Triệu Thu truy hỏi nguyên nhân.
Hàn Sóc: “Nếu bất kỳ một binh tôm tướng cá cỏn con nào giở trò mà cũng bắt em phải ra tay thì Ảnh hậu phải bận rộn đến cỡ nào đây?”
Triệu Thu: “…” Chị ta câm nín không biết nói gì.
Cuối cùng, do tổ chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” đứng ra đính chính… “Khách mời của chương trình lần này do lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình chúng tôi bàn bạc và đưa ra quyết định sau khi thông qua suy nghĩ tổng thể, không hề tồn tại cách nói có dàn xếp sẵn.
Cô Trần Lâm quả thật nằm trong danh sách dự tuyển, nhưng rất đáng tiếc, cô ấy không thể lọt vào được danh sách cuối cùng.”
Vừa bác bỏ tin đồn, còn chỉ thắng danh tính, lập trường đủ rõ ràng, mặt cũng bị đánh bộp bộp đau điếng.
Tuy sóng gió đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng Hàn Sóc không thấy vui chút nào.
Bởi vì…
Có thêm một miếng kẹo cao su, dính rất chặt.
Từ cái ngày xảy ra chuyện kia nên cô không đuổi Chu Dịch ra khỏi cửa kịp thời, vì vậy hắn cứ tưởng như được ngầm thừa nhận, hất cả mặt lên trời!
Người tặng hoa mỗi ngày không còn là cậu thanh niên thanh tú kia nữa, mà đổi thành chính bản thân hắn.
Hàn Sóc rất tò mò, hắn vào tiểu khu bằng cách nào?
Chủ bảo vệ ở đây là lính đặc công chính quy đã về hưu, một cú quẳng ai cũng đã có thể hạ gục một người trưởng thành.
Xông bừa là chuyện không thể rồi.
Mãi đến ngày nọ, trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ.Hàn Sóc bị con trai ép dậy sớm, thay một bộ đồ thể thao xuống lầu chạy bộ.
Trước cổng tiểu khu, có một chiếc xe Continental, màu đỏ sậm, vô cùng bắt mắt.
“Ối, cậu lại đến tặng hoa hồng à?” Chú bảo vệ cười gật đầu, vài hôm nay gặp thường xuyên, dần dần cũng thân hơn một chút.
Chu Dịch gật đầu, “Có thể liên lạc với giảng viên Trâu giúp tôi không?” Cũng tức là bà dì trung niên hắn gặp vào hôm đó, là giáo viên của một trường đại học nào đó ở Thủ Đô, tính tình hiền hòa khéo léo, khoảng thời gian này Chu Dịch đều mượn tên bà để có thể tự do ra vào trong tiểu khu.
Chú bảo vệ đã chẳng còn thấy kỳ lạ nữa: “Tôi đang định gọi điện thoại giúp cậu đây… Alo, cô Trâu à! Đúng, cậu trai kia lại đến rồi… vâng vâng vâng… Không… Cô cũng thông cảm cho yêu cầu trong công việc của chúng tôi chứ, dù gì cũng phải gọi điện thoại hỏi một tiếng, nếu không không thể bàn giao được… cảm ơn sự thông cảm của cô, được, tôi sẽ mở cửa cho cậu ấy ngay… Vâng, tạm biệt.” Chu Dịch: “Có thể chưa?”
Bảo vệ gật đầu: “Tôi mở cổng đây.
Đúng rồi, giảng viên Trâu nhờ tôi chuyển lời với cậu, chúc cậu sớm ngày theo đuổi được vợ, sau này nhất định phải trân trọng cô ấy, không thể lại hồ đồ nữa.” Vành mắt hắn nóng bừng, sống mũi cay cay.
Nếu năm xưa cũng có người nói với hắn như thế, thì có khi nào kết quả sẽ khác đi không?
“Cảm ơn.”
“Vào đi, chúc cậu may mắn.”
Chu Dịch dừng xe dưới tòa nhà, ôm bó hoa hồng, đi thẳng vào trong thang máy.
Nếu hắn nhìn về phía bên cạnh, dù liếc sơ cũng được, thì sẽ phát hiện ra hai mẹ con Hàn sóc và A Thận đã nhìn thấy hết những hành động lúc nãy của hắn.
Ánh mắt của cô phức tạp.
A Thận ngửa đầu lên: “Mẹ ơi, người kia lại đến rồi.”
“… Ù.” “Mỗi ngày ông ấy đều vào nghênh ngang như thế, chúng ta còn cần phải nói một tiếng với chú bảo vệ không?“.
“Không cần đâu.”
“Vì sao ạ?”
Khuôn mặt Hàn Sóc thoáng hiện lên vẻ lúng túng, “Hoa hồng miễn phí, không nhận thì cũng vứt đi thôi.”
“A! Có thể cầm đi bán cho bà Hoàng.”
Bà Hoàng là bà chủ của một tiệm hoa trong tiểu khu, bà ấy rất vui khi mua lại hoa với giá thấp.
Hoa tươi đắt hơn hoa khô, cộng thêm việc hoa Chu Dịch mang đến đều là những loại đắt tiền, bà Hoàng tính giá tệ một bông cho họ, một bó bông tức là tệ rồi.
Một ngày hai bó, cũng gom được gần tệ.
A Thận: “Một tháng sẽ là tệ…”
Hàn Sóc dở khóc dở cười.
