Cuối cùng, Chu Dịch lại là người chịu thua trước, “Được rồi, được rồi, cầm đi.”
“Cảm ơn.”
“Ai bảo con là con trai của ba chứ?” Người đàn ông lặng lẽ cười.
Hàn Sóc cũng chẳng nhớ mình đãđứng bên ngoài và nhìn vào trong như thế bao nhiêu lâu.
Cho đến tận khi cậu bé con gọi một tiếng: “Mẹ!”
Chu Dịch nghe thấy thế liền quay đầu lại, ánh mắt thoáng sáng ngời, “A Sóc,em qua đây.” Hàn Sóc đi vào, tới bên cạnh hắn.
“Có thơm không?” Gật đầu.
“Nhìn bề ngoài thế nào?”
Hàn Sóc thoáng nhìn về phía cái nồi, cánh gà đã chuyển thành màu vàng ruộm, cô khôngnhịn được nuốt nước miếng.
“Muốn nếm không?” Người đàn ông lấy một đôi đũa sạch, gắp một cái cánh bỏ vào đĩa, đưa cho cô.
“Anh làm hả? Ăn được không đó?” Nửa tin nửa ngờ.
“Thử rồinhận xét đi.” Chu Dịch cười tươi đầy tự tin.
Hàn Sóc cầm lấy, thử cắn một miếng.
“Sao hả?”
“Ừm… Cũng tàm tạm.” Động tác nhai nuốt lại nhanh hơn rất nhiều.
Chu Dịch cũng chẳng bóc mẽ cô, lật tới lật lui trong nồi mấy cái, sau đó gắp hết ra đĩa, “Cánh gà chiên Coca, thành công rực rỡ.” Nói rồi liền thuận tay đưa cho con trai, “Con trai ngoan, mang ra bàn đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng.”
Hàn Sóc chép miệng chưa đã thèm, ném cái xương gà vào thùng rác.
“Đừng động.” Chu Dịch đột nhiên nói.
Hàn Sóc khựng lại: “Anh…” Giây tiếp theo, cảm xúc mềm ấm lướt qua môi, “Chưa tỉnh ngủ à, miệng dính nước sốt mà cũng không phát hiện ra? Hả?”
Giọng điệu chiều chuộng, ánh mắt dịu dàng.
Hàn Sóc lập tức thấy da gà rơi đầy đất, “Anh… không thấy tởm à?” Lại dám dùng lưỡi… “Hình như còn một chút nữa chưa được liếm sạch thì phải.” Người đàn ông tiến lên một bước, Hàn Sóc lùi về sau hai bước, cuối cùng không thể lùi thêm được nữa, sau lưng đã áp sát vách tường.
Cô duỗi tay đè lên ngực người đàn ông, giống một chú thỏ đang trong trạng thái kinh hoàng.
“Chu Dịch, anh đủ rồi nha! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
“Nhưng mà còn chưa liếm sạch mà…” “Không cần anh liếm, tôi tự lau được!” Nói rồi liền giơ tay lên theo bản năng, trước ngực người đàn ông không còn lực chống đỡ nữa nên dễ dàng tiến thêm một bước, thoáng cúi đầu, liếm lên cánh môi đỏ thắm của người phụ nữ.
Vẫn mềm mại y như trong trí nhớ, mang theo ma lực khiến người ta muốn chìm đắm.
“Ưm!” Cầm thú!
Lại dám đánh lén!
“Ngoan.” Người đàn ông thoáng rời đi, ánh mắt mê ly, hơi thở dồn dập, “Đừng phản kháng.
Sáu năm, anh nhớ em đã phát điên rồi.” Động tác giãy giụa của Hàn Sóc hơi dừng lại, khớp hàm thất thủ, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý làm càn.
Tại sao lại trở nên như thế này?
Không nên… Mười phút sau, Chu Dịch mới bưng hai bát cháo gạo kê ra ngoài, một bát cho con trai, một bát để sang bên cạnh.
Toàn bộ quá trình đều cười ngơ ngẩn.
A Thận: “Mẹ con đâu?” Chu Dịch: “Ở trong đó.” Nụ cười càng tươi hơn mấy phần.
