Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, khi Nhiễm Dao còn tưởng anh sắp không nhịn được mà tức giận thì Tổng Tử Văn lại đi vòng tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, ngước mắt lên nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Có người lúc nào cũng mang theo ma lực trời sinh như thế, nhìn bạn một cách dịu dàng, luôn rất biết lắng nghe, có thể dễ dàng khiến cho bạn bỏ đi sự phòng bị với họ.
Sống lưng cả ngày nay luôn cứng đờ của Nhiễm Dao đột nhiên sụp xuống.
Nói qua tình hình cho anh nghe.
“… Chuyện là như thế đấy.” Tống Tử Văn ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Em định tiếp theo sẽ xử lý thế nào?” “Nhân lúc còn chưa tung hàng ra, thu hết về thôi.” “Nếu làm vậy thì sẽ thiệt hại không ít đâu.” Người đàn ông nói thẳng vào vấn đề.
Nhiễm Dao mím môi: “Đây là biện pháp duy nhất.” “Anh có một cách này.”
“Cách gì?” “Trích một phần tiền ra, để các mối hàng tự mình bổ sung đường kẻ chỉ đó.” “Liệu đối phương có bằng lòng không?” Nhiễm Dao chần chừ.
“Tại sao lại không bằng lòng chứ? Đầu tiên, bọn họ không phải bỏ tiền ra, tiếp đó, cũng không làm chậm trễ thời gian ra mắt hàng mới, một công đôi việc.” “Nhưng trình độ của những mối hàng đó tốt xấu lẫn lộn, không thể đảm bảo về chất lượng được.”
Tống Tử Văn cầm lấy tay cô, rũ mắt thưởng thức, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu vẫn rất trầm ổn, “Thì em cứ phái người kiểm tra thí điểm vài nơi, một khi phát hiện ra sai sót thì cho nhà đó vào sổ đen luôn, sau này không bán hàng cho họ nữa.”
Mắt Nhiễm Dao sáng lên, bài toán hóc búa làm mọi người bối rối cả một buổi chiều liền được Tống Tử Văn giải quyết chỉ bằng vài ba câu.
“Cảm ơn.” Vô cùng chân thành.
“Giờ có thể mời anh ăn cơm được chưa?”
“Được thôi! Anh muốn ăn gì? Đồ Tây? Món Quảng Đông? Món cay Tứ Xuyên? Hay lẩu? Em sẽ lập tức đặt bàn ngay.”
Tống Tử Văn nhìn cô với vẻ buồn cười, “Chẳng phải nói bữa tối để anh sắp xếp sao?”
Siêu thị.
Nhiễm Dao nhìn xe đồ trước mặt, khóe miệng dường như hơi run rẩy.
“Ở đây thì có gì ăn ngon chứ?” Tống Tử Văn cầm một túi muối bỏ vào trong xe, nghe thế liền cười đáp: “Mọi đồ ăn ngon đều ở chỗ này.” “Nhưng toàn là nguyên liệu nấu ăn thôi mà.” “Anh sẽ biến chúng thành mỹ thực.” Nhiễm Dao hơi kinh ngạc: “Anh… Không định tự mình nấu nướng đấy chứ?”
Người đàn ông nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”
“Chẳng phải đã nói là em mời anh rồi ư?” “Thế nên, chờ lát nữa em tính tiền hết cái xe đồ này là được.” “…”Quả thực Nhiễm Dao không biết phản bác kiểu gì.
Tống Tử Văn mua đồ rất dứt khoát, đã quyết định chọn cái gì là sẽ không băn khoăn chọn lại, hơn nữa, mục tiêu rất chính xác, ngay cả đi tới khu nào cũng đã được lên kế hoạch, hoàn toàn không đi lung tung, tất nhiên cũng bớt được rất nhiều thời gian dư thừa.
Thế nên, quá trình mua sắm cực kỳ thông thuận, từ lúc vào tới lúc ra còn chưa hết nửa tiếng đồng hồ.
Lên xe, ổn định chỗ ngồi rồi, Tống Tử Văn liền hỏi: “Qua nhà em, hay là nhà anh?”
Nhiễm Dao sững ra.
“OK, về nhà anh.” Sau này sẽ thành nhà của chúng ta.
Một đường như bay.
Nhiễm Dao biết khả năng nấu nướng của Tổng Tử Văn rất tốt, lúc còn quen nhau, anh thường xuyên xuống bếp.
Nhưng đồ ăn vừa vào miệng, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
“Sao hả?” Người đàn ông nhìn cô đây chờ mong.
“… Rất ngon.”
Tống Tử Văn cười khẽ, cầm đũa, bưng bát lên, “So với trước kia thì sao?” “Khụ khụ…” Cổ họng bị sặc ớt cay, Nhiễm Dao ho đến chảy cả nước mắt.
“Từ từ thôi, có ai ăn tranh với em đâu chứ.” Nói xong lại giúp cô vỗ lưng thuận khí.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải áo tới làn da, Nhiễm Dao hơi mất tự nhiên, né tránh, “Không sao.” “Nào, uống chút nước đi.”
