Editor: Mai Tuyết Vân
Nhìn thấy mình đã hiểu lầm người ta, Thanh Hoan đỏ mặt xấu hổ, nàng nhẹ nhàng rụt tay về, biểu hiện vô cùng nho nhã. Nếu Hoa Nhị không biết nàng ta nữ tử thanh lâu, chắc đã nghĩ nàng là thiên kim tiểu thư nhà ai rồi. Nhưng nghĩ đến một nữ tử thoát tục như vậy lại lưu lạc thanh lâu thì trong lòng không khỏi có vài phần thương tiếc cho nàng.
Thấy Thanh Hoan nhấc tay động chân cũng tao nhã yên tĩnh, đúng là người hợp lòng mình, nữ tử trong giang hồ phần lớn đều khí khái anh dũng, còn tiểu thư nhà quan lại mảnh mai kiêu ngạo, những năm gần đây hắn không thể tìm được ý trung nhân hợp lòng. Bây giờ nhìn thấy Thanh Hoan, cảm thấy tiếc hận vì không thể gặp sớm hơn, nhưng đúng là giống hệt thoại bản, vừa gặp đã yêu.
Hai người nhìn nhau lại chẳng nói gì, đúng lúc này đột nhiên ngoài sân lại nghe được tiếng của gã sai vặt, nghĩ là Hoa Tam đã quay trở lại. Sắc mặt Thanh Hoan trắng bệch, vội vàng đẩy Hoa Nhị: "Ngài mau rời khỏi đây!"
Nhưng không kịp nữa, nghe tiếng chân đã đến cửa viện, Hoa Nhị không biết võ công, cũng may đầu óc hắn nhanh nhẹn, chạy vài bước xuống lương đình hóng mát, núp sau ngọn núi giả bên bờ hồ. Vừa trốn vừa thấy kỳ quái: "Vì sao hắn phải trốn Tam đệ? Hắn và Thất Thất cô nương trong sạch, vì sao không thể để người khác thấy? Hình như cô nương này quá lo xa."
Rất nhanh Hoa Nhị biết bản thân mình nghĩ sai rồi.
Hoa Tam vừa vào viện, thấy Thanh Hoan ngồi trong lương đình, xua gã sai vặt đi, trong viện trống rỗng. Đang muốn tiến lên ôm mỹ nhân trong lòng thân thiết một phen, đột nhiên phát hiện vết thương trên tay Thanh Hoa, hắn lập tức nổi giận: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lúc đánh đàn không cẩn thận." Thanh Hoan đã sớm cất khăn lụa của Hoa Nhị đi.
Nếu để Hoa Tam nhìn thấy, không chừng hắn lại nghĩ ra đủ mọi cách để đùa giỡn nàng. Dù Thanh Hoan đã ở Ỷ Hương viện nhiều năm, có đôi lúc cũng chưa từng gặp qua mánh khóe của Hoa Tam bao giờ, dường như hắn mang toàn bộ sự kỳ quái của mình phát tiết lên người nàng. Nhưng hôm nay vừa khéo nếu hắn muốn về phòng, nàng chắc chắn sẽ không để hắn toại nguyện.
"Lần sau cẩn thận một chút." Hoa Tam cau mày, vùi dập chút đau đớn trong lòng.
Hắn ngồi xuống, ôm Thanh Hoan vào ngực, hỏi: "Hôm nay gia đi ra ngoài, ngươi có đi khắp nơi quyến rũ nam tử không đấy?" Hắn ẩn ý hỏi: "Hoa gia trang cái gì cũng thiếu, chỉ có nam nhân là không thiếu. Nếu phía dưới khó chịu, ngươi cứ nói với gia, gia tìm người đến giải quyết cho ngươi."
Hoa Nhị ở sau núi giả thấy rõ cảnh tượng này, cảm thấy tức giận với lời nói đầy ác ý và khinh nhục của Hoa Tam. Theo tính cách của hắn, bây giờ hắn sẽ ra ngoài chỉ trích đệ đệ, nhưng không thể vì Thanh Hoan đã nhìn về phía hắn bằng ánh mắt cầu xin.
Nàng sợ hắn ra ngoài, cuối cùng chọc giận Hoa Tam, người chịu tội vẫn là nàng.
Vì thế hai canh giờ tiếp theo, Hoa Nhị nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng Hoa Tam tra tấn Thanh Hoan thế nào. Nàng bị lột sạch xiêm y trói lên cây cột, khóe mắt ngấn lệ, từ đầu đến cuối không chịu khuất phục. Dù yếu đuối vô cùng lại rất quật cường, dáng vẻ của nàng khiến trái Hoa Nhị bị hỏa diễm thiêu đốt.
Hắn không biết vì sao Tam đệ lại đối xử tàn độc với một cô nương mảnh mai như vậy, ngay cả tình cảm mập mờ trong lòng cũng dần dần xuất hiện.
Vừa nhớ đến Thất Thất cô nương đánh đàn không nhiễm bụi trần, lại bị Hoa Tam ra tay đùa giỡn đến mức này, Hoa Nhị cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm thấy Hoa Tam rất quá đáng, đối với tình yêu nam nữ, quan trọng nhất chính là đôi bên tình nguyện.
