Cảnh tượng bệnh nhân từ từ mở mắt hoặc khóe mắt rơm rớm nước như trong phim truyền hình đã không xảy ra.
Vệ Đông nằm yên lặng ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí cả máy theo dõi cũng không xuất hiện dao động.
Tần Du Du rất muốn chạm vào người anh, chạm vào người đàn ông trước mặt mình, nhưng cậu không dám.
Quá nhiều vết thương. Vết mổ ở bụng Vệ Đông được che bởi một tấm chăn mỏng, nhưng vai và cánh tay lộ ra ngoài đều đầy những vết cắt do kính vỡ trong cabin lái khi tai nạn xảy ra. Mặc dù đã được xử lý, nhưng chúng chằng chịt, trông thật ghê rợn. Tần Du Du không dám chạm vào, không dám sờ, ngay cả hơi thở cũng phải hết sức cẩn thận. Cậu nhìn Vệ Đông, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà gò má đã hóp hẳn đi, làn da vì mất máu mà trở nên xám xịt, cả người như bị rút hết sinh khí. Cậu đau đến tan nát cõi lòng, mỗi lần nhìn vào vết thương trên người Vệ Đông, cậu cảm thấy như có vô số mảnh kính sắc đang cắt xé trái tim mình.
Nước mắt chảy vào miệng, vừa đắng vừa chát.
Cậu thậm chí còn cảm thấy một mùi tanh nhẹ, giống như cảm giác đau đớn tận đáy lòng lúc này.
Cậu không hiểu tại sao lại thế này, tại sao một người tốt như Vệ Đông lại phải gặp chuyện như vậy. Tần Du Du không thể hiểu nổi, đến giờ cậu vẫn không thể chấp nhận, một Vệ Đông dịu dàng và mạnh mẽ ấy, kể từ khi ở bên nhau chưa từng bị cảm cúm, luôn kiên nhẫn và ôn hòa, sao lại trở nên như thế này...
Lồng ngực đau đến phát điên.
Nước mắt từng giọt, từng giọt trượt xuống đầu mũi, run rẩy, rơi xuống tay Vệ Đông.
Bất lực.
Quá bất lực.
Tần Du Du bỗng rơi vào một cảm giác hồi hộp quen thuộc. Cảm giác này quá đỗi quen thuộc, cậu chợt nhớ lại ngày ra khỏi trại giam, bố đã mất, mẹ thì mất trí, nhà cửa không còn, tất cả đều không còn... Nỗi sợ hãi quen thuộc ấy lại bao trùm lấy cậu, như một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng.
"Anh," Tần Du Du cố gắng thở, nén tiếng khóc gọi khẽ: "Anh tỉnh lại nhanh được không? Em một mình biết làm sao đây... Em sợ lắm, em quá sợ hãi rồi... Anh tỉnh lại nhanh đi..."
Cậu khóc quá tuyệt vọng, đến nỗi không dám phát ra tiếng, không dám nắm tay Vệ Đông, chỉ có thể nắm chặt một góc chăn, vừa cẩn thận, vừa như dồn hết sức lực...
Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng, y tá đến nhẹ nhàng nhắc nhở.
Tần Du Du ngước nhìn y tá, rồi lại cúi xuống nhìn Vệ Đông.
"Anh," cậu vẫn không kìm được, nhẹ nhàng bóp bóp đầu ngón tay Vệ Đông, những ngón tay ấy không có chút hơi ấm nào, không có chút phản ứng nào.
"Em sẽ đợi anh ở bên ngoài, em không đi đâu cả, anh mau khỏe lại nhé, chúng ta cùng về nhà..."
Cậu đưa tay lau nước mắt, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên thái dương Vệ Đông.
Y tá nhìn cậu.
Tần Du Du kéo chăn đắp nhẹ lên tay Vệ Đông, rồi quay người bước ra ngoài.