“Cảm ơn.”
Đợi cô bình thường trở lại rồi, Tống Tử Văn lại nhắc: “Vấn đề vừa rồi em vẫn chưa trả lời.”
“… Ngon hơn trước kia.”
Nhiễm Dao ăn ngay nói thật.
Khả năng nấu ăn của anh quả thực đã tiến bộ rất nhiều, vẫn là món bắp cải xào đó thôi nhưng một năm trước so với một năm sau vẫn có khác biệt rất rõ ràng.
“Ừ, quen tay hay việc mà.” Anh đáp.
Mặt mày Nhiễm Dao hơi nhúc nhích: “Anh thường xuyên nấu cơm thế này à?” “Lúc nghỉ ở nhà thì hầu như đều tự mình xuống bếp.”
Cơm nước xong, Nhiễm Dao giúp thu dọn bát đũa.
Tống Tử Văn giơ tay ngăn cản: “Em ra phòng khách ngồi chơi đi, để anh.” Đầu trái tim Nhiễm Dao run lên, đẩy tay anh ra, gần như chạy trối chết.
Quá mờ ám.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu, cô không nên nhận lời tới nhà Tống Tử Văn ăn cơm thế này.
“Dao Dao.”Giọng người đàn ông truyền ra từ trong bếp.
Dịu dàng, dễ nghe.
“Sao thế ạ?” Cô đi vào, hỏi.
Ánh mắt Tống Tử Văn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giơ đôi tay dính đầy bọt xà phòng lên, “Phiền em giúp anh xắn tay áo lên với.”
“… Vâng.”
Cổ tay áo sơ mi, một vòng, hai vòng, ba vòng… cho đến tậnkhuỷu tay.
“Được rồi.” Tống Tử Văn lại duỗi cánh tay bên kia ra, Nhiễm Dao cúi đầu, tiếp tục xắn.
Từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy nhẹ nhàng của cô gái, y hệt như hai cánh quạt nhỏ nhẹ nhàng khép mở, dường như đang cho vào lòng anh làm anh thấy têngứa và khó chịu.
“Được rồi.”
Cô lùi về phía sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
Ánh mắt người đàn ông chợt trở nên buồn bã, “Cảm ơn.” “Vâng, không có việc gì nữa thì em ra ngoài đây.” Xoay người rời đi.
Tống Tử Văn nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, thôi bỏ đi… Anh tựnhủ với mình rằng không được vội vàng, không nên dọa cô sợ, hết thảy cứ từ từ.
Hai người ngồi trên sofa xem tivi, lúc hết phim thì vừa vặn tới giờ.
“Cảm ơn anh về bữa tối, rất phong phú.
Em về đây.” Nhiễm Dao đứng lên cáo từ.
Tống Tử Văn cũng đứng lên theo, còn mặc áo khoác vào: “Đểanh đưa em về.” Cô không hề từ chối.
Bên trong xe, tiếng nhạc du dương, chậm rãi.
Nhiễm Dao không mở miệng, Tống Tử Văn cũng chẳng nói gì.
Hai mươi phút sau, chiếc xe bình thường màu đen dừng ở trước cửa khu chung cư.
Nhiễm Dao nhắm mắt lại, cũng không biết có phải do đèn xe hắt lên mặt cô hay không mà nhìn có vẻ hơi tái nhợt.
“Dao Dao…”
“Sao?” Cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, “Tới rồi.” Đẩy cửa xuống xe.
Tổng Tử Văn đi vòng qua đầu xe, tới bên cạnh cô, giữ chặt hai vai cô, “Anh có lời muốn nói.” Lông mi cô gái run rẩy nhưng cố tình rũ xuống che mất cảm xúc trong đáy mắt, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Cô im lặng không nói.
Anh không hề cảm thấy cô có bài xích gì với mình, hay có thể nói, anh đã tự động xóa bỏ sự lãnh đạm của cô rồi.
Rõ ràng là quân tử dịu dàng, mềm mại như nước, vậy mà khi nói chuyện lại lộ ra sự cứng rắn.
Địa vị cao luyện cho con người ta sự sắt đá, so với sự bá đạo trời sinh đã có thì hơn mấy phần biết ẩn giấu, sự xuất sắc cũng vượt xa cả trăm lần.
Tống Tử Văn không cần cô đồng ý, thậm chí có thể phớt lờ sự phản kháng của cô.
Bởi vì…
Có những chuyện nhất định phải nói ra!
“Anh biết, trong khoảng thời gian ngắn mà bảo em phải tiếp nhận anh là rất khó, anh sẽ không ép em, nhưng mong em cũng đừng từ chối tấm lòng của anh, được không?”
Được không?
Anh đang dò hỏi, chưa bao giờ… ăn nói khép nép như thế.
Nếu không phải bả vai đang kề sát lòng bàn tay của người đàn ông, cảm nhận được độ nóng cháy truyền sang từ bàn tay đó, có lẽ Nhiễm Dao sẽ không dám tin người đứng trước mắt mình là Tống Tử Văn.