Về thôn Thiên Thạch? Sáng sớm mai…?
Hồng Hạnh tròn mắt nhìn cậu Hai, sau khi nghe cậu tuyên bố ngày hôm sau sẽ trở về Diêm gia trang, cậu Hai phản ứng như không, thản nhiên ngồi một mình mân mê ly rượu trên tay
_ Tôi không cảm thấy như vậy là bất hợp lý…
Hồng Hạnh cảm thấy,sau bao nhiêu ngày tháng không gặp cậu Hai vẫn “vô lí” như vậy, có khi mức độ lại tăng lên thêm vài bậc cũng nên, ai đời cô chỉ vừa mới tỉnh lại không bao lâu, lại chịu sự giúp đỡ của bao nhiêu người, thế mà chưa kịp nói một lời cám ơn trời vừa sáng đã vội vàng rời khỏi, về tình hay lý đều rất khó chấp nhận được, nhưng khi qua đôi môi “kiều diễm” của cậu Hai lại trở nên “không có gì bất hợp lý”, Hồng Hạnh ngồi trên giường âm thầm quan sát cậu Hai, hình như cậu gầy hơn trước, nét mặt có vẻ tiều tuỵ hơn, nhưng thần thái và tính khí thất thường vẫn ngời ngời ở đó, Hồng Hạnh thầm nghĩ trong những ngày cô đi khỏi không biết cậu Hai sống như thế nào, có lo lắng cho cô không, có cảm thấy trống trải khi không có cô bên cạnh không hoặc là…cậu có nhớ cô không?
” Hồng Hạnh! Cô lại nghĩ lung tung rồi “
Hồng Hạnh vội lắc đầu nguầy nguậy để xua đi cái ý nghĩ trong đầu mình, cô vừa ngẩn đầu lên đã phát hiện cậu Hai cũng đang nhìn cô, cô liền cuối mặt xuống để tránh lại bị cậu trêu ghẹo, không ngờ cậu Hai chẳng những không chịu dời ánh nhìn của mình đi chỗ khác, mà cậu còn đứng lên tiếng sát lại gần Hồng Hạnh, cậu hơi cuối người xuống nhìn cô, ánh mắt thăm dò
_ Đã lâu không gặp,giờ mới nhìn tôi có một lát đã thấy chán rồi sao?
Rút kinh nghiệm của những lần trước cô không vội ngẩn đầu lên nhìn cậu, mà cô càng cuối đầu xuống thấp hơn, sau đó lùi về sau một chút, nhưng cô cũng chỉ đưa ánh mắt mông lung nhìn cậu Hai, sau đó không nói gì, đi đến bên giường chuẩn bị cho ngủ cho cậu, khi chăn đã gọn gàng, nệm đã phẳng phiu, Hồng Hạnh đưa tay làm động tác mời cậu Hai đi ngủ, cậu Hai cũng có hơi ngạc nhiên khi hôm nay Hồng Hạnh trở nên yên lặng như vậy, có lẽ cô vẫn còn mệt sau những ngày dài hôn mê, cậu Hai thầm nghĩ, cho nên cậu cũng không muốn trêu cô nữa.
Sau khi đến cạnh giường, cậu Hai nhướn mày ra hiệu Hồng Hạnh ra ngoài, nhưng cô vẫn cứ đứng thừ người ra, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó
_ Không phải em muốn giúp tôi thay quần áo đi ngủ chứ
….
Hồng Hạnh vẫn chưa hoàn hồn, cô vẫn đứng yên như trời trồng chỗ đầu giường, cho đến khi cậu Hai cởi lớp áo ngoài ra, chum lên đầu lúc đó Hồng Hạnh mới giật mình, thấy cậu Hai chuẩn bị cởi thêm lớp áo kế tiếp, cô mới luống cuống đi ra ngoài, tay vẫn còn cầm áo của cậu, đến khi đóng cửa phòng rồi cô mới nhận ra áo của cậu vẫn còn đây, nhưng nếu bấy giờ mở cửa đi vô lại có khi cậu Hai đang chuẩn bị cởi tới ở dưới rồi cũng nên, hoạ chăng cậu lại nghĩ ra trò gì đó trêu chọc cô nữa thì lại khổ, nghĩ đến đó Hồng Hạnh liền cầm áo đi về phòng mình luôn, có gì mai trả lại cho cậu cũng không muộn, cô vừa đi vừa suy nghĩ lại cảm thấy như vậy là hợp lí nhất, nên lấy làm vui vẻ đi về phòng.
Tối hôm đó trong phòng cậu Hai, một con dơi đang treo lủng lẳng trên xà nhà, nó cứ bám ở đấy cho đến sáng hôm sau
…..
