Năm đó, khi Trần Vũ Thâm cắt đứt quan hệ với Tần Du Du, dù đau đớn tựa dao cắt, cậu cũng không nói với hắn nửa lời. Trần Vũ Thâm tưởng rằng Tần Du Du sẽ đau lòng, giận dữ, sẽ tìm hắn để hỏi tại sao. Hắn thậm chí còn lo Tần Du Du sẽ liều mạng, kéo hắn cùng thân bại danh liệt, nhưng Tần Du Du chẳng làm gì cả.
Cậu một mình âm thầm gánh chịu tất cả.
Nhưng trong lòng Trần Vũ Thâm không hề cảm thấy nhẹ nhõm như dự đoán.
Thực tế, hắn rất rõ mình đã sai.
Trong mắt mọi người, hắn luôn làm gì cũng đúng, nhưng lần này, Trần Vũ Thâm biết hắn đã sai, hắn phạm một sai lầm mà không có khả năng, cũng không có can đảm để sửa chữa, và không thể bù đắp được nữa.
Về sau, tin tức cuối cùng hắn nhận được về Tần Du Du là vài tháng sau đó, cậu ra khỏi trại tạm giam, đưa người mẹ mắc bệnh tâm thần biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không còn tin tức gì nữa.
Tần Du Du từ từ uống nước, ánh mắt không chạm vào Trần Vũ Thâm. Trần Vũ Thâm đỏ mắt nhìn cậu, qua hồi lâu, nói: "Xin lỗi..."
Tần Du Du đáp: "Không sao."
Trần Vũ Thâm cay mũi, quay đi. Tần Du Du gắp một chút thức ăn, chậm rãi ăn, phần Trần Vũ Thâm gắp cho cậu không động đến.
"Bây giờ," Trần Vũ Thâm bình tĩnh lại một chút, "Cậu đang làm việc ở xưởng đó à? Tôi nghe Hứa Dương nói cậu đã thi đỗ tự học, sau này định làm gì?"Tần Du Du đặt đũa xuống, uống một ngụm nước: "Tạm thời làm ở đó, tự học đã xong rồi, nhưng bằng cấp phải đợi năm sau mới nhận được. Định làm gì thì... khi đó tính sau."
"Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu tìm một công việc tốt hơn, nhẹ nhàng hơn. Mấy lần tôi đến, thấy công việc của cậu khá vất vả..."
Tần Du Du nhìn hắn vài giây, ánh mắt chăm chú.
Trần Vũ Thâm nhận ra mình nói có thể không phù hợp lắm, liền ngừng lại.
"Trần Vũ Thâm..." Tần Du Du nhìn hắn.
"Năm đó, nếu cậu có dù chỉ một chút ý định giúp tôi, dù chỉ kéo tôi một tay, tôi cũng đã không rơi vào cảnh ngộ như sau này."
Trần Vũ Thâm cắn chặt hàm: "Xin lỗi..."
"Hai chữ xin lỗi đó, rốt cuộc là có ý nghĩa với cậu hay với tôi?" Tần Du Du nhìn hắn: "Cậu có biết tôi đã trụ vững đến hôm nay như thế nào không? Tôi đã đưa mẹ tôi vào viện điều dưỡng ra sao? Cậu có biết học phí tự học bao nhiêu tiền và lúc đầu tôi đã kiếm đủ như thế nào không?"
Trần Vũ Thâm nghẹn lời nhìn cậu.
"Cậu chẳng biết gì cả, chính vì không biết nên cậu mới có thể dễ dàng nói ra ba chữ xin lỗi. Trần Vũ Thâm, cậu không hiểu sao? Tôi nói không sao không có nghĩa là tha thứ. Không sao là vì mọi thứ đã quá muộn, chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Lời xin lỗi của cậu trước tất cả những gì tôi đã trải qua chẳng đáng một xu."
"Du Du..."
Trần Vũ Thâm có chút không kiềm chế được, đưa tay đặt lên mu bài tay Tần Du Du, giọng gấp gáp: "Cậu không cần tha thứ cho tôi, Du Du à. Cậu chỉ cần nói tôi phải làm gì để cậu cảm thấy dễ chịu hơn, tôi sẽ làm tất cả. Cậu có thể kể cho tôi nghe về quá khứ của cậu, để tôi biết, tôi muốn biết tất cả về cậu..."
"Ha..." Tần Du Du cười khẽ, rút tay về.
