Nhiễm gia ở Tân Thị… Bí thư Nhiễm… tập đoàn Đại Đường… Cháu ngoại của ông cụ Đường…
Căn bản chẳng cần đọc kỹ, chỉ kể ra mấy từ ngữ mấu chốt bên trên đã đủ để dấy lên một trận phongba rồi, mà Sở Bội đặt mình vào trong đó đã sớm kinh hoàng đến mặt mày biến sắc.
Thảo nào Sở Hoài Sơn lại đột ngột phát bệnh như thế.
thảo nào trên người Nhiễm Dao lại có khí chất khônggiống con gái nhà bình thường như thế.
Chuyện này quả thực… không thể nào tưởng tượng nổi! “Có thể nào điều tra nhầm người rồi không?” Sở Bội mất đi sự trấn định, hoảng hốt hỏi.
Lời này nói ra đếnchính bản thân chị ta cũng thấy buồn cười.
Người trong tầng lớp này của bọn họ đều có con đường khai thác tin tức đáng tin cậy, phải thẩm tra kỹ càng mới có thể trao trả thông tin chongười ủy thác, huống chi, tra xét gia thế, bối cảnh của một người là loại nghiệp vụ cơ bản nhất, không hề khó khăn, sao có thể sai lầm được chứ?
“Không ngờ lại là con gái của Nhiễm gia…” Sắcmặt Sở Hoài Sơn trắng bệch, hai mắt vốn dĩ khôn khéo, quắc thước giờ phút này lại tràn ngập vẻ suy sụp.
Nếu nói năng lực ảnh hưởng của Sở gia chỉ là một quả bóng bàn, còn Phương gia là một quả bóng rổ, vậy thì Nhiễm gia…
Là cả một cái sân vận động! Sở Hoài Sơn đột nhiên như nhớ tới điều gì, lập tức ngồi bật thẳng dậy, “Mau, gọi điện cho A Kiêu, bảo nó dù thế nào cũng phải an ủi người ta đã, mặt khác, mau chóng cắt đứt quan hệ với Phương gia, nhân lúc chưa muộn, cố gắng cứu vãn mọi chuyện…”
“Nhưng mà con…” Sở Bội khựng lại, trong mắt hiện ra vẻ hối hận, “Ngày đó con hẹn Nhiễm Dao gặp mặt, sợ là đã đắc tội không nhẹ với cô ấy.” “Con!” Sở Hoài Sơn cố gắng đè nén cơn giận, không nhịn được thấp giọng mắng, “Chưa làm rõ ràng mọi chuyện đã ngả bài, ngần ấy năm lăn lộn trong quan trường, quả đúng là càng sống càng thụt lùi!”
Sở Bội cụp mi rũ mắt, không hề biện bạch.
Tuy rằng Sở Hoài Sơn cũng đã ngầm đồng ý nhưng chị ta không thể nào thoái thác được sơ sẩy của bản thân mình.
“Bỏ đi… Nếu như chuyện đã xảy ra rồi, dù có truy cứu trách nhiệm cũng chẳng được gì.” Giọng điệu hòa hoãn lại, “Điều quan trọng nhất bây giờ là tháo gỡ hiểu lầm, không thể để cô bé họ Nhiễm kia cảm thấy chúng ta cố tình được.
A Bội, con lập tức gọi điện thoại cho A Kiêu, nói cho nó biết nên làm như thế nào.”
“Vâng.”
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Trải qua hai ngày nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh, Sở Kiều đã có thể ăn cơm một cách bình thường.
Nhưng thức ăn chủ yếu là đồ lỏng.
Phương Phương giao hộp giữ nhiệt cho y tá: “Phiền cô rồi.” “Haizz, hai người có thù oán gì với nhau thế? Đến mức này sao? Đã bảo là không nên quá chiều chuộng bạn trai rồi…” Thấp giọng lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng, dưới cái nhìn năn nỉ đầy chăm chú của Phương Phương, cô gái y tá liền nhận lấy hộp giữ nhiệt đi vào trong.
Ước chừng mười lăm phút sau lại xách hộp giữ ẩm đi ra, đưa lại cho Phương Phương, “Ăn được hơn nửa.“.
Phương Phương lại một lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó ngồi trên ghế dài ở ngoài cửa, dùng cái thìa mà Sở Kiêu đã dùng ăn hết cháo trắng ở bên trong.
Trước khi đi vào trong phòng bệnh, cô ta cất hộp giữ nhiệt đi, hít sâu, điều chỉnh tốt vẻ mặt, “A Kiêu, đã thấy khá hơn chút nào chưa?”
cố gắng làm cho thần thái và giọng điệu của mình bình thường nhất có thể.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh nhắm mắt, hoàn toàn không để ý tới.
