Mười phút sau, người đàn ông thu tay lại, “Xong rồi.” Sau đó điều chỉnh gương chiếu hậu cho cô nhìn, “Tự xem đi.” Trong gương là một gương mặt sạch sẽ, Nhiễm Dao mím môi, “Cảm ơn anh.
Vậy bây giờ tôi đã đi được chưa?”
Ánh mắt Nghiêm Phóng khẽ động.
Đúng lúc Nhiễm Dao cho rằng hắn vẫn còn muốn trêu đùa, mượn cơ này nọ thì cạch một cái… Cửa xe được mở khóa.
Nghiêm Phóng: “Đã đồng ý với em thì ah sẽ làm được.”
Nhiễm Dao thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa xuống xe, nhưng khoảnh khắc chân chạm đất cô lại quay đầu nhìn Nghiêm Phóng, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
“Sao, em không nỡ đi à?” Nụ cười tùy tiện tà ác, giống như những kẻ ăn chơi trác táng.
Nhưng Nhiễm Dao biết, Nghiêm Phóng không phải là người như vậy.
“Không đi thật à? Được, vậy lại lên đây với anh.” Nhiễm Dao lùi về phía sau nửa bước, mím môi lại: “A Phóng.
Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì…” Nhưng những hành vi cử chỉ của anh đều khiến người ta cảm thấy anh có mưu đồ gì khác.
Nụ cười Nghiêm Phóng bỗng trở nên lãnh đạm hẳn đi.
“Nhưng tôi vẫn khuyên anh nên sớm thu tay lại đi thì hơn.” Nhiễm Dao rủ mắt xuống, lông mi run rẩy, “Bởi vì, không đáng đâu.”
“Vậy sao?” Một tiếng cười nhạo.
Nhiễm Dao không nhìn hắn, “Tôi đi đây.”
Quay người rời đi, một giây sau, bước chân cô khựng lại, cả người cứng đờ.
Bởi vì trước cửa nhà hàng kia xuất hiện một bóng người không nên xuất hiện vào lúc này.
Phương Phương khoác tay Sở Kiêu, hơi men khiến hai má cô ta đỏ lên, giống như ráng chiều, bỗng nhiên cô ta loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã.
May mà người đàn ông ở bên cạnh phản ứng nhanh nhạy, đỡ lấy eo cô ta.
“Cảm ơn anh.” Sở Kiều lắc đầu: “Đừng khách sáo.” “Tiểu Sở à…”
“Cục trưởng Lưu, ông nhìn đường kìa…”
“Ai, không cần phải đỡ, tuy tửu lượng tôi không tốt, nhưng vẫn chưa đến mức đấy.” Bộ trưởng Hoàng đi ra theo, vỗ vai Sở Kiều, ý tứ sâu xa, “Tiểu Sở à, làm việc cho tốt nhé, dựa vào năng lực của cậu thì tiền đồ vẫn còn rộng mở.
Lão lưu, ông nói xem có phải như vậy không?”
Sở Kiều có chút lo lắng siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Cục trưởng Lưu nói vòng vèo, rõ ràng là đang đánh thái cực, không muốn đồng ý dễ dàng.
Cho đến khi… Một người đàn ông cao lớn đi từ bên trong ra, độ tuổi có vẻ đã khoảng năm mươi.
Hai mắt Phương Phương sáng bừng lên, nháy mắt ra hiệu trấn an Sở Kiêu, rồi tiến lên đỡ: “Chú Ba, chú vẫn ổn chứ?”
“Không… không sao…”
“Nói còn không nên lời nữa, còn nói không sao? Về nhà thế nào thím Ba cũng cằn nhằn chú cho mà xem.”
“Nhóc con này, miệng lưỡi sắc sảo, còn lợi hại hơn cả thím Ba cháu!” “Chú Ba cứ đùa cháu thối, rõ ràng là vì bản thân chú đang cao hứng, uống không biết Đông Tây Nam Bắc gì nữa, mà còn đô cho cháu.”
Màn đối thoại của hai chú cháu vô cùng thân thiết.
