Hoa đại phu nói xong,ông ta đưa ánh nhìn đầy hi vọng về Hoa Nhất Hàn,ông ta lúc này rất cần một sự tha thứ từ cậu ta. Hoa Nhất Hàn có phần do dự,cậu ta bán tin bán nghi nhìn người cha đang nằm thoi thóp của mình,trong lòng rối bời chưa thể lập tức đưa ra quyết định.
Hồng Hạnh nãy giờ vẫn quan sát cha con Hoa đại phu, rơi vào hoàng cảnh như vậy thật sự nằm ngoài ý muốn,cô tiến lại,ngồi bên cạnh Hoa Nhất Hàn, tỏ vẻ cảm thông,cô vỗ nhẹ lên vai cậu ta,sau đó nhìn Hoa đại phu với ánh mắt thương xót
_ Khi một người biết họ không thể qua khỏi,họ sẽ không nói dối,điều họ cần là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng để được ra đi thanh thản, tôi nghĩ có lẽ cậu nên biết điều cậu cần làm bây giờ là gì rồi.
Câu nói của Hồng Hạnh đã giúp Hoa Nhất Hàn đưa ra được quyết định dứt khoát hơn,cậu ta siết nhẹ tay Hoa đại phu, ánh mắt lúc này đã biểu lộ tình cảm dành cho cha mình,cậu đưa bàn tay sờ lên mặt Hoa đại phu,giọng có phần xúc động
_Con tha lỗi cho cha, cha yên tâm,con sẽ giúp cha hoàn thành tâm nguyện…
Khoé mắt Hoa đại phu rơi ra hai dòng nước mắt, nhưng môi lại nở nụ cười mãn nguyện,ông nhìn Hồng Hạnh như muốn nói thêm gì đó nhưng chưa kịp nói thì mắt ông đã nhắm lại,gương mặt thả lỏng và bàn tay đang nắm tay Hoa Nhất Hàn cũng buông xuôi rơi xuống.
Hoa Nhất Hàn nhắm chặt đôi mắt,cắn chặt răng để nén đau thương,cậu ngồi bên cạnh Hoa đại phu thêm một lúc sau đó ôm xác cha mình trở về y quán,cậu lập mộ cho ông ngay vườn thuốc cạnh hàng rào, trên bia khắc chữ
” Hiếu Nhi Hoa Nhất Hàn lập mộ “
Cả ba Lãnh Tuấn,Hồng Hạnh và Cậu Hai thống nhất với nhau, chuyện của Hoa đại phu sẽ được giữ bí mật chôn theo ông xuống suối vàng, mặc dù ông đã làm nhiều chuyện ác, nhưng cuối cùng đã hối lỗi và dùng cái chết để chuộc tội, mọi chuyện cũng nên bỏ qua,còn phần của gã bị nhốt trong hang động,Lãnh Tuấn mang về trình lại cho quan trên,Lãnh Tuấn hứa với gã nếu gã không nói chuyện của Hoa đại phu ra,Lãnh Tuấn sẽ giúp gã thoát tội chết,ban đầu gã ta có ý không chịu, cả ba uy hiếp gã là sẽ rời khỏi hang để cho gã sống chung với dã thi suốt đời,lúc đó gã mới hoảng sợ mà chịu thoả thuận. Cuối cùng quan trên phán gã bị lưu đày biên ải,mãi mãi không được về thôn Kim Bình
Vì có được phương pháp điều trị của Hoa đại phu nên số người nhiễm độc dã thi không tăng thêm nữa,chỉ còn những người trong hang động kia,phải cần thêm thời gian để bào chế loại thuốc khác,nếu thành công mới có thể giúp họ trở về thành người bình thường.
