Con Của Quỷ

chương 47: mỹ nhân cổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đông tể, chụp ở góc kia một tấm nữa, chú ý ánh sáng xung quanh, chú ý góc phim". A Hoàng nằm sấp trên chiếc ghế dài, cố gắng hít sâu hóp lại cái bụng mỡ, mèo béo ngẩng đầu ở góc mà mặt gầy nhất là bốn mươi lăm độ nhìn ánh chiều tà, xinh đẹp lại ưu thương.

Chờ Đông Sinh tách tách hai tiếng xong, sau khi chụp được ảnh, nó nhảy dựng lên, nhảy lên vai Đông Sinh, meo meo hét lên: "Mau cho tui xem meo ~".

Đông Sinh lướt mấy tấm ảnh vừa chụp, mặt không cảm xúc nói: "Cậu rất béo đó".

Trong ảnh, mặc kệ A Hoàng cố gắng thế nào, thì tấm ảnh mà Đông Sinh chụp đều là... một con mèo béo văn nghệ, vẻ mặt sáng rọi ưu thương không hiểu sao đều khiến người ta có cảm giác buồn cười.

"Cái rắm, rõ ràng là kỹ thuật chụp ảnh của cậu có vấn đề! Cũng lởm như cậu vẽ vậy!". A Hoàng liếc liếc con ngươi, "Đông tể, mua cho tui cái gậy tự sướng đi, tui muốn gậy tự sướng, tự chụp mình meo!".

Đông Sinh vô tình dùng tay đẩy cái mặt béo nịnh nọt vừa xáp đến của A Hoàng, "Cá nướng và gậy tự sướng không thể có cả hai, cậu xem mà lo liệu đi. Ông nội nói phải để cậu ít lên mạng tu luyện nhiều hơn".

A Hoàng vô cùng đau đớn nhìn Đông Sinh, "Đông tể, cậu thay đổi rồi, cậu không yêu tui nữa sao meo?".

Đông tể chẳng thèm để ý đến mấy lời đùa giỡn của A Hoàng, "Ảnh lúc nãy cậu có muốn đăng lên weibo không, nếu không đăng thì tôi đi đây, lát nữa có việc".

"Post post post, chắc chắn phải post lên", A Hoàng đi đến trên đùi Đông Sinh, cái trảo béo của nó không linh hoạt như ngón tay người, bàn phím máy tính thì còn có thể gõ chữ, di động thì màn hình quá nhỏ, móng nó mà chạm đến thì sẽ chạm rất nhiều phím, không thể đánh chữ được, một vài thao tác nho nhỏ cũng không dễ làm, chỉ có thể lên tiếng chỉ huy Đông Sinh đăng ảnh giúp nó, "Tấm này, tấm này, còn có tấm này, khoan đã, tấm này góc không đúng, tấm này đuôi chụp không được đẹp...".

Làm một con mèo béo thích đỏm dáng diễn kịch lại còn có chứng khó lựa chọn, A Hoàng chọn chọn bỏ bỏ một lúc lâu, mới miễn cưỡng chọn được chín tấm ảnh vừa lòng, "Được rồi, cậu post câu này lên giúp tôi, "Ngô hoàng bệ hạ: Bàn luận tầm quan trọng của quan xúc phân có thể chụp ảnh, trẫm muốn yên lặng, đừng hỏi trẫm yên lặng làm gì"".

Đông Sinh ngoại trừ post lên weibo cho A Hoàng, mỗi ngày cũng chỉ khi Trịnh Quân Diệu gọi cho cậu, nhắn tin thì mới dùng di động, bình thường toàn nhét trong túi rất ít khi lấy ra chơi, không giống những người bạn cùng tuổi hận không thể một ngày hai bốn tiếng ôm di động. Người trong danh bạ điện thoại của Đông Sinh cũng ít đến đáng thương, ngoại trừ Trịnh Quân Diệu Lương Kiện Dư Đồng, thì đều là bạn học giáo viên, trừ khi người khác liên lạc với cậu, còn không hầu như cậu cũng không chủ động liên lạc với ai.

