Người với người ở chung, người quen thuộc có lúc còn khó tránh khỏi hiểu lầm, người xa lạ thì càng dễ dàng hiểu sai tâm tư đối phương.
Ý thức được Ôn ma ma lúc trước thật sự chỉ là nhìn nhận đúng sự việc, mà không phải là tận lực cùng nàng đối nghịch, Phó Dung đối với việc mình ở Túc vương phủ ngày càng thêm tin tưởng. Lúc chuẩn bị đồ cưới, mẫu thân muốn đem ma ma tâm phúc cho nàng, Phó Dung không muốn. Cảnh Dương Hầu phủ có lão thái thái khó chơi, đệ đệ muội muội đều còn nhỏ, mẫu thân cần nhân thủ, thứ hai nàng biết Từ Tấn bên này có Ôn ma ma trung thành đáng tin.
Đợi mọi người làm lễ xong, Ôn ma ma dẫn hai tức phụ quản sự theo Từ Tấn, Phó Dung cùng nhau vào sảnh đường.
Từ Tấn cùng Phó Dung ngồi vào chỗ, Từ Tấn bưng trà lên, bày rõ muốn nghe các nàng nói chuyện, lại không định nhúng tay.
Ôn ma ma cũng không để ý hắn, chỉ vào hai bà mụ quản sự giới thiệu cho Phó Dung: "Lão nô tuổi đã cao, ánh mắt lỗ tai đều không còn tốt, mấy năm này đều là hai người các nàng trợ thủ giúp ta, đều rất đáng tin, sau này liền để các nàng thay vương phi làm việc đi, vương phi trước nhìn xem, cảm thấy các nàng có thể dùng thì tiếp tục dùng, nếu như phát hiện các nàng lười biếng, dùng mánh lới, thì cũng không cần cố kỵ lão nô, nên đuổi thì đuổi đi."
Nói xong đem đối bài nội viện đưa cho Phó Dung.
Phó Dung vội vàng đứng lên, đem đối bài một lần nữa nhét về trong tay lão nhân gia, có chút ngại ngùng mà nói: "Ta biết ma ma muốn sớm một chút hưởng thanh phúc, chỉ là ta cùng vương gia ngày mai còn phải đi vào cung thăm hỏi nương nương, sau nữa lại phải về nhà lại mặt, thật sự bận quá không kịp làm gì, ma ma vất vả chút, lại thay ta quản thêm mấy ngày đi? Về sau ta theo bên người ma ma học tập thêm, đến lúc ngài thấy ta có thể một mình đảm đương được thì hãy lười nhác được không? Nếu không ta thật sự nhiều việc chưa lo hết, ngộ nhỡ làm sai cái gì, vương gia sẽ không vui."
Sợ hãi mà liếc mắtnhìn Từ Tấn một cái.
Từ Tấn mặt không biểu cảm, tiếp tục cúi đầu uống trà.
Ôn ma ma trong lòng hiểu được, vương gia là thật thích tiểu vương phi duyên dáng yêu kiều này, bằng không như thế nào nhanh như vậy liền yên tâm đem nội viện vương phủ giao cho thê tử tân hôn? Vị vương phi này nhìn cũng không giống như là giả bộ khách sáo...
"Tốt, vậy lão nô lại thay vương phi quản thêm mấy ngày, vương phi cứ việc an tâm ra ngoài đi." Ôn ma ma không có tâm tư đùn đẩy, một lần nữa đem đối bài cất kỹ. Nàng đến vương phủ chính là vì chiếu cố vương gia, hiện tại vương gia bên người có thêm thê tử, nàng chỉ cần lại giúp đỡ chỉ dẫn một hai, rất nhanh liền có thể buông tay. Ở lâu biết lòng người, nàng không nghĩ tham quyền, tự nhiên sẽ không sợ vương phi kiêng dè.
Sự tình quản gia thương lượng tốt rồi, Ôn ma ma dẫn hai tức phụ quản sự cáo từ.
Từ Tấn nhìn các nàng đi xa, hướng Phó Dung vẫy vẫy tay, đợi Phó Dung tới trước mặt, hắn kéo người ngồi vào trên đùi mình, cười hỏi nàng: "Ta có nói ngày mai muốn vào cung sao?"