"Thực ra anh ấy có ý chí sống khá mạnh đấy," khi đi qua khu bệnh dài, đến khu khử trùng cởi đồ bảo hộ, y tá nói một câu, "Các em không nhìn ra được, nhưng chúng tôi có thể thấy qua các chỉ số, thể trạng anh ấy rất tốt, khả năng hồi phục cũng mạnh hơn người khác."
"Thật ạ?" Tần Du Du nhìn cô y tá với đôi mắt sưng đỏ.
"Thật đấy, anh ấy đang rất cố gắng, em cũng phải có niềm tin vào anh ấy."
Tần Du Du ngẩn người vài giây, đưa bộ đồ bảo hộ đã cởi ra cho y tá, nói: "Cảm ơn chị."Y tá mỉm cười: "Không sao đâu, cứ yên tâm."
Ra khỏi ICU, mắt Tần Du Du đỏ đến đáng sợ, lời nói của y tá lại khiến cậu không kìm được nước mắt.
Ở tầng này, gần cửa sổ có một phòng hút thuốc. Cậu bước vào, móc từ trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa.
Ý chí sống.
Tần Du Du hít một hơi thật mạnh, ngửa mặt lên và thở ra một hơi dài.
Vệ Đông muốn sống.
Cậu còn muốn Vệ Đông sống hơn nữa, vì cậu biết Vệ Đông không nỡ bỏ cậu lại.
Vệ Đông không buông tay được.
Tần Du Du dựa vào tường, nhìn ra mái kính trải dài, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
Làm sao có thể nỡ bỏ đi chứ?
Ai nỡ bỏ đi chứ?
Đã bao nhiêu ngày rồi, trái tim cậu như treo lơ lửng, từng dây thần kinh đều căng thẳng, thở một hơi cũng run rẩy. Cậu mở mắt đếm từng giây trôi qua, không dám nhìn lại, không dám hồi tưởng.
Nếu lúc đó chiếc xe ben rơi xuống lệch đi một chút, nếu Vệ Đông không được cứu kịp thời và đưa vào bệnh viện, nếu anh bị chảy máu nội tạng và không qua khỏi ca phẫu thuật...
Tần Du Du không dám nghĩ, cậu cảm thấy mấy ngày nay tim mình có vấn đề, động một chút là đau dữ dội...
Cậu không dám khóc, không dám suy sụp, không dám để bản thân lơ là, cậu thậm chí không dám sợ hãi về sau.
Và giờ đây cậu cuối cùng đã biết, biết rằng Vệ Đông cũng đang chiến đấu, dù anh nằm đó hoàn toàn vô thức, nhưng cơ thể anh, từng tế bào trong cơ thể anh đều đang chiến đấu hết mình.
Cậu biết Vệ Đông không muốn bỏ lại cậu một mình.
Tần Du Du lau nước mắt, dập tắt đầu thuốc lá vào thùng rác.
Không nên yếu đuối như vậy, không nên khóc, những việc phải đối mặt và gánh vác sắp tới còn rất nhiều, cậu phải chịu đựng. Cậu không phải là người chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, nỗi đau đớn tận xương tủy ấy mãi mãi bám rễ trong ký ức cậu, không thể nào gỡ bỏ, nhưng lần này, cậu không cho phép sự tuyệt vọng ấy lặp lại.
Ca phẫu thuật gãy xương đùi của Vệ Đông được sắp xếp vào chiều ngày thứ tư, Tần Du Du đã đợi bên ngoài phòng mổ hơn ba tiếng đồng hồ.
So với những đêm thức trắng liên tiếp, ba tiếng đồng hồ không phải là dài, nhưng sự chờ đợi lo lắng ấy quá đỗi dày vò.
Đèn phòng mổ tắt, Tần Du Du lập tức áp sát cửa. Khi bác sĩ vừa bước ra, cậu trợn mắt đỏ ngầu, nhưng một lúc lâu không thốt nên lời.
Bác sĩ đã quen mặt cậu, mỉm cười nói: "Ca mổ rất thành công, đừng lo lắng."
