Câu nói của Hồng Hạnh khiến cậu Hai đang có ý định trêu chọc cô,để tìm niềm vui sau một ngày căng thẳng bỗng chốc bị dập tắt, cậu nhìn Hồng Hạnh sau đó lại chuyển ánh nhìn qua tờ giấy trên tay mình, đúng thật là trong đó có chữ, nhưng viết cái gì phải để cậu xem thử rồi mới biết. Cậu Hai hạ cánh tay của mình xuống ngang mắt, sau đó từ từ mở ra xem, khuôn mặt của cậu càng lúc càng trở nên khó coi, cho đến khi dòng chữ cuối cùng trên giấy được cậu đọc tới. Cậu Hai không nói gì, trầm ngâm một hồi lâu,sau đó quay qua nhìn Hồng Hạnh, vẻ mặt nghiêm nghị
_ Có thật là A Tửng đã chính tay đưa tờ giấy này cho em không?
Hồng Hạnh nghe cậu Hai hỏi liền gật đầu thật mạnh để chứng tỏ câu nói của mình là thật, cô cũng rất tò mò muốn biết trong tờ giấy đó nói gì, nhưng vì vẻ mặt của cậu Hai rất nghiêm trọng nên cô ngại không dám mở lời, cậu Hai nhìn thấy sự rụt rè trên khuôn mặt Hồng Hạnh, lại nhìn tờ giấy trong tay mình, cậu nghĩ ngay đến việc Hồng Hạnh có tư cách được biết nội dung trong đó, bởi vì người được trao gửi niềm tin của A Tửng là cô,chứ không phải cậu. Cậu Hai đứng dậy, kéo nhẹ tay Hồng Hạnh đến bên giường, nhấn nhẹ vai cô,ra hiệu cô ngồi xuống, sau đó cậu cũng hạ người xuống ngồi kế bên cô, giọng cậu dịu dàng nhưng pha lẫn sự nghiêm túc trong đó, cậu lên tiếng
_ Những chuyện xảy ra ở Diêm gia hôm nay, và nội dung trong tờ giấy này, em tuyệt đối không được nói cho ai biết, kể cả tiểu Thúy hay mẹ Hai, em có hiểu không?
Nhìn vẻ mặt cậu Hai rất nghiêm nghị, giọng nói lại đanh thép, cô im lặng gật đầu, bây giờ điều cô quan tâm hơn cả là nội dung tờ giấy, nó có thể làm khuôn mặt cậu Hai biến sắc, chắc chắn có điều không đơn giản. Cậu Hai nhìn bâng quơ ra ngoài, sau đó lại nhìn vô tờ giấy như muốn chắc chắn điều cậu thấy là không phải nhầm lẫn, rồi từ miệng cậu nhả ra từng chữ mà khi nghe xong,Hồng Hạnh sốc đến cứng cả người
_ A Tửng nói, bà Lớn tức là mẹ ruột của tôi, và tiểu Thanh là do mẹ Cả hại chết, chứng cứ được giấu ở nhà mẹ anh ta dưới quê, còn lão thầy lang ở phường thuốc Tân Nhị cũng có liên quan, anh ta nói bản thân chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay bà Cả,vì bà ta muốn giết người diệt khẩu, bao năm qua anh ta vì muốn yên ổn lo cho mẹ già nên cam tâm giữ kín bí mật cho bà ta, nhưng đến lúc này lương tâm anh ta không cho phép bản thân tiếp tục giúp mẹ Cả làm chuyện sai trái nữa, cộng thêm việc tiểu Thanh đã hiện về trách mắng anh ta, đau đớn cho người yêu,anh ta quyết định đưa việc này ra ánh sáng, còn một người vô tội nữa bị hại chết chính là tiểu Lục,con gái của vú Dương, cô ấy bị chính tay mẹ Cả xô xuống thác nước, chuyện này vú Dương không hề biết, còn xác cô ấy được A Tửng chôn sau núi, anh ta muốn em giúp tiểu Lục đoàn tụ với mẹ mình.
_ Mọi chuyện là như vậy
Tiểu Lục, tiểu Lục sao nghe có vẻ rất quen, Hồng Hạnh nhớ man máng hình như đã nghe cái tên này ở đâu rồi, nhưng hiện tại cô lại không thể nhớ nổi. Thấy cậu Hai cũng trở nên suy tư, cô chuyển sự chú ý sang chỗ cậu, nếu lời A Tửng nói là thật, thì Diêm phu nhân không phải do bệnh chết mà bị bà Cả hãm hại, nhưng bằng sự nào thì anh ta chưa nói rõ, vẻ mặt cậu Hai lại bình tĩnh hơn cô tưởng, cứ nghĩ khi biết được sự thật cậu sẽ rất đau khổ,hoặc giả sẽ tỏ ra căm phẫn lắm,đằng này cậu lại khá bình thản, chỉ trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì, Hồng Hạnh biết cậu có lẽ đang rất phiền lòng chỉ là không muốn tỏ ra ngoài cho cô thấy mà thôi.
