dạo a." Phó Dung cười nghênh đón.
Phan thị thoạt nhìn cùng Kiều thị tuổi không chênh lệch lắm, một thân hoa lệ Thục tú y, trên đầu cài trâm thoa châu quang bảo khí, ngày thường dày công bảo dưỡng, xinh đẹp rung động, chỉ có môi thoáng mỏng một chút, có vẻ có chút khó sống chung.
Ngày đó Phan thị lấy nhi tử mất sớm đả kích Thái Tử phi, Phó Dung còn nhớ rõ ràng rành mạch.
Phan thị cũng không ngờ gặp phải Phó Dung, thấy Túc vương phi một thân bối tử trang hoa hồ lam, váy dài trắng tinh, nhìn xa thanh lệ nhìn gần quyến rũ, thân mật dắt tay nàng khen ngợi: "tức phụ Lão Tứ vẫn là đẹp nhất, nhìn dáng vẻ này của ngươi, thật là hâm mộ. Ai, ta vốn muốn gọi Hoa Dung cùng tới đây xem Như Ý trai náo nhiệt. Ai ngờ đứa bé kia bình thường tự phụ đã quen, hiện tại thân thể bắt đầu hiện rõ liền không muốn ra cửa. Thật là, nữ nhân nào không có con a, nàng cả ngày vì chuyện nhỏ này mà so đo. Đúng rồi, tức phụ lão Tứ gần đây có động tĩnh chưa, các ngươi hai vợ chồng thành thân cũng hơn nửa năm đi?"
Phó Dung mím môi cười khẽ: "Chưa có đâu, may mắn chưa có, nếu không ta cũng phải giống Ngũ đệ muội sầu muộn ở trong phủ, sao có thể vừa ra khỏi cửa liền gặp thím? Thím hôm nay là tới đây chọn trang sức sao?"
Hai người trực tiếp lên lầu hai, thị nữ thấy Phó Dung, theo thói quen dẫn nàng dẫn tới nhã gian ngồi.
Phó Dung phân phó nàng đem mấy thứ đẹp nhất mới bày hôm nay ra cho Phan thị nhìn.
Phan thị lắc đầu từ chối, từ bên người nha hoàn trong tay nhận lấy một cái hộp gỗ, mở ra cho Phó Dung xem.
Bên trong là một miếng ngọc lục bảo lớn cỡ bàn tay trẻ sơ sinh chưa điêu khắc qua, vừa vặn bị Phan thị đặt dưới ánh sáng, rực rỡ bắt mắt.
Phó Dung sợ hãi than: "Thật đẹp a, thím muốn đánh thành cái gì?"
Phan thị cười nói: "Muốn đánh một cái cúc cổ áo cho Hoa Dung, đầu thừa đuôi thẹo còn lại muốn thỉnh giáo Cố nương tử một chút, xem có thể hay không làm ra một trâm cài gắn lục bảo thạch, chính là chuỗi hạt mỗi viên to bằng hạt gạo như vậy. Nghe nói Cố nương tử sinh ý bận rộn nhận không ít yêu cầu, không biết bây giờ có rảnh tiếp ta hay không? Kỳ thật ta vốn định đi Phượng Lai Nghi, nhưng ngẫm lại Như Ý trai là đồ cưới của ngươi, ta đương nhiên phải chiếu cố người trong nhà."
"Thím đối với ta thật tốt." Phó Dung mặt mày hớn hở, ngẩng đầu phân phó thị nữ hầu hạ bên cạnh: "Mau đi xem một chút Cố nương tử bận cái gì? Nói ta mang khách quý tới cho nàng, mời nàng ra đón mối làm ăn lớn."
Thị nữ thong dong đi.
Phó Dung bồi Phan thị nói chuyện phiếm, ánh mắt đảo qua lục bảo thạch trong hộp, lòng sinh nghi hoặc.
Phan thị sẽ hảo tâm chiếu cố việc làm ăn của nàng?
Phó Dung bản năng mà cảm thấy Phan thị có ý đồ khác, nhưng nàng lại thật sự không thấy đầu mối.
Chờ một khắc đồng hồ, Cố nương tử một bộ quần áo trắng đi vào.
Hai bên chào hỏi, thấy Phan thị nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Cố nương tử, Phó Dung chủ động giải thích: "Thím, Cố nương tử dung nhan có tổn hại, sợ dọa khách nhân nên vẫn luôn mang mũ che, còn mời thím tha thứ nhiều hơn a."
Phan thị cười gật đầu: "Ta biết, Cố nương tử làm việc không giống bình thường, ta đều nghe nói. Ngươi ngồi uống trà, ta ngồi bên cạnh Cố nương tử nói với nàng, bảo thạch của ta trả một giá lớn mới mua được, phải thật cẩn thận."
Phó Dung đứng dậy nhường chỗ cho nàng.
Phan thị liền ngồi xuống bên trái Cố nương tử, nhẹ giọng nói với nàng yêu cầu của mình.
Phó Dung đối với làm thế nào trang sức cũng rất có hứng thú, tập trung tinh thần nghe, phát giác Phan thị quét mắt vài lần lên mặt Cố nương tử, còn cố ý nhích lại gần, ý đồ nhìn trộm bên trong mũ che. Phó Dung không khỏi nhíu mày, nghi hoặc nói: "Thím nhìn cái gì đấy?"
Phan thị lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngồi thẳng, hơi có vẻ không được tự nhiên giải thích: "Ta ngửi thấy trên người Cố nương tử mùi hương rất thơm, không nhịn được thưởng thức thêm vài lần, là hương gì a?"
Cố nương tử thủy chung ngồi đoan chính, mỉm cười nói: "Phu nhân quá khen rồi, ta chưa bao giờ dùng hương."
Phan thị trong tươi cười nhiều hơn vài phần xấu hổ.
Ý thức được Cố nương tử dường như bắt đầu đề phòng nàng, Phan thị cũng không muốn lãng phí thời gian, nói xong yêu cầu về khuy áo, không báo trước đứng lên: "Vậy được, cứ như vậy... Ai u, ta choáng đầu..."
Nói xong hướng Cố nương tử ngã xuống, một tay đè trên đầu vai Cố nương tử, một tay khác như vô tình mà túm lấy mũ che đỉnh đầu.