Khi Vệ Đông về nhà, anh lại trông thấy một đứa trẻ ủ rũ.
Anh cởi chiếc áo khoác dày đẫm hơi lạnh, ôm cậu vào lòng và hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tần Du Du nằm nghiêng trên người anh, đầu ngón tay chọc chọc vào yết hầu anh, không nói gì.
Vệ Đông nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
Sau một hồi im lặng, Tần Du Du đột nhiên nói: "Giá mà chúng ta có thể kết hôn nhỉ."
Vệ Đông cười, nói: "Không kết hôn được thì cũng sống như vậy thôi."
Tần Du Du không nói gì, thở dài.
Vệ Đông suy nghĩ một lúc, xoa đầu cậu: "Hay là? Anh mua cho em một chiếc nhẫn nhé, em đeo vào, coi như chúng ta đã kết hôn rồi."
Tần Du Du không nhịn được cười, trán cọ vào ngực anh: "Thôi, đừng tốn tiền vào việc đó."
Vệ Đông nói: "Nếu em muốn thì anh sẽ mua cho em. Người ta có tiền còn ra nước ngoài kết hôn được, chúng ta không có điều kiện đó, nhưng mua một chiếc nhẫn thì vẫn được mà."
Tần Du Du im lặng suy nghĩ một lúc, vẫn nói thôi, "Chúng ta phải tiết kiệm tiền."
"Tiết kiệm tiền để làm gì? Cưới em à?"
Tần Du Du lại lén cười, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Để dưỡng già chứ sao. Chúng ta không có con, chắc chắn phải tiết kiệm đủ tiền trước, không thì sau này già rồi biết làm sao?"
Vệ Đông sững người, đưa tay vuốt cằm cậu: "Nghĩ xa thế à?"
"Ừm," Tần Du Du vặn vẹo người, tụt xuống khỏi người Vệ Đông ngồi sang bên cạnh: "Anh chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tương lai với em cả, nên em phải tự nghĩ thôi."
"Ai bảo anh không nghĩ?" Vệ Đông cười.
"Anh toàn nghĩ đến chuyện để em đi với người khác, bảo em đi tìm người tốt hơn." Giọng Tần Du Du rất nhỏ.
"Sao em lại nói vậy, anh..." Vệ Đông nghẹn lời, anh quả thật đã không ít lần nói những lời như vậy, nhưng ý của anh là vì muốn tốt cho Tần Du Du, chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ khiến cậu nhỏ cảm thấy thiếu an toàn.
Tần Du Du nhìn anh, ánh mắt hơi buồn bã: "Thực ra anh không thích em lắm phải không..."
Vệ Đông nhíu mày, đưa tay kéo cậu vào lòng: "Sao anh lại không thích chứ? Anh đi làm ngày nào cũng nghĩ về em, vừa tan làm là vội vã về nhà, chỉ muốn nhanh chóng được ôm em, hôn em, làm sao có thể là không thích được?"
Tần Du Du lầm bầm: "Anh chưa bao giờ nói với em cả.""Chưa nói gì cơ?"
"Thích em... yêu em gì đó..."
Tần Du Du cúi đầu, hồi lâu không nghe thấy phản ứng gì của Vệ Đông, không nhịn được ngước mắt lên nhìn trộm, chỉ thấy Vệ Đông đang nhìn chăm chú vào cậu.
Mặt Tần Du Du đỏ lên, không hiểu sao có chút bối rối. Cậu biết Vệ Đông là người chỉ biết hành động chứ không thích nói ra miệng, cậu càng biết rõ tình cảm Vệ Đông dành cho mình còn sâu đậm hơn cả ngàn câu "anh yêu em". Tần Du Du bỗng cảm thấy mình hơi vô lý, không nên đa cảm như vậy, không nên chấp nhặt những chuyện vụn vặt này.
"Anh," cậu nắm lấy tay Vệ Đông, đan ngón tay mình vào kẽ ngón tay anh, nắm chặt lấy, "Em biết anh đã đối xử với em rất tốt rồi, em không nên như vậy..."
"Anh đã nói rồi mà."
"Hả?" Tần Du Du ngẩng đầu lên, thấy Vệ Đông đang nhìn cậu với ánh mắt đầy ý cười.
"Khi... khi nào vậy..."
"Lúc trước khi chúng ta làm, anh đã nói rồi, em quên mất."
Tần Du Du sững người, tai đỏ bừng, cãi lại: "Không, không thể nào, nếu anh nói rồi em không thể nào quên được."
"Vậy là em hoàn toàn không nghe thấy rồi." Khóe miệng Vệ Đông cong lên.
Tần Du Du thực sự sốt ruột: "Anh không nói mà... Nếu anh nói rồi em không thể nào không nghe thấy được..."
