Editor: Mai Tuyết Vân
Nàng không biết bản thân đang ở đâu.
Xung quanh tối đen như mực, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của nàng còn nghe rõ.
Đợi chút... Nàng còn thở sao?
Nàng đưa tay dò xét hơi thở của bản thân, tất nhiên là lạnh như băng không hề hít thở. Đúng rồi, nàng đã nhớ ra, nàng đã chết rồi.
Nhưng mà... Nàng chết như thế nào? Vì sao mà chết? Nàng, nàng là ai? Tên của nàng là gì?
Nghĩ không ra, tất cả mọi thứ đều không nhớ được.
Làm sao nàng đến được chỗ này? Không thể nhìn thấy thứ gì xung quanh. Bóng đêm bao trùm, cho dù bản thân là quỷ hồn, nàng vẫn cảm nhận được cái rét lạnh thấu xương. Bước chân không chịu sự khống chế tiến lên phía trước, cũng không biết đi bao lâu, mới loáng thoáng nghe được tiếng nước sông chảy. Nàng do dự dừng lại, rồi tiến về phía trước vài bước, thì nhìn thấy xung quanh xuất hiện ánh sáng, một con sông rộng lớn không thể nhìn thấy bờ chảy ngang trước mặt, mặt sông yên tĩnh nhưng lại có cảm giác sóng ngầm mãnh liệt đang âm thầm réo gọi. Một cây cầu tinh xảo rất dài bắc qua sông, đầu cầu không có thứ gì, ngoại trừ một tảng đá lớn.
Phía trên tảng đá cũng trống rỗng nhưng nàng giống như bị mê hoặc đứng yên tại chỗ, từ từ trên tảng đá hiện lên cảnh nàng khi còn sống. Đường nữ Thanh Hoan, tự Đậu Khấu, mười chín tuổi, chết vào năm Khai Nguyên thứ . Khi còn sống si tình không thay lòng, nhưng gặp sai người, treo cổ tự tử.
Môi Thanh Hoan run rẩy, nàng ôm lấy ngực, nơi đó trống rỗng nhưng rất đau. Ký ức từng bị lãng quên trong tích tắc ùa về trong đầu nàng, nàng đã từng yêu sâu đậm một nam nhân, vì hắn mà hy sinh chính cuộc đời của mình, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục tan nát cõi lòng mà tự sát.
Đau.
Đau đến chết.
Làm sao quỷ hồn lại cảm thấy đau?
Ngay khi nàng kinh ngạc muốn rơi lệ, bóng tối bên tay phải dần tản ra, Thanh Hoan mới có thể nhìn thấy một nam nhân mặc long bào yên lặng ngồi bên cạnh tảng đá, y phục kia vốn là một bộ long bào thêu kim long tám móng lộng lẫy, nhưng bây giờ đã trở nên vô cùng cũ kỹ rách nát, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ hóa thành cát bụi. Ban đầu Thanh Hoan không nhìn thấy hắn, vì hắn không hề động đậy, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, ngay cả sợi tóc cũng như bị đóng băng.
Thanh Hoan đi qua, hỏi: "Ngài... Bệ hạ, xin hỏi, ngài có biết đây là đâu không?"
Nam nhân không nói gì, tựa như không nghe thấy lời Thanh Hoan đang nói với hắn. Hắn giống như đã hòa thành một thể với tảng đá này, tảng đá chính là hắn, hắn chính là tảng đá. Hắn vẫn mãi im lặng ngồi ở chỗ đó, hai tay đặt lên đầu gối, thời gian và không gian cùng với bụi đất và không khí xung quanh hắn đều bị đông cứng lại.
Thanh Hoan không cố gắng nữa, nàng trở lại bên cây cầu, do dự bước lên trên. Không biết đi bao lâu, trong lòng cũng rất mơ hồ, đi tới đi lui một hồi, nàng bất ngờ phát hiện ra ngay chính giữa cầu hình như có một gian hàng nhỏ. Gian hàng này xây bằng cỏ tranh rất đơn giản, bày mấy cái bàn gỗ trên mặt cầu rộng rãi, trên bàn còn đặt một bát canh nóng hổi. Nước canh trong suốt nhìn thấy đáy, giống như nước sạch nhưng lại tỏa ra một hương vị mê người. Một tiểu cô nương búi tóc hai bên đang ngồi ở đó, duỗi thẳng cánh tay, cố gắng hết sức dùng chiếc muôi trong tay khuấy canh trong nồi sắt.
Trong lòng Thanh Hoan thấy không nỡ, liền tiến lên dịu dàng nói: "Để ta giúp muội."
Tiểu cô nương sửng sốt một chút, khi xoay đầu nhìn thấy nàng, lập tức nở một nụ cười vui vẻ. Thanh Hoan bị nụ cười rạng rỡ này cảm nhiễm, nhận lấy muôi trong tay tiểu cô nương nhẹ nhàng khuấy. Tiểu cô nương ngồi trên ghế dài lắc chân, hai tay chống cằm tò mò nhìn nàng, sau một lúc lâu hỏi: "Tỷ tỷ, để cảm ơn tỷ đã giúp ta, ta mời tỷ một bát canh được không?"
