Vệ Đông nhìn Tần Du Du, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu không sợ bị bệnh sao? Hoặc nếu bị cảnh sát bắt thì sao?"
Tần Du Du cúi đầu một lúc lâu mới nói: "...Em rất chú ý, rất cẩn thận..."
Vệ Đông cảm thấy khó nuốt trôi đồ ăn trong hộp cơm. Anh cầm cốc inox uống một ngụm nước.
"Vậy giờ đã đến hạn trả tiền tháng này rồi đúng không?"
Tần Du Du "ừm" một tiếng.
"Cũng không còn thiếu bao nhiêu, em có thể gom đủ, ngày mai em lại đi tìm việc." Cậu cười: "Tháng này em bị cảm một trận, phải gần nửa tháng mới khỏi, không còn cách nào khác. Nhưng tháng trước em có để dành, góp lại cũng gần đủ rồi.".
Vệ Đông không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Tần Du Du cúi đầu, bắt đầu ăn cơm ngấu nghiến, ra vẻ ăn rất ngon miệng.
Khi cố gắng nuốt, cậu bị nghẹn đến nhăn mặt.
"Nếu cậu không ngại... thiếu bao nhiêu anh có thể ứng trước cho cậu." Vệ Đông nhìn cậu, đặt cốc xuống nói.
Tần Du Du khựng lại, ngẩng đầu lên.
"Tại sao...?" Cậu hỏi.
"Anh thấy cậu rất vất vả." Vệ Đông thở dài: "Tuy anh cũng không có tư cách nói điều này, nhưng kiếm tiền kiểu đó... không an toàn, có thể không làm thì đừng làm nữa."
Mặt Tần Du Du hơi đỏ lên.
Vệ Đông bóp sống mũi, lại giải thích: "Anh không có ý gì khác, anh hoàn toàn hiểu hoàn cảnh của cậu, biết cậu đang khó khăn."
Tần Du Du cúi đầu chọc chọc cơm, khẽ "ừm" một tiếng.
Vệ Đông nhìn cậu.
Trên mặt Tần Du Du không có biểu cảm gì, không có vẻ không vui, cũng không có vẻ nhẹ nhõm vì vấn đề trước mắt đã được giải quyết. Cái dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm ấy, ngược lại khiến Vệ Đông cảm thấy hơi bất an."Cậu không vui à?" Vệ Đông không thích giữ lời trong lòng, có gì không thoải mái thì nói thẳng ra, giải quyết ngay, mọi người đều cảm thấy dễ chịu.
"Anh không có ý gì khác, nếu anh nói có gì không phù hợp, cậu đừng để ý."
"Anh là vì tốt cho em, còn cho em mượn tiền, em làm sao có thể không vui?" Tần Du Du ngẩng mặt nhìn anh, cậu mím môi, cố gắng nở một nụ cười: "Em chỉ sợ anh xem thường em, anh nói không có, vậy em tin."
Vệ Đông nói: "Thật sự không có."
Tần Du Du gật đầu, cậu đặt đũa xuống, liếc nhìn Vệ Đông rồi lại cúi đầu: "Trước đây em chưa bao giờ để ý đến những điều này, ai muốn xem trọng hay xem thường, em đều không quan tâm, dù sao em cũng không quen họ, họ cũng không quen em."
"Không nên nói như vậy." Vệ Đông lấy cốc nước ấm bên cạnh đưa cho cậu, "Đây không phải vì người khác, mà là vì chính cậu. Cậu còn trẻ như vậy, sau này sẽ gặp rất nhiều cơ hội thay đổi cuộc đời, không thể cứ sa lầy như thế này được, đúng không?"
Tần Du Du ôm cốc, vẫn không ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới khẽ "vâng" một tiếng.
Vệ Đông thở dài trong lòng, không nói thêm gì nữa.
Ăn uống dọn dẹp xong, trời vẫn còn sớm nên hai người đi tắm rồi ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Ghế sofa rất nhỏ, Vệ Đông cao lớn nhàn nhã dựa vào đó, khiến Tần Du Du bên cạnh có vẻ hơi gò bó.
Tần Du Du chân trần, ôm gối ngồi co ro bên cạnh, chẳng có tâm trí nào xem tivi, thỉnh thoảng lại lén nhìn Vệ Đông.
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi." Vệ Đông liếc cậu một cái, cười nói: "Hôm nay anh không đi làm, còn sớm quá không ngủ được."
Tần Du Du cắn môi, nhích đến bên cạnh anh, không nói gì.
Vệ Đông không nhúc nhích.
Tần Du Du lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay thô ráp của Vệ Đông.
Vệ Đông dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Tần Du Du đón lấy ánh mắt của anh, ngẩng mặt lên, rướn người về phía trước.
"Sao thế?" Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi, Vệ Đông cụp mắt nhìn cậu hỏi.
"Anh ơi, anh... muốn làm không?"
Giọng nói Tần Du Du có chút mất tự nhiên, sắc mặt cũng vậy, hai mắt chớp chớp không yên.
"Không làm." Vệ Đông giơ tay xoa xoa sau đầu cậu: "Cậu vẫn còn bệnh."
"Em khỏi rồi."
