Lâm Đĩnh cùng nó tán phét một hồi như nhận ra cái gì đó trong lòng trầm xuống, vẻ mặt trở nên khó coi mở miệng hỏi.
-Sách linh?
-Ờ, gì thế?
-Chư Thiên đâu rồi?
Theo bản năng nó trả lời.
-Ngỏm rồi.
Lâm Đĩnh nghe thế hai mắt đỏ quạch gào lên.
-A a a ta phải giết ngươi quển sách khốn kiếp này, nói ngươi đã làm gì Chư Thiên rồi?
Sách linh bây giờ mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, nghĩ thầm.
-Tổ bà nó lỡ miệng rồi để thằng cha này nổi điên lên thì không tốt a.
Nhìn Lâm Đĩnh chuẩn bị liều mạng đến nơi nó vội vàng đính chính.
-Ấy đừng nóng, nhầm lẫn ấy mà, lâu lâu báo tử cũng sai mà (thời xưa ra chiến trường gửi giấy báo tử vong về nhà hay bị nhầm), chưa chết, tuyệt đối là chưa chết cứ bình tĩnh.
Lâm Đĩnh nghe được thì có đôi chút bình tĩnh lại nhưng vẫn hỏi với vẻ bực tức.
-Mẹ kiếp chết chóc mà ngươi cũng nhầm lẫn được, làm ăn kiểu đó hả, nói nhanh đi coi nào Chư Thiên bây giờ sao rồi.
Sách linh cũng bực lên gắt lại.
-Bà nội ngươi rốt cuộc là ông mày có chỗ nào không bằng thằng cha đó hả, trời ạ sao ta lại chọn đồ khốn kiếp này làm chủ nhân hả trời.
Lâm Đĩnh cũng ngớ ra.
-Đúng a nó là quyển sách nát đó, còn ông đây là chủ nhân không thể nào nó lại làm chuyện bất lợi với mình được.
-Thôi được rồi ta biết ngươi là sách tốt, sách đẹp, sách đại nhân, mong ngài nói cho kẻ hèn này biết nghĩa huynh của ta giờ sao rồi.
Sách linh ấm ức trả lời như thể trẻ con bị oan ức cực lớn dính lên đầu vậy.
-Không biết, nghĩa huynh của ngươi chứ có phải của ta đâu làm sao ta biết được.
Lâm Đĩnh chửi thầm.
-Mẹ kiếp hai thằng đực rựa dùng chung một quyển sách ngươi không biết ai biết.
Cố vỗ về quyển sách nhằm cậy miệng nó.
-Hề hề anh sách đẹp trai, là sách thần phải có lòng khoan dung độ lượng chứ, ai lại chấp nhặt kẻ tiểu nhân như ta đây, không lẽ ngươi lại là sách như thế, ấn tượng trong lòng ta sách linh ngài là kẻ lòng dạ bao dung, anh tài tiêu sái, đẹp trai chảy nước, luôn luôn bao dung che chở cho kẻ hèn này, ta cảm kích còn không kịp làm quái gì có lòng dạ nào mà chỉ trích chứ.
Nghe hắn nịnh hót mà sách linh cứ lâng lâng mặt mày giãn cả ra.
-Ừm bổn sách không thèm chấp nhặt với ngươi, về Chư Thiên hôm nay tâm tình ta rất tốt nói cho ngươi cũng không vấn đề gì. Thằng cha đó vì giúp ngươi ngưng tụ nửa thân dưới bị tổn hao đến căn nguyên nên lên giường ngủ rồi, ngủ đủ thì sẽ dậy không cần lo cho hắn cũng không cần gửi năng lượng cho hắn làm gì, nếu thừa năng lượng thì gửi cho ta là được.
Má ơi thằng cha này chơi ác, người ta bị thương xém đi tong luôn đang cần năng lượng tu bổ, một câu nói cắt phăng luôn vật tư cứu trợ đút túi làm của riêng, ài anh sách đẹp trai không đi làm tham quan quá phí của trời a.
Lâm Đĩnh hỏi lại.
-Ngủ à, thế bao giờ Chư Thiên có thể tỉnh lại?
Nhanh thôi, nhanh thôi, mười vạn, tám vạn năm gì đó.
Lâm Đĩnh hít một hơi khí lạnh.
-Mẹ kiếp nhanh quá nhỉ, chỉ sợ lúc đó ông đầu thai mấy chục lần rồi.
-Hề hề không lâu, không phải còn có bổn sách đây sao, mà quên hình như thằng cha đó để lại cho ngươi hai món hàng bảo mệnh nè.
Nói xong từ trong bản thể sách linh bay ra một điểm sáng nhập vào biển sao trong thế giới hình chiếu ý thức của Lâm Đĩnh.
Bên ngoài cơ thể hắn vẫn bình thường, đang nhắn mắt ngồi ngay ngắn trên vai Trung Cơ, hai anh em họ Trịnh thấy hắn thế thì cho là Lâm Đĩnh đang nhập định nên cũng không quấy rầy.
Cơ Cảnh mở miệng hỏi.
-Anh à sao mà anh biết em ở đây rồi chạy đến nhanh thế?
Trung Cơ mở miệng trả lời.
