Tống Ngâm: “Anh là anh của em! Anh Du Du!” “Còn có anh!” Tống Sơ hai tuổi chẳng khác nào quả bóng cao su nhỏ, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi thân mình nhỏ bé của mình, linh hoạt xông lên trước, anh là Oa Oa…” Ngô Hạ và A Thận trốn người lớn đi ngắm mặt trời mọc từ lúc trời còn chưa sáng, lúc này vừa mới vào cửa đã nghe thấy một mảnh âm thanh ồn ào vui vẻ của cả người lớn và trẻ con.
“Có chuyện gì thế nhỉ? Đi, đi xem nào!” Vừa thấy liền lập tức không thể rời mắt đi được nữa.
Ngộ Hạ nhìn chằm chằm vào cục bột nhỏ trong lòng mommy mình, trái tim lập tức mềm như kẹo bông.
Em bé đáng yêu quá đi mất!
Muốn bế, muốn véo, muốn hôn, làm sao bây giờ?
Dù sao, Ngộ Hạ cũng coi như một đứa trẻ trưởng thành đã gặp qua “việc đời”, rốt cuộc, một đám nhãi ranh trước mặt kia đều lớn lên trong tầm mắt cô bé, từ đứa bé tí đến đứa lớn tồng ngồng, đứa sau còn bướng hơn đứa trước.
So ra, một chú bé con mềm mềm mại mại, không biết làm ầm ĩ, chỉ biết nhìn bạn cười, an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoãn vô cùng, quả thực là cực kỳ đáng yêu.
“Dĩ An, cháu có thể bế em một chút được không?”
“Đương nhiên có thể.” Đàm Hi đưa Tiểu A Đình cho cô bé, không quên dặn dò: “Cẩn thận đấy…”
Ngộ Hạ đã quen với việc bế trẻ con nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, một khắc khi vừa ôm đứa bé vào lòng, trái tim cô bé đã mềm đến rối tinh rối mù rồi.
“Tiểu Đình, Tiểu Đình, sao em lại đáng yêu thế chứ?” “Ề a… Nha nha nha…”
“Gọi chị, chị Hạ Hạ.” “Chế chế… chế…”
“Ngoan quá!” Không biết tại sao, Ngộ Hạ lại cảm động đến mức hốc mắt đỏ ửng, ôi… muốn khóc.
A Thận cũng đi tới, hai người đứng rất gần, cùng nhìn Tiểu A Đình trong lòng cô, giống như… người trong một gia đình vậy!
“Hạ Hạ, em thích trẻ con à?” A Thận hỏi cô.
“Em thích trẻ con xinh đẹp đáng yêu, không khóc, không ầm ĩ.” A Thận âm thầm suy nghĩ, điều kiện ngoại hình của cậu và Hạ Hạ cũng không tệ lắm, tương lai nếu có em bé thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, rất đáng yêu đúng không?
Còn không khóc, không ầm ĩ ấy mà…
Cùng lắm thì lúc nào khóc cậu sẽ dỗ, chờ dỗ nín rồi lại đưa cho mẹ bé thôi.
Tiểu A Đình một tuổi nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm thương yêu của mọi người.
Ngộ Hạ hoàn toàn hóa thân thành “bà chị cuồng em”, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc, bất kể đêm ngày đều ôm cậu bé trong lòng, hôn bên trái một cái, hôn bên phải một cái, miệng cũng phải hôn một cái!
Đến mức A Thận nhìn cũng không khỏi lắc đầu: “Hạ Hạ, em đừng làm thằng bé sợ.” “Sợ á?” Sắc mặt Ngộ Hạ tối sầm, “Ý của anh là nhìn em rất đáng sợ đúng không?”
Khụ!
Nụ cườitươi của Hàn Thần cứng đờ, rồi, tự tìm đường chết! Tiểu Bồ Đào thấy thế thì trả lời thay anh trai: “Không phải đâu chị Hạ Hạ, anh trai em thấy chị hôn Tiểu A Đình nên mới ghen tị đấy! Da mặt anh ấy mỏng lắm, ngượng không dám nói nên mới nghĩ ra lý do dại dột không thể ngu xuẩn hơn này thôi.
