Tập đoàn Tinh Huy.
“Khoan đã, cô nói ai công khai cơ?” Cao Tường ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da, vươn một bàn tay ra, gọi thư ký của mình lại trong trạng thái ngơ ngẩn.
“Hàn Sóc.” Dừng một chút lại bổ sung thêm, “Ảnh Hậu mới lên ngôi tại liên hoan phim Berlin.” CaoTường thở phào: “Với ai?” “Da?”
“Chẳng phải cô nói là công khai rồi sao? Đối tượng là người của công ty nào?”
Ánh mắt thư ký hơi hiện vẻ quái dị, nhưng cũng nhanh chóng thu lại cảm xúc đó, bình tĩnh đáp: “Không phải cô ấy công khai tình yêu, mà là công khai cócon trai.”
Phụt! Cao Tường lập tức phun hết cà phê ở trong miệng ra.
Điện ảnh Thế Kỷ.
Trương Hướng Dương xem xong nội dung INS, đầu tiên là lắc đầu, sau đó chắt lưỡi, tiện đà nghĩ tới cái gì, sắc
mặt lập tức biến đổi mạnh mẽ.
“Tổng giám Trương?”
“Không sao chứ? Nhìn anh… đángsợ quá…” Trương Hướng Dương lập tức tỉnh táo lại, cầm tư liệu trên bàn lao ra ngoài, chạy thẳng tới văn phòng Tổng tài.
Còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy âm thanh vật gì đó bị đập mạnh xuống đất truyền ra từ bên trong.
Cùng với tiếng gầm gào tức giận.
“HànSóc! Con mẹ nó, em giỏi lắm! Chờ… cứ chờ đấy cho ông!” Cả người Trương Hướng Dương chấn động, suy đoán nào đó trong đầu đã trở thành sự thật.
Vì bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, tốt nhất là anh ta cứ… chạy trước đã.
Đàm Hi nhận được tin tức liền gửi tin nhắn Wechat cho Hàn Sóc ngay lập tức.
Đợi mười lăm phút, không ai trả lời.
Cô lập tức cầm máy gọi đi luôn, tút… tút… “A lô? Mẹ nuôi ạ?” Vẻ mặt Đàm Hi lập tức hòa hoãn lại, dịu giọng hỏi: “A Thận, chào buổi chiều, con đang làm gì thế?”
“Xem tivi ạ!”
“Mẹ con đâu?” “Vẫn còn đang ngủ trưa, có cần con gọi dậy không ạ?”
Đàm Hi không biết nên khen cô nàng này dễ tính hay thần kinh thô nữa, “Thôi, cứ để cô ấy ngủ đi.”
“Vâng.”
“Tối qua đây ăn cơm nhé!”
“Vâng ạ!”
Nhiễm Dao ngồi trên sofa, ôm một cái gối vuông trong lòng, mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Đàm Hi: “Cậu ấy thế nào rồi? Có ổn không?” “Ngủ còn chưa dậy.” Cậu cảm thấy có ổn không? Nhiễm Dao lẳng lặng đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, ồ..
Sắp bốn giờ chiều tới nơi rồi.
Triệu Thu đang bàn bạc với một nhân viên của công ty mỹ phẩm trong nước, nói về các phần việc liên quan tới quảng cáo của Hàn Sóc.
Từ thời hạn đến thù lao đều đã đàm phán ổn thỏa, chỉ còn ký hợp đồng trên giấy trắng mực đen nữa là coi như xong.
Đột nhiên, một người mặc vest đẩy cửa tiến vào, cúi đầu nói khẽ vào tai người phụ trách câu gì đó.
Triệu Thu nhíu mày, lập tức có dự cảm không lành.
Quả nhiên…
Mặt đối phương sầm xuống, gập hợp đồng vào, thuận thể cất đi.
“Hà Tổng, thế này là sao?”
“Chính cô tự lên mạng xem tin tức đi, tuy rằng SY của chúng tôi không bằng các thương hiệu quốc tế nhưng cũng tuyệt đối không đi tìm một người phát ngôn là minh tinh có vết nhơ trên người.”
Nói xong liền giận dữ bỏ đi, để lại một mình Triệu Thư ngồi ngơ ngẩn tại chỗ.
Minh tinh có vết nhơ? Chẳng phải chuyện “hút ma túy” đã được tẩy trắng rồi hay sao?
Triệu Thu lấy điện thoại ra, đăng nhập Weibo, trên bảng hot search, mấy cụm từ như “Con trai của Hàn Sóc”, “Hàn Sóc chưa kết hôn đã có con” đứng thẳng trên hàng đầu tiên, đột nhiên chị ta cảm thấy thật sự muốn ngất đi cho rồi.
Tổ tông ơi…
Ngủ một giấc tới tận giờ chiều, Hàn Sóc duỗi eo, thoải mái sung sướng.
Kéo rèm ra, mặt trời đã ngả về Tây, tự nhiên có cảm giác năm tháng yên bình, tâm tình cũng ngay lập tức trở nên bình thản.