-Đừng nói nữa còn không phải tại thằng lỏi con ngươi làm hại sao, không có việc gì lại chơi trò đào hôn khiến ông già nổi giận thi triển huyết mạch cảm ứng lên người ông đây rồi một cước đạp bay ta khỏi nhà, ài đáng thương ụ vợ già của ta đang chờ được mưa móc thì gặp ngay chuyện này.
-Đấy ngươi xem khi trở về ta phải tranh thủ bồi thường cho chị dâu ngươi, còn không phải khổ cực hì hục hai ba ngày sao.
Tuy Cơ Cảnh còn nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng sắp lấy vợ đến nơi người ta nói "chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy", nhìn thấy ông anh mình khoác lác nó không nhịn dược đả kích.
-Anh à hình như em thấy dạo này chị dâu thường than thở vơi mẹ hai, hình như là cái gì mà "mới lên đã bẹp ra" còn có cái gì "không bao giờ được thỏa mãn", không phải là nói anh đó chứ.
Khuôn mặt Trung Cơ giờ này đỏ rực lên, hiện tại hắn chỉ muốn ném hai thằng cha này xuống, thu nhỏ cơ thể lại như muỗi rồi kiếm chỗ chuồn cho nhanh.
-Nói bậy nói bạ, ngươi chắc nghe lầm rồi, lỏi con lần này tự thân ông đây áp tải xem ngươi còn chạy đường nào.
Cơ Cảnh đang đắc ý vì thành công hạ thấp uy phong của ông anh nhưng nghe được những lời đó thì ỉu xìu mất hết khí lực, thầm lẩm nhẩm.
-Mẹ kiếp lão già mắc dịch kiếm vợ cho ta thì kiếm em nào lồi lõm tý, không thì ít ra cũng điện nước đầy đủ, đằng này lại kiếm con nhóc miệng còn hôi sữa, hai cái bánh bao thì chả thấy đâu vừa nhìn là biết không bú mút được gì rồi, mất hết cả hứng thú.
Trong lúc hai anh em giằng co thì trong đầu Lâm Đĩnh hiện lên một đống tin tức làm hắn hoa cả mắt chưa kịp xem xét thế nào thì đã nghe được giọng nói quen thuộc của Chư Thiên.
-Huynh đệ nghe cho kĩ, đây là linh thức truyền âm ta lưu lại, đầu tiên là ông đây không tin được quyển sách nát đó nên mới để lại phần tin tức và kinh nghiệm này cho ngươi.
-Trong này có kiến thức tích lũy của ta, còn có hai món pháp môn bảo mệnh mà ta phí hết một đời mới kiếm được, môn thứ nhất là "Nhất tuyến độn" đừng xem thường nó ta nhờ vào độn pháp này mà bao lần thoát khỏi nguy cơ sinh tử đấy, luyện được thì nên làm ngay đi. Chậc, môn thứ hai thì khi cho ngươi ta cũng cực kì đau lòng mà thôi ai bảo ta chỉ có một vị huynh đệ này chứ, mục đích ta để lại phần linh thức này cũng là vì nó a, trước khi truyền cho ngươi phải nhắc nhở trước một câu không lại oán trách ta, môn thuật pháp này ông đây mới cướp được tới tay chưa kịp luyện thì đã bị giam vô quyển sách chết toi, nếu ta luyện thành đã không thê thảm thế này. Pháp môn thứ hai có tên"Tinh thần hư không vũ" hề hề tuy chưa thử tu luyện nhưng anh đây cũng biết
môn này thiên về cường hóa linh thức, nguyên thần, tinh hồn. Nhớ kĩ ngưng tụ ý chí vận khởi "Thanh thần chú" tiến vào không minh thì trong quá trình truyền thụ mới không có sơ xảy.
Đợi khoảng một lúc áng chừng Lâm Đĩnh đã chuẩn bị xong linh thức của Chư Thiên để lại tự động tan vỡ hóa thành vô số mảnh sáng tản ra bốn phía của thế giới hình chiếu tinh thần. Khi toàn bộ mảnh vỡ ánh sáng tan vào không gian thì thế giới này rung lên bần bật, các vì sao lung lay như muốn rơi rụng, ánh sáng phát ra lúc sáng lúc tối. Nhìn biến hóa đột ngột xảy ra sách linh đang ngủ cũng phải bật dậy gào lên.
-Khốn kiếp Lâm Đĩnh ngươi làm gì thế mau dừng lại, ta không muốn chết đâu.
Sách linh gào lên nhưng không có ai đáp lại, nó không cam lòng điều động bản thể tỏa ra ánh sáng vàng kết nối với biển sao hòng ổn định thế giới này lại. Nhưng lại tuyệt vọng nhận ra không những không thể làm ổn định mà càng làm không gian rung lắc mạnh hơn.
Lúc này ý chí, linh hồn Lâm Đĩnh được một dải sáng xanh bảo vệ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì cả, tập trung tinh lực vận khởi "Thanh thần chú" hắn biết nếu như dừng lại chắc chắn chết không có chỗ chôn, ngay cả nghĩ cũng không dám chỉ toàn lực vận hành công pháp, trong đầu dần dần chỉ còn là những kinh văn huyền ảo đó.
