Bộ trưởng Hoàng nhìn có vẻ cũng mới chỉ khoảng năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, bờ môi cong lên theo thói quen khiến người ta càng có thêm cảm giác thân thiết khi nói chuyện với ông ta, “O? Tiểu Sở làm việc ở tòa nhà đối diện luôn à?”
Vừa nói vừa bắt tay lại.
“Nhân viên quèn của Cục Quy hoạch thành phố thôi, không đáng nhắc đến trước mặt ông.” Sở Kiêu khiêm tốn nói.
Nụ cười trên mặt sở trường Hoàng càng sâu hơn: “Cục Quy hoạch, đó là một nơi rất tốt.” Sở Kiêu xua tay, “Ông nói vậy, tôi không dám nhận đâu.” “Còn trẻ tuổi lại không kiêu ngạo cũng không nóng vội, Tiểu Phương đúng là biết nhìn người! Ha ha ha…” Ánh mắt cười đùa dừng lại giữa hai người.
“Ông hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là…” Phương Phương kéo anh ta, “Bộ trưởng Hoàng, con người anh ấy vốn da mặt mỏng, không chịu được ông trêu chọc đâu.”
“Cô ấy à, chỉ biết bảo vệ cậu ta thôi! Làm cứ như kiểu tôi muốn ăn thịt cậu ta luôn ấy.”
Phương Phương lại cười nói đôi câu xã giao, “… Chúng tôi đi ăn cơm trước đây.”
“Được.
Không làm phiền hai cô cậu nữa.” Nói xong, liền đi thẳng.
Phương Phương thở phào một cái, “Xin lỗi, chưa được sự cho phép của anh đã tự ý làm chủ rồi, nhưng mà em nghĩ, quen biết thêm một người làm cấp trên cũng không có gì xấu cả.
Anh vợ của bộ trưởng Hoàng là phó bí thư tổng cục đảng ủy, sau này có lẽ lại có ích với anh, nay tình cờ gặp phải, cơ hội khó gặp, cho nên em giới thiệu cho hai người quen biết nhau, anh không trách em đấy chứ?”
Sở Kiều lắc đầu, lên tiếng cảm ơn.
Nhưng trong lòng cứ quanh quẩn cảm giác nặng nề, không thể tiêu tan đi được.
“Đi thôi, chúng ta vào trong đó thôi.”
“…”, ừ.” “Em đưa phiếu cơm cho anh, nếu không đủ thì chỗ em vẫn còn có nữa đây.” Phương Phương cười kéo anh ta đi.
Sở Kiêu nghiêng người tránh đi, “Một phiếu là đủ rồi.” Căng tin Chi cục Thuế quốc gia không bằng được với bên tòa thị chính, tuy nhỏ nhưng đầy đủ hiện đại, ngoài món chính ra còn có sữa chua và trái cây.
Hai người bưng khay cơm, tìm chỗ trống ngồi xuống.
“Hi, Phương Phương, dẫn bạn trai đến ăn cơm đấy à?”
Sở Kiêu nhíu mày.
Không đợi anh ta lên tiếng, Phương Phương đã giải thích trước, “Nói bậy cái gì đấy? Chỉ là một người bạn của tôi thôi.”
“Bạn trai thì cũng là bạn cơ mà!” Nói xong, mấy cô gái cười vang rồi đi xa dần.
Đôi mắt Phương Phương lộ vẻ áy náy: “Anh đừng để trong lòng nhé, mấy cô gái này bình thường làm việc tẻ nhạt, nên gặp ai cũng phải trêu chọc vài câu mới được.”
“Vậy vừa rồi bộ trưởng Hoàng…” Phương Phương thở dài, đôi mắt hiện lên sự bất đắc dĩ: “Em che giấu tốt như vậy rồi, không ngờ vẫn bị anh nhìn ra.”
Lòng Sở Kiều trầm hẳn xuống.
“Xin lỗi, nhưng ngoài chuyện này ra em cũng không có cách nào khác cả.”
“Cô có ý gì?” Phương Phương đè thấp giọng xuống, “Lần trước chẳng phải em đã nói với anh rồi đấy thôi, có một ông cán bộ già thích nối dây tơ hồng, cứ dăm ba ngày lại giới thiệu bạn trai cho em đó? Khụ… chính là bộ trưởng Hoàng.
Nếu đã gặp rồi, ông ta lại hiểu lầm trước thì em cũng muốn thuận nước đẩy thuyền.
Xin lỗi, em lại lôi anh ra làm bia đỡ đạn…” Sở Kiều thở phào một cái, “Thì ra là vậy.”
“Anh có để ý không?” Phương Phương chớp mắt.
Sở Kiều lại nghĩ động tác này của cô ta có chút giống Nhiễm Dao, lại cộng thêm mối nghi ngờ trong lòng đã tiêu tan đi, dây thần kinh đang căng chặt cũng dần giãn ra, “Không sao, chuyện nhỏ thôi mà.” “Cảm ơn anh quá.”
Sở Kiêu nhún vai, “Ăn cơm đi.” “Anh không ăn thịt kho tàu à?” Phương Phương nhìn khay cơm của Sở Kiều.
