Một lúc lâu sau, Quý Vũ mới đứng lên, lau nước mắt nước mũi trên mặt, nhìn đám đông náo nhiệt xung quanh, anh mờ mịt không biết làm sao, có cảm giác như không hợp vậy. Trong chớp mắt đó, anh thậm chí không biết chính nghĩa mà mình kiên trì gìn giữ đến tận giờ có ý nghĩa gì.
Người lương thiện chết không nhắm mắt, kẻ làm ác giàu sang yên vui.
"Nè cậu, thất tình hả? Nhìn cậu khóc kìa, mau chùi mau chùi, đại trượng phu sợ gì không có vợ chứ, ngày mai chú tìm người tốt hơn cho. Thích người thế nào nói với chú, chú bảo thím chú ý cho. Đừng khóc, bữa... bia ngày hôm nay của các cậu, chú miễn phí." Ông chủ cửa hàng vốn định miễn phí hết, nhưng nhìn thấy que xiên trên bàn liền nuốt lời muốn nói lại, chỉ miễn phí tiền bia thôi. Quay đầu, ông lại nhìn Đông Sinh nói: "Nhóc đẹp trai, cậu khuyên bạn cậu đi, thất tình thôi mà, cũng chưa phải là đi đến lúc quan trọng."
Đông Sinh mặt không đổi sắc nhìn Quý Vũ, gật đầu rất nhẹ.
Trên đời có kẻ ác độc tâm ngoan thủ lạt tội lỗi chồng chất như Trần Bằng, nhưng nhiều hơn là những người giống ông chủ cửa hàng thịt nướng vậy, bình thường tục khí nhưng không mất lương thiện.
Quý Vũ cầm giấy mà ông chủ đưa, lau mặt qua loa, anh miễn cưỡng nở nụ cười khó coi, ồm ồm nói cảm ơn.
Từ từ tỉnh táo lại, Quý Vũ rõ ràng hơn bất kỳ ai mơ chính là mơ, dù cảnh trong mơ có chân thật đi chăng nữa, thì cũng không thể nói lên điều gì, cũng không chứng minh được gì cả. Nhưng giấc mơ kia rất giống thật, thật đến nỗi Quý Vũ hận không thể bay liền đến B đại, hận không thể vọt vào căn phòng kia, đập vỡ tường trong đó, lật từng tấc từng tấc bên trong, xem rốt cuộc có phải anh trai bị chôn trong đống xi măng cát đá lạnh lẽo đó không.
Nhưng bây giờ anh không thể làm thế được.
Trước khi không có chứng cứ nào, anh không thể vì một giấc mơ hư vô mờ mịt mà chạy đến B đại đập tường. Trước khi có chứng cứ, thì dù anh có tìm được xương của anh trai cũng không thể làm gì Trần Bằng được.
Nếu giấc mơ kia là thật, nếu Trần Bằng thực sự giết anh trai anh, vậy anh phải đưa Trần Bằng ra trước công lý, trả lại trong sạch cho anh trai.
Quý Vũ không thấy được thảm cảnh Quý Hàm bị ngược sát xẻ thân, nếu mà nhìn thấy thì chắc chắn giờ phút này anh sẽ không quan tâm đến việc có đúng trình tự pháp luật hay không, mà sẽ cầm súng đi tìm Trần Bằng liều mạng.
Quý Hàm lúc còn sống là một người ôn nhu có trách nhiệm săn sóc biết lo cho người khác, dù hiện giờ đã biến thành lệ quỷ thì vẫn không đành lòng để người thân duy nhất còn lại trên đời bị kéo vào vũng bùn sâu vì chuyện của mình. Quý Vũ nên có cuộc sống tốt hơn, nhưng bởi vì anh, ba mẹ lần lượt qua đời chết không nhắm mắt, khiến nhà không còn là nhà. Ước mơ khi còn bé của Quý Vũ là vào B đại trở thành nhà khoa học, nhưng nghề nghiệp nguy hiểm hiện giờ lại không chút dính dáng nào đến ước mơ của nó, tất cả những điều này khiến anh vô cùng áy náy, cho nên, dù Đông Sinh cho anh đủ thời gian, anh vẫn lựa chọn không cho Quý Vũ nhìn thấy cái chết của mình như thế nào.
Điều duy nhất là anh có thể làm cho em trai là giúp nó bắt được hung thủ mười sáu năm trước, để Trần Bằng phải chịu tội trước pháp luật, trả lại trong sạch cho mình, đồng thời cũng xóa bỏ những vết nhơ trên người em trai vì mình mà có.
Trên người Trần Bằng có phật khí bảo vệ, tạm thời anh không thể làm gì gã, nhưng trên đời này không có vật bảo vệ bên ngoài nào là mãi mãi, sớm muộn gì anh cũng sẽ trả lại hết nỗi thống khổ tra tấn mà Trần Bằng đã làm trên người anh cho gã!
Quý Vũ đến phòng vệ sinh rửa mặt, lý trí chậm rãi thu lại. Quý Vũ là sinh viên xuất sắc trường cảnh sát, thiên phú về mặt điều tra của anh đã từng được thầy anh khen không dứt lời, ngoại trừ thông minh giỏi quan sát và suy luận logic, Quý Vũ còn có trực giác nhạy bén mà người thường khó có được.
