Con Đường Đại Đạo

chương 43: chuẩn bị trước khi ra chiến trường (phần 3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỉ khi về đến phòng việc đầu tiên hắn làm là đánh một giấc thẳng cẳng tới tận tối ngày hôm sau, nhiều ngày bôn ba thực thi nhiệm vụ bên ngoài, ăn gió uống sương lâm đĩnh hắn cũng đã mệt mỏi lắm rồi cho nên vừa lết về đến cái giường là anh chàng đổ vật xuống ngủ li bì, trời có sập đi chăng nữa thì cũng phải đợi ngủ dậy tính sau.

Kẻ tu đạo dù sao vẫn là người mà thôi, đừng nói đến thằng cha Lâm Đĩnh này ở thế giới kia vốn chỉ là một tên ăn nằm há mồm chờ chết với biệt danh “heo lười”, đột nhiên bị nén đến thế giới này miễn cưỡng thích ứng được đã là không tệ rồi.

-Các ngươi trông chờ vào con hàng này ý chí kiên cường, khắc khổ tu luyện mệt mỏi không buông xuôi, thất bại không nản lòng!

-Xin lỗi tổ bà nó xin mời các ngươi tìm kiếm nhân sĩ cao minh hơn đi, đối với loại mặt hàng cực phẩm này nhẹ tay là không được, cứ phải lấy roi thúc vào đít thì mới thấy hiệu quả à.

Tính cách lâm đĩnh hắn vốn là như thế, là loại người nếu không có động lực thì nhất định sẽ ì một chỗ, tuy không có ai cầm roi thúc vào đít bắt hắn tu luyện, nhưng chiến tranh thí luyện ùa đến vừa hay chẳng khác nào một cây côn vô hình chực chờ bạo cúc hoa thằng cha này bắt hắn xoắn đít lên mà chạy, Lâm Đĩnh hắn cái khác không nói chỉ là có cái bệnh vô cùng sợ chết, nếu được chọn cu cậu nhất định sẽ tránh xa mấy nơi thị phi tranh chấp, hơi nguy hiểm tý là chạy mất dép, mấy chuyện như chém chém giết giết để người khác đi làm, ta ở sau nhân cơ hội ngư ông đắc lợi là được rồi.

-Khốn kiếp ở chỗ đời càng sợ cái gì thì cái đó nó đến, tu tiên giới là một nơi nắn tay ai lớn kẻ đó làm chủ, cá lớn nuốt cá bé, một nơi như thế mà bảo không có nguy hiểm gì chỉ có thằng ngu mới tin, ở quê nhà hắn tuy cũng đầy rẫy nguy hiểm cũng đủ tàn khốc, cũng có những kẻ ăn thịt người không nhả xương, nhưng dù sao đó cũng là xã hội pháp chế, chỉ cần không quá đắc tội người khác thì người ta cũng không đến nỗi lấy mạng mình, một người bình thường không quyền không thế nếu không phải mệnh quá đen thì sống đến , tuổi sợ là muốn tróc miếng da cũng khó.

-Mà cho dù có xui xẻo lắm bị người khác làm thịt cũng có luật pháp đứng ra chủ trì công đạo cho ngươi a! Nếu chết thảm hơn một chút kiểu như bị chặt làm mấy khúc hay băn thành tương...vv vậy thì xin chúc mừng, cho dù không báo được thù cũng có vài kẻ bồi táng theo, âu cũng là một điều an ủi.

Nhưng ở cái thế giới tu tiên này lại khác, nếu nói ở cái thế giới này cái gì không đáng tiền nhất? Câu trả lời chính là mạng người đó, mạng người chính là thứ không đáng tiền nhất, ở thế giới kia cho dù ngươi có lỡ tay giết một tên vô dụng nhất quả đất, vậy thì xin lỗi mời anh về đồn với chúng tôi và chuẩn bị bóc lịch đi là vừa, nhưng ở nơi này lại khác nhân mạng rất rẻ mạt, tu sĩ giết người không tính là phạm pháp, chỉ cần kẻ bị giết yếu hơn ngươi vậy thì một chưởng đập chết tươi sau đó bịa ra một lý do rất là rắm chó nào đó như, hắn mạo phạm ta, hắn bất kính với ta...vv, sẽ không có ai vì một người chết mà đi nói lý với ngươi, trừ phi thân phận của người chết rất không đơn giản, các ngươi hiểu ý ta chứ, chính là cái ý đó đó.

