Lời nói của Trưởng công chúa thật sự quá..., quá cây kim so với cọng râu, quá sắc bén.
---- lời nói hoàn toàn nhằm vào Đoan Vương phi.
Phượng Loan không tiện trả lời, chỉ làm ra bộ dáng cười cười ngại ngùng.
Ly Ấp Trường công chúa lại nói: "Tiểu Loan yên tâm, trên đời này..., còn chưa có ai mà ta không đánh được đâu!" Bà vẫn nhìn chằm chằm Đoan Vương phi, ý kia là, ngươi thì tính là cái quái gì?! Vẻ mặt khinh thường.
Đoan Vương phi ra sức kìm nén nắm chặt tay mình, cắn chặt răng, mới có thể giữ vững thần sắc trên mặt không đổi.
Tiêu Đạc yên lặng suy xét.
Chân thị cười dịu dàng nói: "Được rồi, mọi người đều đói bụng?" Kêu nha hoàn mang thức ăn lên, "Mau mau, đều mang canh nóng và đồ ăn nóng lên, đừng có chậm rì rì."
"Thôi." Ly Ấp Trường công chúa khoát tay, "Khẩu vị của ta cổ quái, không ở nơi này quấy rầy các ngươi." Ngoắc nha hoàn cầm một cái hộp gấm minh hoàng tới, ngón tay chỉ Phượng Loan, "Nghe nói hôm nay là sinh thần của cháu, ta cố ý mang theo một vật nhỏ tặng cho cháu, xem như quà chúc thọ."
Phượng Loan vội nói: ""Đa tạ Trưởng công chúa Điện hạ hao tâm tổn trí."
"Tiểu Loan mở ra nhìn xem." Tựa như Ly Ấp Trường công chúa mang thứ tốt qua đây, nếu không khoe khoang, trong lòng sẽ khó chịu, thúc giục nói: "Ừ, mau nhìn xem a."
Phượng Loan đành phải nghe theo mở ra.
Mặc dù đoán được Trưởng công chúa sẽ cho món gì đó có giá trị không nhỏ, nhưng khi nhìn thấy, vẫn vô cùng kinh ngạc!
Phía trên lớp gấm, là một đóa hoa bảo thạch thất sắc, từng cánh hoa là một màu, mỗi một cánh hoa đều là bảo thạch to bằng ngón cái, Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử (đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh đen, xanh lam, tím) mấy màu sắc xếp đều nhau, từng cánh hoa to bằng nhau, ngay cả thân cành có màu lục diệp, cũng làm từ bảo thạch!
Châu quang lấp lánh, tất cả mọi người bị đóa hoa bảo thạch khiến cho hoa mắt.
Phượng Loan thật cẩn thận cầm lên, đưa tới gần, hơi bối rối nói: "Cái này..., phải đeo ở chỗ nào?"
Ly Ấp Trường công chúa "xì" cười, "Không dùng để đeo." Bà giải thích, "Đây là người Tây Dương tiến cống cho tiên đế, tiên đế lại ban cho ta, nói là Hoa Thất Sắc, đặt ở trong phòng để trừ tà."
Mọi người thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt ra, cái này..., quý trọng như vậy, dùng để trừ tà.
Phượng Loan vừa nghe hai chữ "Tiên đế" lại càng cảm thấy phỏng tay, "Nếu là tiên đế ban thưởng cho Trưởng công chúa Điện hạ, cháu làm sao dám nhận? Nếu không..., trở về cháu cung phụng trên hương án?"
"Thôi, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi." Ly Ấp Trường công chúa khoát tay, "Trước kia ta cũng rất yêu thích, hiện tại lớn tuổi rồi, không thích mấy thứ màu sắc rực rỡ gì đó nữa. Cháu là tiểu cô nương, vừa lúc lấy đặt tại trong phòng, thứ nhất để cho đẹp, thứ hai dùng trừ tà, miễn cho yêu ma quỷ quái tới gần."
Đoan Vương phi cúi thấp đầu hơn, chỉ làm như một chữ đều không nghe thấy.
