Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Tuy Quân Vô Nhai đã mười tám tuổi, trong chốn giang hồ cũng không ít thiếu nữ ái mộ hắn, nhưng trước sau hắn vẫn giữ mình trong sạch không làm loạn, cho nên đến nay vẫn chưa từng gần nữ sắc. Bất chợt thấy thân thể nữ tử như ngọc dương chi thì trong lòng hoảng loạn.
Thân thể Thanh Hoan thon thả cân đối, da trắng nõn như tuyết, tuy bị thương nhưng lại càng tôn lên sự xinh đẹp của nàng. Quân Vô Nhai thấy lòng mình rung động, liền nhanh chóng niệm một lần kiếm phổ rồi mới run rẩy bôi cao dược cho Thanh Hoan.
Có thể nói thân thể nàng đều đã bị hắn nhìn hết, dù là nơi tư mật cũng không ngoại lệ. Từ đầu đến cuối Thanh Hoan đều tỏ ra vô cùng bình thản, nhưng trong lòng lại buồn bực Quân Vô Nhai, hắn nhìn thân thể nàng rồi nhưng sao một chút phản ứng cũng không có?
Cao dược hắn bôi cho Thanh Hoan là thánh phẩm chữa thương, miệng vết thương rất nhanh đã kết vảy, Thanh Hoan kéo chăn gấm, bình thản nói: “Đa tạ ân đức của công tử, tiểu nữ không thể báo đáp, phiền công tử đưa tiểu nữ về Ỷ Hương viện.”
Ỷ Hương viện? Nơi đó cách Lệ Kiếm sơn trang không xa, là chỗ triều đình và giang hồ thường gặp gỡ? Ánh mắt Quân Vô Nhai trở nên sâu kín. Mấy ngày trước hắn đi gặp bằng hữu thì nghe một số người nói đêm qua là buổi đấu giá hoa khôi hàng năm của Ỷ Hương viện. Nghe nói tú bà đã sớm thả tiếng gió hoa khôi năm nay chỉ mới mười hai, thân thể vô cùng quyến rũ xinh đẹp, lúc đó có bằng hữu còn mời hắn đi cùng.
Chẳng lẽ… Chính là nàng?
Quân Vô Nhai nhịn không được, hỏi: “Nàng tên gì?”
Thanh Hoan cười cười, nói: “Thất Thất.”
“Thất Thất?” Nghĩa là vẻ đẹp kỳ diệu sao?
Thanh Hoan như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: “Là Thất Thất trong câu ưu tư vì thương nhớ.”
Quân Vô Nhai bị nàng nói trúng, nhất thời không biết chống đỡ thế nào. Thanh Hoan không chịu ở lại Lệ Kiếm sơn trang nên cuối cùng hắn đành đưa nàng về Ỷ Hương viện. Tú bà thấy Thanh Hoan trở về thì cao hứng muốn chết, liên tục cảm tạ hắn.
Quân Vô Nhai không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót khó nói thành lời, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Hoan chậm rãi đi vào, đại môn Ỷ Hương viện đóng lại trước mặt như đang ngăn cách nàng và hắn ở hai thế giới.
Tất nhiên là không giống nhau rồi. Hắn là trang chủ của Lệ Kiếm sơn trang xuất thân cao quý, tiền đồ vô lượng, còn nàng chẳng qua chỉ là kỹ nữ nho nhỏ bên bờ sông Hán Thủy.
Dù là thân phận hay sự từng trải đều vô cùng khác biệt. Quân Vô Nhai không rõ tại sao mình vẫn muốn đứng đây? Hắn xoay người muốn đi về nhưng không nhấc nổi bước chân.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Thanh Hoan đứng sau cửa sổ nhìn bóng dáng hắn, tay nắm chặt lại. Nàng không phải là nữ quỷ Thất Thất, không biết làm sao có thể trò chuyện thật vui vẻ với Quân Vô Nhai. Chỉ có thể làm cho hắn nguyện ý bao nuôi nàng, để nàng không phải tiếp khách, muốn thế nàng phải dựa vào chính mình. Không phải tiểu nữ hài đã nói sao, chỉ cần có thể đạt được tâm nguyện thì nàng muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được.
Cho nên nàng tin tưởng mình đã thành công khơi dậy hứng thú của Quân Vô Nhai, hắn sẽ còn quay lại.
Nghĩ vậy, nàng khẽ cắn môi, xoay người trở lại giường. Trên người nàng dày đặc vết thương nên chắc phải cần một thời gian để dưỡng cho tốt. Vừa cởi áo khoác của Quân Vô Nhai trên người ra, bỗng nhiên nàng cảm thấy ở trong áo có gì đó. Thanh Hoan dùng tay tìm kiếm rồi lấy ra bình cao dược lúc trước. Nàng cầm cao dược trong tay, chậm rãi mỉm cười.