Đấy là đối với tu sĩ mà thôi còn phàm nhân lại càng thảm, đừng nói là đánh chết một người cho dù đập chết cả ngàn người một lúc cũng chả có ma nào đến quản ngươi, trong lịch sử tu tiên giới không thiếu truyền thuyết đồ thành diệt quốc đâu, không nói đâu xa chỉ riêng số lượng người bình thường bị cuộc chiến của người tu tiên lan đến mà chết đi hàng ngày cũng là một con số khổng lồ rồi, càng không nói tới mấy tên ma tu, tà tu, yêu thú...vv.

Đám tu tiên giả này nói chung là máu rất lạnh, chỉ cần không ảnh hưởng đến căn bản của họ thì tất cả mặc kệ, một khi ảnh hưởng đến lợi ích, ờ vậy thì hay à nha sẽ nhảy ra mấy tên gọi là “nhân sĩ chính đạo” dương cao tấm biển chủ trì chính nghĩa thay trời hành đạo ra dọa người rồi.

Nếu bảo Lâm Đĩnh hắn nói ra thiên địa chí lý gì gì đó thì đến cái rắm cũng không đánh ra được, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đến từ một cái xã hội hiện đại dầu óc tư tưởng được mở mang rất nhiều, cái khác không biết nhưng việc nhìn thấu bản chất của thế giới này đối với thằng cha này rất là dễ dàng.

Người ta nói không biết không thấy sợ nhưng quan trọng là hắn lại biết mất cmn rồi, chính vì biết rõ bản chất của thế giới này nên trong lòng Lâm Đĩnh vô cùng sợ hãi cho tương lai của mình, sơ sẩy một bước chính là vạn kiếp bất phục, đôi khi thông minh quá cũng là một loại bi ai, ài nhân sinh!

Có một số người khi bị dồn đến nghịch cảnh thì sẽ trở nên yếu đuối, tuyệt vọng, buông xuôi, nhưng cũng có một số người trở nên điên cuồng liều mạng vùng vẫy bộc phát tiềm năng đáng sợ, may mắn Lâm Đĩnh hắn chính là một kẻ như vậy, bình thường thì nhát hơn cả chuột chỉ lo tìm đường chạy trối chết, nhưng khi bị dồn vào chân tường thì khác à nha, chuột cũng biết xông lên cắn người đó huống chi con hàng này tốt xấu gì gán cũng lớn hơn chuột ít ít, cho dù không có loại nhiệm vụ chiến tranh thí luyện này thì Lâm Đĩnh vẫn phải xoắn đít lên mà tu luyện, chỉ là loại nhiệm vụ gần như chết chắc này như một nhân tố kích thích để hắn triệt để liều mạng hơn mà thôi.

Sau khi tỉnh dậy việc Lâm Đĩnh làm đầu tiên là ngồi xuống tu luyện đưa thân thể tiến vào trạng thái sung mãn nhất.

Cả nửa ngày chuyên tâm vận chuyển công pháp, Lâm Đĩnh cảm thấy chân khí lẫn thể lực trong cơ thể đều tràn đầy, một cảm giác sảng khoái khó nói nên lời tràn ngập khắp nơi, tinh thần cũng trở nên vô cùng thoải mái linh mẫn, chỉ là tu vi vẫn chỉ dừng ở tầng bảy đỉnh cao không có cách nào tiến thêm, cho dù Lâm Đĩnh có điều động công pháp cỡ nào đi nữa cũng không cách nào đột phá lên được.

Khẽ cau mày rồi thở dài một hơi, quả đúng như dự cảm tu vi của hắn đã đến bình cảnh rồi, Lâm Đĩnh biết cho dù có ngồi xuống tu luyện mãn kiếp chỉ sợ cũng không có cách nào đề thăng đươc, vấn đề này không phải là tu luyện liền có thể giải quyết, thời gian tu luyện của hắn quá thấp, thiếu quá nhiều trải nghiệm và thể ngộ tu hành, tu vi hiện giờ đều là cơ duyên và công pháp mang lại, người khác phải tu cả chục năm mới có được tu vi như hắn bây giờ nhưng Lâm Đĩnh hắn thì sao?

Chưa đến một năm từ một tên gà mờ leo lên đến tầng bảy đỉnh cao, tu vi nhảy vọt như vậy không phải là nhanh bình thường nữa mà quá nhanh a, không tẩu hỏa nhập ma đã là là phúc đức ông bà tám đời phù hộ rồi!

Biết tu vi của mình trong nhất thời cũng không có cách nào tăng tiến, trong lòng hắn tuy buồn bực những cũng đành chuyển qua biện pháp khác đề cao chiến lực vậy, móc ra trang giấy yếu quyết Bạo kích Trương béo đưa cho, vốn hắn chỉ định xem sơ qua không mong chờ gì nhiều, nhưng khi hiểu được nội dung trong đó làm cho Lâm Đĩnh chợt mừng như điên, nếu như đúng như những gì trang sách này nói thì chiến lực của hắn có lẽ sẽ tăng lên một mảng lớn, với tiền đề là hắn phải luyện thành mới được.

