Con Của Quỷ

chương 52: mỹ nhân cổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đã báo rồi, hai người họ sáng nay đã đi máy bay đến đây, vốn không định để họ nhìn di thể của Vu Hải Yến, nhưng họ nói dù thế nào cũng muốn nhìn mặt con gái một lần cuối cùng, lại quỳ gối van xin, cuối cùng không còn cách nào đành để bọn họ nhìn. Vừa nhìn thấy hai người liền ngất đi, bác gái thì không sao, nhưng bác trai thì đột ngột xuất huyết não. May mà lúc đó nghĩ hai người đã lớn tuổi nên cấp trên đã cho nhân viên y tế đi cùng, sơ cứu kịp thời rồi đưa vào bệnh viện nên mới không xảy ra chuyện lớn. Bác trai đã phẫu thuật xong rồi, cũng đã tỉnh lại, bây giờ đã khỏe lên nhiều, bởi vì trước đó cứu chữa kịp thời nên không để lại di chứng gì, nhưng phải ở bệnh viện một thời gian nữa". Quý Vũ giận dữ nói, với cha mẹ mà nói, đau lòng nhất là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mở to mắt nhìn con cái mình ra đi.

Nhất là nhà Vu Hải Yến, hai ông bà cũng chỉ có mình cô là con gái duy nhất. Đồng nghiệp đi cùng đến bệnh viện về nói, bác trai bác gái sau khi tỉnh lại mắt cứ mở trừng trừng, người cũng ngơ ngẩn, như là bị rút linh hồn đi vậy, bọn họ nhìn cũng không kìm được nước mắt.

Vu Hải Yến nghe xong, lệ máu tuôn ào ào, trong lòng như bị đao cắt lửa đốt vậy, cô chưa từng hối hận như bây giờ, cũng chưa từng thống hận mình như vậy. Cảm xúc dao động quá mạnh mẽ, cô không thể giữ được hình người, hồn thể như bị hòa tan rớt xuống, da đầu máu thịt từng tảng từng tảng lớn bong ra, oán khí tối đen dày đặc xung quanh.

"Vậy bây giờ ai đang chăm sóc họ ở bệnh viện vậy, bạn trai Vu Hải Yến đâu?". Sắc mặt Đông Sinh như thường gặm sườn nướng, Vu Hải Yến nghe cậu nói vậy, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn chút, đôi mắt thối rữa nhìn chằm chằm Quý Vũ.

Quý Vũ đột nhiên thấy lành lạnh, anh nắm chặt tay áo, tay khựng lại, trong lòng bỗng có một suy nghĩ với vẩn ---- Trong ấn tượng của anh, Đông Sinh không thích nói chuyện, cũng không tò mò nhiều, lúc trước khi anh tiếp cận Đông Sinh để điều tra Trần Bằng, Đông Sinh chưa bao giờ chủ động hỏi anh điều gì, sao hôm nay lại hỏi mấy câu này? Đông Sinh xuất hiện bên ngoài "Cuộc Sống Mới Xinh Đẹp" chắc chắn không phải là do trùng hợp. Nếu Đông Sinh thực sự biết gì đó, vậy rốt cuộc tại sao cậu lại biết được, phải biết cảnh sát đã tốn không ít công sức và thời gian mới đào ra "Cuộc Sống Mới Xinh Đẹp", để tránh đánh rắn động cỏ, nên đã không hề lộ ra chút tiếng gió nào với bên ngoài.

Chẳng lẽ suy đoán lúc trước của anh là thật, Đông Sinh thực sự là thiên sư, có thể kết nối âm dương?

Cho nên, cậu hỏi cha mẹ bạn trai của Vu Hải Yến, cũng không phải là vì tò mò, mà là hỏi thay...?

Quý Vũ bị suy nghĩ này dọa sợ, anh liền nhìn ngó xung quanh, Đông Sinh đối diện vẫn đang chăm chú gặm sườn, mèo béo A Hoàng ngồi trên ghế bên cạnh, gặm cá nướng trong hộp từng chút một, anh lại nhìn chỗ trống bên tay phải, cái ghế không biết bị kéo ra từ lúc nào, khoảng cách với bàn vừa đủ để một người ngồi xuống.

Ớn lạnh xộc thẳng từ chân lên đầu.