Ly Ấp Trường công chúa chẳng muốn lại để ý tới nàng ta, đứng lên nói: "Lão Lục, cháu đưa ta ra ngoài."
Hơn nửa ngày Tiêu Đạc trở thành vật làm cảnh, lúc này bị điểm danh, vội nói: "Dạ, mời Đại Hoàng cô." Tuy hắn là long tôn hoàng tử, nhưng trước mặt trưởng bối cũng phải vô cùng cung kính, tựa như một tuỳ tùng nhỏ bé, đưa Trưởng công chúa Điện hạ ra ngoài.
Bọn người Chân thị ở phía sau hành lễ, đến khi Trưởng công chúa đi xa mới đứng dậy, bày tỏ cung tiễn.
Ly Ấp Trường công chúa ra đến ngoài sân Vọng Tinh Bão Nguyệt Các, đi tới một đoạn, nói với Tiêu Đạc: "Tiểu Loan là bảo bối của Phượng gia, là cục cưng, cháu hãy cẩn thận đừng có khi dễ! Hừ..." Bà lạnh giọng, "Đừng tự cho mình chiếm được tiện nghi lớn, còn không biết điều, cháu dám khi dễ nàng thử xem!"
Giọng nói và vẻ mặt của bà đều nghiêm khắc, có một loại khí thế uy nghiêm nói không nên lời.
Tiêu Đạc liên tục gật đầu, cười nói: "Không dám, không dám, lại nói Tiểu Loan nhu thuận như vậy, cháu yêu thương nàng còn không kịp."
"Còn Vương phi kia của ngươi nữa, kêu nàng quy củ một chút! Chớ chọc để Vương phủ bị đánh vào mặt!" Vè mặt Ly Ấp Trường công chúa sắc bén, hừ lạnh một tiếng, "Đến như kẻ ngu xuẩn kia ở phủ Lý Quốc Công, lại xông ra gây chuyện, ta sẽ khiến cho kiếp sau cũng không làm được Lý Quốc phu nhân!"
"Dạ." Tiêu Đạc biết vị cô cô này tính tình ương ngạnh, mà người ta có quyền để ương ngạnh, đắc tội không nổi, cung kính cười nói: "Đại Hoàng cô yên tâm, cháu sẽ cảnh cáo Mục thị."
"Thật sao? Cũng đừng chỉ có nói trước mặt ta, sau lưng lại khác." Ly Ấp Trường công chúa phất phất tay, bảo tất cả bọn hạ nhân lui ra xa, sau đó ngước mắt, ý vị thâm trường chầm chậm nói: "Có được Tiểu Loan, xem như tiểu tử ngươi có vận khí nhặt được bảo vật, hãy đối với nàng cho tốt, sau này sẽ có chỗ ưu việt."
Ánh mắt Tiêu Đạc nhấp nháy, nghĩ muốn hỏi kỹ, nhưng một chữ cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.
Hắn đáp: "Cháu xin ghi nhớ."
"Được rồi, ta đi đây." Ly Ấp Trường công chúa vẫy tay một cái, bọn hạ nhân im lặng vây quanh, để bà đứng ở giữa, vênh váo tự đắc đi xa.
Lưu lại Tiêu Đạc, trong nội tâm sóng to gió lớn sau một lúc lâu chưa thể bình tĩnh.
Hôm nay rốt cuộc Trưởng công chúa là có ý gì? Bà qua đây chúc thọ cho Tiểu Loan, đưa lễ vật quý trọng, bản thân còn có ý vị sâu xa như vậy, mình còn chưa hiểu được. Bà còn nói lời có ý vị thâm trường, ---- cái gì gọi là bản thân mình cưới được Tiểu Loan là nhặt được bảo vật, sau này có nhiều ưu việt?
Sau này? Ưu việt?
Mình đã là Vương Gia, chẳng lẽ nói..., Trưởng công chúa muốn mình tranh Thân Vương?