Bên ngoài thân thể Lâm Đĩnh run lên bần bật lúc đầu biên độ còn nhỏ, dần dần càng ngày càng rung lên mạnh hơn. Lúc này hai anh em họ Trịnh cũng cảm thấy bất thường.
-Này Cơ Cảnh thằng cha này có mắc tâm thần phân liệt không, hay sao mà co giật dữ thế.
Cơ Cảnh nói:
-Mẹ ơi không phải chứ, nhìn ông chú này chắc không đến nỗi thế đâu.
Nói thì là thế nhưng Trung Cơ cứ nghĩ trên vai mình có thằng cha tâm thần phân liệt thì bố ai mà bình thường được.
Đang rùng mình bất chợt Trung Cơ cảm thấy trên vai truyền đến một cỗ hấp lực bất thường đang lôi kéo pháp lực của mình ra khỏi cơ thể, hắn giật bắn cả người khiếp sợ vội vàng vận công chống lại nhưng chuyện không thể tin xảy ra, pháp lực của hắn vô cùng tinh thuần hùng mạnh, ngày thường vô cùng ngoan ngoãn nghe lời bây giờ lại không ngừng tiến về phía cơ thể Lâm Đĩnh mặc cho hắn có cố gắng thế nào cũng không hề dừng lại.
-Sao lại có thể như vậy chứ.
Sách linh trong cơ thể Lâm Đĩnh điên cuồng cố gắng ổn định không gian, một mặt lại không ngừng mở ra hấp lực hút lấy bổn nguyên lực từ ngoại giới bổ xung.
-Không được cứ thế này thì không gian này sẽ sụp đổ mất ta đây cũng xong đời, mẹ nó mới ra chưa được bao lâu đã phải liều mạng không lẽ đi theo thằng cha này thì kiểu gì cũng sớm toi đời thật.
Nói rồi nó liều mạng thả ra hấp lực, trong thoáng chốc bên ngoài cơ thể Lâm Đĩnh sức hút tăng lên mười lần làm Trịnh Trung Cơ sắc mặt đại biến.
Tuy nói Lâm Đĩnh thu hút không được bao nhiêu pháp lực của hắn nhưng cái kiểu tăng lên này cũng quá dọa người đi, nếu vài lần tăng lên như vậy nữa thì cũng toi mất một thành pháp lực của Trung Cơ. Một thành pháp lực đừng cho là ít hắn đã là linh cảnh “tu tiên giả”, thân thể lại vô cùng to lớn pháp lực chứa đựng phải hơn tu sĩ bình thường cả trăm lần còn Lâm Đĩnh thì sao, thân thể bé tí như muỗi, cùng lắm mới chỉ phàm cảnh tầng ba trong cơ thể chả có tý tẹo pháp lực, thế mà có thể rút pháp lực ra khỏi cơ thể cao thủ hơn mình cả hai tầng cảnh giới mà tốc độ chẳng hề chậm chút nào.
-Mẹ ơi ông đây hôm nay ra ngoài lại gặp cái loại quái vật gì thế này không biết.
Sau một hồi khủng hoảng hắn cũng bình tĩnh lại tốt xấu gì cũng là một cao thủ phải có phong độ.
Ngươi hút được bao nhiêu cứ hút ông đây đếch tin ngươi hút nổi một thành pháp lực của ta, mà cho dù ngươi có hút được coi như là phần thưởng chăm sóc em trai ta.
Lăm Đĩnh người gây ra tất cả mọi chuyện lại chẳng hề biết gì, linh hồn hắn bây giờ đang ở một trạng thái kì lạ nếu có người nhìn sẽ thấy linh hồn nằm trong dải sáng xanh không ngừng biến ảo khi phình ra khi thu lại, lúc biến thành yêu quái, lúc thành người, có khi là hoa cỏ cây cối bộ dáng biến ảo không ngừng, tình hình bây giờ của hắn vô cùng không tốt tuy có "Thanh thần chú" bảo vệ nhưng nó không phải vạn năng.
Linh hồn bị nhào nặn như thế mà cũng không hề tan vỡ hay sứt mẻ gì thì phải nói công hiệu cũng quá nghịch thiên rồi, không phải công pháp thanh thần tĩnh khí tầm thường có thể đạt được. Chỉ là ý chí của Lâm Đĩnh quá yếu chỉ có một phần nhỏ đau đớn truyền đến mà anh chàng tý nữa thì đứt hơi.
-Không ta không thể chết, mẹ ơi giúp con với hu hu.
Hắn tận lực bảo trì ý chí, không ngừng nghĩ đến người mẹ đang chờ hắn trở về nhờ vậy mới bảo trì một tia ý thức cuối cùng.
-Mẹ đang chờ ta, không ta phải vượt qua, không thể chết dễ dàng được, a a a đau đớn cút đi a a, chờ con....
Như hàng thế kỉ trôi qua linh hồn Lâm Đĩnh cũng dần ổn định lại bộ dáng, càng ngày càng ngưng thật như thực thể vậy, đến lúc giống hiệt bề ngoài Lâm Đĩnh nó mới dừng lại, nhưng trong hai mắt như có thêm thứ gì đó lóe lên rồi biến mất.