Ở trong lòng anh ấy, chị như một bông hoa, sao có thể dọa người được chứ?” “Vẫn là Tiểu Bồ Đào nhà chúng ta biết nói chuyện.” Ngộ Hạnháy mắt với cô bé, sau đó nhìn sang A Thận, “Học hỏi đi, biết chưa?”
A Thận rất ngoan ngoãn nghe lời, “Biết rồi.”
Cứ thế, vợ chồng Dịch Phong Tước và An An ở lại biệt thự.
Đêm đó, vì muốn tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho hai người mà tất cả quyết định tổ chức đốt lửa trại.
Đám đàn ông tụ tập uống rượu ăn thịt, tâm sự về người phụ nữ của mình.
Chu Dịch: “Các anh không biết chứ, gần đây mụ vợ nhà em tính cách thay đổi dữ dội luôn, chỉthiếu nước chọc thủng cả trời.
Cộng đồng mạng mắng cô ấy, cô ấy sẽ mắng em; đạo diễn nổi giận với cô ấy, cô ấy về sẽ lại nổi giận với em.“.
Than thở, lại uống vào một chén rượu, nhìn vô cùng u sầu.
“Nhị Gia, chỉ sợ ngày tháng của anh cũng không tốt lắm đúng không?” Chu Dịch cảm thấy bản thân tao ương không đủ nên còn muốn kéo thêm người xuống nước, “Đàm Hi và A Sóc nóng tính có khác gì nhau đâu.”
Lục Chinh không cho là đúng, “Gần đâyHi Hi nhà tôi tu thân dưỡng tính, đã lâu lắm rồi không nổi giận.
Cô ấy không mắng tôi, chỉ xé quần áo của tôi thôi.”
…..
Tức khắc, một trận cười nhạo vang lên.
Liên minh thất bại, Chu Dịch vẫn không chịu bỏ cuộc, hướng sang Tống Bạch.
Hai người này từng là anh em trước khi kết hôn, sau khi kết hôn liền trở thành “Anh em cùng cảnh ngộ”, “Tam Nhi, dấu vết lần trước quỳ ván giặt đồ của cậu đã tiêu chưa?”
Mặt Tổng Bạch tối sầm: “Câm miệng! Không nói gì không aibảo cậu câm nhé.”
Loại chuyện như thế quá mất mặt, OK?
“Rồi! Đoán là chưa lành rồi.”
Kéo được một tên xuống nước thành công, tốt!
Ngay sau đó lại hướng sang Tống Tử Văn.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị Tống Tử Văn nhẹ nhàng chặn đứng.
“Tính tình Dao Dao luôn rất tốt, đặc biệt từ sau khi sinh con, càng dịu dàng hơn so với trước đây.” Khụ… không chỉ ở trong cuộc sống mà còn cả ở trên giường, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhiễm Dao càng khóc dữ dội thì anh càng dùng sức.
Rất nhiều lúc, Tống Tử Văn nhìn thân hình hai người quấn lấy nhau qua gương đều không nhịn được tự hỏi cái tên cầm thú điên cuồng phóng túng kia rốt cuộc là ai?
Thì ra anh cũng chẳng thanh tâm quả dục gì, chỉ là có dục với một người, còn đối với những người khác là thanh tâm mà thôi.
Chu Dịch thấy mặt “lão cán bộ” hơi ửng hồng thì đoán ngay được anh đang nhộn nhạo trong lòng, có thể thấy được ngày thường được ăn uống rất đầy đủ, thảo nào mà tỏ ra thỏa mãn như thế.
Đúng là càng nhìn càng ngứa mắt!
Cuối cùng chỉ còn Dịch Phong Tước.
