Người cảnh sát quay đầu, tầm mắt đảo qua một đám nam nữ đang đứng sát cạnh tường, “Có phải đúng như anh ta nói không?”
Lộ Lộ đã ôm một bụng đầy ấm ức, không khỏi nhanh mồm nhanh miệng: “Rõ ràng là đôi mắt của con lợn béo chết tiệt này không thành thật, cứ nhìn chằm chặp vào ngực Lý Lị…” “Câm miệng! Tôi hỏi là bên nào đập chai bia trước?”
“…” Lộ Lộ liền ủ rũ.
“Xem ra, chính là các anh chị rồi.
Ai làm? Đứng ra đây!”
“Tôi.” Nhiễm Dao tiến lên một bước, tay phải run rẩy vẫn còn dính máu.
“Tại sao lại ra tay tàn nhẫn như thế?”
Nhiễm Dao hít sâu, lấy lại bình tĩnh, “Lúc ấy, người đàn ông kia túm tóc bạn tôi định đập xuống mặt đất, nếu tôi không ngăn cản thì e là bạn tôi đã bị chấn động não, có khi còn nghiêm trọng hơn thế nữa.”
“Vậy nên cô liền cầm lấy chai bia đập vỡ đầu người ta ra à?”
“Lúc đó tình huống quá vội, thuận tay chỉ có mỗi chai bia.” Cảnh sát lại quay sang hỏi tên đeo kích vàng, “Có phải bạn của anh túm tóc người ta đập đầu xuống đất không?” Ánh mắt gã đàn ông hơi lóe lên.
Cảnh sát: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng nói dối, quán bar có cameras đấy.” Gã đeo xích vàng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, “Tôi… Tôi không rõ lắm… Lúc… lúc đó quá hỗn loạn, sao mà để ý được chứ…”
“Được rồi, chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, phải xem hai bên định giải quyết chung hay giải quyết riêng nữa?”
Nhiễm Dao: “Giải quyết riêng.”
Dây xích vàng: “Đương nhiên là giải quyết chung rồi.” Cả hai đồng thời mở miệng những ý kiến lại không thống nhất.
“Tôi… tôi muốn kiện bọn họ! Vào tù mà ngồi cho ông nhá! Ngồi chết trong đó luôn!” Cảnh sát liếc mắt nhìn hắn ta, “Anh có chắc không?”
Dây xích vàng lập tức rụt cổ, sự tự tin trở nên yếu ớt hẳn, “Đương… đương nhiên rồi.”
“Được rồi, hai mươi phút, hai bên thỏa thuận với nhau đi.” Cảnh sát thu lại biên bản, “Thuận tiện nhắc nhở các vị một câu, đây là cục cảnh sát, khắp nơi đều có camera theo dõi, chắc là chẳng ai ngớ ngẩn đến mức đánh nhau ở đây luôn đúng không?”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Bên Nhiễm Dao có tám người, nam nữ đủ cả.
Bên dây xích vàng thì có năm người, đều là đàn ông.
Hai bên cũng không hề mở miệng nói câu gì.
“Giải quyết riêng cũng được.” Dây xích vàng không nhịn nổi nữa, lên tiếng phá vỡ im lặng trước, “Mày, còn con kia nữa.” Hắn chỉ thẳng vào Nhiễm Dao và Lý Lị, “Quỳ xuống dập đầu thật kêu cho tạo, chuyện này coi như bỏ qua, sao nào?”
“Con lợn béo chết tiệt, đừng có khinh người quá đáng!” Cánh môi của Lý Lị bị rách trong lúc đánh nhau, trên trán vẫn còn dán urgo, nhìn vô cùng chật vật nhưng miệng lưỡi mắng chửi người vẫn không yếu đi chút nào.
“Được, dập đầu không đủ thì thêm hai tiếng gọi ba đi! Ha ha ha…”
Năm gã còn lại cũng cười lên đầy bỉ ổi.
Nhiễm Dao khô nói gì, hai tay rũ bên người đột nhiên siết chặt lại.
“Nếu không muốn dập đầu cũng được thôi.” Ánh mắt đáng khinh của dây xích vàng dừng trước ngực Lý Lị, lại đảo qua đôi chân dài thẳng tắp của Nhiễm Dạo, quả thực rất trắng…
“Hai đứa chúng mày, chơi song phi với tao.” Vì cố kỵ camera theo dõi nên năm chữ cuối cùng, hắn dùng khẩu hình để nói.
Lý Lị thẹn quá thành giận, “Tao giết chết con mẹ mày cái thằng đầu lợn này.” Nói xong liền định lao lên trước.
Nhiễm Dao túm chặt cô ta kéo lại, bình tĩnh nói: “Có gì để nói với loại người này chứ.” Sau đó, xoay người đi tới bên cửa, “Chào anh, đồng chí cảnh sát.” Dây xích vàng hừ lạnh đầy coi thường, “Tao muốn xem xem con bé này có thể chơi trò gì.