-Phù xem nữa thì toi rồi, nhìn không gian hình chiếu ý thức đã ổn định mà xem ra còn sáng hơn rất nhiều sách linh nhẹ nhõm thở ra một hơi chìm vào ngủ say.
Ý thức Lâm Đĩnh lúc này chịu qua hai lần giày vò đã có dấu hiệu sụp đổ nhưng hắn lại gắng gượng chống đỡ mở mắt ra nói.
-Cơ Cảnh ta mệt quá bây giờ muốn ngủ, đừng cố làm ta tỉnh lại nhé.
Nói xong nhắm mắt lại gục xuống.
Trịnh Trung Cơ ở bên cạnh gào lên.
-Mẹ ơi thiên lý ở đâu, làm phu xe cho ngươi cả ngày đã vậy còn nuốt mất nửa thành pháp lực của ông thế mà còn kêu mệt, người mệt phải là ta mới đúng a. Xin hỏi trời cao kiếp culi của con bao giờ mới chấm dứt đây hu hu.
Không biết có phải do tức quá hay không mà Trung Cớ sử dụng luôn độn tốc bảo mệnh làm tốc độ trong phút chốc tăng vọt mười lần thoáng cái biến mất cuối đường chân trời.
Lúc Trung Cơ đang tận lực phi hành thì cách đó vạn dặm trong một ngôi nhà tranh bình thường đến không thể bình thường hơn, có một lão già con mẹ nó xấu đến không thể xấu hơn đang ngồi trước cái màn hình siêu khủng inch, à nhầm lẫn cái này là sự cố kĩ thuật, phải là ngồi trước vách tường, trên đó đang hiện lên hình ảnh ba người Lâm Đĩnh đang phi hành nhìn như những thước phim D vô cùng sống động. Nhìn lão già cứ dán mắt vào hình ảnh trên vách tường, có lẽ lão ta đã ở đó từ rất lâu rồi. Nhìn thấy cảnh Trịnh Trung Cơ tăng tốc lão ta rốt cuộc cũng vươn vai đứng dậy.
-Rắc, rắc, cộp.....
Khi lão ta động đậy không ngờ từng khớp xương trên thân thể bỗng vang lên những tiếng lốp cốp tựa như muốn gãy ra vậy.
-Ài già rồi, bà nội nó mới ngồi có tý mà xương cốt đã muốn nhũn ra, hai thằng nghịch tử này đúng là làm cho người ta không yên tâm được hại cha chúng nó thế này đây, đã thế còn vác thêm một cái bị thịt về theo nữa đúng là tuổi trẻ bồng bột, mà thôi không nghĩ nữa hôm nay có hơi mỏi nên đi tìm tiểu thiếp hay là tình nhân xoa bóp nhỉ he he, chậc Hồng Hoa đi chẹp, chẹp em nó đẹp chảy nước a chắc đang cần vị tiểu huynh đệ của ta chiếu cố đây hô hô.
Lão ta vừa đi vừa cười dâm bước nhanh ra khỏi nhà làm quái gì còn tý nào dáng vẻ già nua, ài đúng là gừng càng già càng cay.
Trịnh Trung Cơ trong lòng buồn bực nên cũng chả thèm nói chuyện gì nữa mặc cho Cơ Cảnh làm ồn trên vai, một lát sau hắn đã bay đến một cánh rừng rậm rạp. Nếu nhìn từ trên cao xuống cũng chả thấy có gì khác với khung cảnh xung quanh, thế mà hắn lại dừng lại trên mảnh rừng vô danh này.
-May mà thằng cha này ngủ rồi đỡ tốn công ông động tay chân.
Nói xong hắn hai tay bấm quyết, từng thủ ấn liên tục biến hóa trên hai tay phối hợp với chú ngữ lẩm nhẩm trong miệng dần hình thành những hình thù kì lạ bằng ánh sáng, chúng nhanh chóng ngưng đọng, tụ tập lấy một phương thức huyền bí nào đó liên kết lại với nhau rồi ào ạt lao xuống cánh rừng phía dưới.
Khi những ấn quyết đó lao xuống chỉ còn cách những cái cây khoảng một mét thì ngừng lại như bị một vòng bảo hộ vô hình chặn đứng chỉ trong và giây đã hoàn toàn tan vào hư vô. Trung Cơ thấy thế thì không hề thấy ngạc nhiên chút nào mí mắt cũng chả thèm nháy một cái chỉ yên lặng đứng nhìn.
Tưởng chừng như thế là đã xong không ngờ chỗ những ấn quyết rơi xuống sáng dần lên không chỉ có vậy nó còn lan ra bốn phía xung quanh với tốc độ chóng mặt. Một cái vòng bảo hộ khổng lồ phát xạ ánh sáng lờ mờ hiện ra, nhìn như một cái chén úp ngược đem khoảng khu vực vô cùng rộng lớn bên trong bao bọc lại.