Bộ trưởng Hoàng đã biết từ lâu, nên nhìn thấy cũng không hề thấy lạ, cứ đứng đó yên lặng.
Cục trưởng Lưu liếc nhìn Phương Phương thêm mấy cái, bỗng nhiên ánh mắt nhìn Sở Kiều cũng có chút thay đổi.
Phương Phương đi đến bên cạnh Sở Kiêu, khoác tay anh ta như lúc trước, “Chú Ba, hôm nay đã gặp rồi, lần sau sẽ không nhận lầm người nữa đấy chứ.”
“Con nhóc này! Vừa rồi Tiểu sở nói là làm ở đơn vị nào nhỉ?”
“Là Cục Quy hoạch.” “Ồ, thế thì chẳng phải là đất của cục trưởng Lưu đấy sao?” Phương Hòe cười sảng khoái, “Đây gọi là gì nhỉ? Duyên phận đấy!” Cục trưởng Lưu cười gật đầu: “Đúng là có duyên.” “Vậy sau này, đứa cháu rể này phải nhờ anh quan tâm chỉ bảo rồi.”
“Đâu có đâu có.”
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta chia tay nhau ở đây thôi.”
“Cáo từ.”
“Tạm biệt.” Đám người chia tay nhau, Sở Kiều và Phương Phương đi về phía khu để xe.
“Phương Phương, tôi…” Sở Kiều muốn rút tay ra.
“Đứng yên!” Cô gái càng siết chặt hơn, Phương Phương đè thấp giọng xuống, “Chú Ba em còn đang nhìn đó.”
“Nhưng mà…” Trong lòng Sở Kiêu đang giằng co dữ dội, một mặt là lãnh đạo nhìn anh ta bằng đôi mắt khác, mặt khác là gương mặt tươi cười đơn thuần tinh khiết của Nhiễm Dao.
Anh ta muốn có được thành tựu, cũng biết con đường này sẽ không thiếu những người tiến cử và một số quy tắc ngầm không thể nói được bằng lời, cho nên, anh takhông bài trừ cái được Phương Phương gọi là “dẫn anh ta đi quen đường”, nhưng người phụ nữ bỗng nhiên thân thiết như vậy lại khiến Sở Kiêu không ngờ tới.
“Xin lỗi, tôi không hiểu.”
Phương Phương nhíu mày, đáy mắt đã không còn vẻ say rượu đó nữa, tỉnh táo hoàn toàn.
Thấy vậy, cô ta khẽ cười: “Đàn ông đều thích chơi chữ như vậy đúng không? Giống như cục trưởng Lưu vừa rồi cố ý không hiểu, còn cả bộ trưởng Hoàng đứng một bên im lặng chỉ lo xem trò hay nữa?” Sở Kiêu nhíu mày,rút hẳn tay ra.
Nhưng Phương Phương vẫn sống chết bám chặt lấy, liếc nhìn anh ta a: “Anh có chắc chắn là muốn hất em ra trong lúc này không?”
“A Kiêu, anh có chỗ khó xử của anh, em biết chứ.”
Mí mắt người đàn ông giật giật.
“Sở gia vốn là danh gia vọng tộc, xưa nay đều là cha truyền con nối, phân nhánh rồi lại chuyển đến các nơi, đến thế hệ cha và chú anh thì lại cắm rễ ở Tứ Phong Thành.” Giọng điệu Phương Phương rất bình tĩnh, đón lấy gió đêm, có vàiphần quạnh quẽ, và cả… dịu dàng.
Dường như là hướng dẫn từng bước.
“Tục ngữ nói hay lắm, dưới chân hoàng thành, vương hầu tướng lĩnh trải khắp nơi, công tử hoàng tốn nhiều như chó.
Nghiễm nhiên, thế hệ cha anh rất mạnh mẽ ở Tức Lệnh, nhưng đặt ở toàn bộ thủ đô thì hoàn toàn không đáng nhắc đến.” Sở Kiêu không có gì để phản bác, bởi vì điều Phương Phương nói là sự thật.
Vào Tứ Phương Thành, họ là quyền quý; vào thủ đô, họ không là gì cả.