"Anh thật sự đã nói rồi," Vệ Đông bóp nhẹ tay cậu: "Có lẽ lúc đó em... không được tỉnh táo lắm."
Lời nói của Vệ Đông, cùng với nụ cười tinh quái trong mắt khiến Tần Du Du đỏ mặt tía tai. Tính cách cậu vốn trầm lặng nội tâm, chưa bao giờ bị trêu chọc như thế này, Tần Du Du lắp bắp gần như ngớ người, rõ ràng lúc làm còn không thấy ngại ngùng, vậy mà lúc này lại nóng bừng từ mặt đến tận mang tai, cả cổ và toàn thân đều không khỏi mềm nhũn.
"Nhớ ra chưa?" Bàn tay to của Vệ Đông xoa nắn vùng sườn cậu, Tần Du Du không nhịn được, thở hắt ra một tiếng, nhận ra âm điệu không đúng, vội vàng ngừng lại.
"Hửm?" Ánh mắt Vệ Đông càng thêm ý cười.
Tần Du Du sốt ruột đến nỗi cái tính nóng nảy cũng trỗi dậy, không chịu gọi anh anh em em như mọi khi nữa, chống người lên định tụt khỏi người Vệ Đông: "...Anh đúng là không nói, chắc chắn không nói..."
Vệ Đông bật cười thành tiếng, kéo cậu về ôm vào lòng rồi bế thẳng dậy, "Vậy thì được," vừa đi về phía phòng ngủ vừa hôn lên đầu tai đang nóng bừng của Tần Du Du: "Vậy chúng ta tái hiện lại tình huống nhé, anh sẽ giúp em nhớ lại thật kỹ..."
...
Đồng hồ trên tường đã gần 9 giờ, Vệ Đông tắm xong cho mình và Tần Du Du, quấn cậu ấm áp đặt lên sofa xem tivi, còn mình thì vào bếp hâm nóng đồ ăn.
Từ vị trí Tần Du Du ngồi có thể nhìn thấy bóng lưng Vệ Đông qua cánh cửa trượt hé mở.
Anh mặc một chiếc áo len mỏng, vai rộng rất vững chãi, theo động tác xoay người, Tần Du Du còn thấy vài vết đỏ trên cánh tay được xắn lên của anh, đó là những vết cào mà cậu vô thức để lại trong lúc mây mưa vừa rồi. Tần Du Du nhìn đến thất thần.
Tivi đang chiếu gì cậu hoàn toàn không để ý, những âm thanh đó giống như tiếng nền còn sót lại, làm nổi bật sự yên bình ấm áp trong không gian nhỏ bé này. Tần Du Du vẫn còn choáng váng, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, cậu nghe tiếng xào xèo của đồ ăn trong chảo, mắt vẫn dõi theo bóng dáng Vệ Đông, mà không nhận ra ánh mắt của mình dịu dàng và nồng nàn đến nhường nào.
Những thứ khác đều không quan trọng nữa, Tần Du Du chưa bao giờ cảm thấy bình yên và thanh thản đến thế. Khi Vệ Đông ôm cậu, đè lên người cậu và đi sâu vào trong, anh thì thầm bên tai: "Anh luôn ở đây, Du Du à, đừng buồn nữa nhé..."
Phải rồi, tại sao phải buồn chứ, Tần Du Du dường như không nhớ nổi nữa. Những đám mây u ám vây quanh dường như đã bị đánh tan trong những cú va chạm, bị xua tan bởi mùi hương của Vệ Đông. Trái tim, tâm trí, cả con người Tần Du Du đều được Vệ Đông lấp đầy. Lúc này cậu đắm chìm trong cảm xúc, không muốn sao nhãng, không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài Vệ Đông.
Tất cả quá khứ, tất cả những người và việc không quan trọng, đều có thể bị quét vào đống rác, vứt bỏ hoàn toàn khỏi cuộc đời...
Khi Vệ Đông bưng đồ ăn ra, Tần Du Du vẫn đang nhìn mặt anh xuất thần.
"Ăn cơm nào." Vệ Đông ngồi xuống, đưa bát cơm đã xới cho cậu, "Cứ ngẩn người ra thế, đang nghĩ gì vậy?"
"Ừm..." Tần Du Du nhận lấy bát, dùng đũa chọc chọc vào cơm, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh... có thể nói lại một lần nữa không..."
Vệ Đông khẽ bật cười.
"Nói lại cái gì?"
Tần Du Du nhìn anh, dù mắt đã đỏ lên vì ngượng, nhưng vẫn kiên quyết nhìn: "Nói lại một lần nữa... anh yêu em."