Trịnh Trung Cơ không hề hoang mang thân thể trầm xuống thả lỏng toàn thân chỉ duy trì vầng sáng vàng quanh thân, bảo vệ hai người trên vai rồi mặc cho cơ thể mình rơi tự do xuống màn sáng. Va chạm khủng khiếp không hề xuất hiện, cơ thể to lớn của Trịnh Trung Cơ khi chạm vào vòng sáng như bị ai đó cắt ngang, nửa thân dưới hư không tiêu thất, nửa thân trên bên ngoài màn bảo hộ vẫn nguyên vẹn không thấy có gì là đau đớn cả, mọi việc chỉ xảy ra trong giây lát khi toàn bộ thân thể hắn hoàn toàn chìm vào trong thì mọi thứ đều trở lại trật tự cũ, khu rừng vẫn yên tĩnh như thế, làm gì có cái màn sáng nào, nhìn qua thì chẳng ai có thể tưởng tượng nổi bộ tộc Âu Lạc lừng danh thiên hạ lại cư trú tại một nơi không thể bình thường hơn như thế này.
-Anh à mỗi lần xuyện qua cái "không gian chia cắt kết giới" đó là em cứ thấy lành lạnh thế nào ấy, mà mấy lão già trong tộc không có việc gì làm lại đi bày ra cái kết giới quỷ quái đó, xài loại khác không được sao kiểu như "Thái thanh trận", "Huyền vũ trận" hay ít ra "Ngũ hành tiên trận" cũng được, chứ em thấy cái kết giới này vô cùng không tiện lợi mỗi lần chui qua phải cực kì cẩn thận, sơ xảy tý là đi tong cái mạng nhỏ, về nhà mình mà thần kinh lại còn phải căng như dây đàn thế này chả có tý thoải mái nào.
-Ngươi thì biết cái gì, mấy cái loại trận gì gì đó ngươi nói đều là của Hán quốc lưu truyền đến chỗ chúng ta, mạnh thì có mạnh thật dùng với kẻ khác bình thường cũng không sao, nhưng khi hai nước tương tranh mang đồ của kẻ thù ra dùng trước mặt chúng không phải muốn chết thì là gì. Huống chi nơi đây là nhà của chúng ta lại mang trận pháp của bọn nó bày ở đây, khi Hán quốc đánh đến tận cửa không phải sẽ bị diệt tộc sao. Trận pháp là của bọn bọ sáng tạo ra làm gì có ai rành hơn, cho dù các bô lão trong tộc đã ra sức sửa chữa khuyết điểm nhưng không làm sao mà an tâm cho được. Không phải ngươi không biết người Hán quốc nham hiểm thế nào, trong truyền thừa của tộc đã ghi lại không biết bao trang sử đẫm máu rồi, ngươi bảo các bô lão có thể nào không cẩn thận?
Nghe Trịnh Trung Cơ trịnh trọng nhắc nhở, trong giọng còn mang theo vài tia trách cứ Cơ Cảnh mồ hôi tuôn rơi ào ào, trong lòng thầm mắng bản thân mình qua thiếu cảnh giác.
-Anh à em biết sai rồi, anh dạy rất phải.
Trung Cơ thấy hắn như thế thở ra một hơi nhẹ nhõm, không đành trách cứ nữa nói.
-Biết sai là tốt rồi, những điều tộc quy khi đối phó ngoại địch ngươi nhắc lại cho ta xem nào.
Cơ Cảnh.
-Khi giao tranh với nước Hán phải cảnh giác mười phần, thời bình phải cảnh giác mười hai thành.
- Luôn bảo trì sức chiến đấu đầy đủ, luôn chuẩn bị đến tình hình xấu nhất.
-Thà ngọc nát đá tan quyết không để bị nô dịch lần nữa.
Nghe hắn đọc những điều đó Trung Cơ lông mày dãn ra nói.
-Tốt lắm đệ nói rất đúng, đã là con cháu Âu-Lạc phải luôn ghi nhớ điều này không bao giờ để lịch sử lặp lại. Hừ năm đã là quá đủ rồi.
Vừa đi vừa nói chỉ thoáng chốc ba người như đã xuyên qua mảnh thiên địa khác, một ngọn núi cao ngất trời như muốn xuyên thủng tầng mây hiện ra trước mắt, từ chân núi có thể thấy được tầng tầng những phòng ốc đơn sơ giản lậu, lên cao hơn đến giữa lưng chừng là những kiến trúc đình viện được xây dựng công phu tinh xảo, từng nét chạm khắc phù điêu, trang trí không cái nào không đạt đến đỉnh cao nhất trong phàm giới, nhìn lên đỉnh núi chỉ thấy mây mù ngũ sắc lượn lờ loáng thoáng có thể được bóng dáng quỳnh lâu ngọc vũ ẩn hiện mờ ảo, lúc thì gần ngay trước mắt khi thì lại như xa tận chân trời tựa hồ là chốn tiên nhân cư ngụ, bốn phía xung quanh chân núi là những cánh đồng linh thực dành cho tu giả sử dụng.
Lúc này Trung Cơ đã thu nhỏ cơ thể lại bình thường một bên vai vác Lâm Đĩnh, một tay xách Cơ Cảnh như một con gà cứ thế hướng về phía đỉnh núi, Cơ Cảnh ngoan ngoãn để Trung Cơ xách theo đi đến noi cư ngụ của tộc trưởng. Thằng nhóc ở bên cạnh càng đến gần đỉnh thì càng không yên, ngọ nguậy bất an.