"Sao vậy? Không tiện nói ra sao?". Đông Sinh vứt cục xương đã gặm sạch, lại cầm cánh gà nướng lên.

"Không, không phải". Quý Vũ nuốt nước miếng, như bị điện giật thu mắt lại, uống một ngụm bia, "Hình như là có người họ Triệu nào đó đang chăm sóc hai bác, nghe đồng nghiệp nói người nọ là con nuôi, người rất tốt, tiền thuốc men của hai bác đều là anh ta trả hết, bận trước bận sau chẳng khác gì con trai ruột cả. Còn về phần bạn trai Vu Hải Yến", Quý Vũ bĩu môi lắc đầu, "Ngay từ đầu anh ta đã nói mình với Vu Hải Yến chỉ là bạn bè, sau đó tìm được ảnh chụp thân thiết của hai người trong di động của Vu Hải Yến thì sửa miệng nói hai người chỉ là chơi cho vui thôi, thỏa mãn nhu cầu sinh lý của nhau, anh ta không biết gì về chuyện của Vu Hải Yến hết...".

"Choang -----"

Quý Vũ còn chưa dứt lời, bóng đèn bên cạnh bỗng nhiên nổ tung. Trong quán lập tức tối sầm, khách xung quanh đều ầm ĩ cả lên. Chủ quán vội đến xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, bóng đèn lần này mua có vấn đề, hôm sau tôi sẽ tìm lão Vương tính sổ, Tiểu Lưu, lát nữa tặng mỗi bàn mười xâu thịt dê nướng, xem như là quà xin lỗi tôi tặng mọi người, xin lỗi, xin lỗi".

Vì mười xâu thịt dê nướng, Đông Sinh chỉ nhìn cảnh cáo Vu Hải Yến, chứ không trừng phạt cô.

Chủ quán nói xong liền gọi người đến thay bóng đèn, vẫn là bóng đèn sợi đốt kiểu cũ, ánh sáng màu cam rất có cảm giác xưa cũ, rất hợp với trang trí kiểu xưa trong quán.

Bốn phía lại sáng lên, Quý Vũ nhìn thịt nướng nóng hổi trên bàn mà không nuốt được, nghẹn một lúc lâu, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: "Đông Sinh, cậu nghĩ trên đời này có quỷ không".

"Tin thì có". Đông Sinh lại cầm cánh gà lên.

"Vậy cậu tin không?". Quý Vũ lại hỏi, trong giọng nói có chút dè dặt mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

"Tôi tin hay không không quan trọng, quan trọng là anh có tin hay không". Đông Sinh uống một ngụm bia, bia ở đây được trộn chung với rượu gạo nấu lên, khách hàng có thể dựa theo sở thích của mình mà bảo nhà bếp thêm đường, Đông Sinh thích ngọt nên bảo bọn họ bỏ thêm không ít đường, uống cay cay ngọt ngọt lại có mùi thơm của bia, giống nước ngọt không giống rượu, vừa hợp giải cay giải ngấy.

"Đông tể, cậu nói vậy chẳng khác nào không nói cả, chỉ dùng để lừa đồ ngốc thôi". A Hoàng liếm hai hớp bia kêu meo meo, "Cho tui thêm hai sườn nướng nữa, meo meo ~".

"Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ hình như hơi tin". Quý Vũ lẩm bẩm nói, không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho Đông Sinh nghe.

Đông Sinh cứ như là không nghe thấy gì, đưa cho A Hoàng hai xâu khoai tây lát nướng, sau đó nghiêm túc hưởng thụ tiêu diệt cả bàn thịt nướng, chờ đến khi cậu sắp chiến đấu xong, Quý Vũ rốt cục không nhịn được nữa hỏi thẳng luôn: "Đông Sinh, cậu nói trên thế giới này có người nhìn thấy được quỷ sao?".

"Có a", Thấy Quý Vũ như căng cứng cả người lên, trong mắt Đông Sinh lóe lên ý cười, "Nếu không nhiều chuyện ma như vậy từ đâu ra chứ".

"Vậy còn cậu? Cậu có thể thấy quỷ không?". Mắt Quý Vũ sắc bén hẳn lên, ánh mắt anh nhìn Đông Sinh như là muốn nhìn thấy gì trong mắt cậu vậy.