Tuy rất ít dùng, nhưng tốc độ đánh chữ của Đông Sinh cũng không chậm, bấm một lúc đã đăng lời A Hoàng muốn cậu đăng lên, còn thuận tiện thêm một câu phía dưới.

Quan xúc phân: Béo như vậy trách tôi sao?

Không đợi A Hoàng kịp phản ứng, Đông Sinh đã nhấn gửi đi, chờ đến khi A Hoàng phát hiện, thì phía dưới đã có hàng loạt cmt của các fan để lại.

Meo Meo: Không trách không trách, quan xúc phân đăng ảnh lên đi, sắc đẹp mà hơn bệ hạ thì không trách cậu đâu.

Cả Đời Yêu Mèo: Mỗi lần nhìn khuôn mặt trăng rằm ưu thương của hệ hạ, không nhịn được muốn cười, không được, cho mị năm phút đã.

Cá Yêu Phải Mèo: Thẳng thắn mà nói, bệ hạ ngài thực sự có trăng rằm.

...

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, comment đã nhanh chóng vượt qua hàng nghìn, trong đó hơn nửa cmt đều bàn về vấn đề trăng rằm của bệ hạ.

"Khốn nạn! Không bạn bè gì nữa!". A Hoàng tức giận nhảy từ trên đùi Đông Sinh xuống, quay cái mông béo về phía cậu.

Lúm đồng điếu trên khóe miệng Đông Sinh như ẩn như hiện, cậu chậm rãi nhét di động vào túi, nói: "Lát nữa Trịnh Quân Diệu sẽ đến đây, chúng ta sẽ đến một ngư trang ăn một bữa toàn cá, nghe nói ở đó có cá sốt chua ngọt, cá nấu ớt, đầu cá chưng ớt, cá chưng đều rất tuyệt, còn có bánh cá viên đặc biệt nữa". Tối hôm qua lúc sắp ngủ, Trịnh Quân Diệu đã gửi cho cậu một đống hình ảnh về bữa tiệc toàn cá, hại cậu cả đêm đều mơ đang ăn cá, buổi sáng ngủ dậy gối ướt hết cả.

A Hoàng nuốt nước miếng, rất khí phách nói: "Ông giảm béo, không đi!".

"Không đi thật sao? Tôi đi đây".

A Hoàng đợi một lúc, nghiêng đầu sang phát hiện Đông Sinh thực sự đi rồi, nó vội vã đuổi theo: "Đông tể cậu càng ngày càng không có suy nghĩ, đi ăn hôi lại không mang tui theo meo!".

"Là tự cậu nói không đi muốn giảm béo".

"Tui chỉ nói vậy thôi, cậu còn tưởng thật sao, bạn nhỏ à cậu ngốc a".

: có phải hay không (thị bất thị), câu trên nghĩa là: bạn nhỏ à, có phải cậu ngốc hay không a.

Cái mặt lông này của A Hoàng, thực sự không tìm thấy cái gì dày hơn nó nữa.

Trịnh Quân Diệu từ xa nhìn thấy Đông Sinh đi ra trường, bên cạnh có một con mèo béo nhìn là biết rất nặng, mèo béo kêu to meo meo không ngừng, Đông Sinh thỉnh thoảng cúi đầu nói với nó mấy câu, lúm đồng điếu ở khóe miệng như ẩn như hiện.

Lúc Đông tể ở với mình cũng không nói nhiều như vậy, cũng không thích cười như vậy.

Trong lòng Trịnh Quân Diệu chua loét, anh ấn loa, thò ra cửa sổ vẫy tay với Đông Sinh.

Đông Sinh thấy anh ngay lập tức, hôm nay Trịnh Quân Diệu không mang vệ sĩ theo, một mình lái một chiếc Volkswagen nhìn rất bình thường lại không nổi bật, ăn mặc cũng đơn giản, nhìn trẻ hơn bình thường không ít.

Anh xuống xe, mở cửa ghế phó lái cho Đông Sinh, chờ Đông Sinh ngồi lên, anh mới quay ngược lại ngồi lên ghế lái, sau khi lên xe tiếc nuối khi thấy Đông Sinh đã thắt dây an toàn rồi.

