Ngày xuất viện, thời tiết dường như đặc biệt đẹp, như thể màn mây u ám bao phủ lâu ngày bỗng chốc quang đãng.
Tần Du Du thuê tạm một xe lăn từ bệnh viện, xe của Lưu Cảnh Văn đợi bên ngoài, anh Trần giúp chạy đi chạy lại làm thủ tục. Bác sĩ dặn dò một loạt những điều cần chú ý sau khi về nhà, và bảo họ đến khoa Phục hồi chức năng đặt lịch hẹn, còn nhắc nhở thêm thời gian tái khám lần sau.
Khi mọi thứ đã xong xuôi và trở lại bãi đỗ xe, Tần Du Du và Lưu Cảnh Văn giúp đỡ Vệ Đông vào xe, anh Trần cất xe lăn vào cốp sau.
"Cảm ơn các cậu." Vệ Đông không biết đã nói lời cảm ơn bao nhiêu lần rồi.
"Anh Đông cứ khách sáo hoài, chúng em ngượng mất." Lưu Cảnh Văn vừa nhìn gương chiếu hậu vừa lái xe ra ngoài, cười nói. Anh Trần cũng cười: "Anh Đông thật không cần khách sáo đâu, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, đâu phải người ngoài, đúng không Du Du?"
Tần Du Du ngồi ở ghế sau với Vệ Đông, lén nắm tay anh gật đầu lia lịa, nói: "Vâng vâng!"
Vệ Đông nhìn cậu cười.
Vệ Đông thực sự đã lâu không vui vẻ như vậy, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy dòng người xe tấp nập, cảm giác như đã cách biệt cả thế kỷ.
Về đến nhà, Tần Du Du nhất định đòi nấu cơm, mời Lưu Cảnh Văn và anh Trần ở lại ăn rồi hãy đi.
Lưu Cảnh Văn khoát tay: "Hôm nay thì thôi, các cậu vừa mới về chắc có nhiều thứ phải dọn dẹp, để hôm khác nhé. Hôm khác tôi mua lẩu đến cùng ăn."
Tần Du Du nói: "Vậy cũng được."
Lưu Cảnh Văn cười cười: "Vậy chúng tôi đi đây, xe lăn là phải trả lại hay để lại dùng? Nếu trả thì tôi tiện đường mang đi luôn."
Tần Du Du muốn giữ lại, Vệ Đông nói: "Không cần đâu, tôi không ra ngoài nên không dùng đến."
"Vậy được," Lưu Cảnh Văn nói: "Vậy cậu chăm sóc anh Đông cho tốt nhé, hôm khác anh lại đến thăm."
"Cảm ơn các cậu, đã làm phiền các cậu rồi." Vệ Đông nói một cách nghiêm túc.
Anh Trần ra ngoài bấm thang máy, Tần Du Du tiễn hai người, đi sau Lưu Cảnh Văn. Lưu Cảnh Văn hạ giọng hỏi cậu: "Tiền còn đủ không?"
"Đủ," Tần Du Du gật đầu, "cảm ơn anh Cảnh Văn, em không biết phải nói sao nữa, thời gian qua nếu không có các anh, em thực sự không biết phải làm sao..."Lưu Cảnh Văn cười: "Chúng tôi cũng chẳng làm gì nhiều, vất vả là cậu cả thôi."
Thang máy đến, Lưu Cảnh Văn đẩy xe lăn vào cùng anh Trần, quay đầu lại nói: "Về đi, chăm sóc anh Đông cho tốt, bản thân cũng chú ý nghỉ ngơi nhé."
"Vâng, em biết rồi." Tần Du Du cười vẫy tay.