Hoàng Phong đã tìm được một chiếc xe ngựa chắc chắn và rộng rãi cho bọn người Hồng Hạnh, thật ra nó đã được tìm trước đêm cô bị bắt đi, nhưng vì xảy ra biến cố nên đành để lại y quán, cho đến sáng thì lấy ra để trở về Diêm gia. Hồng Hạnh bịn rịn nói lời từ biệt mọi người, cô ôm chia tay tất cả nhưng tuyệt nhiên lại không thấy Lãnh Tuấn đâu, Hoàng Phong nói từ tối qua thì đã không thấy anh, chắc vì sáng nay cậu Hai mới thông báo cho mọi người biết nên Lãnh Tuấn không kịp đến nói lời từ biệt. Hồng Hạnh cũng không thắc mắc nhiều, Lãnh Tuấn là người giỏi võ, lại từng là bộ khoái của nha môn, làm sao có chuyện gì xảy ra với anh được chứ, sau khi đứng lại trò chuyện vài câu thì Hồng Hạnh và cậu Hai cũng bước lên xe, con ngựa lần này lại được cậu Hai điều khiển, bà Hai cùng Hồng Hạnh ngồi bên trong xe, tiểu Thúy thì ngồi cạnh cậu Hai, nó nói muốn được ngắm cảnh lần cuối trước khi trở về Diêm gia, bởi vì không biết bao nhiêu lâu nữa thì mới được đi du ngoạn như vậy nữa.
Cậu Hai một tay vịn dây cương, tay còn lại vung roi,vụt nhẹ lên mông con ngựa một cái, con ngựa như hiểu ý, nó hí lên một tiếng rồi từ từ bước đi
Chiếc xe ngựa chở người nhà họ Diêm bắt đầu di chuyển, người dân trong thôn trông thấy đều né sang một bên nhường đường cho họ đi, có người nhìn thấy cậu Hai còn cuối đầu chào một cái, chẳng mấy chốc chiếc xe ngựa đã ra tới cổng thôn, tới khu vực ít người, cậu Hai quật thêm một roi lên mông con ngựa ra hiệu cho nó chạy nhanh hơn, chiếc xe bắt đầu tăng tốc, chạy thẳng một mạch nhắm hướng thôn Thiên Thạch mà đi, không ai để ý phía xa xa, từ trong thôn Kim Bình một bóng người đang lao nhanh theo chiếc xe, nhưng sức người vốn không thể đuổi kịp tốc độ của xe ngựa nên đành phải chấp nhận dừng lại, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang xa dần, đến khi nó mất hút Lãnh Tuấn mới chịu quay trở lại đi vào trong thôn, anh thở dài thườn thượt, cả cơ hội tiễn chân Hồng Hạnh mà anh cũng bỏ lỡ, đến khi cô đã đi xa rồi đành ngậm ngùi tiếc nuối đứng nhìn, ngày tháng còn dài không biết còn cơ hội để gặp lại hay không, dù cô đã là vợ của người ta, nhưng có thể nhìn thấy cô hạnh phúc, Lãnh Tuấn cũng cảm thấy nhẹ lòng.
…..
Hai ngày sau.
Cổng chính Diêm gia vừa mở ra, một cô gái trẻ trung, ăn mặc có phần kì lạ chạy đến ôm chầm lấy cậu Hai, cô ấy còn nói chuyện giọng nũng nịu, cậu Hai cũng mỉm cười dịu dàng nhìn cô ấy, tay cũng để mặc cho cô ôm siết vào hông cậu
_ Anh Hai…! Anh mới khoẻ lại sao không ở nhà nghỉ ngơi, chưa gì đã vội đi du ngoạn rồi,mà sao anh cũng không nói cho em biết một tiếng, cũng may mẹ cho người thông báo cho em hay, nếu không em cũng không biết là anh đã tỉnh rồi…
_ Cô ấy là Đình Đình,em gái anh
Cậu Hai quay sang nói với Hồng Hạnh, cô chỉ mỉm cười đáp lại, sau đó cất tiếng chào Đình Đình
_ Ai đây..? À thì ra là “chị dâu” …chào chị nhé…
Doãn Đình Đình bĩu môi nhìn Hồng Hạnh, cô hơi sững sờ một chút, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, cô quay sang xách hành lý phụ tiểu Thúy mang vào trong
_ Con chào má Hai…
Thấy bà Hai từ trên xe bước xuống Đình Đình liền chạy đến ôm lấy bà, bà Hai mỉm cười xoa đầu cô ta, sau đó cùng đi vào bên trong. Vừa bước đến giang nhà chính Hồng Hạnh liền bắt gặp ánh mắt của Lăng Khả Khả, cô ta nhìn cô với vẻ thách thức, tiểu Thúy đi sau vừa nhìn thấy cô ta bất ngờ liền lùi lại,nép sau lưng cô, Hồng Hạnh có vẻ không hiểu thái độ của tiểu Thúy, nhưng vì đang xách đồ nặng nên cô cũng không tiện hỏi, chỉ quay sang nhắc nó đi nhanh lên.