“Sau tôi có một chị, con trai chị ấy muốn ăn thịt kho tàu, mà tôi thấy chỉ còn có một phần cuối cùng, nên nhường thôi.” Đôi mắt Phương Phương hiện rõ sự hài lòng, “Tâm địa lương thiện, phải thưởng cho anh mới được.” Nói xong, gắp một nửa thịt kho tàu trong khay cơm của mình cho Sở Kiều.
“Ai… không cần đầu, cô cứ ăn đi.”
“Em chưa ăn đầu, không cần lo là bị dính nước bọt.”
Đôi mắt Sở Kiêu lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không có ý đó…” Phương Phương khẽ cười: “Vậy thì ăn cơm thôi!” Giữa chừng, điện thoại Sở Kiều lại đổ chuông.
“Dao Dao.”
“Anh đang ăn trưa à?” Nhiễm Dao nằm bò trước bàn làm việc, vừa vẽ vừa nói chuyện điện thoại.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, khiến cả người cô được bao phủ trong màu vàng rực rỡ.
Sở Kiêu: “Ừ.
Em đã ăn chưa?” “Em chưa ăn”.
Sở Kiêu đưa tay lên nhìn đồng hồ, bỗng nhiên nhíu chặt mày lại, “Mười hai rưỡi rồi, em lại không ăn cơm đúng giờ rồi đúng không?”
“Lộ Lộ gọi đồ ăn rồi, nhưng còn chưa mang đến, chuyện này không trách em được mà.” “Thế thì em cũng phải ăn tạm cái gì đó lót dạ chứ.” “Em vừa ăn nửa cái sandwich rồi.”
Giọng điệu Sở Kiều hơi dịu đi, “Thế thì còn tạm được.”
“Anh ăn cơm với gì thế?” “Mực xào, thịt kho tàu, khoai tây sợi với nộm giá đỗ.”
Nhiễm Dao chép miệng, bỗng nhiên thấy hơi đói, “Cơm canh đầy đủ đấy, xem ra phúc lợi của chính quyền thành phố tốt quá.”
“Bây giờ anh đang xử lý chút chuyện ở bên Chi cục Thuế quốc gia.” “Anh đi một mình à?” Nhiễm Dao hỏi vu vơ, không hề có ý truy hỏi đến tận cùng.
“Không.” Sở Kiêu nhìn Phương Phương ở đối diện, “Anh đi cùng đồng nghiệp.”
Nam à? Hay là nữ?”
“Đồng nghiệp nữ.” “Vậy à… Ăn trưa với đồng nghiệp nữ, đáng bị phạt!”
“Khụ!” Sở Kiêu hơi quay lưng lại, “Vậy em nói xem, phạt thế nào nào?” Không hề thấy giận dữ, mà ngược lại còn có ý cười đùa.
“Thì phạt anh… tối nay phải đi ăn tối cùng với bạn gái, có được không nào?” “Cầu còn không được ấy chứ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Sở Kiều xoay người lại, nụ cười nơi cánh môi vẫn chưa tan đi hết.
Anh cầm đũa lên, chuẩn bị giải quyết phần thức ăn còn lại.
“Bạn gái anh à?” Phương Phương mỉm cười hỏi.
“Ừ.”
“Vẫn chưa ăn cơm sao?” “Công việc của cô ấy bận lắm.”
Đáy mắt Phương Phương lướt qua ý tứ sâu xa, cười đùa trêu chọc: “Mỗi ngày gọi điện một lượt, kiểm tra anh hả?”
Sở Kiêu hơi ngây người.
“Xin lỗi, em đùa hơi quá rồi.” Phương Phương thấy không được ổn, còn cho rằng anh ta đang để ý trong lòng.
“Điều tra sao?” Người đàn ông nhếch miệng cười, “Tôi cũng hy vọng lắm!” “Ố?” Phương Phương nhướng mày, “Vậy phải nói thế nào?” “Ít ra thì chứng tỏ cô ấy đang quan tâm để ý đến tối, không phải vậy sao?”
Phương Phương bật cười, “Rất nhiều đàn ông không cho là vậy, anh đúng là rộng lượng thật đấy, biết đứng trên góc độ của bạn gái để nhìn nhận vấn đề.”
“Con gái ấy mà, chính là để đặt trong lòng bàn tay yêu thương chiều chuộng.”
Khuôn mặt như đang đắm chìm trong tình yêu.
Phương Phương ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại không mấy thoải mái.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi căng tin.
Sở Kiêu: “Cũng không sớm nữa rồi, tôi về bên tòa thị chính đây, cô cũng tranh thủ nghỉ ngơi lát đi.” Phương Phương: “Ok.
Hôm khác cũng sẽ giành thời gian đến căng tin bên cơ quan anh ăn thử xem sao.” Sở Kiều gật đầu: “Luôn luôn hoan nghênh, tôi đi trước đây.” “Tạm biệt.”
Cô gái đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa dần, đôi môi hơi cong lên mỉm cười, nhưng chỉ chớp mắt đã dần mất đi.
“Tiểu Phương, sao cô lại ở đây?”
“Bộ trưởng Hoàng.” “Tiểu Sở đâu rồi? Sao không nhìn thấy cậu ta?”