Vào nhà, quay người đóng cửa lại, Tần Du Du cảm thấy hơi ngơ ngác. Một hai tháng qua trôi qua nói nhanh thì nhanh, bị tai họa từ trên trời rơi xuống cuốn theo ào ạt tiến lên, không kịp nghĩ ngợi gì, nhưng nói chậm thì cũng quá chậm, mỗi phút mỗi giây đều đau đớn dày vò như bị lột da xé thịt. Suốt thời gian qua, cậu đã bao lần một mình bước vào căn nhà trống trải này, mỗi lần đều cảm thấy ngột ngạt muốn khóc. Nhưng lần này, người kia trong ngôi nhà này cuối cùng cũng trở về chờ đợi cậu, cậu chưa bao giờ hân hoan muốn chạy đến bên anh như vậy.
Vệ Đông nửa nằm nửa ngồi tựa đầu giường, thấy Tần Du Du vào thì cười nhìn cậu. Tần Du Du cũng không nói gì, chỉ đứng ở cửa cười nhìn anh.
Vệ Đông đưa tay ra: "Lại đây."
Tần Du Du nhanh chóng bước đến, nắm lấy tay Vệ Đông, được kéo vững vàng vào lòng.
Cậu sợ chạm vào chân Vệ Đông, nghiêng người nằm sấp lên người anh. Vệ Đông dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào vành tai cậu, hỏi: "Có nhớ anh không?"
"Ừm," Tần Du Du trả lời, "em nhớ anh."
Vệ Đông ôm cậu vào lòng, vuốt ve lưng và xương bả vai, nhẹ nhàng nắn cổ cậu.
Tần Du Du nhắm mắt lại một lúc rồi ngẩng đầu lên, nghiêng người hôn Vệ Đông.
Vệ Đông dùng một tay nâng cằm cậu lên, mút lấy môi và đầu lưỡi cậu, dịu dàng đáp lại nụ hôn.
Tần Du Du bị cắn nhẹ một cái, khẽ rên lên "Ưm...". Vệ Đông rời ra, nhìn cậu vài giây rồi lại tiếp tục hôn mạnh mẽ hơn.
Cơ thể Tần Du Du dần dần mềm nhũn ra. Cậu đã căng thẳng quá lâu rồi, đã lâu lắm rồi mới có được khoảnh khắc thả lỏng và đắm chìm như thế này. Cậu không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào. Vệ Đông cuối cùng cũng đã về nhà, trải qua bao sóng gió, hai người cuối cùng cũng được trở về bên nhau.
Sống sót sau tai ương, mất đi rồi lại được.
Tần Du Du lại muốn khóc. Thời gian qua, cảm xúc của cậu như bị mất kiểm soát, chỉ cần nghẹn ngào một chút là nước mắt đã rơi. Cậu nhắm mắt lại, quay mặt đi, hơi thở run rẩy, không kìm được đưa tay ôm chặt lấy Vệ Đông, tựa vào vai anh nức nở.
Vệ Đông nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: "Không sao đâu."
Anh nói khẽ: "Không sao đâu Du Du, anh đã về rồi."
Trời đã tối.
Tần Du Du nhanh chóng nấu bữa tối, dùng khay nhỏ bưng đến đầu giường để cùng Vệ Đông ăn. Sau đó cậu lăng xăng giúp Vệ Đông lau người và vệ sinh. Khi mọi việc đã xong xuôi, cậu tắm qua loa rồi chui vào chăn ôm lấy Vệ Đông. Vệ Đông nằm nghiêng ôm cậu vào lòng, thở dài: "Đã bao lâu rồi anh không được ôm em ngủ thế này..."
Tần Du Du lại thấy cay cay nơi sống mũi. Những nỗi niềm uất ức trong lòng cậu càng lúc càng dâng trào, nhưng mọi cảm xúc đều nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt nên lời. Cậu chỉ biết vùi mặt vào ngực Vệ Đông, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đêm ấy, hai người trong căn nhà nhỏ yên bình của mình, trong chiếc chăn ấm áp quen thuộc, ôm chặt lấy nhau, ngủ một giấc ngon lành đã lâu không có.