Trinh Trung Cơ thấy nó thế thì cười thầm.
-Sao thế háo hức gặp vợ chưa cưới thế cơ à, ài không cần khẩn trương thế cha già còn đang đợi tiểu đệ ngươi về để ân cần hỏi thăm đó nha.
-Anh à làm người phải có chút nghĩa khí chứ, huynh đệ đại nạn lâm đầu không tìm cách giúp đỡ lại còn ở đó châm dầu thổi lửa, trời ạ ông anh của ta quả là mặt người dạ thú mà.
-Nhãi con ngươi còn dám nói ta không có nghĩa khí, lần trước ngươi tò mò trộm đồ lót của con cọp cái Thập Tam Nương niệm tình huynh đệ ông đây phải đi rửa mông cho ngươi, không ngươi nghĩ làm sao mà lão già nhà chúng ta tối về lại bị vuốt hổ cào cấu đầy mình thế.
-Cái này.... cái kia....
-Sao, bí rồi à còn lần trước nữa ngươi nhìn lén Mộng Hinh muội muội tắm không có ta bảo kê ngươi chết chắc rồi.
Cơ Cảnh gào lên.
-Anh à không cần thất đức vậy chứ, rõ ràng là anh đang nhìn lén người ta chảy ca nước dãi, chỉ là bị em bắt gặp nên mới phải để đệ đệ ta đây xem ké.
Trịnh Trung Cơ nghe thế tái mét mặt bóp ngay cái miệng nó lại.
-Mẹ kiếp mày muốn hại chết anh đây à chỗ này tuy là hơi vắng người nhưng con sư tử ở nhà mà nghe được là anh mày bị nó lột da ăn tươi đấy, liên quan đến nhân mạng đó có biết hay không.
Rồi không để nó nói nữa tiện tay dán cái tỏa ngôn chú vô miệng thằng em rồi sút một cước vào mông Cơ Cảnh khiến nó bay thẳng vào căn chòi nát của ông già, nhanh chân chuồn mất.
-Ài đại công cáo thành, à quên còn thằng cha này ném ở đâu đây?
Nghĩ mãi cũng không có chỗ nào thích hợp an bài cho Lâm Đĩnh.
-Thôi tùy duyên phận đi cũng chỉ là xuất thêm một cước, không tốn bao nhiêu sức lực đâu nhỉ.
Tùy tiện hạ một đạo cấm chế lên người Lâm Đĩnh không do dự tý nào tung ra một sút nhanh, chuẩn, độc khiến anh Đĩnh bay từ đỉnh xuống lưng núi.
Triệu Tam Nương đi loanh quanh hóng mát vãn cảnh, tiện thể câu dẫn mấy chàng đẹp trai, đang mải nghĩ xem nên liếc mắt đưa tình vói Ngũ ca hay Lục ca.
-Chẹp, chẹp, bỏ Ngũ ca thì Lục ca đau lòng, bỏ Lục ca thì Ngũ ca phải làm sao, ôi phận nữ nhi thật khổ, không bỏ ai có được không nhỉ, ài ta quả là dễ mềm lòng nha hí hí.
Tác giả:
-Dâm phụ, nhất định là dâm phụ, cực phẩm nha, là cực phẩm đó.
Nếu Lâm Đĩnh còn tỉnh mà biết được cũng chỉ có gào lên. "Trời cũng giúp ta"
-Ầm, rầm, bịch.
Bụi đất bay mù mịt, đợi khi tất cả lắng xuống chỉ thấy hai bóng người nam nữ nằm đè lên nhau, rất không may chỗ mà cái đầu Lâm Đĩnh nằm lên lại kẹt ngay giữa hai quả bưởi êm ái chết người thêm nữa là cái bản mặt của hắn lại úp sáp vào đó, "hix giá mà mình được như anh í". Triệu Tam Nương chưa kịp hồi thần lại thì bất chợt bên tai loáng thoáng tiếng than thở.
-Ài bạch nhật hoang dâm a, Tam Nương ta thật bội phục cô rồi đó, thời thế thay đổi, đúng là đạo đức suy đồi, chậc có thèm muốn, khao khát đến cỡ nào cũng phải biết tiết chế chứ....
Vừa mới bò dậy đã nghe được những lời đó không cần suy nghĩ cũng biết được là ai Tam Nương nổi điên trả lễ ngay.
-Con đĩ khốn kiếp ngươi thì sạch sẽ lắm à, tự soi gương nhìn lại mình đi, xấu bỏ mẹ đi được đếch có thằng nào đụng vào,thể nào đến giờ vẫn còn là xử nữ, ngươi thì có tư cách gì nói bà đây.
Hà Tam Cô đúng lúc đi đến chứng kiến được cảnh tượng chật vật này, cứ tưởng đã nắm được thóp của Triệu Tam Nương không nhịn được bới móc vài câu, ai ngờ cô ả còn dám mắng lại mình. Dung mạo vốn là vấn đề được nữ nhân quan tâm nhất, mà dung nhan Hà Tam Cô vốn không được đẹp nhưng cũng không đến nỗi xấu, "người tu tiên mà, có là lợn nái tút lại chút xíu thì cũng thành thiên tiên hạ phàm hết."