Sau khi rời khỏi Ỷ Hương viện, Quân Vô Nhai không còn muốn dính líu gì tới Thanh Hoan nữa, nhưng mỗi khi hắn nghe chung quanh có người đàm luận về cô nương của Ỷ Hương viện thì lại luôn không nhịn được muốn lắng nghe. Hắn vừa mong chờ vừa sợ nghe được tin tức của Thanh Hoan, loại tâm lý mâu thuẫn này đã tra tấn hắn muốn điên rồi!
Mãi đến khi hắn biết được ba ngày sau Ỷ Hương viện muốn mở đấu giá lần nữa, vì nghe nói vị cô nương hoa khôi bị lão viên ngoại vung tiền đưa đi vẫn chưa phá thân. Đang đợi nam nhân dũng mãnh khôi ngô nào đó xuất hiện, mới xứng để nha đầu trời sinh quyến rũ kia biết thế nào gọi là nam nhân!
Quân Vô Nhai đứng ngồi không yên ở trong sơn trang, cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm kiếm tùy thân của mình rời đi.
Lúc hắn tới Ỷ Hương viện thì đấu giá đã kết thúc, tú bà đang tuyên bố ai lấy được đêm đầu của Thanh Hoan. Quân Vô Nhai không biết mình bị quỷ gì nhập, cao giọng nói: “Ta ra giá gấp đôi, vị cô nương này là của ta!”
Nghe vậy, mọi người ồ lên, cả tú bà cũng mở to mắt: “Này, vị đại gia này, ngài nói thật chứ? lượng vàng đó!”
Quân Vô Nhai không lên tiếng, con ngươi đen láy ánh lên sự tức giận, vì hắn thấy Thanh Hoan ăn mặc vô cùng mỏng manh, da thịt nõn nà, bộ ngực sữa nhô lên, eo nhỏ nhắn… Đều như ẩn như hiện dưới tấm sa mỏng! Hắn nghiến răng nói: “ lượng vàng sẽ lập tức được đưa tới, ta muốn nàng mặc quần áo vào!”
Tú bà thấy đó là một tiểu nam tử anh tuấn thì trong lòng rất cao hứng, dù sao Thanh Hoan cũng là nha đầu bà thật lòng yêu thương, nếu đêm đầu của nàng thuộc về tiểu nam tử anh tuấn như vậy thì cũng tốt. Nhưng bà không khỏi lo lắng sau này Thanh Hoan sẽ cao ngạo, dù sao một người khí độ tao nhã, dung mạo anh tuấn như vị khách nhân trước mặt này cũng rất hiếm có!
Điều lo lắng nhất chính là kỹ nữ không chịu yên phận, tâm cao thì số mệnh sẽ khổ, chi bằng thừa dịp còn trẻ kiếm nhiều bạc hơn một chút. Dù sao thì nam nhân này cũng sẽ phản bội nàng, tỷ muội cũng sẽ đâm sau lưng nàng, duy nhất chỉ có bạc mới vĩnh viễn là của nàng.
Chẳng qua tú bà cảm thấy rất khó hiểu, nam tử đến đây đều để mua vui, ai cũng hy vọng các cô nương mặc càng ít càng tốt. Còn vị khách nhân trước mắt này thật là kỳ lạ, lại muốn cô nương mặc thêm quần áo vào!
Thanh Hoan ngoan ngoãn đứng lên, khoác thêm một kiện xiêm y, nhưng ở Ỷ Hương viện thì kiếm đâu ra xiêm y đứng đắn, nên Quân Vô Nhai thấy vẫn chưa đủ, liền cởi áo ngoài của mình khoác cho nàng, lạnh lùng nói với tú bà: “Ta có thể mang nàng đi rồi chứ?”
Tú bà do dự nói: “Ngài ra giá cao nhất thì tất nhiên có thể, nhưng lượng vàng này…”
“Sau một nén nhang sẽ tự có người đưa đến.” Nói xong, Quân Vô Nhai bế Thanh Hoan lên, phi thân đi. Chỉ còn tú bà đứng đó dậm chân, bà đã bỏ ra không ít công phu để dạy ra báu vật như vậy! Bây giờ nam tử này nói đi là đi, lỡ như không đưa vàng tới thì sao đây?! Đây không phải là muốn lấy mạng bà sao?!
Quân Vô Nhai đưa Thanh Hoan về Lệ Kiếm sơn trang, quản sự và người hầu trong trang thấy trang chủ nhà mình ôm nữ nhân về thì vô cùng kinh ngạc, không ít nha đầu ái mộ Quân Vô Nhai đều bật khóc! Nhưng Quân Vô Nhai không để ý đến bất kỳ ai, nhanh chóng trở về phòng mình, đặt Thanh Hoan lên giường. Câu đầu tiên hắn nói lại là một câu chất vấn: “Nàng có biết không nên làm như thế không?!”
Một đường này bị hắn mang đi, Thanh Hoan bị gió thổi đến đau đầu, giờ nghe hắn nói lớn như vậy thì chỉ nhướng mày, nói: “Công tử và những nam nhân đó có gì khác nhau? Ai cũng đều muốn thân thể của ta, cần gì phải làm bộ làm tịch trước mặt ta? Đến đây đi.” Nói xong, nàng giang tay, vẻ mặt như mặc cho người hái.