Đông Sinh chớp chớp mắt, đôi mắt tối đen như nước đọng, lại như một vực sâu nhìn không thấy đáy, "Anh nghĩ sao?".

"Đông tể". Đúng lúc đó, Trịnh Quân Diệu đi từ bên ngoài vào, "Vị này là?".

"Quý Vũ, tôi là bạn của Đông Sinh".

"Trịnh Quân Diệu, rất vui được gặp". Trịnh Quân Diệu thân thiết bắt tay với Quý Vũ, sau đó rất tự nhiên kéo cái ghế không bên cạnh ra, ngồi xuống.

"Đừng...".

Động tác của Trịnh Quân Diệu quá nhanh, lúc Quý Vũ thốt lên lời ngăn cản, thì anh đã ngồi xuống.

"Sao vậy?". Trịnh Quân Diệu thắc mắc nhìn anh.

"Không có gì, không có gì". Quý Vũ khách sáo nói, "Đã hết đồ ăn rồi, anh muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời".

Trịnh Quân Diệu cười nói: "Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi vừa ăn cơm rồi, đi ngang qua đây nên tiện đường đến đón Đông tể về nhà".

Đông Sinh ăn sạch xâu thịt dê nướng cuối cùng, cầm giấy lau cái miệng bóng mỡ, "Xong rồi".

"Định về nhà hay là đến chỗ khác chơi với bạn?". Trịnh Quân Diệu hỏi Đông Sinh.

"Về nhà". Ăn uống no say tất nhiên là phải về nhà rồi, vừa nãy Trịnh Quân Diệu nhắn tin cho cậu, nói dì Lư nấu canh hoa quả làm món khuya cho cậu, về nhà uống chút canh vừa lúc giải nhiệt do ăn đồ nướng.

Hai ngày nay Quý Vũ chưa hề chợp mắt, ăn xong cũng thấy mệt rã rời, mọi người hàn huyên vài câu, rồi tạm biệt về nhà.

Chờ đến khi lên xe, Trịnh Quân Diệu mới như vô ý hỏi Đông Sinh, "Quý Vũ không giống bạn học của cậu lắm".

"Anh ta là em trai của Quý Hàm, chính là địa phược linh ở B đại đó, là cảnh sát. Hôm nay đi đến cơ sở thẩm mỹ mà Vu Hải Yến nói liền trùng hợp gặp anh ta".

"Vậy anh ta không nghi ngờ cậu chứ?". Trịnh Quân Diệu lo lắng hỏi.

"Lúc giúp Quý Hàm chắc anh ta đã nghi ngờ tôi rồi". Đông Sinh nắm tai A Hoàng, gãi cằm nó, không để ý nói.

"Vậy mà hôm nay cậu còn đi ăn với anh ta?". Trịnh Quân Diệu liếc nhìn Đông Sinh.

"Anh ta muốn biết chút chuyện ở chỗ tôi, tôi cũng muốn biết một vài tin tức bên trong từ chỗ anh ta". Đông Sinh quay đầu nhìn sắc mặt lo lắng của Trịnh Quân Diệu, trong lòng ấm áp, "Yên tâm, tôi có chừng mực".

Trịnh Quân Diệu gật đầu, lòng nghĩ có thể yên tâm mới là lạ, Quý Vũ vừa nhìn là biết rất tinh, Đông tể tuy thông minh, nhưng đôi lúc rất ngây thơ, không chừng lúc nào đó bị người ta lừa, không được, anh phải trông chặt Đông tể mới yên tâm được.

Tuyệt đối không thừa nhận, lúc nhìn thấy Đông tể và Quý Vũ ngồi ăn xâu nướng, trong lòng anh thấy chua lòm.

"Vậy hôm nay các cậu có điều tra ra được manh mối nào không?". Trịnh Quân Diệu hỏi.

"Quý Vũ tìm được dưới bàn làm việc nửa tờ giấy, trên đó có viết chữ "Ngô" và một phần chữ "Thị", còn có một nửa số điện thoại, chắc là số riêng, nhưng không biết có liên quan gì đến "Cuộc Sống Mới Xinh Đẹp" hay không".