Hồng Hạnh và cậu Hai sau khi đã hoàn toàn hồi phục,thì quyết định từ giã mọi người trở về Diêm gia trang.Trước ngày lên đường,chị Lễ nấu một bữa ăn thịnh soạn để tiễn chân mọi người,sẵn tiện cảm ơn cậu Hai vì đã giúp chị giải được án oan
_ Đêm nay không say không về nha,cạn ly vì chị Lễ thoát nạn,Diêm công tử và Hồng Hạnh tiểu thư đã giải được độc dã thi…
Hoàng Phong có vẻ đã ngà ngà say,hắn cứ đứng lên nâng ly liên tục,Lãnh Tuấn miễn cưỡng cạn ly với hắn,ai nấy đều lắc đầu vì sự nhiệt tình có phần hơi thoái quá của hắn. Một lúc sau tên tiểu tử đó đã nằm gục trên bàn, miệng còn không ngừng kêu “cạn ly,cạn ly ”.Lãnh Tuấn giương đôi u buồn nhìn về phía Hồng Hạnh,cô đang ngồi kế bên Diêm công tử, vui vẻ trò chuyện với chị Lễ và tiểu Thúy,bà Sáu đã đi nghỉ từ lâu,trên sân hiện tại chỉ còn người,không tính tên sâu rượu đang nằm mê man trên bàn
_Hồng Hạnh tiểu thư,chúc cô ngày mai lên đường bình an …
Lãnh Tuấn chìa ly rượu ra trước mặt Hồng Hạnh, miệng cười nhẹ,sau đó uống cạn một hơi,Hồng Hạnh nhìn nét mặt của Lãnh Tuấn thoáng ngạc nhiên,nhưng cũng vui vẻ rót ra một ly khác, chuẩn bị đưa lên miệng thì bỗng nhiên chỗ bàn tay cầm rượu nhẹ hẵng, ly rượu không hiểu sao lại chuyển qua tay của cậu Hai,sau đó trước khi cô kịp phản ứng cậu đưa lên miệng,một hơi nốc cạn
Lãnh Tuấn có vẻ không vui trước hành động đó của cậu Hai,anh rót thêm một ly khác hướng về phía cậu Hai,giọng nói có phần không thoải mái
_Nếu Diêm công tử đây thích uống rượu có thể nói,Lãnh Tuấn sẵn lòng kính rượu công tử, còn về phía tiểu thư Hồng Hạnh….
_Ta uống rượu thay vợ của ta làm ngươi thấy khó chịu ư?
Cậu Hai ngắt ngang câu nói của Lãnh Tuấn,làm anh cứng đờ người,lý do Diêm công tử đưa ra,anh thật không thể nào có cớ để đáp lại,đành im lặng uống luôn ly rượu trên tay, anh làm động tác rất dứt khoát,chứng tỏ tâm trạng có phần kích động một chút
Hồng Hạnh ngạc nhiên trước thái độ của hai người đàn ông trước mặt, cô cười xuề xòa định mở lời làm dịu đi không khí hơi căng thẳng,nhưng khi cô vừa định mở lời thì tay đã bị cậu Hai kéo đi, còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt Lãnh Tuấn, đành trong tình trạng vừa bị kéo đi,vừa nói với lại để cáo biệt mọi người
_ Xin lỗi mọi người,hẹn ngày gặp lại ….
Hồng Hạnh cố bước nhanh chân để theo kịp cậu Hai, chớ trong tình cảnh lôi lôi kéo kéo có vẻ không tự nhiên lắm
_ Dừng lại…cậu Hai..tôi có thể tự đi …
Lúc này cậu Hai mới chịu quay đầu lại nhìn cô, hai hàng chân mày cậu cau lại, giọng nói nữa đùa nữa thật,nói với Hồng Hạnh
_Hình như em không biết từ chối đàn ông nhỉ?
Thật ra ý của cậu Hai đang nói về sự vô tư của Hồng Hạnh đối với tâm tình của Lãnh Tuấn,nhưng vì câu cú có vẻ không thích hợp,khiến Hồng Hạnh cảm thấy cậu đang xúc phạm cô, cô liền giật phăng tay ra khỏi tay cậu, trợn tròn mắt lên tỏ ý tức giận
_Cậu nói vậy là ý gì..?
Có lẽ cảm nhận được mình nói hơi sai sai, cậu Hai liền dịu giọng xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô
_Thế em có biết Lãnh Tuấn đối với em ra sao không?
_Không biết!
Hồng Hạnh khoanh tay trước ngực,quay mặt đi ra chỗ khác,làm điệu bộ giận dỗi
“Con thỏ ngốc này…thật hết cách với em “
“Á..á..mau thả tôi xuống…thả tôi xuống!”
Mặc cho Hồng Hạnh đang kêu la một cách thảm thiết,cậu Hai vác cô đi một mạch về y quán, từ sau khi bị nhiễm độc dã thi,hai người họ cứ ở luôn trong y quán để Nhất Hàn tiện theo dõi, vì cậu ta lo Hoa đại phu sẽ không toàn tâm toàn ý trị dứt độc cho hai người, nhưng qua mấy ngày theo dõi,bệnh tình cũng không có gì chuyển biến,cơ bản họ đã khỏi bệnh hẳn, kèm theo lọ thuốc cậu Hai đã lấy trước đó trong mật thất, tất cả các chất độc bây giờ không còn gì đáng ngại nữa.