Trải qua buổi trưa, hai người lại chân chính hòa hảo, Phó Dung cũng không sợ hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Buổi sáng ngươi cưỡng ép đem ta kéo đi, hại ta không thể hảo hảo bồi nương nói chuyện, ngày mai lại không đi, hóa ra ngươi thân nhi tử không sợ nương tức giận, ta còn đang muốn vui vẻ hòa thuận với mẹ chồng, chẳng lẽ vương gia không nguyện ý vì ta lấy lòng mẹ chồng?"
Nàng một đôi môi nhỏ dẻo mồm giảo biện, Từ Tấn cúi đầu hôn, "Nùng Nùng nhu thuận hiểu chuyện, nương đã sớm thích, chỗ nào cần ngươi lấy lòng?"
Phó Dung còn không rõ ý của hắn lắm, ngăn trở miệng hắn nói: "Vậy ngươi ngày mai đến cùng bồi ta tiến cung a?"
Từ Tấn hôn lòng bàn tay nàng, ánh mắt nhìn vào mắt nàng: "Không sợ không thoải mái?"
Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, buông mi nói: "Đêm nay ngủ một giấc, hẳn là không có việc gì." Dượckia thực sự là rất tác dụng.
Từ Tấn cũng nghĩ tới dược, tay chậm rãi dời tới ngang hông nàng, môi ở bên tai nàng lưu luyến: "Buổi tối phải lĩnh phạt, ta bôi thuốc cho ngươi trước."
"Câm miệng!" Phó Dung dời tay hắn đi, từ trên đùi hắn nhảy xuống liền chạy.
Từ Tấn đuổi theo.
Tân hôn yến hai ngươi, vợ chồng son ở trong phòng ngươi truy ta trốn náo loạn hồi lâu, dùng xong cơm tối, Phó Dung muốn đi tắm, Từ Tấn nhất định muốn theo vào, Phó Dung không chịu, cuối cùng đỏ mặt đáp ứng cho Từ Tấn giúp nàng bôi thuốc mới có thể chính mình tắm bồn.
Từ Tấn tắm rửa nhanh hơn nàng, từ sớm nằm dài trên giường đợi nàng, cầm cái hộp gỗ nhỏ trong tay thưởng thức.
Phó Dung tiến vào thì thấy Từ Tấn đang nhìn cây ngọc quản kia ngẩn người.
Biết nàng càng thẹn thùng Từ Tấn càng thích lấy cái này trêu chọc nàng, Phó Dung bắt buộc chính mình không nên suy nghĩ nhiều, bình tĩnh vô cùng đem đèn trong phòng tắt hắt, chỉ lưu lại một ngọn bên cửa sổ, một ngọn ở trước giường, lúc này mới cởi giày đi lên, ngoài ý muốn nhìn Từ Tấn chằm chằm, nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Nhanh như vậy đã thành thói quen?" Từ Tấn cười hỏi.
Phó Dung không nói chuyện, đỏ mặt.
"Vậy ta động thủ." Từ Tấn thả màn xuống, đem Phó Dung hướng bên trong ôm lấy để nằm ngang, bắt lấy quần ngủ của nàng kéo sát lên hết cỡ.
Phó Dung cắn cắn môi, kéo áo gối qua trùm lên trên mặt.
Từ Tấn lặng lẽ cười, nhân lúc Phó Dung không hề nhìn thấy gì hết, lặng lẽ bôi thuốc lên người mình.
Bôi tốt rồi, Từ Tấn giống như trong xe ngựa đem dược đưa vào.
Phó Dung thân thể run lên, kìm lòng không được nắm chặt đệm chăn, tức đến mắng hắn: "Ngươi, ngươi vô sỉ!" (Công nhận bạn TT thật vô sỉ)
Nói là đến khi nàng vết thương lành hẳn sẽ không chạm vào nàng, chẳng lẽ vẫn là nhịn không được sao?
Nghĩ tới tối hôm qua chịu khổ, Phó Dung dù như thế nào cũng không nhẫn nổi, kéo áo gối ra muốn ngồi dậy cùng Từ Tấn liều mạng.