Đông Sinh nói rất ít, Trịnh Quân Diệu hỏi gì thì cậu cũng đều như học sinh trả lời câu hỏi của giáo viên vậy, có nề nếp, lời ít ý nhiều, cho đến khi Trịnh Quân Diệu nhắc đến Đồng Thành thì Đông Sinh mới nói nhiều hơn.

Mì nước nhà ai chính tông, bánh bao nhà ai hấp xửng ngon nhất, đồ ăn nhà ai ngon nhất, lẩu nhà ai chính gốc nhất, buffet nhà ai sạch sẽ nhất... Đông Sinh quả thực thuộc như trong lòng bàn tay, A Hoàng thỉnh thoảng cũng meo meo bổ sung mấy câu.

Nói nhiều như vậy, có chút nhớ nhà rồi.

"Cuối tuần này tôi sẽ đến tỉnh lị bên Đồng Thành công tác, trên đường có thể sẽ đi ngang qua Đồng Thành, có gì muốn tôi mang về không?". Trịnh Quân Diệu cười nói.

Đông Sinh còn chưa nói gì, A Hoàng đã không nhịn được kêu không ngừng, "Muốn muốn muốn, tui muốn đồ kho nhà lão Vương, đầu heo kho, đuôi heo kho, chân giò kho, chân gà kho... Tất cả đều muốn! Tui còn muốn vịt da ngọt nhà lão Lý, ngan trộn rau, gà nấu dầu đỏ! Củ cải khô muối nhà lão Tôn, cúc vu ngọt cay! Nhiều lắm, Đông tể cậu mau giúp tui nghĩ xem, xem có cái gì ngon nữa không ngao ngao".

Lúc Trịnh Quân Diệu còn là sinh hồn có thể nghe A Hoàng nói chuyện, bây giờ lại không được, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng meo meo kích động của A Hoàng, "A Hoàng nó muốn gì vậy?".

Đông Sinh nói lại lời A Hoàng nói lúc nãy, lúc nói còn trộm nuốt nước miếng hai lần, cậu cũng muốn ăn món ngon quê hương nha.

"Cậu thì sao, ngoại trừ những thứ A Hoàng muốn, cậu còn muốn mang về gì nữa?". Trịnh Quân Diệu giả vờ như không thấy vẻ nuốt trộm nước miếng của cậu.

"Tương ớt, ớt ở đây chẳng cay tí nào". Đông Sinh rất thích ăn cay, món ăn ở thủ đô cũng rất ngon, nhưng lại khác hẳn với các món bên Đồng Thành, không thể thỏa mãn nhu cầu ăn cay của Đông Sinh.

"Tôi thấy tôi nên mang về một đầu bếp biết làm món ăn Đồng Thành, vậy thì lúc nào các cậu cũng được ăn đồ quê hương". Trịnh Quân Diệu nghiêm túc nói.

Mắt Đông Sinh và A Hoàng đều sáng lên: "Được hả? (Meo meo ngao?)".

"Việc này có gì là khó chứ, không phải tôi đã mua tứ hợp viện kia rồi sao? Đến lúc đó để đầu bếp làm việc ở đó, các cậu muốn ăn gì thì lúc nào cũng có thể đến đó bảo làm cho các cậu ăn. Nhưng tòa nhà đó trước đây có rất nhiều chuyện, nên không tặng cho ông ngoại được, tôi giữ lại để mình ở, còn về phần ông ngoại thì tôi đang xem một căn khác cho ông ngoại, chỉ cách có hai ngõ nhỏ, sau này thông đường cũng tiện hơn, nếu ông ngoại có chuyện gì thì tôi cũng có thể đến chăm sóc ngay". Trịnh Quân Diệu nói, "Hai ngày nay Lạc Đại Sơn đang thương lượng với chủ nhà, nhưng trước khi bàn bạc xong tôi muốn mời người đến xem phong thủy trước, tìm người khác thì tôi cũng không yên tâm, cậu có thể giúp tôi một lần được không?".

Đông Sinh gật gật đầu.

"Còn chuyện khác nữa, căn nhà cũ kia có rất nhiều chỗ cần tu sửa lại, tôi đã liên lạc với một số chuyên gia kiến trúc cổ, đến lúc đó cậu cũng đến xem cùng tôi được chứ?".