Nghiến răng nghiến lợi nhìn Triệu Tam Nương đang bị anh Đĩnh đè lên gằn từng chữ.
-Được lắm, ngươi đợi đó, ta và ngươi còn chưa xong đâu.
Xong phất tay áo hầm hầm bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Hà Tam Cô, cô ả bĩu môi.
-Đúng là cây trong chậu hoa trong lồng, mới có vài câu mà đã mặt nặng mày nhẹ rồi.
-Bà cô à vài câu của cô làm người ta hết có đường sống nữa đó, quá độc đi à nha.
Triệu Tam Nương không hề cảm thấy ngạc nhiên vì Lâm Đĩnh đột ngột tỉnh dậy tí nào.
-Sao không giả chết nữa đi, xém tý nữa đè chết bà đây rồi, còn không mau đứng lên.
Lâm Đĩnh nghe thế thì biết không thể nào giả vờ trì hoãn được nữa, lưu luyến cố tình dùng mặt cạ cạ vài cái vào giữa hai khe đồi núi làm cô nàng cười lên khúc khích rồi mới đúng dậy, đang định đỡ thì Triệu Tam Nương gạt phắc tay hắn ra mặt hầm hầm.
-Sao, chiếm đủ tiện nghi của bà rồi ngươi định làm sao để bồi thường đây?
Lâm Đĩnh buồn bực nghĩ thầm..
-Mẹ nó sao vừa rồi còn thích thú lắm mà, chưa gì đã trở mặt thế này.
Trong lòng thầm tính toán ngoài miệng thì hỏi.
-Sao khi nãy cô biết ta đã tỉnh lại rồi.
Thì ra Lâm Đĩnh đã tỉnh từ lâu nhưng bưởi ngon qua nên định nằm thêm kiếm chác chút đỉnh, ai ngờ bà nương này thì thầm vài câu làm cu cậu không dám không dậy.
Triệu Tam Nương trả lời.
-Đàn ông thằng nào chả giống nhau nằm đè lên nữ giới mà không có phản ứng gì mới là lạ, ngươi nhìn lại xem quần mình đi có cần ta giúp nó hạ hỏa không, nhìn mà chướng cả mắt.
Da mặt có dày đến đâu mà nghe được những lời từ cô gái xinh đẹp đối diện thì cũng phải đỏ lên.
-Khục, khục cái này là phản ứng tự nhiên không thể trách ta được.
-Không trách ngươi thì trách ai, chả lẽ trách ta?Đừng nói nhảm nữa đưa đây.
Lâm Đĩnh mơ hồ hỏi.
-Đưa cái gì? Không lẽ cô thấy ta đẹp trai muốn cướp sắc...
Nhìn hắn như một tên ngốc, Tam Nương trả lời.
-Cướp tổ bà ngươi, đương nhiên là tiền rồi đồ đần.
-Tiền, ta có nợ gì cô đâu mà bắt ta đưa tiền.
-Ngươi muốn ăn quịt, chơi gái xong còn phải trả tiền đàng hoàng, ngươi chiến tiện nghi của ta xong rồi định bỏ chạy, mẹ nó không có cửa đâu em.
Lâm Đĩnh nhìn Tam Nương với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn thì nuốt một ngụm nước bọt trả lời.
-Bao...b..a..o nhiêu thế, ta... t..a .. trả là được chứ gì.
-Không nhiều đâu, lần đầu mở hàng ta tính rẻ cho, xem như ngươi may mắn, một viên cực phẩm Càn Khôn Thạch, thế nào quá rẻ phải không?
Lâm Đĩnh thở phào nhẹ nhõm.
-Đúng a, rẻ, quả thật quá rẻ.
Hắn lẩm bẩm
-Thì ra chỉ là một viên đá, cứ tưởng lần này táng gia bại sản.
-Ấy nhưng mà không đúng nha Cực Phẩm Càn khôn thạch là cái gì nhỉ.
-Hề hề cô em ngại quá, đến giờ vẫn chưa biết tên cô, mà tiện thể Càn Khôn Thạch là cái chi chi rứa.
Triệu Tam Nương mỉm cười tươi roi rói.
-Hô hô lần này vớ bở rồi vừa nghe đã biết là gà, bà đây không vặt sạch lông của ngươi thì quả thật ông trời không có mắt nha.
-Hí hí người ta họ Triệu tên Tam Nương, ngươi gọi là “Nương Nương” cũng được.
Lâm Đĩnh tít cả mắt.
-Được nha vậy ta không khách sáo nữa, Nương Nương yêu, N..ư..ơ..n...g.....
Vừa gọi xong đã thấy không ổn.
-Mẹ kiếp mắc hỡm con quỷ cái rồi.
-Bà nội nó ngươi chơi ta, dám cưỡi lên đầu ông đây, có tin ta hiếp xong giết ngươi không.
Triệu Tam Nương:
-Hô hô đồ ngu ngốc giờ mới nhận ra à, ai muốn chiếm tiện nghi của ngươi chứ là ngươi cam tâm tình nguyện gọi đó nha. Mà bà nội mi ta có đứa con não tàn như ngươi chỉ sợ đang ăn cơm cũng bị nghẹn chết
Nhìn con hồ ly khoác áo người trước mặt, Lâm Đĩnh chỉ muốn bắt lấy lột sạch mà dày vò một phen.