"Tôi sợ cậu không dám nghe đấy, Trần Vũ Thâm. Những chuyện không gánh vác nổi, tôi khuyên cậu đừng làm nữa, giống như ngày xưa không gánh vác nổi một mối tình vậy. Đến bây giờ cậu còn không dám thừa nhận xu hướng tính dục của mình, cậu nghĩ cậu còn có thể làm được gì?"
Trần Vũ Thâm nhíu chặt mày, khóe mắt đỏ hoe.
Tần Du Du uống một ngụm nước: "Nếu tôi đoán không nhầm, đến giờ gia đình cậu vẫn nghĩ rằng năm đó chính tôi, kẻ biến thái này, đã dụ dỗ cậu phải không? Những năm qua, cậu có bao giờ thừa nhận với mẹ cậu rằng, chính cậu mới là người bẻ cong tôi không?"
Trần Vũ Thâm cúi đầu.
Tần Du Du nhìn hắn một lúc, cố nén lại, cuối cùng vẫn đỏ mắt.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu: "Có thể bị bẻ cong dễ dàng như vậy, tôi cũng có trách nhiệm. Có thể tin cậu, thích cậu như vậy, tôi cũng không vô tội. Nhưng tôi sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa, Trần Vũ Thâm. Tôi thực sự... không muốn nhìn thấy cậu nữa, dù chỉ một chút."
"Đừng đến tìm tôi nữa, đừng phá hoại cuộc sống của tôi nữa. Tôi nói không hận cậu, là vì tôi hoàn toàn không muốn lãng phí một chút cảm xúc nào cho cậu nữa, dù là hận cũng không..."
"Tôi có thể trụ vững đến ngày hôm nay không dễ dàng gì, cậu sẽ không bao giờ hiểu được những gì tôi đã trải qua... Tôi rất hối hận đã gặp cậu, nhưng hối hận cũng vô ích, nên tôi hy vọng sau này không phạm sai lầm tương tự nữa, sau này đừng bao giờ gặp lại nữa."
"Tôi thừa nhận tôi là đồng tính, Du Du, tôi đúng là như vậy." Trần Vũ Thâm đột ngột ngẩng đầu lên.
"Tôi thừa nhận lúc đầu chính tôi bẻ cong cậu, dỗ dành cậu ở bên tôi. Khi sự việc xảy ra, cũng chính tôi hèn nhát vô sỉ, cắt đứt quan hệ với cậu. Tôi nhìn cậu bị sỉ nhục, bị bắt nạt, tôi còn không bằng một con súc vật... Nhưng Du Du à, cậu có biết tôi cũng bị dằn vặt trong lòng không... Những năm qua tôi không có ngày nào sống tốt... Cậu không biết tôi nhớ cậu đến mức nào đâu, mỗi lần nghĩ đến cậu, lòng tôi đau đớn muốn chết. Tôi vẫn luôn tìm cậu, tôi thực sự muốn bù đắp... Tôi biết mình không xứng đáng được tha thứ, nhưng tôi không buông bỏ được, tôi thực sự..."
Giọng Trần Vũ Thâm đã mang theo tiếng nghẹn ngào: "...Cậu không biết khi Hứa Dương nói với tôi là đã gặp cậu, lòng tôi cảm thấy thế nào đâu... Tôi cảm thấy trời cuối cùng cũng cho tôi cơ hội, tôi cuối cùng, có thể gặp lại cậu... Du Du..."
Có lẽ hắn thực sự rất đau khổ, nếu không phải đang diễn, Tần Du Du nghĩ, bộ dạng đau đớn tựa dao cắt của người này lúc này, và vẻ lạnh lùng bất động như núi ở phòng giáo dục kỷ luật ngày xưa, rốt cuộc cái nào mới là thật, cái nào mới là con người từng khiến cậu rung động?
Tần Du Du chậm rãi đứng dậy, đôi môi tái nhợt hơi run rẩy. Cậu nhìn Trần Vũ Thâm, thậm chí không nhận ra mình đã khóc, nước mắt ào ạt tràn ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống vạt áo.
"Trần Vũ Thâm," cậu nói: "...Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa. Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa."
———-
Editor: Chúng ta chỉ là những người đọc đứng nhìn ở góc độ thứ ba. Cách giải quyết, giải toả của nhân vật lại là của những người đã từng trải qua sự đau khổ và uất ức, là suy nghĩ và cảm xúc khi họ đứng trước nguồn cơn gây ra sự bất hạnh. Du Du có thể hiền, nhưng em không yếu đuối. Những chương sau sẽ càng nói rõ hơn về tâm lý của Du Du.