Tần Du Du thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn đặc: "Cảm ơn bác sĩ."
"Không cần cảm ơn," vị bác sĩ có vẻ hơi lớn tuổi, ông cũng có mặt trong ca mổ cột sống của Vệ Đông mấy ngày trước, nói tiếp: "Ca mổ này đơn giản hơn ca mổ cột sống mấy ngày trước, ca đó mới thực sự nguy hiểm, nhưng may mắn là kết quả đều tốt. Hôm nay tôi cũng đã xem qua các kết quả kiểm tra trước phẫu thuật, cá nhân tôi khá tự tin về tiên lượng sau này."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ạ." Giọng Tần Du Du run rẩy.
Vệ Đông lại vượt qua một cửa ải nữa.
Dù mỗi lần vượt qua một cửa ải, cậu đều cảm thấy như bị lột một lớp da.
Bác sĩ mỉm cười: "Hai ngày tới theo dõi ổn định, nếu tình hình cho phép, có lẽ sẽ sớm ra khỏi ICU. Nhiệm vụ chính sắp tới là hồi phục, lúc đó việc chăm sóc của cậu sẽ vất vả hơn một chút."
"Cháu hiểu ạ, cháu không thấy vất vả đâu." Tần Du Du đỏ mắt, mỉm cười.
Có lẽ là những ngày qua quá mệt mỏi, thần kinh căng thẳng quá độ, Tần Du Du nhếch môi, nụ cười có phần ngơ ngác.
Bác sĩ đặt tay lên vai gầy của cậu, vỗ nhẹ và nói: "Cố lên."
Sau khi quan sát hậu phẫu, Vệ Đông được đẩy ra vẫn trong trạng thái vô thức, thuốc gây mê chưa hết tác dụng. Ngay cả khi hết, có lẽ họ cũng sẽ cho anh thêm thuốc an thần để anh ngủ tiếp. Tần Du Du nghĩ rằng ngủ cũng tốt, cậu mong Vệ Đông tỉnh lại, nhưng lại sợ anh tỉnh sẽ quá đau đớn. Miễn là y tá nói mọi thứ đều ổn, vậy cứ để anh ngủ.
Lần này, Tần Du Du nhẹ nhàng nắm lấy mấy ngón tay của Vệ Đông, đi theo xe đẩy vào cửa ICU.
Cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vệ Đông, đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi khô nẻ, không nói gì cả.
Trong lòng cậu có hàng vạn lời muốn nói, cậu cảm thấy không cần phải nói ra, Vệ Đông chắc chắn có thể nghe thấy, có thể hiểu.
Chiều ngày thứ năm, Vệ Đông tỉnh lại.
Trong giờ thăm bệnh, y tá thông báo tin này cho Tần Du Du, cậu hồi hộp đến nỗi tay run rẩy, khi thay đồ suýt làm rách bộ đồ bảo hộ.
"Anh," cậu gần như lao đến bên giường Vệ Đông.
Vệ Đông đeo mặt nạ oxy, mũi cắm ống truyền thức ăn, không thể nói chuyện, cũng không có sức để nói. Anh hé mắt nhìn Tần Du Du.
Tần Du Du muốn cười, rất muốn cười. Đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy đôi mắt của Vệ Đông, trong khoảnh khắc này, cậu phấn khích đến mức chỉ muốn hét lên thật to.
Nhưng khi cậu vừa mở miệng, nước mắt lại tuôn trào như vỡ đê.
Môi cậu run rẩy, đưa tay vuốt tóc Vệ Đông, vuốt khóe mắt anh.
"Anh," cậu nén hơi, gọi khẽ.
Vệ Đông nhìn cậu, chớp mắt nhẹ một cái.
Tần Du Du bỗng cười, dù cậu cắn chặt môi cố nén nước mắt, nụ cười méo mó và xấu xí, nhưng đó là nụ cười thực sự hạnh phúc.