Từ Tấn cái trán đầy mồ hôi, mau chóng đem người đè xuống, bức thiết giải thích: "Nùng Nùng muốn đi đâu, ta chỉ là bôi thuốc cho ngươi, ngọc quản quá nhỏ, bôi thuốc rất mất công, nào có bôi nhanh được?" Nói xong cúi đầu hôn, gò má Phó Dung dần dần chuyển hồng, "Đừng sợ, đêm nay ta tuyệt không nuốt lời."
Phó Dung không muốn tin, nhưng hắn quả thật không có ý đồ...
"Đủ rồi!" Cảm giác quen thuộc ập đến, Phó Dung dần dần không thể ngăn nổi, quay đầu thúc hắn, "Nhanh đi cửa đứng!"
"Ta còn chưa bôi xong."
Nàng hô hấp có biến hóa, Từ Tấn làm sao không biết, lá gan cũng lớn lên, đưa tay đỡ, muốn lau chỗ nào thì lau chỗ đó, như sợ có chỗ chiếu cố không chu toàn, làm cho thê tử hắn ngày mai tiếp tục chịu khổ.
Cuối cùng Từ Tấn chỉ riêng bôi thuốc, liền mất thời gian một nén nhang, sau đó đổi thành ngọc quản lại dùng rất lâu.
Lưu luyến mà thay Phó Dung mặc xong quần ngủ, Từ Tấn ôm nàng nói nhỏ: "Xem ra có đôi khi nhỏ vẫn là tốt a, Nùng Nùng nói có đúng hay không?" (Cái gì nhỏ????)
Phó Dung trong lòng cười nhạt, thật nhỏ như vậy, phỏng chừng hắn cũng không có mặt mũi đâu khoe ra.
Nàng không lên tiếng, Từ Tấn cẩn thận ngó nhìn, cố ý hỏi: "Ngủ rồi? Vậy ta không đứng ngươi cũng không biết..."
"Ngươi nhanh đi đi!" Hắn mặt dày vô sỉ, Phó Dung sử ra khí lực toàn thân mới đem hắn đẩy xuống cuối giường.
Từ Tấn cao giọng cười to, mau lẹ nhảy xuống giường, một bên mặc quần một bên nhìn chằm chằm vào Phó Dung nói: "Hai nén hương thì hai nén hương, bất quá Nùng Nùng ta cho ngươi biết, ta thể lực tốt vô cùng, đừng nói chính mình đứng lâu như vậy, chính là ôm ngươi cùng đứng, hai nén hương cũng kiên trì được."
Hắn biết nàng thích như thế nào, cho nên tối hôm qua cố ý chọn chỗ cửa đó, đáng tiếc quá mức cao hứng đã quên nàng không giống trước.
Nghĩ tới qua một thời gian lại có thể vui sướng giống đời trước, Từ Tấn lại ôm Phó Dung gặm cắn một phen, lúc này mới thả màn xuống đi châm hương.
Phó Dung thở phì phì đem màn lụa kéo lên, thật vất vả tới phiên nàng chiếm tiện nghi, nàng sao có thể không nhìn?
Nằm ở trên gối, Phó Dung nhìn chằm chằm vào nam nhân ở cửa, giọng căm hận nhắc nhở: "Không được nhúc nhích, chỗ nào cũng đều không được nhúc nhích, động một chút liền đứng thêm một nén nhang!"
Từ Tấn dựa vào cửa nhìn nàng, thật sự không hề nhúc nhích.
Hai người nhìn lẫn nhau, Phó Dung hừ một tiếng, quay vào bên trong giả bộ ngủ, qua một lát lại quay đầu nhìn.
Từ Tấn không nhịn được phì cười.
Phó Dung bĩu bĩu môi, mệt mỏi ập đến, không để ý hắn nữa.
Nhưng một nén nhang đốt xong thì Từ Tấn vẫn thành thành thật thật lại đốt thêm nén, sau đó tiếp tục nhìn cô nương trên giường ngẩn người.
Có phải hay không chỉ cần hắn đối tốt với nàng, nàng sẽ yếu ớt khả ái như vậy?
Hắn thích cuộc sống như thế, không còn một người ngủ một mình, không còn vắng vẻ thê lương một chiếc giường, mà là có người có thể nói cười đùa giỡn, nửa đêm quay người đưa tay có thể ôm được thân thể nàng nhỏ xinh ấm áp, cảm nhận nàng ỷ lại mà hướng trong ngực hắn cọ khẽ.
