Chào hỏi xong, hai vợ chồng Thành vương cùng nhau đi Vĩnh Thọ cung của Đoan phi.
"Hoa Dung làm sao vậy, nhìn nàng đi đường đều nghiêm mặt, trên người không thoải mái?" Ngồi vào chỗ xong, Đoan phi ngó nhìn con dâu, cười hỏi.
Nghĩ tới tối hôm qua trong màn giường sóng lớn, Thành vương xấu hổ cười cười.
Lý Hoa Dung sắc mặt rốt cuộc cũng hòa hoãn, nhìn trượng phu, đem lời nói oán giận nuốt về. Xuất cung lên xe ngựa, mới trong lúc Thành vương muốn ôm nàng thì nhíu mày đẩy hắn ra, lạnh mặt nói: "Biểu ca, trước đó ở trong cung cùng Túc vương phi chào xong, chàng vì sao ngơ ngác mãi mới đi?"
Thành vương mặt lộ vẻ mờ mịt, nghĩ ngợi một lúc, nhớ ra rồi.
Khi đó Túc vương phi hướng biểu muội cười, hắn nhất thời kinh diễm...
Lại nhìn Lý Hoa Dung gương mặt lãnh đạm mất hứng, Thành vương hiểu, không để ý Lý Hoa Dung phản đối, cứng rắn đem người ôm trong ngực, cười nói: "Biểu muội ghen tỵ? Nàng đừng nghĩ nhiều, ta hôm nay lần đầu thấy nàng ấy, tò mò nhìn nhiều mấy lần, không có ý khác. Luận mĩ mạo, nàng ấy so với biểu muội, một đầu ngón chân cũng không bằng."
Lý Hoa Dung nghe hắn thừa nhận lúc ấy quả thật là nhìn Phó Dung đến ngẩn ngơ, càng thêm mất hứng, bỗng nhiên đẩy Thành vương một phen.
Tân hôn yến, lại là biểu muội trước nay quen biết, Thành vương không hề ngần ngại, tiếp tục lại gần, như cũ bị Lý Hoa Dung đẩy ra. Mắt thấy mĩ nhân thật sự giận, Thành vương cười khổ, ôm lấy sau lưng người đè chặt tay Lý Hoa Dung, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Biểu muội thật dễ quên, hôm nay ta nhìn nàng ấy chỉ sửng sốt một chớp mắt, tối hôm qua ta nhìn biểu muội thật lâu cũng không hoàn hồn. Nàng nói, ở trong mắt ta đến cùng ai đẹp hơn?"
Hắn dám nhắc chuyện xấu hổ đêm tân hôn việc, Lý Hoa Dung gương mặt thanh tú nhất thời đỏ như chín, lại như trước mất hứng, bị người cường hôn hai cái, sau đó ra sức đấm hắn bả vai: "Dù chàng nói thế nào; ta chính là không thích nàng ấy, không thích chàng nhìn nàng ấy..."
"Không có chuyện nhìn hay không, ta lại không phải là Thái Tử." Thành vương cười cho nàng đánh, ý vị thâm trường nói.
Lý Hoa Dung ngẩn ra, nghi hoặc nhìn hắn: "Thái Tử?"
Thành vương gật đầu, thầm thì bên tai nàng vài câu, "Biểu muội nhớ kỹ cái này, tương lai hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu có thể làm cho Thái Tử cùng Túc vương bởi vì nàng ta... Đó mới là biểu muội tốt của ta."
Phía trước hắn tổng cộng có ba huynh trưởng, Khang vương tầm thường vô vi, hoàng vị không thế nào rơi vào trong tay hắn, còn Thái Tử là đích trưởng, trời sinh ưu thế, Túc vương văn thao vũ lược, được đủ loại quan lại khen ngợi. Bọn họ đấu tới lưỡng bại câu thương, hắn mới có thể làm ngư ông đắc lợi. Cho nên Phó Dung càng đẹp càng tốt, tốt nhất mê hoặc được Thái Tử, bất chấp tất thảy muốn nhúng chàm nàng ấy.
Hắn nhìn Lý Hoa Dung, hi vọng nàng có thể hiểu được thâm ý trong lời nói của hắn.