“Mẹ, đây có phải là kiểu người… vung tiền như nước trong truyền thuyết không?”
Từ này A Thận học được sau khi trở về từ Manhattan, giờ phút nào cũng nhớ thật kỹ để ứng dụng ngay.
Hàn Sóc nghiêm túc, gật đầu: “Đúng vậy, hoàn toàn phù hợp với ngữ cảnh.” “Ông ấy ngốc thật.” Nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đúng là rất ngốc.”
“Vậy có khi nào con cũng sẽ ngốc như thế không?” Hàn Sóc bị hỏi đến ngơ ngác: “Không phải đang nói anh ta sao? Sao lại có liên quan đến con rồi?” “Xét từ góc độ y học, chỉ số IQ của con người sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đời tiếp theo, cái này gọi là di truyền.” A Thận giống như một trợ thủ phổ cập kiến thức.
Hàn Sóc chợt bừng tỉnh.
Lại nói đến Chu Dịch, hưng phấn chạy lên lầu, mỗi tay một bó hoa hồng.
May mà không có ai khác trong thang máy, nếu không hắn đã bị vây xem như gấu trúc rồi.
Đứng trước cửa, dành ra một tay sửa soạn dáng vẻ, sau khi thông qua cánh cửa phản quang xác định không có gì bất thường, mới gõ cửa.
Cốc cốc cốc…
Không có động tĩnh.
Rầm rầm rầm…
Vẫn không có phản ứng.
Hàn Sóc dẫn con trai ra khỏi thang máy, bỗng nhiên dừng lại.
Cô nhìn thấy Chu Dịch ngồi xổm trước cửa như một đứa bé đáng thương, hai bó hoa hồng đặt hai bên, nghe thấy động tỉnh, hắn bỗng dưng ngước mắt lên.
Đôi đồng tử kia bỗng nhiên phát sáng lên như mặt nước lóng lánh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“A Sóc, cuối cùng em cũng đã về rồi…” phút sau, Chu Dịch ngồi trên sofa trong phòng khách.
Hàn Sóc bước ra khỏi nhà bếp, vứt một lon cola cho hắn.
Đón lấy theo quán tính, xúc cảm lạnh bằng.
A Thận ngồi đối diện với Chu Dịch, quan sát hắn bằng ánh mắt tò mò.
Hai cha con im lặng nhìn nhau.
Hàn Sóc cũng không biết nên nói gì.
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng gượng gạo, Chu Dịch lấy can đảm, cầm bó hoa đặt dưới đất lên, “Đây là hoa của ngày hôm nay…”
Hàn Sóc không nhận lấy, nói với vẻ lạnh nhạt: “Sau này đừng tặng nữa.” “Anh sẵn lòng.”
“Nhưng tôi không thích.” “A Sóc…” Bị từ chối thẳng thừng ngay trước mặt con trai như thế, Chu Dịch thấy hơi lúng túng, nhưng cũng không dám nổi nóng gì.
Khoảng thời gian qua hắn đã quen với cái tính cố chấp, cứng mềm không ăn của Hàn Sóc.
Đứng đó không cũng khó xử, Hàn Sóc xoay người vào nhà vệ sinh.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai cha con.
Mắt lớn nhìn mắt bé, một người trông rất trầm lắng, một người nhìn rất ngây thơ.
“A Thận.” Chu Dịch lên tiếng trước, phá vỡ trầm mặc: “Ba là… ba của con.” “Nhưng mẹ của cháu vẫn chưa thừa nhận chú.” Cậu bé bình tĩnh nói toạc ra sự thật.
Chu Dịch nghẹn họng:“… Sớm muộn cũng có một ngày, cô ấy sẽ thừa nhận thôi.”
A Thận không đáp lời.
“Bình thường con thích chơi đồ chơi gì?”
“… Xe đua điều khiển từ xa, thiết bị bay không người lái.” Với xe đua điều khiển từ xa, Chu Dịch vẫn có thể hiểu được, nhưng cái còn lại… “Thiết bị bay không người lái là máy bay không người lái ư?” Cậu bé trầm ngâm một lát, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ để xem phải trả lời vấn đề sâu xa này như thế nào.
Một lúc sau, “Máy bay không người lái là một loại trong thiết bị bay không người lái, một loạt chỉ lệnh được điều khiển tạo ra thông qua lập trình, sau đó các vật thể chấp hành các động tác liên quan dựa theo ngôn ngữ chỉ lệnh, độ khó khác nhau…”
Chu Dịch: Con trai hắn hình như rất lợi hại.
Sau đó là từng chuỗi thuật ngữ chuyên ngành khiến đầu óc hắn choáng váng, tách ra thì có thể nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì trở thành thiên thư.
Mẹ nó, quan trọng lại còn là tiếng Anh nữa chứ! Ví dụ như… Flaps (in board flap, out board flap, leading edge flaps), tức cánh tà (cánh tà trong, cánh ta ngoài, cánh tà mép trước).
Doppler-navigation-system, Hệ thống dẫn đường Doppler.
A Thận: “Chú không hiểu à?”
Chu Dịch: “…” Có… có một chút.
Cậu bé trầm mặc: “Nhưng A Lưu có thể nghe hiểu.”
Chu Dịch ngơ ngác: Thế nên?
A Thận: “Chú còn không bằng một đứa con nít nữa.”
Đâm vào tim cha rồi!