Xương lành thật chậm, ngày nào Vệ Đông cũng mong được xuống giường sớm hơn.
Nếu chỉ đơn thuần là chấn thương chân, anh có thể dùng nạng để từ từ xuống giường hoạt động. Hoặc nếu chỉ phẫu thuật cột sống thắt lưng, anh cũng có thể đeo đai bảo vệ để xuống giường. Nhưng tình trạng hiện tại là chấn thương lưng không chịu được sức nặng của chân, chân lại không đỡ nổi lưng, nên anh chỉ có thể nằm trên giường chờ đợi.
Anh tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của việc tập luyện phục hồi chức năng. Đau thì thật sự đau, nhưng anh chỉ thỉnh thoảng làm nũng với Tần Du Du mà thôi. Nằm trên giường cũng có cách luyện tập riêng, những bài tập mà bác sĩ yêu cầu, anh chưa bao giờ lười biếng.
Vệ Đông mong muốn phục hồi nhanh hơn ai hết. Mỗi lần anh tiến bộ một chút, Tần Du Du còn vui hơn cả anh. Anh muốn nhìn thấy Tần Du Du vui vẻ.
Tần Du Du thuê một chiếc giường xếp nhỏ ở khu nội trú, ban đêm cậu ngủ trên đó.
Thực ra cũng không thể gọi là ngủ, nhiều lắm là có chỗ để nằm nghỉ. Cứ hai tiếng, cậu lại phải dậy xem xét tình hình. Vệ Đông khó lật người, nên cậu phải đẩy anh qua, đệm một bên người lên để đổi tư thế, nằm đổi bên. Sau đó lại kiểm tra túi truyền dịch, túi nước tiểu, xem xét chân. Nếu người Vệ Đông đổ mồ hôi, cậu còn phải vừa ngáp vừa mơ màng đi vắt khăn lau cho anh.
Mỗi lần như vậy, Vệ Đông đều nắm tay cậu nói: "Em đi ngủ đi."
Tần Du Du khẽ đáp: "Anh đừng lo, anh cứ ngủ đi."
Mặc dù mọi người đều nói chăm sóc người bệnh rất mệt mỏi, nhưng Tần Du Du không cảm thấy vậy. Mỗi ngày, trong lòng và trong mắt cậu chỉ có Vệ Đông. Cậu chăm sóc anh vô cùng chu đáo, từ đầu đến chân Vệ Đông luôn sạch sẽ, thoải mái. Dù thời tiết cuối hè nóng nực, anh cũng không bị nổi một mụn nhọt, cả lưng không xuất hiện một vết loét. Ngay cả y tá trong khoa cũng khen ngợi tình cảm anh em họ thật tốt, đùa rằng chưa từng thấy ai chăm sóc bệnh nhân nằm liệt giường mà mỗi ngày đều cạo râu sạch sẽ như vậy.
Tần Du Du nghe xong chỉ cười. Thực ra cậu chẳng nghĩ gì khác, cậu chỉ biết Vệ Đông rất đau đớn, rất vất vả, nên cậu chỉ muốn làm cho anh thoải mái nhất có thể.
Lưu Cảnh Văn đã đến thăm Vệ Đông vài lần sau khi anh chuyển sang phòng bệnh thường. Hôm nay, khi đến lần nữa, y nhìn Tần Du Du và hơi nhíu mày.
"Chiều nay tôi không có việc gì, ở đây trông anh Đông, cậu về nhà ngủ một giấc đi."
Tần Du Du nói: "Không được đâu, em phải ở đây."
"Cậu đừng có cứng đầu." Lưu Cảnh Văn chỉ vào cậu, "Nếu cậu ngã bệnh thì ai chăm sóc anh Đông? Ai lo?"
"Em lo." Tần Du Du cười hì hì, "Em không mệt đâu."
Lưu Cảnh Văn nhìn cậu, trước mặt Vệ Đông cũng không tiện nói gì thêm. Thấy Tần Du Du không nghe, y chuyển sang chủ đề khác và trò chuyện một lúc.Vệ Đông nửa nằm nửa ngồi trên giường, lặng lẽ nghe họ nói chuyện. Một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài.
Khi Lưu Cảnh Văn ra về, Tần Du Du tiễn y ra tới cửa thang máy.
Lưu Cảnh Văn đưa tay bấm thang máy, quay đầu lại nói: "Hay là để anh thuê một người chăm sóc giúp cậu nhé?"
"Hả?" Tần Du Du vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, một mình em lo được mà. Anh của em cũng đâu có đòi hỏi gì, em không mệt đâu."
Lưu Cảnh Văn nói: "Không chỉ là vấn đề mệt mỏi đâu. Cậu cứ thức trắng đêm như thế, có ai chịu được không?"
"Không cần đâu," Tần Du Du cười cười: "Không cần phải tốn tiền vô ích."
"Là vấn đề tiền bạc à?" Lưu Cảnh Văn dường như bất chợt nắm được trọng điểm: "Không có tiền sao cậu không nói?"
"Còn lâu mới đến mức đó, anh đừng lo lắng nữa anh Cảnh Văn."
"Bước nào?" Lưu Cảnh Văn nhíu mày.
Tần Du Du thở dài: "Chưa đến mức ảnh hưởng đến việc điều trị. Nếu thật sự đến lúc đó, dù có mặt dày mấy em cũng phải mở miệng nhờ anh..."
"Cậu không cần phải ngại khi nhờ anh," Lưu Cảnh Văn nhìn cậu: "Anh đã nói coi cậu như em trai rồi. Cậu và anh Đông không có họ hàng thân thích gì, gặp phải chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Anh không phải đang giả vờ làm người tốt đâu. Những gì cho cậu mượn, anh chưa bao giờ lo là sau này cậu không trả được."