Manh mối Quý Vũ tìm được không nói cho Đông Sinh, nhưng Vu Hải Yến vẫn luôn đi theo anh, Quý Vũ phát hiện ra gì, Vu Hải Yến đều nói hết với cậu. Nhưng theo như Vu Hải Yến nói, trong cơ sở đó không có bác sĩ hay nhân viên nào họ Ngô cả.

"Họ Ngô, một phần là chữ Thị". Không trùng hợp như vậy đấy chứ.

Trịnh Quân Diệu đậu xe ở ven đường, lấy di động ra, lướt đến số di động của Ngô Kỳ đưa cho Đông Sinh, "Có phải dãy số này không?".

Số điện thoại Quý Vũ tìm được chỉ có sáu số, giống y đúc với sáu số trước trong dãy số trên di động Trịnh Quân Diệu, cùng họ Ngô, một phần trong tên giống y đúc, hơn nữa người này lại là người nghiên cứu sản phẩm làm đẹp, chuyện này chắc chắn không trùng hợp được.

Thị ở đây là chữ 礻, còn chữ Kỳ thì thế này 祈.

"Anh có ảnh của Ngô Kỳ không?". Đông Sinh hỏi.

"Trong WeChat có đấy, để tôi tìm đã". Hôm nay Trịnh Quân Diệu mới gặp Ngô Kỳ lần đầu tiên, lúc trước đều là cấp dưới của anh bàn bạc với Ngô Kỳ, trước khi gặp mặt, cấp dưới đã gửi rất nhiều tài liệu về Ngô Kỳ cho anh, trong đó có cả ảnh chụp nữa.

Trong lúc Trịnh Quân Diệu tìm ảnh, Đông Sinh dùng phù chú quỷ khế triệu Vu Hải Yến đang ở bệnh viện nhìn cha mẹ về.

Vu Hải Yến vừa thấy cha mẹ mình thì liền cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ ập đến, chờ cô mở mắt ra, thì thấy Đông Sinh đưa di động đến trước mặt cô.

"Cô biết người trong này không?".

Vu Hải Yến nhìn chăm chú một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Tôi chưa từng thấy người này bao giờ".

Đông Sinh lắc đầu với Trịnh Quân Diệu.

Trịnh Quân Diệu cau mày nói: "Người này có một sản phẩm chăm sóc sắc đẹp có hiệu quả rất kỳ diệu. Sản phẩm này được anh ta gọi tên là "Thanh Xuân Tố", sau khi sử dụng trong thời gian ngắn có thể loại bỏ những vấn đề lão hóa da như nếp nhăn trên mặt, da đồi mồi, giúp người sử dụng khôi phục làn da tuổi thanh xuân, sử dụng lâu dài có thể giúp giữ mãi thanh xuân, có được sắc đẹp vĩnh cửu. Tôi đã nhờ tổ chức nghiên cứu ở nước ngoài kiểm tra đo lường thành phần hàng mẫu, đa số thành phần đều an toàn không có tác dụng phụ, nhưng có một thành phần trong đó thì họ không kiểm tra được nó được lấy từ đâu, trên báo cáo bọn họ có nói kết cấu phân tử của thành phần này rất kỳ lạ hiếm thấy, qua thí nghiệm thì thành phần này có thể tái tạo làn da, thúc đẩy mọc da mới, hiện nay vẫn chưa chắc chắn thành phần này có hại hay không".

"Cho nên anh nghi ngờ thành phần này có liên quan đến loại thuốc mới của "Cuộc Sống Mới Xinh Đẹp"". Đông Sinh nói.

Trịnh Quân Diệu gật đầu.

"Anh biết địa chỉ của Ngô Kỳ không?". Đông Sinh hỏi.

Trịnh Quân Diệu tìm trong di động, rất nhanh đã tìm được địa chỉ của Ngô Kỳ.

Đông Sinh nói với Vu Hải Yến: "Cô đi theo dõi anh ta, xem xem có tìm được manh mối gì không".

Sau khi Trịnh Quân Diệu đi về, Ngô Kỳ lại tiếp tục nói chuyện với Trịnh Vân Phi, còn đưa Trịnh Vân Phi đến nhà anh ta, đi tham quan phòng thí nghiệm và hàng mẫu sản phẩm.