“Chú nhặt được tiền đấy à?” “Không… nhặt được người.” Trước khi Hàn Sóc ra ngoài thì đã kịp dùng nước lạnh vỗ lên mặt để giảm nhiệt độ.
Nên lúc cô ra, sợi tóc còn dính bết trên má, nhìn khá bơ phờ.
A Thận thấy thế liền thức thời không hỏi nguyên nhân nữa, “Mẹ, khăn giấy của mẹ này.”
Bữa sáng vô cùng phong phú.
Cháo gạo kê, bánh mì sandwich, cánh gà chiên coca, còn có cả cam chiên trứng nữa.
A Thận ăn xong liền về phòng thu dọn đồ đạc.
Hàn Sóc nhướng mày, đi theo, “Con trai, con làm gì thế?”
“Tới nhà mẹ nuôi.”
“Làm gì?”
“A Lưu muốn hoàn thành một mô hình người máy, bảo con sang đó giúp.” “Lại thi đấu nữa à?” Hai đứa trẻ này dường như có niềm đam mê bất tận với lĩnh vực này, tháng trước còn rủ nhau tham gia một cuộc thi robot gì đó, cả tuần đều nhốt mình trong biệt thự của Đàm Hi.
Ngay khi cuộc thi đấu kết thúc, Hàn Sóc phải tự mình tới đón, nếu không có khi còn đi luôn không về ấy chứ.
“Vậy con sắp xếp đồ đạc đi, mẹ đi thay đồ rồi sẽ lái xe đưa con qua.”
“Không cần đâu ạ, ba nuôi đã ở dưới nhà rồi.”
Hàn Sóc:… Con lớn không nghe lời mẹ, hóa ra thằng nhãi này đã lên kế hoạch hết cả rồi.
Vừa ra tới cửa, A Thận đứng ở cửa, trong tay cậu nhóc là chiếc vali kéo Buzz Lightyear mini chuyên dụng của bản thân.
Thở dài một tiếng, dặn dò như một bà mẹ già, “Nhiều nhất một tuần là con sẽ về thôi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho con.”
“Ồ.” Hàn Sóc gật đầu.
“Bị ấm ức gì thì cứ nói với mẹ nuôi, mẹ nuôi không được thì còn có ba nuôi nữa.” “… Ồ.” “Còn nữa…” Cậu bé dừng lại, mắt hơi liếc về phía bên trong, “Hy vọng đến khi con trở về thì mẹ có thể nói với con nên xưng hô với người kia thế nào.”
Hàn Sóc nghe mà đầu óc mờ mịt, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Con trai cô thành tinh rồi à?
“Dù sao, cho dù mẹ quyết định thế nào thì con vẫn ủng hộ vô điều kiện.” Nói xong liền nắm lấy tay Lục Chinh, “Ba nuôi, chúng ta có thể đi rồi.”
“Đưa vali cho ba.”
“Cảm ơn ba nuôi.”
“Mấy lời mà con vừa nói là con tự nghĩ ra đấy à?”
“Không phải a!”
“Sao?”
“Là A Lưu dạy.
Cậu ấy nói mình là người từng trải, đã có kinh nghiệm chiến đấu rồi, cho nên dạy cho con hai chiêu.
Đổi lại, con giúp cậu ấy hoàn thành mô hình người máy.” Lục Chinh: “…” Hàn Sóc: Con trai à, con nói trắng trợn ra như thế có ổn không đấy? Quay lại nhà ăn, Chu Dịch đưa cho cô sandwich đã kẹp đồ ăn đầy đủ cho cô, “Ăn thêm một chút đi.” “Vừa rồi anh nghe thấy hết rồi sao?” Người đàn ông gật đầu: “Con trai của chúng ta thật thông minh.” Hàn Sóc dừng động tác, buông dao nĩa ra, nghiêm mặt nói: “Chúng ta nói chuyện đi.” “Được.” Chu Dịch ngừng cười, mắt đen sâu thẳm và đầy nghiêm túc.
“Anh muốn gì?” Hàn Sóc nhìn hắn chằm chặp, không muốn bỏ qua bất kỳ sắc thái nào trên mặt người đàn ông.
“Ở bên em.” Dừng một chút, lại bổ sung thêm, “Vĩnh viễn.”