Hồng Hạnh bất chợt ngồi thụt dưới chân cậu Hai, nhẹ nhàng cởi giầy ra cho cậu, lúc này cậu mới giật mình theo phản xạ liền rút chân về, cuối đầu nhìn xuống, cùng lúc ánh mắt Hồng Hạnh cũng vừa nhìn lên cậu, bất giác hai đôi mắt chạm vào nhau, hai hàng chân mày của cậu khẽ nhìu lại, vẻ mặt không hài lòng lắm
_ Em đang làm gì vậy?
_ Giúp cậu cởi giầy …!
_ Không cần! Mau đứng lên đi, đó là công việc của gia nhân, em không cần phải hạ mình như vậy
Hồng Hạnh ngạc nhiên,tròn mắt nhìn cậu Hai, cô cứ nghĩ làm vợ thì phải luôn cung kính hầu hạ chồng như thế, chẳng phải trong những gia đình quyền quý lấy vợ về để hầu hạ mình hay sao, hay do cô tự đề cao mình quá rồi, vốn dĩ cậu Hai đâu xem cô là vợ, cô chỉ là một người ” hữu danh vô thực” mà thôi, kể cả cởi giầy cho cậu,cô cũng không có tư cách
_ Đứng lên đi … Diêm Vạn An này lấy vợ về để yêu thương, không phải để hầu hạ,hiểu không…?
Còn chưa kịp phản ứng trước lời câu Hai vừa nói ra, hai bên cánh tay của cô được cậu vịn vào rồi đỡ đứng lên, giọng nói hết mực dịu dàng, ánh mắt chứa chan tình cảm, Hồng Hạnh đơ người khoảng một lúc, đến khi cậu Hai đỡ cô xuống giường, đặt lên trán cô một nụ hôn, thần trí của Hồng Hạnh vẫn chưa trở lại, sau đó cậu Hai đi thổi tắt đèn rồi leo lên giường đắp chăn cho cô, kèm theo một câu nói, Hồng Hạnh vì thế mất ngủ suốt khoảng thời gian còn lại cho đến sáng
_ Sau chuyện này,tôi sẽ danh chính ngôn thuận biến em trở thành mợ Hai Diêm của tôi, em đã sẵn sàng chưa
….
Buổi sáng nhà họ Diêm trở nên vắng lặng hẳn, ai nấy đều trốn trong phòng không muốn ra ngoài ăn sáng, một phần vì chuyện đêm qua quá nghiêm trọng và khủng khiếp, phần còn lại do thi thể của A Tửng vẫn được đặt ở sảnh chính, mà muốn đi qua phòng ăn thì phải đi qua chỗ đó trước, không ai muốn vừa mở mắt ra thì đã thấy xác chết cả,cho nên đa số đều chọn cách ăn sáng tại phòng, hoặc đi ra ngoài ăn, mặc dù như thế là không hợp qui tắc của nhà họ Diêm, nhưng vì Diêm lão gia thấu tình đạt lý, hiểu cho tâm trạng của những người trong nhà, vì vậy chính ông là người đề nghị cho họ tự quyết định dùng bữa sáng ở đâu.
Trời chưa sáng hẳn,cậu Hai đã cưỡi ngựa ra ngoài, hướng cậu đi là thôn Hoành Sơn, quê nhà của A Tửng, thôn này cách thôn Thiên Thạch nửa ngày đường, nếu phi ngựa nhanh thì chưa tới giờ Tỵ đã đến nơi. Đúng như lời A Tửng nói,tất cả chứng cứ liên quan đến cái chết của Diêm phu nhân đều ở đây, có điều được cất giấu trong một nơi không phải ai cũng có thể tìm ra.
Hồng Hạnh được cậu Hai giao cho nhiệm vụ tìm mộ của tiểu Lục, cô không rành đường ở thôn Thiên Thạch nên đành nhờ tiểu Thúy dẫn đi, lấy lí do là muốn tìm hiểu hết mọi ngõ ngách trong thôn để có thể xứng với danh hiệu mợ Hai nhà họ Diêm, lỡ như sau này đi ra ngoài có người hỏi đường,cũng có thể thành thục mà hướng dẫn cho họ,tiểu Thúy nghe thấy lí do đó thì gật đầu tán thưởng, nó còn khen Hồng Hạnh suy nghĩ thấu đáo, Hồng Hạnh dở khóc dở cười thúc dục nó lên đường.