"Được". Đông Sinh đồng ý rất nhanh, cũng không hỏi thù lao với Trịnh Quân Diệu.

Trịnh Quân Diệu tốt lắm, gần đây dẫn cậu và A Hoàng đi ăn không ít món ngon, ba nghìn tệ mà cậu đưa cho anh ta chỉ trong một tháng ngẳn ngủi đã nhân gấp mười lần lên ba mươi nghìn. Trịnh Quân Diệu chuyển năm nghìn vào tài khoản cho cậu, số còn lại vẫn để lại chỗ anh ta để tiếp tục đầu tư, bây giờ cậu đã không cần sầu lo về tiền phí sinh hoạt nữa rồi.

Hơn nữa, ngoại trừ lợi tức mà Trịnh Quân Diệu chuyển cho cậu, thì Lương Kiện cũng đã giới thiệu hai mối xem phong thủy cho cậu, bên đó vì thấy cậu rất trẻ nên cuối cùng đã chọn tin tưởng đại sư khác, không nghe theo lời khuyên của cậu, nhưng vẫn rất hào phóng cho cậu tiền lì xì.

Vì vậy mà Lương Kiện đã giận hai người này, Đông Sinh thì chẳng thấy sao cả, nói hay không là việc của cậu, còn tin hay không là việc của người khác, tất cả đều là cái duyên của mỗi người.

Hai bao lì xì cộng thêm tiền mà Trịnh Quân Diệu chuyển vào tài khoản, trong tay Đông Sinh hiện đã có trên mười nghìn tệ rồi, đi đến căng tin không cần nhìn thịt kho tàu chảy nước miếng nữa, còn có thể mời Lương Kiện Dư Đồng và sư huynh Lâm Nam đi ăn bữa tiệc nướng hay buffet gì đó, cuộc sống rất thoải mái.

Đông Sinh không có nhận thức gì về tiền tài, chỉ cần không sầu vì ba bữa cơm một ngày, thỉnh thoảng đi ăn tiệc một lần, cậu đã thỏa mãn. Nếu còn dư tiền thì đi mua một ít sách về hội họa, dụng cụ vẽ, mua vé vào triển lãm tranh vân vân, Đông Sinh vậy là vừa lòng rồi. Tiền mà nhiều thêm một chút thì cậu sẽ chuyển vào trong quỹ, làm theo lời dặn trước lúc lâm chung của ông nội, phải làm tự thiện đổi công đức.

Mỗi ngày Trịnh Quân Diệu sẽ báo cho Đông Sinh quá trình đầu tư, cậu hầu như là nghe tai này lọt tai kia, một tháng qua đi vẫn không học được chút kiến thức gì về đầu tư quản lý tài sản cả. Trên tay dư dả cũng không cầm đi nâng cao đời sống, không biết mua thêm mấy bộ quần áo cho mình, giống như trẻ con vậy, chẳng biết tự chăm sóc cho mình.

May mà có Trịnh Quân Diệu cẩn thận, biết thời tiết ở thủ đô sắp giảm nhiệt độ nên đã mua áo len áo khoác quần dài tất mùa thu mùa đông cho Đông Sinh, nếu không cậu phải bị lạnh mới biết phải đi mua quần áo.

Những hành động tri kỷ đó của Trịnh Quân Diệu, tuy ngoài miệng Đông Sinh không nói, nhưng trong lòng vẫn cảm động chút chút.

Ngư trang ở ngoại ô thủ đô, từ B đại đi đến đây cũng không xa lắm, hai người trò chuyện câu được câu không, một lúc sau đã đến nơi.

Ngư trang làm ăn rất tốt, lúc bọn họ đến thì bên ngoài đã đỗ rất nhiều xe, trong đó có một ít xe xịn nổi tiếng.

Trịnh Quân Diệu đã đặt phòng trước rồi, sau khi đỗ xe liền có một nữ nhân viên xinh đẹp mặc sườn xám đi đến, dẫn bọn họ đến phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, những món ngon tinh xảo thơm lừng được bê lên bàn rất nhanh.