Thất Thất cô nương không đồng ý, dáng vẻ xấu hổ nhưng không dám phản kháng của nàng khiến tận sâu trong lòng Hoa Nhị nhói đau.
Hắn nhìn đến mức hồn bay phách lạc, vì cảm thấy Thanh Hoan bị áp bức mà chính hắn lại nổi lên dục vọng. Bị Tam đệ áp dưới thân tùy ý chà đạp hoa huyt mềm mại, bộ ngực no đủ vểnh cao, cặp mông trắng như sứ... Mọi thứ đều tràn ngập trong đầu Hoa Nhị.
Mãi cho đến khi Hoa Tam chơi chán, ôm Thanh Hoan về phòng. Hoa Nhị mới đi ra khỏi núi giả, nhưng hắn đã đợi bên trong tận hai canh giờ!
Vừa bước ra, khóe mắt đã nhìn thấy yếm và quần lót Thanh Hoa bị vứt dưới đất. Ma xui quỷ khiến Hoa Nhị chạy đến nhét hai thứ mỏng manh kia vào tay áo, sau đó giống đạo tặc chạy ra ngoài.
Đợi đến khi Hoa Tam thỏa mãn, đi ra thu dọn y phục cho Thanh Hoan lại phát hiện thứ quan trọng nhất của nữ nhi là yếm và quần lót đã không còn. Nhất thời tức giận, nghĩ là do gia đinh trong viện trộm, liên tiếp đánh chết mấy người, lật tung cả viện vẫn không tìm được, khiếm tâm tình của hắn phát hỏa tận mấy ngày.
Hắn ra tay không phân nặng nhẹ với Thanh Hoan, cảm thấy nàng lẳng lơ, quyến rũ nam nhân khác, nếu không vì sao lại có kẻ trộm y phục của nàng?
Nghiêm túc mà nói, cũng không sai. Chính là Hoa Tam đã ghen đến đỏ mặt, chính hắn cũng không phát hiện ra.
Lại nhắc đến chuyện Hoa Nhị trộm yếm của Thanh Hoan, sau khi trở lại viện của mình, vào ban đêm lần đầu tiên mộng xuân trong hai mươi năm cuộc đời. Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn phát hiện chăn đệm ẩm ướt, sắc mặt tái xanh, đúng là không nói nên lời.
Đáng sợ nhất chính là, từ đó về sau, hằng đêm trong mơ hắn đều hô mưa gọi gió với Thanh Hoan, hắn cũng giống Tam đệ trói nàng vào cột rồi tìm mọi cách khinh nhờn nàng. Hít mùi hương nữ tử thần bí trên yếm, cuối cùng Hoa Nhị không nhịn được nữa rồi.
Ngày đó, hắn không kiềm nén được, đi vào tiểu viện của Hoa Tam, dừng lại ở cửa hồi lâu, thấy không có kẻ nào canh gác, liền bước vào. Trong viện không có người, trong đình hóng mát vẫn bày một cây đàn cổ. Không có tiếng đàn vang lên, Hoa Nhị thường xuyên dựng thẳng lỗ tai, đúng là tiếng đàn ngày đó không hề vang lên lại.
Dừng như bị rơi vào đáy vực sâu thẳm, Hoa Nhị bước về phía phòng ngủ. Cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, lại không có ai lên tiếng.
Hôm nay Tam đệ bị Đại ca phái ra ngoài, hắn biết nên mới đến đây? Chẳng lẽ nàng cũng không có ở đây sao?
Lại bước thêm vài bước, không gian rất yên tĩnh. Trái tim Hoa Nhị đập thình thịch, dường như hắn biết bản thân sẽ thấy cái gì, ngoại trừ kích động còn có sự hưng phấn và chút sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, hắn và Đại ca có gì tốt cũng đều nhường cho Tam đẹ và tiểu muội, nhưng lần này hắn muốn tranh với Tam đệ một lần.
Vừa lách người bình phong, liền nhìn thấy Thanh Hoan bị trói hai tay lên xà nhà phía trên, thân thể mềm mại trần trụi. Mái tóc dài rối tung, đầu cúi xuống, không biết là sống hay chết. Trên người xanh tím loang lổ đan xen, dấu hôn và vết cắn không đâu không có. Thậm chí trên đầu ngón chân trắng như bạch ngọc cũng có vết răng nanh.
"Thất Thất cô nương, Thất Thất cô nương?!" Ý tưởng dơ bẩn trong đầu Hoa Nhị biến mất, vội vàng chạy đến, bất chấp việc nam nữ cùng phòng, nâng mặng Thanh Hoan lên. Nàng trợn tròn mắt, yên lặng vô thần, nhìn thấy hắn cũng không phản ứng gì, nhưng cổ họng chuyển động, cầu xin: "... Nhị gia, ngài phát lòng từ bi, lấy tính mạng của ta đi."
Nhất thời trái tim Hoa Nhị như bị dao cắt, hắn nói năng lộn xộn: "Ta... Ta... Ta thả cô nương xuống trước."
"Đừng…” Thanh Hoan vô lực lắc đầu từ chối, "Nếu Tam gia biết được, ta lại nếm mùi đau khổ, nếu Nhị gia có thương xót ta, mau rời khỏi đây... Vậy, ta cũng đỡ phải..." Nàng không chịu nói gì nữa, chuyển tầm mắt, không muốn nhìn thấy Hoa Nhị.