Con Dâu Trời Phú

chương 1427

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thái Dũng trầm ngâm trong chớp mắt, “Hình như bị thương ở xương sườn, bị xuất huyết một chút ở bên trong.”

Nhớ tới Nghiêm Phóng sau khi bị bọn họ hợp sức kéo lên, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống như bị thương nặng.

Người kia… có lẽ là bị điên thật rồi nên ngay cả cảm giác đau cũng chẳng còn.

Nếu không, sao một người bình thường bị thương ở xương sườn mà lại có thể biểu hiện không đau không ngứa gì như thế chứ, thậm chí còn muốn vung tay đấm Tống Tử Văn nữa.

Nếu không có cô Nhiễm ở đó, chỉ sợ hai người đàn ông này sẽ xông lên đánh nhau tới anh sống tôi chết.

Đinh.

Thang máy dừng ở tầng năm, cửa mở ra.

Hai người cùng bước ra ngoài.

Thái Dũng, “Xin chào, xin cho hỏi một chút, bệnh nhân được đưa tới đây khoảng một tiếng trước hiện tại thế nào rồi?”

Cô y tá nhìn anh ta, “Tên?”

“Nghiêm Phóng.”

“Các anh là gì với anh ta?”

À…

Tống Tử Văn tiến lên: “Chủ nợ.”

Trong mắt cô y tá lộ ra sự đề phòng, Thái Dũng vội vàng giải thích, đúng lúc này mới được thông báo.

“Người bệnh đã vào phòng giải phẫu, có lẽ các anh phải chờ một chút.” “Giải phẫu ư?” Thái Dũng trố mắt, lúc đưa tới đây thần trí còn tỉnh táo lắm mà, sao lại vào phòng giải phẫu rôi?

“Va chạm mạnh làm gãy xương sườn, nội tạng có hiện tượng xuất huyết, cần phải cầm máu, loại bỏ máu đông đúng lúc.” Đúng lúc này, điện thoại của Tống Tử Văn vang lên.

Là Nhiễm Dao.

Anh nghe máy, đầu bên kia truyền tới tiếng thở dồn dập: “Các anh về rồi à?” “Chưa.

Đang ở tầng năm.”

“Chờ em.”

“Em đừng vội, cứ đi bình tĩnh.” Còn chưa nói xong thì cuộc gọi đã bị cắt đứt.

Tống Tử Văn cầm điện thoại, nhất thời ngơ ngẩn.

Rất nhanh, Nhiễm Dao đã xách hai cái túi đi ra từ trong thang máy, “Em mua cơm hộp, tuy rằng không ngon lắm nhưng ăn tạm chút đi.” Thái Dũng liếc nhìn Tống Tử Văn rồi đưa tay nhận lấy, khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Nhiễm Dao lại lấy ra một phần khác đưa cho Tổng Tử Văn.

Người đàn ông không nhận, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chặp, bốn mắt nhìn nhau, tiến sâu vào trong đáy mắt đối phương giống như muốn xuyên thấu qua linh hồn vậy.

“Em… không có gì muốn hỏi ư?” Anh vừa mở miệng hỏi, Thái Dũng liền ôm hộp cơm tránh đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Nhiễm Dao, “Không.”

“Thôi bỏ đi.” Một lời than nhẹ bật ra khỏi môi, cầm lấy hộp cơm trong tay cô, “Giờ cũng chẳng phải lúc nói mấy chuyện đó.

Vừa rồi em đã làm kiểm tra sức khỏe chưa?”

“Rồi.”

“Bác sĩ nói sao?”

Nhiễm Dao thu tay về, ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Không sao cả.” “Để anh bảo Tiểu Thái đưa em về nhé?”

“Không cần, em chờ Nghiêm Phóng ra đã.”

Tống Tử Văn đột nhiên im lặng.

Nhiễm Dao lấy từ trong túi ra phần cơm hộp còn lại, lấy đũa dùng một lần, ngồi lên chiếc ghế dài ở phía đối diện, cúi đầu, yên lặng ăn cơm.

Tống Tử Văn ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay ấm áp phủ lên bàn tay đang run rẩy của cô, chỉ thấy tay cô rất lạnh, sự đau lòng lập tức lan tỏa.

Không khỏi nói chậm rãi, dịu dàng theo cách xưa nay chưa từng có, “Đều đã qua, không sao nữa rồi.”

Lúc chạng vạng, Nghiêm Phóng được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu.

Nhiễm Dao tiến lên, “Bác sĩ, anh ta thế nào rồi?”