Bàn trà khá thấp, Vệ Đông với thân hình cao lớn một mét tám mấy phải ngồi tréo chân trên chiếc ghế đẩu nhỏ, một tay cầm bát một tay cầm đũa, hai khuỷu tay chống lên đầu gối.
Anh gắp thêm chút thức ăn bỏ vào bát của Tần Du Du.
Khi làm tình, nói yêu luôn dễ dàng, bởi cảm xúc mãnh liệt cuốn trôi tất cả, xông thẳng không suy nghĩ. Tần Du Du sợ rằng chân tâm sẽ bị đẩy sang một bên.
Cậu kiên quyết nhìn Vệ Đông.
Thực ra không phải nghi ngờ gì, Tần Du Du rất rõ mình đã nhận được gì từ Vệ Đông, nhưng cậu vẫn muốn đợi sau khi cơn sóng lắng xuống, khi mọi thứ trở nên yên bình rồi mới hỏi lại một lần nữa, nghe lại một lần nữa.
"Tần Du Du," Vệ Đông đặt bát xuống, đưa tay vuốt ve má cậu, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa.
"Anh yêu em, thật đấy. Trước đây anh chưa từng nói rõ ràng như vậy, sau này có lẽ cũng sẽ không nói thường xuyên, nhưng em đã nghe thấy thì hãy ghi nhớ trong lòng nhé."
Vệ Đông cười: "Em nói cả đời, anh không dám hứa. Anh muốn giữ lòng không đổi với em cả đời, nhưng anh không dám đảm bảo sau này em sẽ không gặp được người tốt hơn, có thể chọn cuộc sống tốt hơn..."
Mắt Tần Du Du đỏ lên, cậu ngồi thẳng người nhíu mày định nói gì đó, Vệ Đông nói: "Em nghe anh nói hết đã."
"Anh muốn nói với em rằng vị trí của anh, mãi mãi là của em," Vệ Đông chỉ vào ngực mình.
"Nếu thật sự có một ngày em gặp được người phù hợp hơn, anh sẽ không mở miệng bảo em đi, nhưng nếu em tự muốn đi, anh sẽ chúc phúc cho em. Du Du à, đây cũng là một cách anh hiểu về tình yêu. Anh không phải không quan tâm đến em, cũng không nỡ từ bỏ em, nhưng anh mong em được tốt. Từ ngày chúng ta ở bên nhau, anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, anh mong em được tốt."
Tần Du Du ôm gối cuộn tròn trên sofa, ôm bát nhìn Vệ Đông, lông mày nhíu lại, mắt long lanh nước.
"Em không muốn nghe những điều sau đó..." Mũi cậu nghẹn ngào.
Vệ Đông cười "ừm" một tiếng, gắp một đũa thức ăn đặt lên cơm, bưng bát lên đút vào miệng.
"Anh biết," vừa ăn anh vừa gắp thức ăn cho Tần Du Du, "Anh biết em muốn nghe gì, anh cũng sẽ cố gắng làm theo, chính là làm theo câu "anh yêu em" đó. Nhưng mà..." Anh nhai cơm trong miệng, đường nét hàm trên chuyển động, nói: "Nếu thật sự có ngày đó, anh không thể níu kéo em, chiếm giữ em, không cho em tiến lên. Anh biết em đang nghĩ gì, Du Du, nhưng điều đó không phù hợp với... không phù hợp với tâm nguyện ban đầu của anh về tình cảm."
Tần Du Du ngắt lời anh: "Nếu em không muốn đi thì sao? Em chỉ muốn sống với anh thôi."
Vệ Đông cười: "Vậy thì đừng đi. Anh đã nói rồi, điều kiện tiên quyết là em tự muốn. Nếu em muốn ở bên cạnh anh, anh còn mong như thế nữa là."
"Không được đuổi em đi."
"Không đuổi."
"Không được nói gì về việc vì em mà suy nghĩ."
"Anh không nói. Nếu em muốn đi anh cũng không có cách nào, nếu em không đi anh còn mừng không kịp."
Tần Du Du bĩu môi, cúi đầu ăn một miếng cơm, ngẩng đầu lên nói: "Anh luôn không tin em."
Vệ Đông nhìn cậu.
Tần Du Du thở dài: "Anh luôn cảm thấy em còn nhỏ..."
"Nhưng em sẽ làm cho anh thấy. Anh có cách thể hiện tình yêu của anh, em cũng có cách của em. Anh sẽ hiểu thôi."
- ---------
Vậy là đã đi được một nửa chặng đường với anh Đông và Du Du rồi, hiu hiu.
Ai cũng thiếu cảm giác an toàn, chỉ là từ những góc độ và nguyên nhân khác nhau.
Với cả có ai để ý chưa, anh Đông và Du Du không những age gap, size gap, mà màu da cũng gap nốt; cà phê sữa huyền thoại nhé, hi hi....