Đông Sinh đã thèm cả ngày rồi, cởi áo khoác ăn cực nhanh. Ngư trang này đông khách như vậy là vì bọn họ đều không dùng cá đã ăn thức ăn chăn nuôi, tất cả các loại cá đều được trực tiếp vận chuyển từ khu nuôi trồng đến đây vào lúc sáng sớm, rất tươi mới, hơn nữa bản thân thịt cá cũng đã tươi ngon, đầu bếp làm cá cũng là các đầu bếp nổi tiếng cả nước, cá làm ra đủ sắc hương vị, mang đặc sắc của mỗi vùng, phải nói là mỹ vị.

"Cậu ăn chậm thôi, cẩn thận hóc xương!". Trịnh Quân Diệu rót cốc nước hoa quả cho Đông Sinh.

Đông Sinh uống ừng ực vài hớp, đôi môi bình thường nhạt màu vì ăn đầu cá chưng ớt mà đỏ bừng lên, cậu hít sâu một hơi, lại tiếp tục vùi đầu đại chiến ba trăm hiệp với đầu cá chưng ớt. Ở bên cạnh, A Hoàng cũng thở ha ha, vừa cay đến kêu meo meo, vừa đối đầu với cá nấu ớt.

Trịnh Quân Diệu là người thủ đô chính gốc, mười bốn mười lăm tuổi đã bị người ta đưa ra nước ngoài, vừa đi là đi hơn mười năm, mãi cho đến năm nay mới về nước, thanh đạm ít cay anh còn ăn được, chứ như loại nặng như đầu cá chưng ớt, cá nấu ớt thì anh không dám đụng vào.

Một bàn toàn cá, hầu hết đều vào bụng Đông Sinh và A Hoàng, một người một mèo ăn đến miếng cuối cùng, bụng no căng tựa vào ghế, không muốn nhúc nhích.

Trịnh Quân Diệu sợ họ ăn đến đau bụng, không nhịn được trách nói: "Thích ăn thì mấy ngày nữa tôi dẫn đi tiếp, sau này nếu ăn no như vậy thì tôi không dẫn hai cậu đi nữa đâu".

A Hoàng rầm rì nói: "Ông không thèm, sau này bọn tui tự đến, đúng không, Đông tể?".

Đông Sinh có hơi chột dạ phản bác lại: "Thật ra cũng không no lắm đâu". Thêm một đĩa cá chép sốt chua ngọt nữa thì cậu vẫn nhét vào được.

Trịnh Quân Diệu đau đầu nhìn một người một mèo này, không biết phải nói gì mới được.

Trịnh Quân Diệu ấn chuông, định hỏi nhân viên phục vụ xem có thuốc tiêu hóa hay không, bỗng bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai rất thảm thiết, ngay sau đó là nhiều tiếng thét hỗn loạn vang lên.

"Tui đi xem có chuyện gì". A Hoàng định nhảy từ trên ghế lên cửa sổ đối diện, kết quả vì ăn no quá mà ảnh hưởng đến việc phát huy, rầm một tiếng ngã xuống đất, suýt nữa ngã thành một tấm thảm mèo, kêu ô ô, một lúc lâu cũng không đứng lên được.

Trịnh Quân Diệu đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, bên ngoài khắp nơi đều là đám người hoảng hốt lo sợ, như ong vỡ tổ chạy ra ngoài ngư trang, bảo vệ muốn giữ trật tự, lại bị dòng người xô đẩy đến nỗi không đứng vững được.

Chỉ một lúc sau, người trong ngư trang đã ít hơn nửa, lúc này cuối cùng bảo vệ cũng đã duy trì trật tự được, những vị khách còn lại bị bọn họ ngăn lại trong sân, không cho phép bọn họ rời đi, bên ngoài vang lên tiếng chửi mắng ầm ĩ, chủ ngư trang ra mặt vẫn không khiến tình hình tốt đẹp hơn.

Lúc này, một nữ nhân viên vẻ mặt vô cùng hoảng sợ gõ cửa đi vào.

Trịnh Quân Diệu hỏi cô, "Bên ngoài sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?".

Giọng nữ nhân viên run rẩy, nghẹn ngào nói: "Có, có một vị khách, cô ấy, bỗng, bỗng nhiên chết". Nói xong, cô không khống chế được cảm xúc nữa, ngồi xổm trên đất nôn khan khóc lớn lên.