Một người vốn luôn quái đản, hung ác, giờ lại nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tái nhợtvà không có một chút sức lực nào.

“Máu đã ngừng chảy nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian.” Nhiễm Dao đi theo vào phòng bệnh, Tổng Tử Văn hơi dừng một chút sau đó cũng nâng bước đitheo.

Lúc này, Thái Dũng tiến lên, trong mắt lộ ra vẻ khó xử.

“Thị trưởng Tổng… Bên tổ kiểm tra…” Dừng lại, nhìn theo Nhiễm Dao đang đi vào phòng bệnh, anh liền thu lại ánh mắt, quay sang nhìnThái Dũng, “Chuyện gì?” “Bên kia đang thúc giục.” “Biết rồi.” Nói xong, vẫn tiếp tục đi theo vào phòng bệnh.

Nhiễm Dao kéo cái ghế tới ngồi sát giường, nhìn người đang hôn mê bất tỉnh nằm bên trên, ánhmắt ngưng lại, hoàn toàn ngẩn ngơ.

Tống Tử Văn đi tới bên cạnh, giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai cô.

“Dao Dao, anh còn có chút việc cần phải xử lý, chờ anh trở lại sẽ giải thích vớiem sau.” Nhiễm Dao ậm ừ một tiếng, hoàn toàn không quay đầu lại nhìn anh.

Ánh mắt người đàn ông hơi ảm đạm, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, dường như muốn khắc ghi hình ảnh của cô vào sâu trong ký ức.

Rồi sau đó, xoay người rời đi.

Trước khi đi còn dặn dò Thái Dũng: “Chăm sóc cô ấy cẩn thận.”

“Anh yên tâm.” Tống Tử Văn đi thang máy xuống tầng một, bên ngoài cửa lớn bệnh viện đã có một chiếc xe lẳng lặng dừng ở đó chờ.

Anh dừng lại, hơi sửa sang áo khoác ngoài rồi mới lại nâng bước đi tới, kéo cửa sau xe ra.

Đột nhiên, động tác dừng lại.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó anh nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, khom người ngồi vào.

“Làm phiền bí thư Nhiễm phải tự mình tới đây một chuyến, xin lỗi.” Tống Tử Văn nhìn thẳng về phía trước, ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông trung tuổi, không phải ai khác, chính là Nhiễm Chính Bân.

ông xuất hiện ở đây, quả thực khiến Tống Tử Văn ít nhiều cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Giữa trưa nay khi Thái Dũng gọi điện thoại cho tôi nói là xảy ra chuyện, tôi hỏi cậu ta có chuyện gì thì cứ ấp a ấp úng, sau đó lại trực tiếp kêu cứu mạng, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được.

Tổ cũng không định thả cậu ra, nhưng vì chứng cứ không được đầy đủ, cậu vẫn còn tính là được tự do, lúc này mới phá lệ một lần.

Tôi bảo đảm cho cậu ra ngoài thì cũng phải có nghĩa vụ đưa cậu quay về.” “Xin lỗi đã đem đến thêm phiền toái cho ông.”

Thái Dũng không nói kỹ càng là vì không biết Nhiễm Chính Bân có biết quan hệ giữa anh, Nhiễm Dao và Nghiêm Phóng hay không, thế nên mới không dễ dàng nhả ra.

Còn tại sao trong bao nhiêu người như thế lại cố tình chọn Nhiễm Chính Bân để cầu xin giúp đỡ ư? Thứ nhất, Nhiễm Chính Bân là người phụ trách tổ kiểm tra lâm thời lần này, ông ấy có quyền thả người.

Thứ hai, hai nhà Nhiễm Tống cùng thuộc một hệ, quan hệ cũng rất khăng khít.

Nhiễm Chính Bân: “Thế nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đáng giá để cậu phải xin ra ngoài trong thời điểm quan trọng như thế này?“.

Những chứng cứ kia tuy rằng không đầy đủ nhưng trong thời gian quan trọng khi Tống Tử Văn bị theo dõi, điều tra, dù là một hành vi khác thường nào cũng đều sẽ bị phóng đại tới vô hạn, thậm chí trở thành nhược điểm mới.

Tống Tử Văn: “Tôi không thẹn với lòng mình, cứ tùy tiện điều tra thôi.”

“Không muốn nói hả?” Nhiễm Chính Bân trầm giọng hỏi lại.

Tổng Tử Văn nhìn ông một cái thật sâu: “Bạn gái tôi xảy ra chuyện, Thái Dũng không xử lý được nên đành phải gọi điện thoại xin giúp đỡ…”

Truyện Chữ Hay