Tết càng ngày càng gần, Tần Du Du đã chạy đi chạy lại viện điều dưỡng nhiều lần, cùng bác sĩ và y tá dỗ dành, thuyết phục mãi, cuối cùng cũng khiến mẹ cậu đồng ý xuất viện vài ngày, về nhà đón Tết.
Tần Du Du hào hứng như một đứa trẻ.
Cậu dọn dẹp nhà cửa hết lần này đến lần khác, không bỏ sót góc nào, rồi kéo Vệ Đông đi kiểm tra, xem còn chỗ nào chưa đạt yêu cầu không.
Vệ Đông nói: "Không còn chỗ nào nữa, lau sạch như cung điện pha lê vậy, chỗ nào cũng sáng bóng."
Tần Du Du lại ôm ra quần áo mới, chăn đệm mới và một đống đồ dùng sinh hoạt đã chuẩn bị cho mẹ, nhìn từng món một, hỏi Vệ Đông: "Anh nghĩ mẹ em có thích không?" Cậu sờ chiếc áo bông màu đỏ tươi: "Trước đây mẹ không hay mặc màu đỏ, màu quần áo thường giản dị, nhưng em thích cái này, em muốn mẹ trông vui vẻ, không biết mẹ có thích không..."
"Sẽ thích thôi," Vệ Đông ngồi bên cạnh nhìn cậu cười, ánh mắt và giọng nói không biết cái nào dịu dàng hơn, anh nói: "Chỉ cần là do em chuẩn bị, mẹ nhất định sẽ thích tất cả."
Tần Du Du cười rồi lại cúi đầu vuốt ve từng món đồ: "Trước đây mẹ em hay nói giá như em là con gái thì tốt, con gái chu đáo hơn, lúc đó em chỉ coi là đùa thôi. Giờ mua đồ cho mẹ mới thấy đúng thật, em thậm chí không biết mẹ muốn gì, thích gì."
Vệ Đông vuốt má cậu, nói: "Em còn chu đáo hơn cả con gái."
Tần Du Du nắm lấy tay anh nhẹ nhàng ấn lên má mình, khóe miệng cong lên nhắm mắt lại: "Nhưng bây giờ em rất thích bản thân mình, anh à, vì anh thích em, vì anh thích con trai, mà em vừa hay là con trai."
Khuôn mặt Tần Du Du còn nhỏ hơn lòng bàn tay Vệ Đông một chút, Vệ Đông cảm nhận sự mềm mại, ấm áp trong lòng bàn tay, nhìn đôi mắt trong sáng dưới hàng mi của Tần Du Du, không kìm được ôm lấy mặt cậu bằng cả hai tay, môi anh nhẹ nhàng chạm lên mí mắt cậu.
"Anh thích em, Tần Du Du, chỉ thích mỗi em thôi, hơn ba mươi năm nay anh chỉ thích một mình em, sau này cũng sẽ không có người thứ hai đâu."Tần Du Du bị hôn đến mức không mở được mắt, lông mi run rẩy, khẽ cười: "Thật không?"
"Thật đấy," Vệ Đông nói: "Cả đời này anh đều là của em, nhóc con à."
Hai chữ "cả đời" này, không biết từ khi nào đã bắt rễ trong lòng Vệ Đông, Tần Du Du không biết, cậu cảm thấy có lẽ là do mình đã nói quá nhiều lần, khiến Vệ Đông nghe mãi thành quen, có lẽ là do câu "Em sẽ làm cho anh xem" mà cậu đã từng nói, và Vệ Đông đã thấy tất cả.
Trước đây khi Tần Du Du nói "cả đời", Vệ Đông cười cậu còn trẻ con nông nổi, nhưng khi ba chữ ấy được thốt ra từ miệng Vệ Đông, Tần Du Du không chút do dự, tin tưởng trong tích tắc.
Cậu chỉ đơn giản là tin.
Cậu biết Vệ Đông sẽ không thay đổi nữa, bất kể cuộc sống sau này ra sao, bất kể trải qua chuyện gì, cậu biết điều Vệ Đông đã quyết định sẽ không thay đổi nữa. Vệ Đông chính là một người đàn ông có thể khiến người khác an tâm như vậy, như một ngọn núi với vòng tay bao bọc, Tần Du Du chui vào trong núi, không muốn ra nữa.