Tần Du Du đã rất lâu rồi mới ngủ say đến thế, cả đêm không mộng mị gì. Sáng hôm sau, khi được Vệ Đông lay nhẹ để đánh thức, cậu nhìn đồng hồ mới biết đã gần 9 giờ rồi.
Cậu mơ màng lật người, hé mắt nhìn Vệ Đông rồi lại nhắm mắt, cọ cọ vào lòng anh.
Vệ Đông mỉm cười hôn lên trán cậu, nói: "Anh không cố ý đánh thức em đâu, chỉ là anh thật sự không nhịn được nữa..."
Tần Du Du "Hả?" một tiếng, mở mắt ra suy nghĩ một lát rồi vội vàng bò xuống giường: "Ôi em quên mất, em ngủ quên rồi anh ơi, sao anh không gọi em sớm."
Vệ Đông vừa cười vừa đón lấy bô tiểu đặt dưới người, nhìn cậu nói: "Em quay đi."
Tần Du Du dụi mắt vài cái, cười nói: "Anh ơi, chỗ nào của anh em chưa thấy đâu, ngại gì chứ?"
Vệ Đông thực ra cũng không thật sự ngại, dù việc này đúng là không muốn bị nhìn. Anh tự tay nâng hông lên, kéo quần lót xuống, đặt "cậu nhỏ" vào bô, thở phào nhẹ nhõm: "...Nhìn kiểu này với nhìn kiểu kia khác nhau chứ. Dù anh có đứng tiểu được, em có nhìn thế nào anh cũng không ngại đâu."
Tần Du Du quay mặt đi cười thầm.
Sau khi Vệ Đông xong việc, Tần Du Du bê bô đi đổ trong nhà vệ sinh, rửa tay xong quay lại nói: "Anh ơi, thận anh tốt đấy."
"Hả?" Vệ Đông vừa lau tay vừa nhìn cậu.
"Màu sắc trong, lượng nhiều," Tần Du Du tiến lại gần hôn nhẹ lên khóe miệng anh, cắn môi nói, "Lại còn nhịn được lâu, căng to lắm... Xem ra không bị ảnh hưởng gì."
Vệ Đông cầm khăn lau tay dừng giữa không trung, cụp mắt nhìn Tần Du Du.
"Em có phải là..."
Anh từ từ hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: "Có phải là đang khó chịu..."
Tần Du Du bị ánh mắt của anh nhìn đến không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng đỏ mặt nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: "...Anh không thấy khó chịu sao?"
Vệ Đông cười đến nỗi ngực rung lên, quay mặt đi cố nén cười, rồi quay lại nói: "Không... Cả tháng nay anh đau đến chết đi được, đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó."
Tần Du Du bỗng im lặng, thay vào đó là nỗi xót xa khó kìm nén.
Vệ Đông véo má cậu, cười nói: "Nếu em muốn, anh có thể giúp em, nhưng bây giờ lưng anh không ổn, chỉ có thể dùng tay thôi."
Tần Du Du đỏ mặt lẩm bẩm: "Em có muốn đâu, em đâu có thế..."
Vệ Đông nhìn cậu, đột nhiên đưa tay sờ xuống phía dưới của cậu một cái, Tần Du Du giật mình cong người lại, một tiếng rên bị nén lại trong cổ họng.
Đã nửa cứng rồi.
"Anh..."
Vệ Đông nằm xuống một chút, kéo cậu lại đè xuống giường, từ phía sau ôm lấy: "Dùng tay trước nhé."
Tần Du Du nắm lấy bàn tay đang luồn vào cạp quần mình, đỏ bừng mặt lo lắng: "Anh ơi... Em không muốn, em thật sự..."
Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nên lời.
Bàn tay Vệ Đông bọc lấy dương v*t của cậu vuốt ve lên xuống, cả người Tần Du Du ngoài việc nín thở, hít thở gấp gáp, không thể làm gì khác được nữa.