Chờ tàn tiệc rượu, Tiêu Đạc ở trong phòng nói chuyện một mình với Phượng Loan, nói về việc này, "Nàng nói xem phải không, bởi vì Trưởng công chúa niệm tình cảm thân thích, cho nên coi trọng nàng, rồi cũng muốn ta tranh Thân Vương, để nàng có thể diện, coi như là cho người Phượng gia giành vinh quang, đúng không?"
Thân Vương? Phượng Loan nghe được không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn.
Ánh mắt của Đoan Vương Điện hạ ngươi lại có thể nông cạn như vậy? Cũng đúng, hiện tại thân thể Hoàng đế còn cường tráng, Thái tử cũng chưa khiến Hoàng đế kiêng kị, cơ bản vận mệnh vẫn ổn định, cho nên hắn nghĩ tới đầu tiên chính là mình làm Thân Vương.
Làm Hoàng đế? Cam đoan hiện tại Tiêu Đạc chưa hề suy nghĩ tới.
"Nàng cười cái gì?"
"Không có gì." Phượng Loan không thể đem suy nghĩ trong lòng nói ra, đành phải sửa miệng, "Chính là cao hứng! Sau này ta có một biểu bà cô lợi hại như vậy làm chỗ dựa, hừ hừ..., lão Lục, chàng còn dám khi dễ ta sao?" Nàng không ngốc, sẽ không vào loại thời điểm này kéo Đoan Vương phi ra.
Tiêu Đạc nghe được cười, "Được, lá gan nàng đúng là lớn hơn rồi."
Phượng Loan nhẹ nhàng cười, sau đó nói: "Kỳ thật nói tới thì, Trưởng công chúa là thân thích của Phượng gia, thật ra đã nhiều năm không qua lại. Ta cũng không hiểu, hôm nay vì sao bà lại tới đây chúc thọ cho ta, còn tặng lễ vật nặng như vậy." Mở ra cái hộp trong tay, thấy đóa hoa bảo thạch thất sắc, "Cái vật này, tháo ra cũng đủ nuôi sống một gia đình lớn."
"Nàng dám phá gỡ?!" Tiêu Đạc trầm mặt, khiển trách: "Đây chính là tiên đế ngự tứ!" Khi nói chuyện, mang theo một chút ghen tuông chua chát, "Ngay cả bổn vương còn không có đây."
Phượng Loan dựa sát vào hắn cười nói: "Của ta không phải của chàng sao? Sau này ta đặt tại phòng ngủ ở Noãn Hương Ổ, chàng tới liền nhìn thấy, chàng tới nhiều là có thể nhìn thêm vài lần, nhìn mỗi ngày cũng là của chàng rồi."
"Quỷ tinh ranh." Tiêu Đạc bị nàng trêu cho vui vẻ, nhéo mặt nàng, "Vòng qua vòng lại, chính là muốn quấn chân bổn vương trong phòng của nàng, không đi tìm người khác, thiên trường địa cửu chỉ sủng ái có một mình nàng."
Phượng Loan bĩu môi, "Vậy thì sao? Ta cũng không tin, những người khác trong vương phủ đều không nghĩ như vậy."
Chỉ cần ghen trong phạm vi thích hợp, Tiêu Đạc vẫn có thể tiếp nhận, điều này đại biểu cho cơ thiếp thích mình, chỉ cần không gây ra tin đồn hay nháo loạn ầm ĩ là được, trong lòng hắn còn cảm thấy đắc ý đó chứ.
Hai người ở cùng một chỗ không thiếu được dính vào nhau, khó bỏ khó phân.
Đến khi bầu trời tối đen, Tiêu Đạc mới đứng dậy, "Ta đi về trước đây." Dù sao không thể qua đêm tại Phượng gia, thứ nhất không thích hợp, thứ hai Kiều Kiều đang mang thai, tiến lên sờ sờ bụng của nàng, "Con trai ngoan, ngày mai phụ thân trở lại thăm ngươi."
Phượng Loan hơi lo lắng, "Lỡ như là nữ nhi thì làm sao bây giờ?"