"... Không cần, ta không muốn uống." Thanh Hoan miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tắn, không muốn dọa đứa trẻ đáng yêu trước mặt. Nàng chỉ là một con quỷ, quỷ thì đâu cần uống canh?
"Nhưng nếu tỷ không uống sẽ vĩnh viễn không quên được người kia."
Nghe vậy, Thanh Hoan kinh hãi khó hiểu nhìn về phía tiểu cô nương, tiểu cô nương mở to đôi mắt trong suốt nhìn nàng, đưa tay nhỏ lên: "Tỷ tỷ, tỷ đọc chữ trên đó đi."
Thanh Hoan nhìn theo ngón tay của nàng, trên trụ cầu có khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa: Cầu Nại Hà. Trụ cầu đen như mực, cầu đen như mực, chữ cũng đen như mực.
"Tỷ có hai lựa chọn, một là uống xong bát canh này, từ nơi này đi thẳng về phía trước, cho đến khi tỷ đến nơi cần đầu thai. Hoặc là..." Tiểu cô nương thu hồi ý cười: "Tỷ nhảy xuống đi."
Lời nói của nàng vừa dứt, từ lòng sông vang lên tiếng gào thét thảm thiết, vô số quỷ hồn chìm nổi trên mặt sông, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, điểm duy nhất khiến họ giống như chính là đang gào khóc. Tiếng khóc chói tai khiến Thanh Hoan rùng mình. Cô bất giác lui về phía sau một bước, quỷ hồn đang nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt của bọn họ... Có lẽ không thể gọi là mặt, chỉ có chấp niệm và sự điên cuồng trong đôi mắt, mới khiến Thanh Hoan nhận ra bọn họ từng là người.
"Tỷ đã đi qua Quỷ môn quan, chỉ cần tỷ uống xong bát canh này, thì có thể đi đầu thai chuyển thế." Tiểu cô nương cười hi hi, trèo xuống từ trên ghế tiến lại gần Thanh Hoan, quỷ hồn trong sông Vong Xuyên vẫn gào thét chói tai, nước sông đục ngầu không nhận ra được màu sắc, sông Vong Xuyên rộng lớn không thấy bờ, bên trong toàn bộ đều là quỷ hồn không chịu cam lòng, không chịu rời đi như thế.
"Lúc trước bọn họ đều đến nơi đây rồi nhảy xuống, cho nên bọn họ không thể đầu thai, cũng không thể giữ được thần trí, trừ khi người bọn họ yêu đi đến nơi này, nhận ra bọn họ... Nhưng bọn họ cũng không thể thốt ra lời nào."
Tiểu cô nương thở dài. "Ta đã đợi ở đây không biết bao nhiêu năm, chưa bao giờ thấy một quỷ hồn nào có thể rời khỏi nơi này. Càng ở lâu trong sông, rất nhiều quỷ hồn cũng đã quên mất chính họ đang đợi ai. Cho dù người bọn họ yêu từng đi qua, bọn họ cũng không thể nhận ra nhau."
Tiểu cô nương tỏ vẻ chững chạc: "Tình yêu là cái gì, phiền phức muốn chết, tỷ tỷ, tỷ hãy uống bát canh này đi, rồi tiến về phía trước."
Thanh Hoan nhìn quỷ hồn gào khóc bi thương trong dòng sông mà trầm mặc.
Tiểu cô nương thấy nàng không trả lời, liền chống cằm nhìn nàng, sau một lát hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có biết một người tên là Hạ Liên Phòng không?"
Nghe thấy cái tên này, Thanh Hoan giật mình xoay người về phía nàng: "... Nàng ấy là ân nhân của ta."
"À... Thật là phiền phức mà." Tiểu cô nương bĩu môi. "Nàng ấy vốn nên tới đón người thay ta, còn ta ở đây đợi nàng rất lâu mà nàng còn chưa đến. Theo lý mà nói nàng sớm phải chết rồi!"
Thanh Hoan vội hỏi: "Sao nàng có thể chết được? Khi ta chết, nàng ấy vẫn còn trẻ, vừa có thai!"
Tiểu cô nương nói: "Nàng vốn nên chết khi mười hai tuổi, vì phải tới đây thay thế ta."
"Không!" Thanh Hoan kêu lên. "Nàng không thể chết, nàng sẽ không chết, nếu được... Để ta thay thế muội, vừa khéo ta cũng không muốn đi đầu thai. Ta..."
Tiểu cô nương nghe vậy, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, tỷ tình nguyện ở lại sao? Khí tức của tỷ rất sạch sẽ, có thể ở lại chỗ này, nếu tỷ thay thế vị trí của Hạ Liên Phòng, nàng có thể sống tiếp, nhưng phải trở lại năm mười hai tuổi, sống lại một lần nữa đó!"
Thanh Hoan vội liên tục gật đầu: "Ta đồng ý."
"Tốt lắm, chúng ta cứ quyết định như thế." Tiểu cô nương hài lòng mỉm cười, đi lại dắt tay Thanh Hoan: "Tỷ đi theo ta."