Lý Hoa Dung hiểu được, trong lòng không còn có nửa điểm hoài nghi, dựa vào bả vai nam nhân nói: "Biểu ca yên tâm, ta hiểu."
Cho dù Phó Dung so với nàng mạo đẹp thì như thế nào, ở trong mắt biểu ca chẳng qua là nữ nhân hạ lưu có thể lợi dụng, mà nàng, mới là người đứng ở bên cạnh biểu ca, thê tử phụ tá hắn thành tựu nghiệp lớn.
Chiêu Ninh cung cũng có một đôi biểu huynh muội từ sớm tụ với nhau.
"Lục ca sao lại tới đây?" Thôi Oản ngồi trên giường ấm thưởng cúc, màn cửa có động tĩnh, nàng quay đầu nhìn, thấy Từ Hạo sắc mặt trắng bệch đi vào trong, rất giống Từ Tấn lông mày dài nhíu lại thật sâu, nghiêm mặt, dường như đang tức giận cùng ai.
"Nương đi Phượng Nghi cung?" Từ Hạo quen thuộc mà ngồi ở đối diện Thôi Oản, tức ưng ức nói.
Thôi Oản trừng mắt nhìn hắn: "Lục ca biết rõ còn cố hỏi, nhìn ngươi như vậy, tối hôm qua ở Thành vương phủ lại uống nhiều đi? Bảo ngươi uống ít chút ngươi không nghe, hiện tại đến trước mặt ta giả trang cái gì khó chịu. Được rồi, ngươi đi nhanh đi, bác biết ngươi vụng trộm chạy tới, quay về lại bị mắng."
"Tứ ca đánh ta."
Từ Hạo nhìn nàng, đột nhiên khô khan nói, "Buổi sáng hai chúng ta so chiêu, hắn hung hăng đạp ta một cước..."
Thôi Oản cúi đầu loay hoay với chậu hoa, nghe được lời này kinh ngạc ngẩng đầu, rất nhanh liền hiểu được vì sao buổi sáng Phó Dung bảo nàng rời đi, nguyên lai Tứ ca là có lời muốn nói cùng bác. Hiểu được, lại nhìn thiếu niên trước mặt cùng nàng cáo trạng, Thôi Oản ghét bỏ nói: "Luận võ so chiêu, vốn dĩ dễ dàng bị thương, chính ngươi công phu không bằng Tứ ca, tránh né không kịp chịu thua Tứ ca một chút, có cái gì mà ủy khuất?"
Việc này quả thật không minh bạch, Từ Hạo vốn không muốn nói với Thôi Oản, nhưng hắn sợ Thôi Oản từ người khác nghe được hiểu lầm hắn, cho nên vội vã tới giải thích, đỏ mặt nói: "Không phải như vậy, ngươi cảm thấy ta không phân biệt được là vô tình hay cố ý? Hắn đạp ta một cước kia khí lực rất mạnh, quả thực đem ta đối đãi như kẻ thù, bằng không chút đánh chút nháo, ta cần gì trách hắn? Ngươi không biết, ta còn hộc máu, hiện tại lồng ngực vẫn đau."
Thôi Oản sắc mặt đổi đổi, nhìn về phía lồng ngực hắn: "Hộc máu?"
Từ Hạo gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, lồng ngực bởi vì nhớ lại tình cảnh lúc đó lại đau lên, mặt lại trắng nhợt.
Thôi Oản thấy hắn không giống như là giả bộ, nóng nảy, xuống rót chén trà nóng cho hắn, ân cần nói: "Lục ca gọi thái y chưa?"
Nàng quan tâm hắn như vậy, lồng ngực Từ Hạo dường như không còn đau đớn, nâng bát trà nói: "Không có, việc này truyền đến chỗ phụ hoàng thì không tốt, ta trong lòng hiểu rõ."
Thôi Oản nhẹ thở một hơi, hai huynh đệ ngấm ngầm nhốn nháo không được tự nhiên thì không sao, truyền ra ngoài dễ khiến cho người có tâm lợi dụng. Tứ ca bởi vì tài hoa xuất chúng vẫn bị Thái Tử, Hoàng Hậu kiêng dè, Thành vương, Đoan phi bên kia cũng thỉnh thoảng bỏ đá xuống giếng, loại phiền toái này càng ít càng tốt.