"Em hiểu ý anh, cảm ơn anh, anh Cảnh Văn." Tần Du Du cảm thấy ấm lòng, Lưu Cảnh Văn luôn nói năng và làm việc thật thà, lại chu đáo.
Thực ra Tần Du Du không thể không có áp lực. Trước mặt Vệ Đông, cậu chưa bao giờ biểu lộ chút lo lắng hay mệt mỏi nào. Nhưng khi Lưu Cảnh Văn chạm vào tâm can cậu như vậy, cậu lại có chút không chịu nổi, mũi cay cay.
"Cậu đừng lo lắng quá. Sau này khi anh Đông xuất viện, bên anh có việc cậu có thể làm ở nhà, lương vẫn trả đầy đủ."
Tần Du Du hít mũi, mắt mở to: "Thật ạ?!"
"Ôi chao," Lưu Cảnh Văn giật mình vì phản ứng của cậu: "Có gì mà thật với giả, toàn làm trên máy tính thôi, ở đâu chẳng được."
"Anh Cảnh Văn!" Tần Du Du nắm chặt cánh tay y, vui mừng đến nỗi mắt sáng rực: "Cảm ơn anh!"
Lưu Cảnh Văn bị cậu chọc cười: "Được rồi, cậu tự chăm sóc bản thân đi, gầy đến mức không còn hình dáng rồi đấy. Ngày tháng còn dài, không thể dùng hết sức vào lúc này được, hiểu chưa?"
"Vâng!" Tần Du Du gật đầu: "Em hiểu rồi."
Thang máy đến, Lưu Cảnh Văn nói: "Về đi, anh đi trước đây."
Tần Du Du hớn hở trở lại phòng bệnh, Vệ Đông đang nhìn chằm chằm vào chân mình, có vẻ đang suy nghĩ.
"Sao thế anh? Chân không thoải mái à?"
Vệ Đông ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Không có gì."
"Tối nay anh muốn ăn gì?" Tần Du Du ngồi xuống ghế hỏi: "Sắp đến giờ lấy cơm rồi, nghĩ trước đi."
Vệ Đông nhìn cậu, một lúc sau, hỏi: "Sao dạo này em không bao giờ ăn cùng anh?"
"Em ăn ở căng tin mà." Tần Du Du cười nói.
"Thật vậy sao?" Vệ Đông nhìn cậu: "Không phải vì mỗi lần chỉ mua hai cái bánh bao với dưa muối, hoặc hai cái bánh bao cho đỡ đói, không muốn để anh thấy chứ?"
Tần Du Du sững người, rồi lại cười: "...Sao lại thế được, em ăn rất ngon mà."
"Nhà sắp hết tiền rồi phải không? Em tiết kiệm hết mức có thể, dồn hết tiền vào việc chăm sóc anh..."
"Đâu có nghiêm trọng thế, anh à, anh nghĩ gì vậy, những chuyện này đâu phải là điều anh cần lo lắng, anh chỉ cần..."
"Vậy anh nên lo lắng chuyện gì?"
Kể từ khi tỉnh lại, dù Vệ Đông ít nói hơn nhiều, nhưng chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt Tần Du Du. Tuy nhiên lúc này, trong mắt anh là nỗi đau mà Tần Du Du chưa từng thấy bao giờ.
"Anh đã nói rồi, nói rằng sẽ không bao giờ để em phải đói nữa, Du Du à. Anh đã nói rằng em đã theo anh, anh sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải như bây giờ..."
Tần Du Du hơi ngớ người, mắt Vệ Đông đỏ hoe. Cảm xúc của anh như vỡ òa trong giây phút này. Ngay cả khi bị cơn đau hành hạ đến mê man, anh cũng chưa từng rên lên một tiếng. Vậy mà giờ đây, anh nhìn Tần Du Du với đôi mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng đè nén.
"Em không đói... Em thật sự không đói mà anh, sao anh lại nghĩ vậy..." Tần Du Du nắm chặt tay anh, "Anh khỏe mạnh là em sống tốt rồi, sao anh cứ nghĩ ăn ngon mặc đẹp mới là tốt chứ? Đừng nghĩ vậy nữa, em không cần những thứ đó."
"Nhưng giờ anh còn có thể cho em cái gì nữa đây? Bây giờ em ngay cả giấc ngủ cũng không có, ngay cả bữa cơm ngon cũng không ăn được. Anh bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng, sau này..."
Tần Du Du đột ngột buông tay anh ra, đứng thẳng dậy.
Vệ Đông nhìn cậu.
Tần Du Du không thể nghe nổi những lời này, nhất thời không kìm được nước mắt.
Cậu cố gắng kìm nén, nhưng không được.
"Anh sẽ không trở thành người vô dụng đâu. Cho dù vạn nhất anh có vô dụng thật, em cũng nuôi nổi anh."
"Du Du," Cổ họng Vệ Đông hơi run.
"Anh đừng nói nữa!" Tần Du Du dùng tay áo lau mặt, rõ ràng là đang rất tức giận, "Em không muốn nghe những lời này. Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì đừng làm em tức giận như vậy."
"Du Du à," Vệ Đông cố với tay nắm lấy tay cậu. Tần Du Du hơi giận dỗi, nhưng nhìn Vệ Đông khó nhọc cử động người để với tới cậu, cậu lại cảm thấy đau lòng vô cùng. Cậu tiến lên một bước, đưa tay ra.
Vệ Đông nắm lấy tay cậu, cúi đầu không nói gì nữa.