Cố nén hưng phấn bừng bừng Lâm Đĩnh gắng gượng ghi nhớ toàn bộ nội dung trong đó cho đến khi chắc chắn không thể quên được mới một mồi lửa đốt đi.

Không một chút chần chờ hay do dự nào Lâm Đĩnh bắt đầu tìm hiểu Bạo kích, theo như trang sách kia nói Bạo kích chính là một phương pháp phát lực đặc biệt, nếu luyện thành trong nháy mắt có thể phát ra công kích cực mạnh, nói dễ hiểu một chút là thế này, một kẻ tu hành bình thường chỉ có thể đánh ra tối đa khoảng đến % sức mạnh toàn thân, còn kẻ tu luyện bạo kích có thể phát huy ra % thậm chí là % sức mạnh toàn thân, với điều kiện tiên quyết là thân thể phải chịu tải được sức mạnh đó.

Người tu luyện bình thường nếu liều mạng không để ý đến thân thể thì cũng có thể phát ra lực công kích % % nhưng sau đó thân thể cũng bị tàn phá nặng nề thậm chí tử vong và cũng đừng hòng đánh ra kích thứ hai, giống như một người bình thường dốc toàn lực đấm vào một khối sắt vậy hậu quả sau đó chắc không cần phải nói, nhưng nếu như có phương pháp tu luyện Bạo kích lại khác, tu luyện Bạo kích thành công có thể giúp cho người ta liên tục đánh ra % sức mạnh mà không hề tổn thương đến thân thể, là liên tục đánh ra đấy nhé, muốn không tổn thương đến thân thể chỉ có một biện pháp duy nhất chính là làm cho cơ thể người luyện tập đạt đến yêu cầu có thể thừa nhận gánh nặng khi thi triển Bạo kích giống như môn karate ở thế giới của Lâm Đĩnh vậy, chỉ là nó lợi hại hơn karate cả trăm ngàn lần, bản Bạo kích trong tay Trương Bình Phàm lại bị thiếu mất phần đó chỉ còn lại phương pháp phát lực mà thôi, nhưng đối với Lâm Đĩnh vốn lấy thân thể mạnh mẽ kiếm cơm mà nói vấn đề gánh nặng khi thi triển Bạo kích gần như có thể bỏ qua.

Càng nghĩ Lâm Đĩnh càng hưng phấn bừng bừng chỉ hận không thể lập tức luyện thành món Bạo kích này.

Núi thông thiên cấp phát tài nguyên tuy hơi keo kiệt một chút nhưng tốt xấu gì cũng là kẻ có tiền, nơi tu luyện không thiếu chỉ cần ngươi muốn lúc nào cũng có nơi luyện tập chuyên biệt cho ngươi tu luyện, rất an toàn và yên tĩnh mà còn là miễn phí nữa chứ, nghe nói cũng có nơi thu phí điều kiện tu luyện cực kì tốt, chỉ mỗi tội hắn là kẻ nghèo kiết xác càng nghĩ càng nản lòng chí sĩ, không đi nơi miễn phí thì còn đi đâu nữa.

Lâm Đĩnh cũng là lần đầu tiên đi đến nơi này, trước đây hắn cũng đã có ý định tới thí luyện trường này nhiều lần nhưng đủ thứ việc ập đến làm hắn không còn chút thời gian nào mà tách ra, dần dà rồi cũng quên mất có một nơi như vậy, cho đến tận hôm nay cần một nơi rộng rãi luyện tập Bạo kích, đang đau đầu kiếm chỗ thì bất chợt nhớ tới nơi này.

Thí luyện trường không phải là một cái phòng đơn lẻ mà là cả một khu vực rộng rãi nằm trên một hòn đảo trôi nổi lơ lửng trên không đằng sau vách núi Thông Thiên như trong phim avata hoặc Tiên Kiếm Kì Hiệp, hòn đảo như một kim tự tháp lật ngược lại, bên trên không có cây cối gì chỉ có những vết rong rêu xanh mượt bám đầy bốn phía xung quanh là có thể chỉ cho chúng ta thấy được dấu vết của năm tháng, ở trung tâm của đảo bay là một cái đài cao vuông vức tỏa ra tường đợt khí tức cổ xưa, nó thường được dùng để tổ chức tỉ thí, luận đạo giữa những tộc nhân với nhau, trên đài chằng chịt những kí hiệu kì quái phức tạp khiến tâm thần con người ta như mê muội khi nhìn vào đó, thỉnh thoảng chúng lại chớp lóe vô cùng huyền bí.