"Kia Tứ ca cùng ngươi nhận lỗi sao?" Thôi Oản một lần nữa ngồi vào cái bàn đối diện, nhỏ giọng hỏi.
Từ Hạo hừ lạnh: "Đánh đều đánh, xin lỗi có hữu dụng gì, còn phái người đưa dược cho ta, ta đều ném đi."
Thôi Oản nhíu mày, biết người này không thích nghe nàng thay Từ Tấn nói chuyện, nàng đổi biện pháp, thở dài nói: "Buổi sáng Tứ ca Tứ tẩu đến, bác đã biết chuyện các ngươi đánh nhau, Tứ ca chính miệng cùng bác nói hắn sai rồi. Một lúc nữa Tứ ca bọn họ trở về, Lục ca ngươi chủ động cùng Tứ ca lấy lòng đi, đừng để bác lo lắng. Ngươi có biết bác không chịu nổi nhất là các ngươi giận dỗi, mỗi lần các ngươi cãi nhau, bác liền nguyên cả đêm ngủ không yên, ngươi nhẫn tâm sao?"
Từ Hạo không nhẫn tâm, cho nên hắn không muốn để mẫu thân biết, lại không ngờ huynh trưởng đem sự tình nói ra trước, nhất thời tức giận lên, giọng căm hận nói: "Hắn còn giả bộ làm con trai ngoan! Bây giờ thì hay rồi, nương khẳng định lại cho rằng ta gây họa, hắn hảo tâm thay ta che giấu đâu, hừ, hắn đánh ta còn muốn để cho ta chủ động nói chuyện với hắn, không có cửa đâu!"
"Ngươi, người này không có đạo lý, ta không để ý tới ngươi." Thôi Oản nghiêm mặt đi ra ngoài, "Chính ngươi ngồi ở đây đi, ta quay về phòng ta."
"Oản Oản!"
Từ Hạo mau chóng tới phía trước người nàng, liên tục nhận lỗi: "Là ta không nên phát giận lung tung, biểu muội đừng đi a, chúng ta đánh ván cờ đi?"
"Vậy ngươi chủ động cùng Tứ ca hòa hảo, đừng để bác lo lắng, ta liền theo ngươi đánh cờ." Thôi Oản quay đầu nói.
Từ Hạo mấp máy miệng.
Thôi Oản vòng qua hắn tiếp tục đi ra cửa.
Từ Hạo không có cách nào, mắt thấy người trong lòng muốn đi, nhận mệnh nói: "Được được được, ta đại nhân không nhớ lỗi tiểu nhân, một lát nữa nói chuyện với hắn được chưa? Còn có hai tháng là qua năm mới, ta mới lười cùng hắn giận dỗi."
Thôi Oản bước chân khựng lại, quay người, hướng hắn cười rực rỡ, "Lục ca lời này mới đúng chứ, chúng ta là người một nhà, nên hòa hòa thuận thuận, bởi vì một chút chuyện nhỏ cãi nhau thật không đáng? Một lát ngươi chủ động hòa hảo, bác cũng sẽ vui mừng."
Từ Hạo trong lòng ủy khuất, dõi mắt nhìn theo nàng: "Oản Oản ngươi nhớ kỹ, ta là cho ngươi mặt mũi, bằng không mới không để ý tới hắn."
Thôi Oản cúi đầu, cố làm ra vẻ không hiểu.
Từ Hạo thích nàng bộ dáng ngượng ngùng, vừa muốn nói vài lời thì thầm, bên ngoài cung nữ nhắc nhở bọn họ Thục phi trở về.
Hai huynh muội cùng nhau đi ra ngoài đón.
Từ Tấn Phó Dung cùng với Thục phi ánh mắt nhất tề rơi vào trên người Từ Hạo.
Từ Tấn nhìn trước mặt vẻ mặt đệ đệ không vui, thầm thở dài, mở miệng nói: "Lục đệ, buổi sáng cùng so chiêu, ta thất thần, thật sự không phải là cố ý nặng tay, Lục đệ..."