Sau khi mọi thứ đã được chuyển hết vào phòng, Hồng Hạnh ở lại cùng với tiểu Thúy thu xếp lại cho ngay ngắn, tiểu Thúy đang gấp quần áo đột nhiên dừng lại, nó nhìn cô với vẻ thăm dò
_ Mợ Hai…! Mợ Hai thấy tiểu thư Đình Đình sao…?
Hồng Hạnh vẫn đang gấp đồ,mặt không hề ngẩn lên nhìn tiểu Thúy, cô lặp lại lời nó
_ Sao là sao?…chẳng phải cô ấy là em của cậu Hai hay sao…có vấn đề gì chứ..?
Tiểu Thúy tự nhiên nhích lại gần cô, nó cẩn thận nhìn xung quanh sau đó mới nói nhỏ bên tai cô, giọng như khẩn trương lắm
_ Em gái họ hàng thôi mợ ơi…em nghe người ta đồn,tiểu thư Đình Đình mê cậu Hai lắm..
Tiểu Thúy nói xong thì Hồng Hạnh liền dừng tay gấp quần áo, cô quay sang nghiêm nghị nhìn nó
_ Tiểu Thúy…chuyện không chắc chắn em đừng có đồn bậy, lỡ cậu Hai biết được thì không hay, thôi em làm tiếp đi, tôi đi sang phòng bà Hai xem có gì cần giúp không, nhớ…không được nói lung tung nghe chưa..?
Tiểu Thúy mặt bí xị “dạ” một tiếng, nó tưởng đâu sẽ được mợ khen vì nắm bắt tin tức giỏi,ai dè mợ chẳng những không quan tâm tới tin của nó đưa ra mà còn dạy dỗ nó một trận, mợ là vợ cậu Hai mà lại có vẻ không để tâm đến mấy vấn đề đó nhỉ, là mợ rộng lượng hay do mợ không thương cậu Hai ta, tiểu Thúy tự suy đoán rồi tự cảm thấy rối trí với mớ bòng bong mình đưa ra, sau cùng nó đành bỏ cuộc, mặc kệ phải lo thu xếp xong đống quần áo này trước đã, nếu không khi mợ quay lại nó vẫn chưa làm xong khéo lại bị mợ mắng cho một trận nữa thì khổ, nghĩ xong nó lại nhanh chóng bắt tay vào việc thu dọn quần áo của cậu mợ nó.
Hồng Hạnh đang đi sang phòng bà Hai, những lời tiểu Thúy nói vang vọng trong đầu cô, không phải là cô vô tâm không quan tâm mấy lời đồn, mà bởi vì cô chỉ mới gả vào Diêm gia không bao lâu, đối với những thành viên trong gia đình còn chưa hiểu rõ, ai là ai,có quan hệ như thế nào với cậu cô còn chưa biết hết, mà cho dù là có thật như người ta nói thì đã sao, cô vốn dĩ chỉ là người vợ trên danh nghĩa của cậu, cô đến Diêm gia là có mục đích riêng, xong việc cô lại trở về là con bé Hồng Hạnh quê mùa,chất phác, lấy tư cách gì mà ghen với người ta, kể cả cô có ghen đi chăng nữa cậu Hai cũng đâu thèm dòm tới cô, với cậu, cô chỉ là lá bùa hộ mệnh,là người để trêu ghẹo mỗi lúc buồn, cậu vốn đâu có cảm tình gì với cô, lo lắng,ghen tuông làm gì thêm bận lòng. Hồng Hạnh nghĩ như vậy để bản thân không quan tâm đến những lời đồn mà tiểu Thúy nói, nhưng không hiểu sao càng nghĩ tới cô càng thấy chạnh lòng, nghĩ cậu Hai không có gì với mình để thoải mái hơn hay như vậy làm cô thấy buồn hơn, cứ lo nghĩ lung tung bất chợt cô đâm phải ai đó….
_ Này….cô không có mắt hay sao mà đi đứng không nhìn ai vậy hả, đụng trúng người ta rồi đây này…mau xin lỗi đi
Giọng nói chu ngoa đanh đá này không ai khác chính là em gái họ thân thương của cậu Hai mà Hồng Hạnh vừa mới được diện kiến lúc này, cô tiểu thư đài cát Doãn Đình Đình.
_ Doãn tiểu thư! Cô quên rồi sao? Cô ấy là Hồng Hạnh là mợ Hai mới của nhà ta đó
Lăng Khả Khả cũng đi cùng, cô ta giả vờ tỏ ý nhắc nhở Đình Đình, nhưng thật ra là đang châm dầu vào lửa…