~
Sáng ngày hôm sau, Phó Dung lại bị Từ Tấn gây sức ép tỉnh lại.
Lần này nàng một chút cũng không khách sáo, nắm gối đầu hướng phía Từ Tấn đánh xuống.
Từ Tấn đang kiểm tra thương thế của nàng, đầu bị gối đập một cái liền cúi xuống. (Bạn TT thật là chu đáo a)
Biết rõ nàng buổi tối qua dung dược, Từ Tấn vẫn nhịn không được nếm nếm.
Phó cố gắng khép chân lại.
Từ Tấn luyến tiếc, bất quá cố kỵ dược kia, hắn chậm rãi bò lên, quay người lại liền đem Phó Dung ôm tới trên người mình, cười tranh công nói: "Ta thấy đã tốt hơn rất nhiều, đêm nay lại bôi thêm lần nữa, không sai biệt lắm ngày mai có thể khôi phục hoàn toàn."
Phó Dung da mặt không dày như hắn, dứt khoát không đáp lại những lời này, bồi hắn náo loạn một lát, kêu Mai Hương các nàng tiến vào hầu hạ.
Chiều hôm qua Từ Tấn đã phái người đi Chiêu Ninh cung chuyển lời, bởi vậy dùng điểm tâm xong hai vợ chồng không trì hoãn nữa, tiến cung từ sớm.
Lần này Thục phi không tự mình tới bên ngoài đón con dâu, chỉ có Thôi Oản đứng đợi.
Nhìn xa xa Từ Tấn cùng Phó Dung sóng vai đi tới, một người cao lớn khôi ngô, một người như chim nhỏ nép vào, dường như vừa đi vừa nói chuyện, tới phụ cận Từ Tấn mới thu liễm ý cười khóe miệng, giống như mọi khi lãnh đạm liếc nhìn nàng, Thôi Oản nắm chặt tay, lộ ra vui mừng tươi cười: "Tứ ca, Tứ tẩu đã tới, bác đợi nửa ngày rồi, mau vào đi."
Chủ động đi tới bên Phó Dung, hỏi nàng ở vương phủ có quen hay không.
Phó Dung từ sớm đã phát hiện, Thôi Oản cùng Tần Vân Ngọc, một là nhà cữu biểu muội (em họ nhà cậu), một là nhà di biểu muội (em họ nhà dì), khó phân thân lạ, nhưng Từ Tấn đối với Tần Vân Ngọc rõ ràng như là huynh trưởng, đối với Thôi Oản lại chẳng khác gì người ngoài. Thục phi đối với hai tiểu bối đều tốt như nhau, Từ Tấn có lẽ không có lý do chán ghét Thôi Oản, Phó Dung liền đem thái độ Từ Tấn quy kết là do tuổi Thôi Oản đã lớn, hơn nữa Lục hoàng tử thích Thôi Oản, mọi người trong lòng hiểu rõ. Như vậy điệu bộ của Từ Tấn có lẽ là vì tránh hiềm nghi?
Đoán không ra tâm tư Từ Tấn đối với Thôi Oản, Phó Dung cũng không vắng vẻ Thôi Oản ngay trước mặt hắn, một bộ dạng tẩu tử tốt, cùng nàng nói chuyện.
Ba người rất nhanh vào phòng.
Thục phi thân mật đem Phó Dung gọi đến bên người, cẩn thận quan sát một phen, xác định Phó Dung đã thật sự nghỉ ngơi tốt thì yên tâm, nhưng vẫn là lời lẽ sâu xa mà dặn dò Từ Tấn: "Nùng Nùng ít hơn ngươi tuổi, có chuyện gì ngươi đều phải nhường nhịn nàng, vì nàng suy xét, đừng chỉ nghĩ tới chính mình."
Lời này có thâm ý khác, Phó Dung đỏ mặt cúi đầu.
"Nương nói phải." Từ Tấn nghe theo lời mẫu thân, nhìn về phía Phó Dung thì trong mắt không che giấu được vui vẻ.
Thôi Oản vẫn âm thầm lưu ý hắn, nhìn thấy nam nhân toát ra thần sắc ôn nhu nàng chưa bao giờ thấy, trái tim trĩu xuống.
Ngắn ngủi hai đêm, Tứ ca liền thích Phó Dung?