Ngày hai mươi tám tháng Chạp, hai người mượn xe của Lưu Cảnh Văn, Vệ Đông lái xe, cùng Tần Du Du đến viện điều dưỡng đón người.
Tần Du Du nghe xong một loạt dặn dò của bác sĩ trong văn phòng, ký từng tờ giấy, thủ tục đã hoàn tất. Cậu rời văn phòng đi về phía phòng bệnh, bước chân có phần gấp gáp, như nhịp tim vậy, y tá Trần chạy bước nhỏ theo sau cậu.
Trong phòng bệnh, mẹ Tần đã sửa soạn gọn gàng từ sớm, có chút căng thẳng ngồi bên giường đợi, bên cạnh đặt một chiếc túi hành lý không lớn.
"Mẹ," vừa nhìn thấy bà, giọng Tần Du Du không kìm được vang lên.
Mẹ Tần cười đứng dậy: "Con trai."
Chị Trần đứng bên cạnh cười: "Nhìn mẹ cậu kìa, miệng nói không muốn về làm phiền các cậu, nhưng thực ra trời chưa sáng đã không ngủ được nữa, dậy sớm chuẩn bị xong đợi cậu đấy."
Tần Du Du cứ cười mãi, vui đến nỗi khóe miệng không khép lại được.
"Tiểu Vệ đâu?" Mẹ Tần nắm tay cậu, nhìn ra phía cửa.
Bà đã gặp Vệ Đông vài lần, trời lạnh thế này, trong lòng không khỏi lo lắng về vết thương cũ của anh.
"Anh ấy đang đợi dưới lầu, chúng ta có thể đi được rồi."
"Được." Mẹ Tần nhìn cậu cười.
Tần Du Du đưa tay vén mái tóc điểm bạc của bà ra sau tai, cầm lấy túi, rồi nhận lấy một túi khác từ chị Trần đưa qua.
"Trong này là thuốc cần uống mấy ngày tới, về nhà có vấn đề gì thì gọi điện ngay, đừng căng thẳng, phải vui vẻ nhé." Chị Trần vỗ vỗ cánh tay mẹ Tần.
Mẹ Tần nói: "Cảm ơn chị."
"Đừng khách sáo," chị Trần nói: "Cuối cùng cả nhà đã đoàn tụ rồi, chúc mừng năm mới nhé."
Vệ Đông từ xa nhìn thấy Tần Du Du nắm tay mẹ đi ra từ tòa nhà, mở cửa xe xuống đón, tiến lên nhận lấy túi từ tay Tần Du Du.
"Dì." Anh cười nói.
Mẹ Tần hỏi anh: "Có lạnh không? Chân có khó chịu không?"
"Không lạnh," Vệ Đông nói: "Đều ổn cả, dì đừng lo."
"Vậy thì tốt." Mẹ Tần định bóp bóp áo khoác của anh xem độ dày, nhưng tay vừa giơ lên lại ngập ngừng rút về.
Vệ Đông đưa cánh tay ra, mẹ Tần ngượng ngùng cười cười, bóp nhẹ lên cánh tay anh.
Tần Du Du thấy cay cay nơi khóe mắt, cậu nhớ lại hai năm trước khi lần đầu nói với mẹ rằng cậu đã gặp một người, họ đã ở bên nhau, cậu rất hạnh phúc, mẹ hiếm khi tỉnh táo, bà nói: "Tốt quá, vậy là mẹ lại có thêm một đứa con trai nữa rồi."
Không biết Vệ Đông có vui không khi được như vậy, Tần Du Du nghĩ, những thứ thiếu vắng trong cuộc đời Vệ Đông, cậu cố gắng một chút, không biết có thể bù đắp được một phần nào không.
Cậu nắm tay mẹ ngồi ở ghế sau, suốt đường ngước lên nhìn Vệ Đông, Vệ Đông nhìn cậu qua gương chiếu hậu, cong mắt cười.