Phương Phương thì nghĩ là anh ta mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi: “Súc miệng rồi hãy đi ngủ…” Nói xong liền lấy một cái cốc sứ từ trong ngăn kéo ra, đi vào trong toilet phòng bệnh, lúc ra, bên trong đã chứa đầy nước ấm.
Quệt sẵn cả kem đánh răng, đưa cho Sở Kiêu, “Xong rồi, để em đỡ anh…” Giơ tay vung lên! Phương Phương bị cú đẩy làm cho lảo đảo, lùi về sau nửa bước mới giữ vững được thăng bằng, trán suýt nữa thì đập vào góc của tủ chứa đồ.
Bàn chải đánh răng rơi xuống đất, cũng may là cái cốc đã được đặt xuống trước rồi nên mới may mắn thoát nạn.
“Cút ngay!” Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ chán ghét không hề che giấu.
Ngực Phương Phương phập phồng, không ngừng thở dốc.
Cô ta bằng lòng nhẫn nhịn không có nghĩa là cô ta không biết giận, nhìn người đang nằm trên giường bệnh một cái thật sâu, cố gắng nhẫn nại: “Nếu anh cứ nhất định phải trút oán giận của chuyện chia tay lên em, tiếp tục loại hành vi vừa nhàm chán vừa buồn cười này thì chỉ có thể chứng tỏ rằng Phương Phương em đây mù mắt, nhìn nhầm người, mà Sở Kiều anh cũng là một kẻ không có đảm đương, còn ấu trĩ tới cực điểm nữa!”
“Sao cô biết tôi và Dao Dao đã chia tay?” Cả một đoạn lời nói dài như thế mà Sở Kiều lại chỉ bắt lấy đúng một điểm này.
Phương Phương không biết nên cười hay khóc nữa.
“Cô đi tìm cô ấy?” Xoay người ngồi dậy, trong mắt người đàn ông xuất hiện vẻ dữ tợn, phòng bị và sắc bén.
“… Phải, em đã đi tìm…”
Choang! Cốc nước bị ném ra, rơi xuống vỡ toang cách mũi giày của cô gái không xa, chính xác là, chỉ cần thêm một chút nữa thôi là đã ném trúng chân cô ta rồi.
Rốt cuộc Phương Phương cũng không nhịn được nữa, nước mắt lập tức ào ra như nước tràn bờ, “Sở Kiêu! Anh thật quá đáng!”
Hét lên rồi lập tức chạy đi.
Người đàn ông ngồi trên giường bệnh, mặt không cảm xúc, tầm mắt lại lướt qua đám mảnh cốc vỡ trên mặt đất, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ như không có việc gì.
Một mình nhấm nháp tư vị cô đơn.
“Dao Dao… Xin lỗi em…”
Đã chia tay rồi mà cũng không thể khiến em được yên bình.
Không biết ngồi đờ đẫn như thể bao lâu, đầu óc Sở Kiều hoàn toàn trống rỗng, cho đến khi chuông điện thoại đổ, anh ta mới hoàn hỗn lại.
“Chị cả, có chuyện gì vậy?” “Em có biết hoàn cảnh gia đình của Nhiễm Dao không?”
Sở Kiêu nhíu mày, giọng điệu cũng trở nên phai nhạt, “Câu hỏi này, trước đó chị cũng đã từng hỏi rồi mà.”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới làm Sở Bội càng thêm bực, sở dĩ chị ta không tiến hành kiểm chứng đều là vì tất cả những gì Sở Kiêu nói.
Làm bạn trai, Sở Kiều chắc cũng biết ít nhiều về Nhiễm Dao.
Mà thân là em trai, Sở Kiều tất nhiên sẽ không nói dối người làm chị cả như chị ta.
Từ hai điểm trên, người đanh đá, chua ngoa lại khôn khéo như Sở Bội cũng không tự chủ được mà trở nên cả tin.
“A Kiêu, chị nói cho em biết, Nhiễm Dao là con gái của bí thư Nhiễm, là cháu ngoại của ông cụ Đường.”
“Bí thư Nhiễm?” Sở Kiều thoáng ngẩn người.
ở trong trí nhớ của anh ta, người họ Nhiễm có địa vị cao không nhiều lắm, cũng chỉ có vị ở… Tân Thị kia mà thôi!
“Ba đã đồng ý chuyện của hai đứa rồi, cũng không cần để ý tới con bé Phương Phương đó nữa, giờ coi như em đã được thỏa mãn mong ước, đừng trách ba nữa, ông ấy… cũng không dễ dàng gì.” “Ha? Đồng ý ư? Ha ha ha…” Sở Kiêu cho đôi mắt lại, cười nghiêng ngả, nước mắt cũng chảy cả ra ngoài.
Sở Bội phát hiện ra giọng điệu em trai không đúng, tỏ vẻ kinh ngạc và khó hiểu, “A Kiêu, sao em…” “Muộn rồi.
Quá muộn rồi.”