Đừng tưởng gọi cảnh sát mà ông đây sợ nhé! Ông đây có người chống lưng đấy, chỉ dựa vào đám người rác rưởi chúng mày ư? Ha ha…”
Người cảnh sát hỏi chuyện lúc trước vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng của Nhiễm Dao thì lập tức đi tới, hỏi cô: “Chuyện gì thế?”
“Tôi có thể gọi điện thoại không?”
Cảnh sát nhíu mày, nhìn cô nghi hoặc, “Gọi điện thoại làm gì? Tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ đi tìm quan hệ cửa sau thì có thể…” “Tôi muốn giải quyết riêng nhưng lại không mang đủ tiền, muốn gọi điện thoại bảo bạn mang thêm tới.” Nhiễm Dao mở miệng ngắt lời.
“Chẳng phải hai bên còn chưa thỏa thuậnxong hay sao?” Ánh mắt Nhiễm Dao tối sầm xuống.
Quả nhiên, nhất cử nhất động đều bị người này giám thị cả.
Nếu có thể phán đoán ra hai bên chưa thỏa thuận xong thì không có lý nào lại không nhìn thấy sự khiêu khích và vũ nhục của gã đàn ông kia với bọn cô được.
Có quan hệ chứ gì?
Nhiễm Dao cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì, “Chính vì chưa thỏa thuận xong nên tôi nghĩ có thể do tiền chưa đủ hấp dẫn, thếnên muốn gọi điện bảo bạn mang tiền tới thêm, đặt tiền mặt xuống trước mặt bọn họ, biểu hiện thành ý của bản thân thì sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.
Có thể chứ, đồng chí cảnh sát?”
Đối phương do dự trong chớp mắt: “Được, tới văn phòng đi.”
Lúc Đàm Hi nhận được điện thoại của Nhiễm Dao thì đang bị Lục Chinh đè xuống giường, trên người chỉ còn mỗi cái quần lót.
“A…”
“Đau à?”
Đàm Hi nhíu mày, “Lực tay lớn như thế, eo sắp bị anh bẻ gãy rồi đấy.”
“Để anh xemxem có phải thật sự bị gãy rồi không…” Mắt đen chuyển động, sâu thẳm, tối tăm.
“Đồ lưu manh!” Khẽ mắng với giọng hờn dỗi càng làm sự quyến rũ tăng lên.
Người đàn ông bắt đầu bằng một cái hôn sâu, đang trong trạng thái tốt đẹp thì đột nhiên lại nghe điện thoại đổ chuông.
“Chờ một tẹo.” Đàm Hi giơ tay ra cản lại, “Em nghe máy cái đã.” Nói xong liền cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua, không khỏi nhướng mày.
Lục Chinh cũng nhìn thấy.
Đàm Hi vỗ môngông chồng, ý bảo anh xuống trước đã.
Đã tới giờ này rồi, nếu không có việc đặc biệt quan trọng thì Nhiễm Dao sẽ không gọi tới.
Cho dù Lục Chinh không cam lòng cũng không thể không xoay người ngã xuống giường, nằm thẳng cẳng.
“Alo, Dao Dao a?”
“Hi Hi.” Nhiễm Dao nhìn vị cảnh sát đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình, “Giờ tớ đang ở cục cảnh sát khu XX, cậu có thể mang tiền tới đây không, tớ cần dùng gấp.”
“Cục cảnh sát?” Tuy cũng ngạc nhiên một chút nhưngkhông đến mức quá kinh ngạc, Đàm Hi và Lục Chinh liếc nhìn nhau, “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Văn phòng đi liên hoan, có xảy ra xung đột với người khác trong quán bar, sau đó… tớ dùng chai bia đập vỡ đầu một người đàn ông…”
“Cậu nói là cậu đập vỡ đầu người ta á?” Hoàn toàn không có ý lo lắng mà lại mang theo mấy phần hài hước.
Nhiễm Dao không nhịn được nhếch miệng, sau đó thấy vẻ mặt người cảnh sát hơi sa sầm.
Trong lòng thầm mắng: Bà cô của tớ ơi, tớ đang mở loa ngoài đấy! Hơn nữa, gặp tình huống này, không phải phản ứng đầu tiên nên là tỏ vẻ lo lắng và gấp gáp hay sao? Chị em tốt giả rồi, hoàn thành giám định! “Cậu có bị thương không?” Đàm Hi vẫn rất có chừng mực, tuy rằng nghe giọng điệu của Nhiễm Dao cũng có thể đoán ra cô nàng không gặp phải vấn đề gì, nhưng vẫn cứ phải hỏi một câu thì mới yên tâm được.
“Không sao.”
“Được rồi, tình hình cụ thể tớ đã biết, cứ để tớ xử lý.
Cậu cứ ở nguyên cục cảnh sát đi, đừng vội, để tớ xem…” Đàm Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, “Trước mười hai giờ, tớ sẽ tới.”