Tiền từ phía anh Lưu không phải là ít, họ đối xử rất tốt với Tần Du Du, nhưng cậu vẫn tranh thủ đi làm thêm khi có thời gian rảnh.
Giờ đây không còn áp lực thi cử nữa, Tần Du Du dồn toàn bộ tâm sức vào việc kiếm tiền, lại quay về những ngày cũ khi cậu chỉ mong có thể làm vài công việc một ngày. Chỉ có điều tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác với ngày xưa, Tần Du Du cảm thấy mình tràn đầy năng lượng không bao giờ cạn.
Hôm đó gần tan ca, công việc ở phòng làm việc đã gần xong, anh Lưu đến nói với cậu: "Du Du, tối nay có một bữa tiệc, anh Trần và mấy người khác không rảnh, cậu đi cùng anh nhé."
"Hả?" Du Du ngạc nhiên, "Em đi cùng có phù hợp không ạ?"
"Có gì mà không phù hợp chứ, bây giờ cậu cũng chẳng khác gì nhân viên của anh cả." Anh Lưu vỗ vai cậu: "Hợp đồng đã thảo luận với họ trước đây gần như đã chốt xong rồi, chúng ta phải mời họ uống rượu để thể hiện chút thành ý, ý là hợp tác vui vẻ ấy mà."
"Nhưng em không biết uống rượu, chỉ một chai là say rồi." Tần Du Du cười.
Anh Lưu nói: "Không sao đâu, cậu không cần phải uống, mục đích chính để cậu đi là khi anh say thì đưa anh về."
Tần Du Du cười: "Vậy được, không vấn đề gì."
Cậu gọi điện báo cho Vệ Đông một tiếng, rồi hai người cùng bắt taxi thẳng đến nhà hàng.
Tần Du Du không quen biết đối tác trong buổi tiệc hôm nay, nhưng khi ba người họ bước vào phòng riêng, vừa đứng dậy, cậu đã sững người.
"Lớp phó? Có phải cậu không? Thật sự là cậu!" Chàng trai đi cuối cùng vừa chạm mắt với cậu đã sững sờ, rồi lao vội đến trước mặt.
"Hứa Dương." Tần Du Du mỉm cười, trong lòng thầm thở dài.
"Các cậu quen nhau à?" Một người đàn ông khoảng ba, bốn mươi tuổi bên cạnh nhìn qua, cười hỏi.
"Anh họ, đây là lớp phó hồi cấp ba của em, Tần Du Du!" Hứa Dương có vẻ hơi phấn khích, hôm nay cậu ta chỉ đi theo anh họ đến dự tiệc, không ngờ lại gặp được người quen cũ.
Tần Du Du thì không vui đến thế, tim cậu thắt lại.
"Lớp phó, bây giờ cậu làm việc cùng anh Lưu à? Chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi nhỉ? Thật không ngờ lại tình cờ thế này!"
"Đừng gọi tôi là lớp phó nữa," Tần Du Du cười nhẹ: "Tôi với anh Lưu..."
Anh Lưu mời mọi người ngồi xuống, cười vỗ nhẹ lưng Tần Du Du, nói với Hứa Dương: "Đúng vậy, Du Du bây giờ làm ở chỗ tôi."Khuôn mặt Hứa Dương vẫn còn nét ngây thơ của học trò, cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Du Du, không quan tâm đến người khác nữa. Vốn dĩ hai người họ cũng chỉ là vai phụ trong bữa tiệc này, người khác bàn chuyện làm ăn họ cũng không chen vào được, Hứa Dương bèn kéo Tần Du Du nói chuyện riêng.
"Lớp....Du Du, tôi gọi tên cậu được chứ?" Hứa Dương rót bia cho Tần Du Du.
Tần Du Du cười nói: "Được."
"Chúng ta kết bạn WeChat nhé, sau này không thể mất liên lạc nữa." Hứa Dương lấy điện thoại ra, không đắn đo gì mà đưa mã QR về phía cậu.
Tần Du Du do dự một chút, rồi vẫn thêm bạn.
Hứa Dương cúi đầu bấm điện thoại, vừa thở dài: "Những năm qua cậu đi đâu vậy? Nhiều bạn trong lớp mình thường hỏi thăm cậu lắm, mọi người đều rất nhớ cậu, đều... Haiz..."
Nhắc đến chuyện cũ, Tần Du Du chỉ cười nhẹ không nói gì, cầm ly lên uống một ngụm.
"Mấy năm nay... cậu sống có tốt không?"
Tần Du Du ngẩng đầu lên, Hứa Dương nhìn cậu, ánh mắt chân thành pha lẫn chút phức tạp.
Tần Du Du gật đầu, nói: "Cũng được, còn cậu thì sao?"
"Tôi đều ổn cả," Hứa Dương đáp: "Bọn mình, ai cũng theo lẽ thường tình, người thi đại học thì đi thi, ai làm gì thì làm nấy... Chỉ có cậu..."
"Năm nay cậu lên năm hai rồi phải không? Cảm thấy thế nào?" Tần Du Du dùng ly chạm nhẹ vào ly của Hứa Dương.
Hứa Dương cầm ly lên uống một hơi hết nửa: "Cũng bình thường thôi, cậu cũng biết tôi mà, được vào trường đại học hạng hai đã là may mắn lắm rồi."