Là thành viên cuối cùng của nhóm đàn ông, lịch sử của hắn cũng là nhạt nhòa nhất, nhưng người ta ngồi ở đó, khí thế toàn thân tỏa ra cũng chỉ Lục Chinh mới có thể địch nổi.
Lại nói, hai người này cũng từng có một giai đoạn quá khứ “yêu nhau lắm cắn nhau đau“.
Từ khi Lục Chinh còn là đội trưởng đội đặc công, đeo quân hàm Thiếu tướng thì đã kết thú với nhau, sau đó dù anh không còn ở trong quân ngũ nhưng hai người vẫn chưa từng ngừng chém giết đấu đá, đấu trí đấu dũng với nhau.
Hiện giờ, nhoáng cái đã qua mười mấy năm, ân oán sớm đã bị thời gian mài mòn, dần trở nên nhạt nhòa.
Tâm cảnh của hai người cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chính cái gọi là “vượt qua kiếp nạn đều còn sống, lúc gặp lại nhau cười xóa hết ân thù“.
Chẳng phải giờ đã có thể cùng ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm với nhau rồi hay sao? “Tước gia, An An đối với anh thế nào?” Dịch Phong Tước trầm ngâm trong chớp mắt, “Cô ấy không cần đối với tôi thế nào, tôi đối tốt với cô ấy là được rồi.”
Lời tuy thô nhưng tình cảm trong đó chân thành tha thiết không gì sánh được.
Bọn họ đã xa cách một đời, cuối cùng bây giờ có thể kết làm vợ chồng, bên nhau cả đời, Dịch Phong Tước vô cùng quý trọng từng ngày hiện tại.
An An là ý nghĩ sống duy nhất của hắn trên cõi đời này.
Hắn sẽ dùng nửa đời còn lại để trân trọng cô, yêu thương cô, nâng niu cô, vĩnh viễn không phụ lòng.
Chu Dịch cảm thấy buồn nôn, trái tim lạnh dần.
Xem ra, sau này phải bắt vợ mình giữ khoảng cách với An An mới được, kẻo lại hỏng mất.
Hắn cũng chẳng phải Dịch Phong Tước, thân thiếp không làm được gì gì đó… Đám đàn ông bên này nói chuyện rôm rả, cánh phụ nữ bên kia cũng không hề nhàn rỗi.
Rốt cuộc Đàm Hi cũng hỏi ra vấn đề mà mình đã nhận trong lòng từ lâu, “Tại sao Tiểu A Đình lại họ Quyền vậy?”
Dịch Phong Tước vốn dĩ có họ Cố mà.
An An theo bộ ba mình là An, mà mẹ cô lại họ Dạ.
Tính thể nào cũng chẳng thấy liên quan gì tới chữ “Quyền“.
“Lúc sinh A Đình, ba ngày thì hai ngày ốm, rất nhiều lần rơi vào tình trạng nguy cấp.
Sau khi mẹ tớ biết liền lén bảo chú Nguyệt đối cho một quẻ, quẻ tượng nói bát tự của thằng bé quá cứng rắn, mệnh cách quý giá, tên bình thường căn bản không áp nối.”
Lúc đầu, cô và Dịch Phong Tước liền chọn thay đổi ở tên, Hãn Đình, Hãn Đình, khí hãn tiêu đình, nghe cũng đủ thấy bá đạo rồi.
Khí hãn tiêu đình: khí thế mạnh mẽ loại bỏ sấm sét.
Quả nhiên, thời gian sau đó, bệnh tình thằng bé bắt đầu khá hơn, nhưng đến cùng vẫn không khỏe hoàn toàn.
Nguyệt Vô Tình nói vẫn chưa đủ, phải thay cả họ, phải dùng một cái họ quy tụ khí vận cả thiên hạ, cuối cùng chọn luôn họ “Quyền“.
Trong thiên hạ này, còn cái gì có khí vận lớn hơn “Quyền lực”, “Quyền thế” đâu chứ? Thế nên, tên của cậu bé là…
—End—