Nữ nhân viên lúc nãy ở ngoài đại sảnh làm việc, đã thấy hết quá trình tử vong của người phụ nữ kia, đây tuyệt đối là cảnh tượng đáng sợ khủng khiếp hoang đường nhất mà cô từng gặp trên đời.

Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã biến thành một bãi thịt thối tanh hôi.

Cùng lúc đó, một nữ MC xinh đẹp gần đây rất nổi tiếng trên mạng vừa nhảy một điệu nhảy gợi cảm nóng bỏng xong, mồ hôi lướt trên cần cổ dài trắng nõn lăn vào giữa rãnh ngực, cảm giác ngưa ngứa khó nhịn ở lòng bàn tay, cô theo bản năng vươn móng tay gãi gãi.

Phốc phốc.

Cô cúi đầu, thấy trên bộ quần áo trắng ngần nhanh chóng nhiễm màu đỏ tươi, trên đầu ngón tay được sơn màu còn dính chút thịt vụn.

"A -----".

Tiếng kêu thảm thiết suýt làm rách màng nhĩ hét lên, Lương Kiện sợ đến nỗi vứt bay di động, di động đập vào mép giường Vương Xuyên ở đối diện, sau đó rơi xuống đất, màn hình bị vỡ thành nhiều vết nứt. Trên màn ảnh nứt vỡ, nữ MC ngã trên đất kêu thảm nhanh chóng bị máu tươi bao phủ, từng miếng da thịt lớn bong ra từ trên người cô, màn hình bỗng tối sầm xuống.

Cá sốt chua ngọt

Cá nấu ớt

Đầu cá chưng ớt

Cá chưng

Vịt da ngọt

Cúc vu ngọt cay

Cây cúc vu (danh pháp hai phần: Helianthus tuberosus L.), là một loài thực vật có hoa, có nguồn gốc Bắc Mỹ và được trồng trong khu vực ôn đới để lấy phần thân củ mà người Việt quen gọi là củ dùng làm rau ăn củ.

Tên gọi trong tiếng Anh của nó là Jerusalem artichoke (atisô Jerusalem) nhưng nó không liên quan gì tới Jerusalem và cũng có rất ít quan hệ họ hàng với atisô (Cynara scolymus). Tên gọi Jerusalem có lẽ là do từ nguyên dân gian; do khi lần đầu tiên người châu Âu biết đến cúc vu thì họ gọi nó là Girasole, một từ trong tiếng Italia để chỉ hướng dương. Theo thời gian tên gọi Girasole đã chuyển thành Jerusalem. Phần tên gọi atisô của cúc vu có lẽ là do hương vị của phần thân củ ăn được của nó, hương vị của nó là sự kết hợp của củ cải và atisô. Cúc vu trên thực tế là loài thuộc chi Hướng dương, và có quan hệ họ hàng gần với cây hướng dương Helianthus annuus.

Các thân củ lắm mấu và không đồng đều, trông tương tự như củ gừng, với kết cấu chắc, giòn khi còn tươi. Không giống như phần lớn các loại thân củ, nhưng là thông thường đối với các thành viên trong họ Cúc (bao gồm cả atisô), các thân củ lưu giữ hyđratcacbon inulin (không nhầm với insulin) thay vì tinh bột. Vì lý do này, các thân củ của cúc vu là nguồn quan trọng để sản xuất fructoza trong công nghiệp. Các hyđratcacbon làm cho các thân củ có xu hướng bị vụn nát và hòa tan khi nấu nướng, làm gia tăng khả năng gây chướng bụng đầy hơi. Củ để lâu bị nhăn nheo, mềm và có thể có vị đắng.

Gà nấu dầu đỏ

Dầu đỏ là một loại gia vị, có vị cay, là điểm đặc biệt trong món cay Tứ Xuyên. Dầu đỏ chủ yếu là từ ớt chỉ thiên Tứ Xuyên thêm dầu thực vật và các hương liệu khác (như hoa tiêu, đại hồi, sơn nại, hành, tỏi, gừng, đường) đun lửa nhỏ mà ra.

Volkswagen

Truyện Chữ Hay