“Mẹ, mẹ dậy rồi à?” Cửa mở hé ra, một cái đầu nhỏ ló vào.
Hàn Sóc ngồi bên mép giường, vẫy tay: “Con trai ngoan, qua đây.” A Thận nhấc đôi chân ngắn ngủn lạch bạch chạy tới trước mặt cô, đôi đồng tử màu đen sáng lên dưới ánh mặt trời.
Hàn Sóc nhấc cậu bé lên, ôm vào trong lòng, hắng giọng, “Giờ mommy muốn hỏi con hai vấn đề.” “Vâng.” Gật đầu ngoan ngoãn, nghiêm túc chờ đợi.
“Mẹ và ba con, chọn ai?” “Mẹ.” Không có bất kỳ sự do dự nào, thậm chí còn chẳng buồn hỏi ai là ba.
Hàn Sóc cười toét miệng, không nhịn được hớn hở.
Cô cảm thấy vui sướng.
“Được, vấn đề thứ hai, nếu người đó… tìm tới, con định làm thế nào?” “Đuổi ra ngoài.”
“Muah!” Hàn Sóc hôn chụt lên má con trai, “Con trai ngoan, sao mẹ lại yêu con thế chứ?”
“Mẹ, con cũng yêu mẹ.”
Buổi chiều, hai mẹ con tới biệt thự của Đàm Hi ăn cơm.
Nhiễm Dao cũng có mặt.
Sau khi ăn xong, hai vợ chồng Lục Chinh vào bếp rửa bát.
Ông bà cụ Lục ra ngoài đi dạo, bác Từ và dì Hà đi cùng.
Ba đứa trẻ chơi chung một chỗ, không khí cực kỳ vui vẻ.
Trước mắt, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn mỗi Hàn Sóc và Nhiễm Dao.
Hàn Sóc chơi game, Nhiễm Dao nhắn tin Wechat.
Chờ đến khi Đàm Hi đi ra, Lục Chinh vào thư phòng thì không khí mới trở nên náo nhiệt.
“Đừng chơi nữa.” Duỗi tay ra kéo.Hàn Sóc ngơ ngác, ngay sau đó liền rên rỉ, “Sắp thắng tới nơi rồi, cậu… cậu… cậu… đồ xấu xa!” Chắc cô sẽ bị đồng đội chửi chết mất.
Nhiễm Dao gửi cho Sở Kiều icon [bỏ chạy] rồi thoát khỏi Wechat, lặng lẽ nhét điện thoại vào lại trong túi.
“Nói đi.” Đàm Hi mở tivi lên, chỉnh nhỏ âm lượng, “Cậu định thế nào?”
HỞ?
Hàn Sóc nhìn Nhiễm Dao.
Nhiễm Dao lập tức xua tay.
Đàm Hi, “Đừng có nhìn nữa, đang hỏi cậu đấy.” Hàn Sóc: “… Ồ.
Chẳng định thế nào cả, chỉ là cảm thấy thay vì bị người ta phát hiện thì thà tự mình nói ra còn hơn, dù sao cũng chẳng giấu được lâu nữa mà.
Chẳng phải có câu nói… nói như nào ấy nhỉ? Cuộc đời cũng như bị hấp diêm, không thể ngăn cản thì thà cứ nằm mà hưởng thụ thôi.”
Đàm Hi: “…”
Nhiễm Dao: “..” “Vẻ mặt của hai người làm sao thế? Kỳ quái lắm à?” Dù sao, bản thân Hàn Sóc không hề cảm thấy thế.
Trong trận vây đánh với thanh thế rầm rộ năm đó, cô từ Tiểu Thiên Hậu được vạn người hâm mộ trở thành chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi bắt chỉ trong nháy mắt, cuối cùng bị đánh cho tơi bời, phải chạy trốn.
Chẳng lẽ còn muốn một lần nữa chật vật như thế sao?
Không thể nào! Trước khi đăng bài lên INS, Hàn Sóc cũng đã nghĩ rõ ràng rồi, dù bên ngoài có phản ứng thế nào, ủng hộ cũng được, châm biếm cũng thế, cô đều sẽ không sợ hãi.
Sự thật chứng minh, độ bao dung, nhẫn nại của mọi người đối với không tuân thủ phép tắc” phụ thuộc cực lớn vào mức độ làm sai lớn nhỏ thế nào và đối tượng mắc phải sai làm là ai.
Ví dụ như, một minh tinh lấy hình tượng “Ngọc Nữ thanh thuần” đột nhiên bị lộ cảnh nóng và một minh tinh chuyên đóng cảnh nóng có biệt danh là “yêu tinh để tiện” chơi xe chấn với người khác, lực sát thương mà người trước tạo ra sẽ lớn hơn người sau rất nhiều lần, sự khiển trách và thóa mạ mà cô ta phải chịu đựng cũng lớn hơn nhiều.