Xung quang cái đài lớn là bốn cái đài khác nhỏ hơn nằm ở bốn phương đông, tây, nam, bắc với khoảng cách đều nhau, trên mặt cũng khắc đầy những kí hiệu thần bí chớp động, ngoài năm cái đài cao là vô số sân bãi loại nhỏ vây xung quanh để ọi người luyện tập, thử nghiệm bí kíp, võ công...vv mục tiêu của Lâm Đĩnh chính là một cái sân loại nhỏ như vậy.

Lâm Đĩnh lần đầu đến đây cũng khá choáng váng với độ hoành tráng của Thí luyện trường này, nhìn xuống dưới chân là vực sâu hun hút sơ sảy một chút là tan xác lại nhìn qua hòn đảo lơ lửng đối diện cách bốn năm mét, đột nhiên anh chàng có một loại xúc động ma quỷ trong lòng là thử nhảy qua, nhưng rồi hắn cũng rất nhanh hồi phục lại đi đến nơi đăng ký để xin một thẻ bài sử dụng sân bãi, nói giỡn sao nhảy qua? mịa kíp mới nhìn đã ớn rồi lỡ thọt chân một cái thì có mà khóc tiếng mán à, cái vực sâu ở dưới té xuống mặc kệ người là thần tiên gì đó chỉ sợ đều biến thành thịt băm hết, thôi thôi em chỉ là người thường thành thành thật đi xin cái thẻ bài đợi người ta đưa qua là hơn.

Ngồi ở bàn tiếp đón là một lão già khuôn mặt nhăn nheo, râu tóc phất phơ nếu chỉ nhìn lưới qua thì đúng là tiên phong đạo cốt, chỉ là hai cặp mắt ti hí thì lại len lén đảo tới đảo lui cặp bánh bao và bộ mông tròn lẳng trên người mấy nữ tu đi ngang qua, cổ họng thì liên tục vận động lên xuống không cần đoán cũng biết chả phải là loại mặt hàng tốt đẹp gì rồi, Lâm Đĩnh hắn lúc đầu cũng là bị vẻ bề ngoài đạo mạo của lão già này lừa bịp một hồi, trong lòng thầm chửi lão già mất nết đang định tiến lên đăng kí.

Đột nhiên có một tên nam tu ở đâu chạy tới chen ngang, Lâm Đĩnh bị thằng cha này đẩy một cái xém tý nữa ngã chổng vó đang định lôi tổ tông mười tám đời tổ tông nhà nó hỏi thăm một lượt, chỉ là khí ngẩng đầu lên thấy đối phương cơ bắp cuồn cuộn thân cao m hơn hắn cả cái đầu như một quả núi nhỏ là anh chàng tịt ngòi ngay làm gì còn dám hó hé tiến nào nữa nữa, vốn tưởng sự việc như vậy là kết thúc, nhưng không biết thằng cha đô con kia lớ ngớ thế nào lại chắn ngay tầm mắt ngắm gái của lão già kia, thế là mặt lão ta lập tức đổi màu xanh ngắt lập tức nổi điên lên nhìn cũng chả thèm nhìn đạp cho tên đô con kia một cước bay thẳng ra khỏi cửa không kịp gào lên tiếng nào đã chết ngất tại chỗ, đáng thương cho tên nam tu kia còn không biết trời đất trăng sao gì hết liền bị một thủ vệ bên ngoài khiêng đi, mọi người ở đây dường như cũng không lấy làm gì lạ lẫm tình cảnh này không một tiếng động tản đi hết.

Lâm đĩnh thấy tràng cảnh như vậy mà toát cả mồ hôi hột khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ lại mà sợ nếu thằng đô con kia không chen lên thì kẻ nằm ngoài kia giờ này có lẽ là hắn rồi, lão già này mất nết này vậy mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

-Trời ạ! có để cho người ta sống không cơ chứ lão già hèn mọn bỉ ổi thế kia mà công lực lại cao thấn đến thế, trong khi Lâm Đĩnh ta anh tuấn đẹp trai, phong lưu, tiêu sái thế này mà công lực lại dẫm chân tại chỗ, bất công quá hu hu ta phản đối!

Tác giả:

-Bất công con khỉ, đừng có tự dát vàng vô mặt mình nữa, ngươi tự tiểu một bãi rồi soi lại cái mặt mình xem đi, phản đối vô hiệu vì ông đây nhìn ngươi ngứa mắt thế thôi!

Truyện Chữ Hay