Tống Tử Văn cầm lấy tay cô, kéo áp lên má mình, nhẹ nhàng cọ xát.
Hai mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có lông mi thoáng rung động.
“Dao Dao, anh rất vui.” “Vui cái gì chứ?” Nhiễm Dao không rụt tay về, tùy ý để anh cầm lấy, cảm nhận độ ấm truyền từ lòng bàn tay của Tống Tử Văn sang tay mình.
“Embằng lòng đi dự tiệc với anh.” “Trên thiệp mời người ta gửi cũng có tên của em, chẳng lẽ không nên đi sao?” Nhiễm Dao khẽ cười.
“Ừ, sau này đều sẽ có.” Người phụ nữ đột nhiên trầm mặc.
Tổng Tử Văn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi đồng tử đen láy nổi lên ánh sáng mê ly, ngẩn ngơ nhìncô.
Sau một lúc lâu, nhếch miệng cười.
Nhiễm Dao cũng cười theo, “Say rồi đúng không?”
Anh nói không.
“Sau này đừng uống nhiều như thế nữa, anh phải học thư ký Thái ấy, có thể không uống liền không uống, thật sự không tránh được thì mới nhấp môi một chút, đừng ngốc đến mức ai mời cũng không từ chối.”
“Chỉ có hôm nay thôi.”
“Sao?”
Tống TửVăn: “Bởi vì người bọn họ mời là bà Tống, đương nhiên phải cho họ mặt mũi rồi.”
Nhiễm Dao tắt máy, rút chìa khóa ra, “Đi thôi.”
Người đàn ông không nhúc nhích.
Cô cũng cứ thế lẳng lặng nhìn anh.
Cuối cùng, Tống Tử Văn chấp nhận thua trận, ngoan ngoãn xuống xe.
Hai chân chạm đất, muốn đứng thẳng nhưng cả người lạiloạng choạng, lảo đảo lui về sau nửa bước, Nhiễm Dao đỡ được đúng lúc: “Cẩn thận một chút.” Tống Tử Văn thuận thể nghiêng đầu dựa vào vai cô, hít ngửi một cách mờ ám, y như một gã lưu manh.
Mùi hương quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi, bất kỳ ai cũng không thể chống cự lại được sự hấp dẫnnày, Tống Tử Văn là đàn ông, bản thân anh cũng không ngoại lệ.
Hôn trộm một cái rồi lại một cái.
Chờ đến khi Nhiễm Dao đỡ anh vào được thang máy thì cổ bên phải đã ẩm ướt rồi.
“Còn bảo không say…” Cô ngửa ra sau, lúc Tống Tử Văn tỉnh táo đâu có dính người như thế này chứ? Tống Tử Văn chỉ cười không nói, lại tiếp tục hôn.
May là không còn ai đi thang máy nữa cả.
Nhiễm Dao mở cửa, ngồi xổm xuống.
Tống Tử Văn kinh ngạc, ngẩn ngơ, hầu hết hơi động, “Em… làm gì thế?”
“Đổi giày.
Nhấc chân lên.” Cô túm lấy chân trái của anh, đầu cúi xuống để lộ ra phía sau cổ trắng như tuyết.
“Để… để anh tự làm.” Giọng người đàn ông khàn khàn, Động tác của Nhiễm Dao dừng lại, đứng lên, “Được.”
Cô tự thay dép lê cho mình rồi đi vào phòng khách.
Tống Tử Văn đứng nguyên tại chỗ, có phần đần độn.
Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng thay dép lê rồi đuổi theo cô.
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, Nhiễm Dao ngồi trên đùi anh.
“Dao Dao… Anh không say đâu… Anh nói… nói thật đó.” Cô khẽ vâng.
Tống Tử Văn lại không định từ bỏ như thế, “Em còn chưa nói, sau này có bằng lòng tiếp tục đi tham dự những bữa tiệc như hôm nay với anh nữa không.”
“Đã khuya rồi.”
“Tại sao cứ phải lảng tránh thế?” Nhiễm Dao nhìn anh: “Em không muốn trả lời.”
Trường hợp như hôm nay, có thể đi cùng cánh đàn ông đều là vợ hợp pháp cả.
Anh còn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn kết hôn, nhất định cứ muốn có cho mình câu trả lời.
Tống Tử Văn trước kia chưa bao giờ cưỡng cầu, cũng chưa bao giờ bướng bỉnh như thế này.
Thế mà giờ dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
“Dao Dao, một ngày nào đó, em sẽ đồng ý.” Giây tiếp theo liền hôn môi cô, đè người trong lòng xuống sofa.
Hôm sau, khi Nhiễm Dao tỉnh lại thì thấy mình đang ngủ ở trên giường, trên người mặc áo ngủ, thoải mái và sạch sẽ.
Nghĩ có lẽ sau khi làm xong, anh đã giúp cô tắm rửa rồi.
Đúng giờ, tới văn phòng.
Một ngày bận rộn trôi qua nhanh như chớp mắt.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, chưa đến giờ mà trời đã tối mờ mịt.
Nhiễm Dao là người về cuối cùng, tắt điện và đóng cửa sổ xong, khóa cửa rồi xuống thang máy ra về.
Tới dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc nhưng bên trong lại không thấy người.
Đứng chờ khoảng hai phút mới thấy Tống Tử Văn đi về từ phía đối diện, trong tay còn xách theo hai túi đồ ăn.
Tuy rằng đã được phục chức, không còn nhàn nhã như trước, nhưng chỉ cần rảnh rỗi là anh đều sẽ tự nấu cơm ở nhà.
“Mua gì thế?” Nhiễm Dao thắt chặt đai an toàn.
Tống Tử Văn để hai túi đồ ăn ra băng ghế sau: “Cá, cà rốt, bắp cải, đậu hũ, cà tím.” Về đến nhà đã là gần sáu rưỡi, Nhiễm Dao mở máy sưởi, treo áo khoác và khăn quàng cổ của hai người lên giá treo.
Tống Tử Văn xắn tay áo đi vào bếp, rất nhanh, từ trong đã truyền ra tiếng thái rau.
Nhiễm Dao vo gạo, cho vào nồi cơm điện là hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng bảy giờ, một rau, một thịt, một canh được bày ra bàn.
Ăn xong, Nhiễm Dao rửa bát, Tống Tử Văn giúp lau khô rồi xếp vào trong chạn.
Hết thảy đều chỉnh tề, ngăn nắp, giống như một đôi vợ chồng lâu năm… đi làm, về nhà, nấu cơm, rửa bát.