"Không có việc gì." Tiêu Đạc đã có trưởng tử dòng chính, đối với nhi tử không trông mong như trông ánh trăng trước đây, "Nở hoa trước sau kết quả là chuyện thường xảy ra, nếu là nữ nhi, sau này chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa, chắc chắn sẽ có nhi tử."
Sinh thêm mấy đứa? Phượng Loan nâng trán, nam nhân quả nhiên đều là bại hoại hạ lưu.
Đoan Vương phi về Vương phủ trước, vừa vào cửa, liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Nàng vừa bực vừa hận vừa giận, lại ủy khuất khó chịu tràn đầy trời đất, nằm trên giường khóc không ra tiếng, còn không dám khóc lâu, sợ Vương Gia trở về nhìn thấy, sẽ nói bản thân mình lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng hôm nay, lời của Ly Ấp Trường công chúa còn rõ ràng bên tai!
Bà ta ngấm ngầm hại người, nói mình là đố phụ không thể dung người, nói mình hãm hại cơ thiếp, còn cảnh cáo nếu mình không đối tốt với biểu muội bà ta sẽ..., bà ta muốn đích thân tới cửa đánh mặt mình!
Mình đã sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ chịu qua loại nhục nhã này, hơn nữa còn ở trước mặt Vương Gia và mẹ con Chân thị!
Nhưng Ly Ấp Trường công chúa là ai? Đoan Vương phi yên lặng nấc nghẹn, không thể trêu vào, đắc tội không nổi, đừng nói mình chỉ là một Vương phi nho nhỏ, ngay cả Quý Phi trong cung, Hoàng hậu, thậm chí Thái hậu, đều không dám chọc bà! Hơn nữa bà còn có thân phận trưởng tỷ, Hoàng đế nhìn thấy, cũng phải khách khí với tỷ tỷ.
Làm sao có thể gặp phải một sát tinh như vậy?!
Đoan Vương phi một mặt trong lòng khó chịu, một mặt lại không nghĩ ra được. Mẹ đẻ của Ly Ấp Trường công chúa là Thái Tổ Phượng Thục phi, đích xác có quan hệ thân thích với Phượng gia, nhưng bình thường không hề thấy bọn họ qua lại thân mật. Huống hồ theo vai vế của Phượng Loan, không tính thân cận cùng Ly Ấp Trường công chúa, vì sao, vì sao..., vì sao lại muốn ra mặt thay nàng ta?!
Trong vương phủ có một Trắc phi ghê gớm như vậy, người Vương phi này, bắt tay vào làm còn có ý nghĩa gì nữa?
Trong lòng Đoan Vương phi mịt mờ ngỡ ngàng.
Lại nghĩ tới hôm nay trến yến tiệc, một câu trượng phu cũng không nói giúp mình, cứ vậy mà nhìn mình không xuống đài được, trong lòng thật sự càng nghĩ càng chán nản, càng nghĩ càng nguội lạnh! Giống như rơi vào hầm băng vậy!
Ánh mắt nàng đờ đẫn ngơ ngẩn ngồi một mình thật lâu, mới có thể hoàn hồn.
---- rốt cục hạ quyết tâm.
Ánh mắt Đoan Vương phi trở nên rét lạnh, thôi, nếu trượng phu không đáng tin cậy, vậy thì không cần dựa vào nữa! Miễn cho mọi thứ đều phải phụ thuộc vào trên người trượng phu, hắn lại bứt ra, để mọi thứ của mình bị phá hủy! Từ nay về sau, bản thân mình phải chặt chẽ bảo vệ thân phận chính thê Vương phi, trông coi tương lai của Thế tử kế nhiệm tước vị Đoan Vương, ---- chỉ cần toàn tâm toàn lực bồi dưỡng nhi tử, trong tương lai cả Vương phủ đều sẽ là của mình!
Đến khi đó, mình sẽ đem toàn bộ chua xót ủy khuất trong lòng nhiều năm thanh toán hết!