Cậu nhìn Vệ Đông từ trên xuống dưới như không bao giờ nhìn đủ, chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh, rồi lại vuốt ve tai và mái tóc anh, mắt không rời khuôn mặt anh, "Người có đau không? Anh, anh cảm thấy thế nào?"
Vệ Đông không thể trả lời.
"Nếu, nếu đau thì anh chớp mắt một cái nhé." Tần Du Du cố nén nghẹn ngào, cậu ghé sát, mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Vệ Đông vẫn nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng.
Tần Du Du nói: "Nếu không đau anh cũng chớp mắt một cái."
Hai giây sau, Vệ Đông khẽ chớp mắt.
Tần Du Du bật cười, vừa cười vừa dùng tay áo lau nước mắt.
Làm sao có thể không đau được, Tần Du Du biết, Vệ Đông đang an ủi cậu.
"Em vẫn luôn đợi anh ở bên ngoài đấy, anh à, em biết anh làm được mà. Đợi qua vài ngày nữa chuyển sang phòng bình thường, em sẽ được ở bên anh mỗi ngày, anh đừng nóng vội, chúng ta sẽ hồi phục từ từ, sẽ sớm về nhà thôi..."
Được đôi mắt Vệ Đông nhìn dịu dàng như vậy dường như là chuyện kiếp trước, Tần Du Du nhớ quá, lưu luyến cảm giác này quá.
Chỉ một ánh mắt đã cho cậu cảm giác an toàn đến mức nào, Tần Du Du không thể diễn tả được. Cậu cảm thấy trái tim mình đã yên ổn, vững vàng, cuối cùng cũng có thể thở được.
Cậu ghé sát, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Vệ Đông. Cậu không biết làm vậy có phù hợp không, nhưng không kìm được, cậu quá yêu đôi mắt này.
"Anh thật giỏi, vượt qua từng cửa ải một, bác sĩ đều nói anh thật tuyệt vời... Anh biết không, em chẳng lo lắng gì cả, em không lo lắng chút nào, vì em biết anh nhất định không nỡ bỏ em, nhất định sẽ trở về, anh thấy em nói có đúng không?" Giọng Tần Du Du nghẹn ngào, gần như thì thầm: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã không bỏ em lại, em vui quá... Em nhớ anh quá... Anh không biết em nhớ anh đến mức nào đâu..."
Vệ Đông nhìn cậu, chớp mắt chậm rãi và nhẹ nhàng.
Tần Du Du nắm lấy ngón tay anh, đầu ngón tay Vệ Đông khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu.
Khi Lưu Cảnh Văn đến, y không thấy ai ở cửa ICU, gọi điện qua, Tần Du Du nói đang ở vườn hoa nhỏ dưới lầu, Lưu Cảnh Văn quay người xuống lầu.
Bên cạnh khu nội trú có một khoảng xanh nhỏ, đặt vài chiếc ghế dài cho bệnh nhân có thể đi lại ra ngoài dạo chơi. Tần Du Du ngồi đó, tay kẹp điếu thuốc, ngẩn ngơ.
Lưu Cảnh Văn đi đến, vẫy tay trước mặt cậu.
Tần Du Du bật cười.
"Cuối cùng cũng biết cười rồi." Lưu Cảnh Văn thở dài.
Tần Du Du móc thuốc đưa qua.
Lưu Cảnh Văn châm một điếu: "Khi nào học hút thuốc vậy?"
"Mấy ngày trước." Tần Du Du cười nhẹ, "Giúp tỉnh táo, cũng giảm bớt lo âu..."
Lưu Cảnh Văn nhìn cậu, không nói gì.
"Anh của em tỉnh rồi." Tần Du Du quay mặt lại nói, "Em cảm thấy mình sống lại rồi, nên xuống đây tắm nắng."
Cậu hít một hơi thật sâu: "Sao em cảm thấy lâu lắm rồi không thấy mặt trời nhỉ."
"Anh Cảnh Văn... Em cuối cùng cũng lại thấy mặt trời rồi."