-T...a... ta nhịn, ông đây là quân tử, là quân tử đó.
Thấy hắn thế Triệu Tam Nương càng thích chí hơn cười rung cả người, hai quả bưởi cứ tưng tưng làm anh Đĩnh bên cạnh đúng bên mà nước miếng cứ chảy ròng ròng ướt cả vạt áo.
Cười đã rồi khó khăn lắm mới dừng lại được nàng ta mới mở miệng nói.
-Quân tử gia bây giờ chúng ta bàn chuyện làm ăn chứ nhỉ, hình như ngài còn nợ tiểu nữ một viên Càn Khôn Thạch bé tẹo đó.
-À đúng rồi, chỉ là một viên đá mà thôi, đại gia ta đây không thiếu, nhưng mà hiện giờ không mang theo có thể cho thiếu không?
Triệu Tam Nương nghe thế thì hai mắt híp lại thành một vằng trăng khuyết cực kì đáng yêu, nhưng vừa thấy cái nhìn đó Lâm Đĩnh cả người lạnh toát, tim đập bình bịch toàn thân trên dưới ướt sũng nước.
-Bà cô à rốt cuộc có gì thì nói đi, đừng nhìn người ta thế chứ, ta xấu hổ đó.
-Muốn nợ không phải là không được, ài nói đi nói lại ta là con người lương thiện mà, nhìn huynh cũng có chút đẹp trai người ta cho huynh nợ một lần vậy.
Lâm Đĩnh cười toét đến cả mang tai.
-Ha Ha thấy không mĩ nữ cũng thấy ta dẹp trai đó, ài đẹp trai không phải lỗi của ta nha chỉ tội ấy thiếu phụ ngày nhớ đêm mong tiểu lang quân ông đây ở quê nhà.
Mới nịnh chút xíu mà thằng cha này đã bay lên tận mây rồi, Tam Nương thầm khinh bỉ trong lòng ngoài mặt vẫn nở nụ cười mê mệt chết người.
-Đúng là anh đẹp trai nha, người ta thích nhất là suất ca đó, thiếu cực phẩm Càn Khôn Thạch cũng được nhưng phải lấy thân mà bù vô được hem.
Không biết anh chàng u u mê mê thế nào mà liên tục gật đầu.
-Được, được ta bù.
-Vậy kí vô giấy bán thân này là được a.
Nhìn con lừa ngốc này vừa cười vừa kí vô khế ước Tam Nương bây giờ mới lộ ra nanh vuốt. Cô ả búng tay cái "chóc" làm Lâm Đĩnh đang u mê cười toe tóet dần bình tĩnh lại.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi lại nhìn tờ giấy vàng kim được Tam Nương phe phẩy chậm rãi thu vào ngực anh chàng tái nhợt mặt mày tự vả ình vài cái tát. Trong lòng thì bi thống gần chết không có việc gì làm lại đi bán thân, ta là nam nhân đó sau này lại để ột con đàn bà cưỡi lên đầu lên cổ, thử hỏi làm sao có thể sống hả trời.
Nhìn hau háu vào khe ngực Tam Nương mà nét mặt như nuốt phải ruồi, anh chàng nảy ra suy nghĩ muốn thi triển ưng trảo công cướp lại văn khế, suy nghĩ này vừa nổi lên thì không thể nào dập tắt được.
-Chỉ là một con điếm tay trói gà không chặt, ông đây tốt xấu gì cũng là nửa cao thủ, động khẩu không lại thì động thủ.
Nghĩ là làm lần này bất chấp phong độ phong điếc gì nữa Lâm Đĩnh vung tay chộp vào ngực Tam Nương hòng cướp lại giấy bán thân, nghĩ là một chuyện còn thành công hay không là chuyện khác.
"Bốp" chưa kịp chộp tới mục tiẻu thì một cái tát trời giáng làm anh chàng xay sẩm mặt mày.
-Đê tiện, muốn cướp đồ của bà à, khí độ quân tử của ngươi đâu mất rồi, ài đàn ông không có thằng nào tốt toàn là loại ti tiện cứ phải ăn đòn thì mới ngoan ngoãn được.
Lâm Đĩnh ăn một cái tát mấy dấu tay hằn lên trên mặt rõ ràng nhưng anh chàng im thin thít. Vừa rồi bị một cú thằng cha này đã nhận ra lần này đụng phải tường thép rồi, bây giờ mà phản kháng chỉ có nước chịu ngược đãi. Tốt nhất cứ âm thầm nhẫn nhịn đợi con quỷ cái này sơ ý hạ mê dược nó cưỡng hiếp trước xong rồi giết là đã trả được thù này rồi à nha.
Đang quay lưng trở về nhà thấy thằng nô lệ mới thu còn đang đứng ngơ ngẩn cô ả bực mình quát lên.
-Con lừa kia còn không mau đi hay là muốn no đòn.
Lâm Đĩnh đã bao giờ bị người ta sai khiến chỉ trỏ như thế đâu trong lòng gào to.
-Ông hiếp, hiếp, giết, hiếp, giết..n hiếp, bất quá ta nhịn.