Phía sau Diêm gia trang,đi xuyên qua rừng trúc là một con suối, Hồng Hạnh và tiểu Thúy đi men theo hết con suối thì tìm thấy một bụi bông lau rất rộng, dò dẫm trong đó một lúc lâu, Hồng Hạnh bất ngờ nghe tiếng tiểu Thúy la lên, cô vội vàng đi về hướng của nó. Tiểu Thúy đang há miệng hoảng sợ, trước mặt nó là một ngôi mộ được đắp sơ sài bằng đất sét, trên đó còn khắc mấy chữ mà sau khi kêu tiểu Thúy đọc lên, Hồng Hạnh thở phào vì cuối cùng cô cũng tìm ra
” Mộ Tiểu Lục “
Hồng Hạnh căn dặn tiểu Thúy không được tiết lộ chuyện này cho ai biết, cô lại dùng giọng hết sức nghiêm túc “doạ dẫm” nó
_ Nếu em nói lung tung người chết không hài lòng, tối đến sẽ đi tìm em đó,biết chưa?
Ai nấy đều biết tiểu Thúy là chúa sợ ma, Hồng Hạnh doạ nó như vậy, đánh chết nó cũng không dám hé răng nửa lời, sau khi làm giấu đường đi xong xuôi hết, Hồng Hạnh và tiểu Thúy trở về, điều đầu tiên cô làm sẽ là tìm gặp vú Dương, nhưng trước hết phải đợi cậu Hai về đã, điều quan trọng luôn cần được người quan trọng tuyên bố, như vậy mới hợp lí, nghĩ vậy Hồng Hạnh lấy làm vui vẻ quay trở về, trên đường còn hưng phấn nhảy chân sáo, trái ngược với tiểu Thúy bước đi mà cả người như co rút lại, lầm bầm khấn vái tứ phía, Hồng Hạnh thấy thế thì buồn cười lắm, nhưng vì lỡ doạ nó rồi thì cứ để cho nó sợ vậy, hi sinh vì đại cuộc trước đã, còn tiểu Thúy sau này cô sẽ tìm cách bù đắp cho nó sau, như vậy đi
…..
Diêm gia được hạ lệnh phong tỏa trong vòng ba ngày, trừ khi có chuyện thật sự quan trọng mới được ra ngoài, nhưng trong thời gian qui định phải trở về Diêm gia trang, ai trái lệnh sẽ bị phạt nặng, bà Cả từ hôm A Tửng chết cũng không thấy bước chân ra ngoài, cơm nước đều được vú Dương mang đến tận cửa,sau đó để ở ngoài,bà ta sẽ tự động ra lấy, Diêm lão gia đã đoán được hơn tám phần sự thật, nhưng vẫn giả vờ đánh tiếng dò hỏi. Ông chỉ nhận được câu trả lời là do thầy Hà truyền lại,
_ Bà Cả đột nhiên bị thủy đậu, sợ gió, tránh tiếp xúc với người khác để đề phòng lây lan, đó là căn bệnh bình thường với nam nhân, nhưng sẽ gây ra hậu quả không nhỏ cho cho nữ nhân nếu lơ là…Diêm lão gia xin hãy cẩn trọng
Diêm lão gia nửa tin nửa ngờ nhìn thầy Hà, ông ta cố tình lờ đi để tránh ánh mắt của ông, sau đó viện cớ phải về hốt thuốc cho bà Cả, rồi nhanh chân chuồng mất, Diêm lão gia cũng mỉm cười làm động tác tiễn ông ta ra ngoài. Ông đi đến phòng bà Cả đưa tay lên gõ cửa, bà ta đứng bên kia cánh cửa lên tiếng từ chối khéo
_ Lão gia đã nghe thầy Hà nói rồi đó,hiện tại tôi không tiện gặp mọi người, mong ông không trách tôi vô lễ
Diêm lão gia mỉm cười hiền từ, giọng ông vang lên sự thông cảm, pha lẫn lời lẽ động viên
_ Bà cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện trong nhà sẽ có người lo, sau khi khỏi bệnh trở ra lại trở thành bà Cả của Diêm Đại Phú tôi…
Bên trong căn phòng một giọng nói xúc động vang lên
_ Cám ơn ông! Đại Phú
Đôi chân Diêm lão gia vừa định bước đi, bỗng dưng sững lại, giọng điệu quen thuộc của nhiều năm trước bây giờ ông mới được nghe lại, một cảm giác thổn thức dâng lên trong lòng ông, định quay trở lại gõ cửa thêm một lần nữa, muốn bà Cả rõ ràng nói hết sự thật cho ông biết,Diêm lão gia muốn vớt vác cơ hội cuối cùng để giúp bà Cả quay đầu, nhưng bàn tay vừa định đưa lên gõ cửa, Tân Thành đã vội vàng đi đến báo với ông
_ Diêm lão gia! Doãn Chính Doãn đại nhân đến ạ…!
Ngay sau đó một tiếng “két” vang lên, người phía sau cánh cửa vội vã đi ra, khuôn mặt phấn khởi,vui mừng khôn xiết, bà ta quay sang cười với Diêm lão gia một cái rồi vội vã đi ra sảnh chính, ông nhìn theo bà Cả với ánh mắt đăm chiêu, có lẽ cơ hội cuối cùng đã bị bà ta chính tay đánh mất…