Cậu Hai vác Hồng Hạnh ra đồng cỏ phía sau y quán, cậu để cô xuống,chân Hồng Hạnh vừa chạm đất,xung quanh đang tối đen,bỗng nhiên lan tỏa ánh sáng mờ ảo, có rất nhiều đóm sáng đang di chuyển,từ thấp đến khi cao dần cao dần,Hồng Hạnh vừa kinh ngạc vừa thích thú ngắm nhìn xung quanh, càng lúc càng có nhiều ánh sáng, từng chấm sáng nhỏ, lơ lửng lung linh giữa không gian đêm đen tĩnh mịch, Hồng Hạnh trầm trồ miệng không ngừng thốt lên hai từ “đẹp quá “
Cậu Hai im lặng ngắm vẻ mặt Hồng Hạnh dưới ánh đèn đom đóm, những chú đom đóm bay lượn xung quanh cô, soi rõ từng đường nét trên khuôn mặt cô, cộng thêm ánh sáng mờ ảo lung linh, trông Hồng Hạnh tràn đầy sức sống, tuy không quá xinh đẹp nhưng lại khiến người ta không thể nào rời mắt,mỗi khi cô cười,nụ cười làm cho cả khuôn mặt thêm bừng sáng, cậu Hai càng nhìn càng thêm ngẩn ngơ,đôi mắt cứ dừng ở chỗ Hồng Hạnh, chả màn quét đi chỗ khác, cứ như xung quanh tối đen Hồng Hạnh là thứ ánh sáng duy nhất cậu thấy được vào lúc này
_Sao cậu tìm được chỗ này…?
Hồng Hạnh chợt lên tiếng,làm cậu Hai giật mình,ánh mắt vội rời đi,tránh để bị phát hiện cậu đang nhìn lén cô
_ Chỉ là tình cờ thôi,tôi cũng không ngờ nơi này lại đẹp như vậy
Hồng Hạnh nhìn cậu Hai nửa tin nửa ngờ, nhưng cô cũng lấy làm vui vẻ lắm, đã rất lâu rồi cô không được thư thả ngắm cánh đồng đom đóm đẹp đến vậy
_Tôi không nghĩ là em lại thích đom đóm…
_Vậy sao cậu lại đưa tôi đến đây..
_Tôi đã nói rồi…là tình cờ thôi
Hồng Hạnh chu mũi về phía cậu Hai,mắt nheo lại,làm bộ dạng xấu xí ( là cô tự nghĩ như vậy) để trêu chọc cậu
_Nói dối…
Sau đó thì bỏ chạy trước khi bị cậu Hai bắt lại, nhưng cô đã đoán sai,cậu Hai không thèm quan tâm đến cô,liền ngồi xổm xuống đất,sau đó lại nằm hẳn lên bãi cỏ,hai tay gác sau đầu,một chân dũi thẳng một chân co lại,phong thái ung dung,nhìn lên bầu trời.Hồng Hạnh chạy được một đoạn mới phát hiện ra không có ai đuổi theo,liền tiu nghỉu đi đến chỗ cậu Hai,cũng ngồi xuống gần cậu,chóng tay lên cằm mắt nhìn vu vơ
_Cậu ở Diêm gia có vui không? Sao tôi rất ít khi thấy cậu cười..
Hồng Hạnh vừa lấy tay nghịch nghịch mấy cây cỏ dưới chân,vừa hỏi cậu
_Không vui…!
Cậu trả lời rất nhanh và dứt khoát,không thêm một giây suy nghĩ nào, khiến Hồng Hạnh có hơi kinh ngạc
_Chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ cậu không có một khoảnh khắc hạnh phúc nào sao…
Bất chợt cậu quay sang nhìn cô,ánh mắt dừng trên mặt dây chuyền hình ngọc thố của cô,như có như không trả lời
_Có chứ… nhưng người đó đã quên tôi rồi…
Hồng Hạnh cũng quay sang nhìn cậu,ánh mắt hiện lên sự tò mò,cô nở nụ cười tinh quái nhìn cậu
_ Là ý trung nhân của cậu hả,đẹp không? Cô ấy đang ở đâu…có gần Diêm gia trang không?
“Ai lại đi hỏi chồng mình về tình địch mà với vẻ mặt hưng phấn thế kia chứ “
_Á đau..
Câu Hai ngồi bật dậy,cú nhẹ lên đầu Hồng Hạnh một cái,khiến cô bất ngờ la lên
_Tôi tưởng em hay tự đánh vào đầu của mình nên sẽ không biết đau nưad chứ
_Sao lại không,cậu để tôi đánh thử lên đầu cậu xem
Hồng Hạnh vừa nói vừa làm động tác chuẩn bị ký lên đầu cậu Hai,bất ngờ cậu đưa tay chụp lấy tay cô,mặt hơi chồm về trước,Hồng Hạnh bị mất đà cũng ngã người về phía cậu Hai,bất giác hai khuôn mặt kê sát vào nhau, môi Hồng Hạnh chạm vào môi cậu Hai,khoảnh khắc đó thời gian như ngừng lại,ánh mắt cậu Hai chuyển xuống vị trí đôi môi cô,tim Hồng Hạnh đập liên hồi như muốn văng ra khỏi lồng ngực,xung quanh đom đóm vẫn cứ bay,chiếu những tia sáng yếu ớt xuống mặt đất, không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hai tim đập mạnh vì hồi hộp, tiếng hơi thở đan xen vào nhau, không khí thật quá nóng bỏng