"Tứ ca không cần nói thêm nữa, ta biết ngươi không phải cố ý, nhưng ta bị thương không nhẹ, ngươi đem cây bảo đao năm trước Tần lão tướng quân tặng ngươi đưa cho ta, lần này ta liền không so đo với ngươi." Từ Hạo khẽ hất cằm, có phần rộng lượng đáp ứng.
Con trai út hiểu chuyện, Thục phi vui mừng gật đầu, hiểu được nơi này không thể thiếu công lao Thôi Oản, lặng lẽ cho Thôi Oản một ánh mắt khen thưởng.
Thôi Oản có chút ngại ngùng mà rũ rèm mắt xuống, phát giác bác dời tầm mắt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tấn, cười trêu ghẹo nói: "Thế nào, Tứ ca cam lòng bỏ được cái bảo đao kia sao? Tứ ca nếu không nỡ, vậy ta cũng không biết nên khuyên Lục ca như thế nào, vừa mới Lục ca nhưng là oan uổng..."
"Oản Oản..." Từ Hạo vội vã cắt ngang nàng.
Thôi Oản giảo hoạt mà hướng hắn chớp chớp mắt.
Từ Hạo bất đắc dĩ thở dài, nhận thấy Từ Tấn chậm chạp không mở miệng, sắc mặt lại trở nên khó nhìn: "Tứ ca đến cùng có nguyện ý cho hay không a?"
Một cước nặng như vậy, nhìn phân thượng biểu muội hắn mới đáp ứng cùng Tứ ca hòa hảo.
Từ Tấn vẫn không chịu nói chuyện.
Phó Dung nhìn ra hắn dường như buông xuôi, vụng trộm kéo kéo tay áo hắn.
Từ Tấn hoàn hồn, chống lại ánh mắt đệ đệ bất mãn, hắn kéo kéo khóe miệng: "Ta về phủ rồi sẽ sai người đưa qua cho ngươi."
Đệ đệ đối với cây bảo đao kia thèm nhỏ dãi đã lâu, đời trước lúc đệ đệ thành thân thì hắn đưa sang, đời này bất quá sớm trước năm mà thôi.
Hắn chịu đưa ra, Từ Hạo tâm hoa nộ phóng (vui mừng), oán khí tồn đọng một buổi sáng nháy mắt bay hết.
Có lẽ trong lòng còn có chút khúc mắc, ít nhất ở mặt ngoài, huynh đệ hai người xem như là hòa hảo như lúc ban đầu.
Mấy trận tuyết lớn đến, năm mới sắp qua.
Phó Uyển sản kỳ là vào mấy ngày cuối tháng chạp kia. Phó Dung lo lắng không thôi, mỗi ngày đều phái nha hoàn đi qua chờ tin tức. Xong cung yến hoặc yến hội nhà huân quý khác, về đến phủ, việc đầu tiên chính là gọi nha hoàn tới hỏi thăm tin tức tỷ tỷ, quả thực so Kiều thị còn bận tâm hơn. Buổi tối ngủ không ngon giấc, gầy đi không ít.
Từ Tấn đều thấy, cả tháng chạp cũng không nháo nàng, chỉ có hai lần là Phó Dung trong lòng băn khoăn, chủ động cho hắn.
Đêm giao thừa qua, chính là mùng một, Phó Uyển bụng vẫn không thấy động tĩnh.
Phó Dung ngồi không yên, về nhà mẹ đẻ hai ngày, gần như mỗi ngày đều chạy qua Lương gia bên kia một chuyến, nhìn bụng Phó Uyển cầu: "Cháu ngoại mau ra đây đi, dì chuẩn bị cho ngươi một cái phong bao hồng đặc biệt lớn, nếu không ra, qua hết mùng năm sẽ không còn phong bao."
Lúc ấy Kiều thị, Phó Tuyên đều ở bên cạnh nhìn, bị nàng chọc cho không nhịn được phì cười.
Hình như là vì chứng minh chính mình không tham tài, buổi sáng mùng sáu, Phó Uyển phát động.
Phó Dung nhận được tin tức, lần đầu tiên không trang điểm, vội vàng chạy ra ngoài, Từ Tấn bất đắc dĩ thở dài, cầm áo choàng đuổi theo.