Sản phẩm của Ngô Kỳ còn chưa chính thức bán trên thị trường, nhưng qua các mối quan hệ và một vài con đường đặc biệt đã vận chuyển đến một số thẩm mỹ viện, khách hàng sau khi sử dụng đã có hiệu quả rất rõ rệt, hưởng ứng rất nhiệt liệt. Một hai tháng gần đây có hai ba hội sở thẩm mỹ đứng đầu thủ đô không biết nghe tin từ đâu, cũng bắt đầu lấy hàng từ chỗ anh ta.

Ngô Kỳ kiếm được một đống lớn, sau khi trừ chi phí nguyên liệu đắt đỏ ra, thì lợi nhuận của anh ta vẫn rất nhiều.

Mới đầu Trịnh Vân Phi đang còn nghi ngờ Ngô Kỳ và Trịnh Quân Diệu đặt bẫy lừa gã, nhưng sau khi đi xem phòng thí nghiệm của Ngô Kỳ, xem qua những nhận xét sau khi sử dụng sản phẩm, gã thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau khi về gã đã bảo người đi điều tra những thẩm mỹ viện mà Ngô Kỳ nói, xem có phải đang sử dụng "Thanh Xuân Tố" của Ngô Kỳ không, hiệu quả của "Thanh Xuân Tố" có tốt như Ngô Kỳ nói không.

Chờ Trịnh Vân Phi cúp máy, Phàn Ly Ly ngắm nghía móng tay đẹp đẽ, cười dịu dàng nói: "Con trai, có phải con vừa nói "Thanh Xuân Tố" không".

"Đúng vậy, mẹ biết thứ này sao?".

"Tất nhiên rồi, đây là đồ dưỡng da làm đẹp tốt nhất trong hội sở hiện nay đấy, giá còn quý hơn vàng nữa. Con không thấy gần đây da mẹ đẹp hơn sao?".

Phàn Ly Ly đã hơn năm mươi nhưng vẫn luôn chăm sóc bản thân rất kỹ, khuôn mặt tinh xảo, dáng người xinh đẹp, lại biết mặc quần áo hợp mốt, đi ra ngoài nói chỉ mới ba mươi cũng có rất nhiều người tin.

Nhưng dù sao cũng đang ở cái tuổi xế chiều, dù có chăm sóc mặc đẹp thế nào, thì cũng không thể giống người mới hai mươi ba mươi hoàn toàn được, đến gần nhìn kỹ thì luôn có thể thấy dấu vết của năm tháng.

Nhưng bây giờ thì không, từ khi bà ta sử dụng "Thanh Xuân Tố", làn da lại đàn hồi căng mịn như hồi trẻ, những nếp nhăn nho nhỏ và vết lấm tấm không thể xóa được đều mất sạch, làn da từ trong ra ngoài đều mang theo sức sống tuổi trẻ. Bây giờ bà ta ra ngoài dạo phố, đừng nói ba mươi, nói chỉ hai mươi cũng có người tin, hai ngày trước bà ta đi ra ngoài ăn cơm với bạn, lại còn có người nước ngoài chủ động đến gần, hỏi xin số điện thoại.

Người khác sẽ lừa gã, nhưng mẹ ruột của mình thì không.

Tận mắt nhìn thấy hiệu quả của "Thanh Xuân Tố", chút nghi ngờ trong lòng Trịnh Vân Phi đã tan thành mây khói, gã vô cùng đắc ý nói chuyện trước đó cho Phàn Ly Ly, trong phòng khách xa hoa thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ của hai mẹ con.

Nhà Ngô Kỳ cách nội thành khá xa, Vu Hải Yến không quen đường, dựa theo chỉ dẫn mà Trịnh Quân Diệu tìm trên baidu, đổi mấy chuyến xe bus, xuống xe bus, Vu Hải Yến lại đi nhờ xe miễn phí trên đường, trên đường có một lái xe uống rượu, mắt lờ đờ nhìn từ sau gương chiếu hậu thấy hình như có người ngồi sau, ngoảnh đầu nhìn lại không thấy gì, bị dọa sợ suýt nữa gây tai nạn, nên liền dừng xe ở ven đường, không dám lái nữa.

Lăn qua lăn lại sắp đến một giờ sáng, Vu Hải Yến mới tìm được nhà Ngô Kỳ.

Ngô Kỳ đang lo lắng gọi điện đi gọi điện lại.

Canh hoa quả

Truyện Chữ Hay