Tần Du Du cười nhẹ.
Hứa Dương cúi đầu nhìn điện thoại, "Tần Du Du à, thực ra mấy năm nay lớp trưởng vẫn luôn tìm cậu đấy, bọn tôi còn đến nhà cậu vài lần, nhưng gia đình cậu đã chuyển đi rồi. Cậu ta thi đại học ở nơi khác, trước khi đi còn dặn tôi nếu có tin tức gì về cậu thì nhất định phải báo cho cậu ta."
Những ngón tay Tần Du Du đặt trên ly hơi run, chưa kịp nói gì, Hứa Dương đã cầm điện thoại lên, "Tôi kéo cậu vào nhóm chat cấp ba của mình rồi đấy, cậu nhanh chóng đồng ý đi."
"Cái gì...?" Tần Du Du giật mình.
Hứa Dương lắc lắc điện thoại: "Tôi nói với Vũ Thâm là gặp được cậu rồi, ha ha, để xem cậu ta cảm ơn tôi thế nào."
Mặt Du Du tái nhợt, cậu cúi đầu uống một ngụm rượu, vừa đặt ly xuống, điện thoại liền vang lên một tiếng, mấy chữ "Lời mời kết bạn" trên màn hình khiến mắt cậu đỏ hoe.
— Du Du, tôi là Trần Vũ Thâm.
Suốt bữa ăn, Tần Du Du cứ như người mất hồn, Hứa Dương kéo cậu nói không ngừng, kể về những người, những chuyện trong lớp ngày xưa, Tần Du Du nghe mà cảm thấy vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Điện thoại liên tục rung lên thông báo, cậu lặng lẽ chỉnh sang chế độ im lặng.
Cậu không thể từ chối lời mời vào nhóm của Hứa Dương, nếu không cậu ta sẽ níu tay cậu hỏi cả đêm tại sao. Cậu đã vào nhóm, nhưng không nói gì, thậm chí cũng không đổi biệt danh, yên lặng như một người vô hình.
Hứa Dương hơi say, mắt đỏ lên, cứ nói mãi: "Du Du, cậu thật đáng tiếc quá, nếu năm đó cậu không gặp chuyện đó... Cậu thực sự, quá đáng tiếc..."
Tần Du Du chỉ cười, lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
Trần Vũ Thâm gửi lời mời kết bạn thêm vài lần nữa, Du Du liếc nhìn rồi đặt sang một bên.
Cậu không định chấp nhận, không phải vì sợ, mà chỉ không muốn chạm vào.
— Cậu đang ở đâu, tôi đến tìm cậu.
Trần Vũ Thâm lại gửi thêm một lời mời.
Tần Du Du nhíu mày, hồi lâu sau, ngón tay run rẩy gõ trả lời: Tôi không muốn gặp cậu.
Rời nhà hàng đã khá muộn, khả năng uống rượu của anh Lưu sau những năm tốt nghiệp chạy đơn hàng đã được rèn luyện, Tần Du Du tưởng y sẽ thực sự say, nhưng khi tan tiệc, ngoài khuôn mặt hơi đỏ ra thì y vẫn như không có chuyện gì.
"Em đưa anh về nhé, anh Lưu." Tần Du Du nói.
"Không cần đâu," anh Lưu cười nhìn cậu: "Ở nhà có người đang đợi phải không? Anh thấy cậu cứ nhìn điện thoại hoài, sốt ruột rồi phải không?"
Tần Du Du cười.
Anh Lưu không để cậu đưa về, dặn dò cậu vài câu rồi tự bắt taxi đi.
Tần Du Du chậm rãi đi dọc theo đường, điện thoại trong túi vang lên, cậu lấy ra xem, là Hứa Dương.
"Du Du, vài ngày nữa tôi đến chỗ anh Lưu tìm cậu chơi nhé! Trước khi nhập học chúng ta gặp nhau một lần nữa."
Tần Du Du mơ hồ "ừ" một tiếng, Hứa Dương nói gì nữa cậu cũng không nghe lọt tai.
Cúp máy, dòng tin nhắn kia lại hiện lên trước mắt.
— Xin lỗi.
Trần Vũ Thâm nói xin lỗi cậu.
Tần Du Du ngồi xuống bậc thềm bên đường một lúc, rồi cầm điện thoại lên gọi đi.
"Du Du?"
Giọng Vệ Đông trầm tĩnh, sự bất an trong lòng Tần Du Du bất giác ổn định lại, trái tim cứ treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng thả lỏng.
"Anh ơi, anh nghỉ ngơi chưa?" Giọng cậu nghe buồn buồn.
Vệ Đông cười: "Chưa, đang đợi em đây, không uống say chứ?"
"Không, em không uống nhiều." Tần Du Du tựa trán lên cánh tay, nhắm mắt lại.
"Em định về rồi à? Anh có cần đến đón em không?"
Tần Du Du không đáp.
"Du Du?"
Một giọt nước mắt lăn dọc sống mũi rơi xuống, Du Du nhắm mắt, lau vào cánh tay.
"Anh ơi," cậu hít sâu: "Vệ Đông..."
"Em khó chịu quá, Vệ Đông à."