"Nghe lời" Vệ Đông cười: "Những lời anh nói tối nay, cậu không cần nghĩ nhiều. Anh không phải muốn cậu phải như thế nào với anh. Anh chỉ nghĩ cậu cũng không dễ dàng gì, một đứa nhỏ tốt như vậy, cứ tiếp tục như thế này thì thật đáng tiếc."
Tần Du Du nhìn anh: "...Đáng tiếc sao? Người như em..."
Vệ Đông không thích cậu luôn nói về mình như vậy. Anh cau mày ôn nhu hôn lên mắt cậu: "Sẽ ổn thôi, anh không có bản lĩnh gì, nhưng có thể giúp một chút, vượt qua trở ngại này, về sau cuộc sống sẽ tốt hơn."
Tần Du Du sửng sốt không nói gì.
Vành mắt lại đỏ lên.
Vệ Đông nhìn mà xót xa, lại xoa đầu cậu: "Anh cũng từng trải qua những ngày tháng khó khăn. Không họ hàng thân thích, không cơm ăn áo mặc. Có lúc tệ đến mức phải ngồi xổm bên đường, đợi người ta ăn xong ở quán ven đường rồi mới dám lân la nhặt nhạnh đồ thừa... Nhưng rồi anh cũng vượt qua được đấy thôi. Cuộc đời còn dài, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi. Trong lòng cậu, hãy để dành một chút sức lực. Khi cơ hội đến, cậu còn đủ sức nắm bắt nó."
Tần Du Du nhìn Vệ Đông, đôi mắt rưng rưng.
Cậu chưa từng nghĩ Vệ Đông lại có những trải nghiệm như vậy. Nhưng cái mùi vị của những ngày tháng ấy, không ai hiểu rõ bằng cậu.
Hai năm trước, khi cậu vừa được thả ra khỏi trại giam, điều chào đón cậu là tin cha qua đời, ngôi nhà nhỏ cũ kỹ nhưng vốn ấm cúng của gia đình đã bị bán đi để bồi thường cho người khác.
Gia đình tan vỡ chỉ sau một đêm, không còn gì.
Mẹ cậu không chịu nổi cú sốc, suy sụp tinh thần. Sau khi mất nhà thì được tạm thời bố trí ở một căn nhà thuê nhỏ xập xệ do văn phòng trong phố sắp xếp.
Tần Du Du không một xu dính túi, nhìn mẹ đã hoàn toàn không nhận ra cậu nữa, cậu quỳ xuống đất khóc nức nở.
Những ngày tháng đó là hồi ức mà cả đời này cậu không muốn nhớ lại nhất, mỗi ngày cậu đều cố gắng hết sức kiếm tiền, không tha thứ cho bản thân như thể đang chuộc tội vậy.
Nhưng cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ chuộc hết tội, không bao giờ có thể bù đắp được gì nữa.
Mẹ cậu thần trí không minh mẫn, cậu không thể để bà ở nhà một mình quá lâu, vì vậy chỉ có thể làm những công việc tạm thời, tìm những việc vặt ngắn hạn để làm. Không dễ tìm, tiền cũng rất ít, nhưng không còn cách nào khác.
Lúc đó, cậu cố gắng dùng số tiền kiếm được để mẹ ăn uống tốt hơn, còn bản thân mình có thể qua loa thì qua loa, nhưng dù vậy, tình trạng của mẹ vẫn cứ xấu đi từng chút một.
Tần Du Du đau đáu lo sợ mẹ sẽ chẳng bao giờ nhận ra mình nữa. Cậu nghĩ đủ mọi cách, dù biết rằng chẳng cách nào thực sự hữu hiệu. Cuối cùng, cậu cũng gom góp đủ tiền đưa mẹ vào viện điều dưỡng.
Thực ra, chi phí không phải là vấn đề nan giải. Chỉ cần quyết tâm, dù khó khăn đến mấy cũng có thể xoay sở được.
Điều khiến Tần Du Du đau đớn nhất là những lần đến viện thăm mẹ mỗi tháng.
Những lúc tỉnh táo, mẹ chỉ biết nhìn cậu, nước mắt lã chã, không thốt nên lời. Còn khi thần trí mơ hồ, bà lại hỏi đi hỏi lại sao bố mãi không đến thăm, rồi hỏi bao giờ mới được về nhà.
Tần Du Du không dám khóc, không dám nói thêm lời nào.
Cậu hoàn toàn bất lực, không biết phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào.
...
Tần Du Du không thể nghĩ tiếp được nữa. Ký ức như móng vuốt sắc nhọn, xé nát trái tim cậu thành từng mảnh. Cố nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng, cậu ngồi dậy, trèo lên người Vệ Đông, ôm chặt lấy cổ anh, bất động.
"Sao vậy?" Vệ Đông vỗ nhẹ lưng cậu.
Tần Du Du không đáp lời. Cậu gục đầu, mân mê sợi chỉ thừa trên vai áo Vệ Đông. Càng mân mê, nước mắt càng thấm ướt vai áo.
Cậu cố kìm nén hết sức, toàn thân run rẩy nhẹ, nhưng vẫn cắn răng không để lộ tiếng khóc.
Vệ Đông thầm thở dài. Anh đưa tay vuốt ve, vỗ về đôi vai gầy guộc ấy.
"Không sao đâu, sẽ ổn thôi," anh nói.