Tần Du Du cắn môi, không nói gì thêm nữa. Cậu quay lưng lại phía Vệ Đông.
Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở nghẹn ngào đã vọng lại.
Vệ Đông thở dài, xoay người ôm cậu vào lòng, để lưng cậu áp sát vào ngực mình.
"Anh đã nói rồi, anh tốt với cậu không phải vì mục đích gì cả, sao cậu cứ không tin vậy? Lẽ nào trong lòng cậu, anh không thể là một người tốt sao?"
"Anh vốn là người tốt mà." Tần Du Du vò nhẹ góc chăn.
Giọng Vệ Đông trầm xuống: "Anh cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào nữa. Đúng là anh đã... cũng đã làm chuyện đó với cậu, nhưng việc anh muốn giúp cậu không phải vì điều này. Nếu cậu cứ nhất định bắt anh đưa ra lý do, anh cũng không biết phải nói sao cho rõ, làm sao để cậu tin được..."
"Vậy thì..." Tần Du Du bất chợt ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào anh: "Vậy anh... hãy ở bên em đi, như thế em sẽ, em sẽ tin."
"Gì cơ...?" Vệ Đông vừa ngồi dậy theo thì đã sững người.
Tần Du Du nắm chặt lấy tay anh: "Anh ơi, em thích anh, em muốn nói điều này đã lâu rồi, nhưng không dám. Em sợ anh chê em... Anh à, nếu anh... dù sao bây giờ anh cũng đang một mình, anh cũng thích đàn ông, vậy chúng ta ở bên nhau được không?"
Mặt Tần Du Du đỏ bừng, không biết đã phải lấy hết bao nhiêu can đảm mới nói ra được những lời này. Trong mắt cậu tràn ngập sự nôn nóng, xen lẫn lo lắng và bối rối, không biết Vệ Đông sẽ phản ứng thế nào khi nghe những lời này.
Vệ Đông không có phản ứng gì.Anh ngơ ngác nhìn Tần Du Du, như thể đã đờ người ra.
"Anh ơi..." Tần Du Du lay nhẹ tay anh, hồi hộp gọi khẽ.
"...Ừ?" Vệ Đông nhíu mày, như vừa tỉnh ra: "Anh không phải vì, không phải vì chuyện này."
"Anh vì lý do gì cũng được, anh ơi, anh có thể làm bất cứ điều gì với em. Em thích anh tốt với em, em rất thích cảm giác được ở bên anh. Anh ơi, em thật sự, em thích tất cả mọi thứ ở anh."
"..." Vệ Đông nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Tần Du Du tim như treo lên tận cổ, lắp bắp không biết mình đã nói những gì, đầu óc gần như trống rỗng.
Nhưng đã nói ra rồi, cũng không thể thu hồi lại được, đành liều một phen, mặc cho số phận an bài.
Cậu nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên đùi Vệ Đông, tay vẫn nắm chặt tay anh.
Vệ Đông cụp mắt nhìn xuống đôi vai gầy gò trong lòng mình, đoạn cổ trắng ngần với những đốt xương sống lồi rõ... Từng tấc da thịt trên cơ thể này đều đang run rẩy nhè nhẹ, như đang chờ đợi lưỡi dao đao phủ hạ xuống cổ.
"Anh chưa từng có bạn trai..."
Hồi lâu sau, bàn tay Vệ Đông đặt lên đoạn cổ kia, bóp nhẹ.
"Anh cũng không biết phải làm thế nào để trở thành một người bạn trai, nhưng anh thật sự..." Giọng anh rất nhẹ, hơi thở rất dài: "Thật sự rất muốn có một người bạn đời..."
Nói xong câu đó, Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm trong lòng, như thể một tấm màn che phủ bao năm đã được nhẹ nhàng vén lên. Có những lời nói ra rồi, trong lòng bỗng chốc sáng sủa hơn rất nhiều.
Tần Du Du ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đã đỏ hoe từ lâu. Cậu nằm xuống trong chốc lát, cắn răng không dám khóc.
"Anh, vậy anh thấy em có được không? Em cảm thấy gặp được anh là một điều may mắn lớn. Em không biết liệu mình có thể tiến thêm một bước nữa, tham lam hơn một chút không. Em có thể cố gắng, giữ lấy niềm may mắn này được không...?"
Vệ Đông hé miệng nhìn cậu.
Tần Du Du chờ đợi câu trả lời của anh, chờ mãi.
"Anh ơi."
Vệ Đông "ừm" một tiếng.
"Có phải anh không coi em ra gì phải không?"
"...Không phải vậy, anh chỉ cảm thấy..." Vệ Đông ngừng lại một chút, "Cậu xem trọng anh quá rồi. Cậu còn trẻ, tương lai còn vô vàn khả năng, mỗi quyết định của cậu đều không nên hấp tấp..."
Nghe xong, đôi mắt Tần Du Du cụp xuống.
Một lúc sau, cậu lại ngẩng lên: "Được, vậy anh không cần vội trả lời em. Lần sau em đến sẽ mang theo kết quả kiểm tra, lúc đó anh hãy quyết định."
"Tần Du Du." Vệ Đông hít một hơi: "Ý anh không phải vậy. Cậu nói những lời như thế, là đang tát vào mặt ai vậy?"
"Không phải ai cả." Tần Du Du hạ thấp tầm mắt, nhìn chằm chằm vào ngực Vệ Đông, khóe miệng giật giật, "Em muốn chứng minh điều gì đó, dù em cũng biết chẳng chứng minh được gì cả. Em quả thật... không trong sạch, nhưng ít nhất em không có bệnh. Như vậy, dù anh muốn em hay không, khi quyết định cũng có thể yên tâm hơn."
"Chúng ta đã làm bao nhiêu lần rồi? Nếu anh quan tâm đến điều đó, làm sao anh có thể..."
"Em biết, anh à." Tần Du Du cắn mạnh môi, cố gắng cười, cậu kéo gối của mình ra một chút, vỗ vỗ, nằm xuống rồi còn nhích sang bên: "Tạm thời không nói chuyện này nữa, ngủ thôi anh."
Nói xong, cậu quay lưng lại nằm.
Vệ Đông nhíu mày đứng ngẩn ra bên cạnh.
Hai người đã ngủ chung với nhau vài lần trước đó, Tần Du Du lúc nào cũng dính sát vào anh, như thể muốn cả tay chân đều quấn lên người anh. Giờ đây, khoảng cách được cố tình tạo ra này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
"Ngủ đi anh, ngày mai còn phải đi làm." Giọng Tần Du Du lại vọng lại, hơi nghẹn.
Vệ Đông nằm xuống, không nói gì thêm, trực tiếp kéo Tần Du Du quay người lại, kéo cậu vào lòng mình. Tần Du Du mở to mắt, Vệ Đông nhắm mắt lại, bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng cậu an ủi, nói: "Ngủ đi."