“Là anh?” Hàn Sóc trợn trừng mắt.
“He he…”
“Dừng xe!”
“Đừng…” “Tôi bảo anh màu dừng xe!”
“Chẳng phải em muốn về chung cư hay sao? Anh đưa em về cũng được mà.” “Chu Dịch, anh có biết xấu hổ hay không thế?” “ở trước mặt em và con trai thì có hay không cũng chẳng sao.”
Mắtthấy cảm xúc của Hàn Sóc càng lúc càng kích động, muốn xông qua khe hở giữa ghế lái và ghế phụ để xông lên cướp tay lái của mình, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Chu Dịch không thể không tấp xe vào lề đường.
Nhưng không mở cửa xe.
“Mở khóa.”
“Chu Dịch,tôi bảo anh mau mở khóa cửa ra!”
“Sau đó thì sao? Em liền cùng con lập tức chạy trốn đúng không?”
Hàn Sóc cười lạnh: “Ai là con của anh? Con mẹ nó đừng có tự mình đa tình nữa đi.” “Ở trước mặt… trẻ con, em đừng ăn nói thô tục như thế, vănminh một chút đi.”
“Ha ha.” Thật sự muốn dựng ngón giữa lên với hắn.
A Thận bị cuốn vào cuộc chiến tranh miệng lưỡi của hai người lớn nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, không khóc không ầm ĩ, ngoan đến mức làm người ta phải đau lòng.
Chu Dịch có cảm giácnhư trên ngực bị một tảng đá lớn đè nặng.
“Câm miệng!” Hắn đột nhiên lên tiếng, không còn mềm mại như trước mà đột nhiên trở nên cường thế, “Ngồi yên, nghe anh nói đây!”
Hàn Sóc khựng lại, hơi hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại thì càng tức giận hơn nữa, “Con người anh sao lại…”
“Ảnh chụp kia là do mẹ của anh dùng tài khoản Weibo của anh tung lên mạng!” Im lặng trong thoáng chốc, trên mỗi người phụ nữ hiện lên nụ cười lạnh lùng, lại có mấy phần trào phúng, “Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”
“Tại sao lại không tin? Chúng ta ở bên nhau chín tháng, trong thời gian đó, tình cảm của anh dành cho em thể nào, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?” Trong lòng Hàn Sóc hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thường, “Tôi muốn xuống xe.”
“Trả lời anh, em không cảm nhận được sao? Hả?” Hốc mắt người đàn ông đã đỏ lên, không biết là do sau khi say rượu hay là do quá ấm ức nữa.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.” “Không hiểu chứ gì? Được, vậy anh nói trắng ra, con mẹ nó, em không nhìn ra anh thích em đúng không?”
Lời này vừa nói ra, hai bên cùng yên lặng.
A Thận như nghe được lời gì khủng khiếp lắm, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, ấn vào phần ghi âm.
Hàn Sóc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho người đàn ông một sườn mặt thờ ơ.
Một lúc lâu sau, cô mới lại quay vào.
So với sự lãnh đạm và hờ hững lúc trước, trong ánh mắt lại có thêm một chút phức tạp mà Chu Dịch không thể hiểu nổi.
“Đã qua rồi.” Cô nhẹ nhàng mở miệng.
Người đàn ông chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng trong lòng, “Ý em là sao?” “Thích cũng được, ghét cũng thế, đều đã là chuyện cũ, không cần phải chứng minh thật giả gì hết.”
“Em không tin ư?”
Hàn Sóc mỉm cười, “Cho dù anh đã từng thích tôi thì sao chứ? Anh cũng từng thích những người con gái khác mà, đúng không?”
“Anh…”
“Đừng vội vàng phủ nhận, anh dám nhìn thẳng vào lương tâm của anh mà nói rằng chưa từng thích những người khác không?”
“Phải, anh thừa nhận là anh có quá nhiều lịch sử đen tối, nhưng từ sau khi ở bên em, trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có em thôi… Hàn – Sóc!”
“… Oh.
Có cần tôi khen anh một câu không?”