Khi cú đánh của sự thật dần chìm xuống, Quý Vũ rất nhanh đã nhận ra chỗ kỳ quái.
Sao bỗng nhiên anh lại ngủ? Sao anh lại mơ thấy quá khứ của anh trai? Sao Lý Đông Sinh không đánh thức anh dậy, vừa rồi anh xúc độ hất bay cốc bia của cậu ta, vì sao cậu ta lại không có phản ứng nào?
Phản ứng này rất kỳ quái, giống như... giống như là cậu ta đã sớm biết gì đó vậy.
Quý Vũ nhìn về Đông Sinh theo bản năng, anh rất muốn nhìn ra chút dấu vết còn lại trong mắt cậu ta, nhưng lại chẳng có gì cả, anh chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen vô cùng, con ngươi to hơn người thường, giống như hồ băng sâu không thấy đáy, chút ấm áp cũng không có.
Quý Vũ thấy lạnh trong lòng, vô thức chà chà cánh tay, trên đó thế mà lại nổi một tầng da gà.
Trong đầu Quý Vũ lóe lên một trực giác kỳ lạ --- Chắc chắn Lý Đông Sinh biết gì đó!
Nhưng nó lại không khớp, năm trước Lý Đông Sinh mới mấy tuổi chứ? Một hay hai tuổi? Sao cậu ta lại có thể biết được chuyện xảy ra ở thủ đô rất xa? Có lẽ anh nên bớt chút thời gian, điều tra cậu sinh viên im lặng ít lời trước mặt này.
"Xin lỗi, lúc nãy tôi mơ thấy chuyện không vui nên quá xúc động thất lễ, không dọa cậu sợ chứ?" Quý Vũ nói.
Đông Sinh lắc đầu, cũng không nhiều lời.
Quý Vũ lập tức thấy cậu ta càng kỳ quái hơn, người bình thường không phải nên tò mò anh mơ thấy gì sao? Rốt cuộc là Lý Đông Sinh thiếu lòng tò mò, hay là cậu ta biết mình mơ thấy cái gì?
Không một lý do, nhưng Quý Vũ lại cảm thấy vế sau gần với sự thật hơn.
Lúc nãy khi Quý Vũ nằm mơ, một mình Đông Sinh đã ăn hết xiên nướng trên bàn đến lúc chỉ còn lại ba con cá nướng, trước khi Quý Vũ tỉnh lại, cậu đã dừng miệng bảo ông chủ lấy hộp xốp đóng gói cá nướng rồi.
Nhìn cảnh trong giấc mơ, tim Quý Vũ như bị người ta bỏ vào chảo rán lên vậy, sao còn tâm trạng ngồi ăn xiên nướng nữa chứ, anh thanh toán tiền, rồi chở Đông Sinh đi đến ga tàu điện ngầm.
Thủ đô vào ban đêm đèn đuốc sáng trưng, vô số xe chạy qua như nước chảy, lúc này vẫn còn đang trong giờ cao điểm, xe sang trọng bị chặn trên đường, một chiếc xe máy điện phóng vèo vèo lướt qua.
Người đàn ông đang ngồi dựa vào lưng ghế ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần, bỗng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một thân ảnh không hiểu sao lại rất quen thuộc đang ngồi trên xe máy điện cách cửa sổ không xa phóng như bay. Người đàn ông không nghĩ gì đã mở cửa xe đi xuống, nhưng, dưới ánh đèn đường, chỉ có dòng xe cộ qua lại đông đúc...
Người đàn ông thất vọng buồn bã quay lại trong xe, lái xe kiêm bảo vệ nước E với thân hình cao lớn khuôn mặt hung hãn, nói tiếng phổ thông với giọng nước ngoài hỏi: "Boss, có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông bóp bóp mi tâm, lắc đầu nói: "Không có gì."
Thấy boss không muốn nói chuyện, lái xe rất thức thời nghiêng đầu sang chỗ khác, nhún nhún vai, nhìn không chớp mắt về phía trước, vất vả lắm mới chờ đến lúc dòng xe cộ phía trước di chuyển, hắn mới chậm rãi nhấn chân ga.
Cuối tuần này vừa đúng vào dịp lễ Quốc khánh, trường học cho nghỉ bảy ngày.
Đông Sinh về trường đã hơn mười giờ tối, trong sân trường vắng lặng, sinh viên bản địa đã về nhà hết rồi, những sinh viên từ những vùng khác thì nhân dịp nghỉ lễ đã chạy đi chơi ở nơi khác.
Đông Sinh chờ A Hoàng gặm hết cá nướng mới một mình chậm rãi về phòng ngủ.
Lương Kiện và Dư Đồng đã hẹn nhau đi chơi rồi, vốn Lương Kiện còn gọi Đông Sinh, nhưng Đông Sinh phải đi làm thêm nên không đi. Xuất phát từ lễ phép, Lương Kiện cũng mời Vương Xuyên dù không thật lòng muốn thế, bình thường Vương Xuyên cũng không thích bọn Lương Kiện, nên lấy lý do phải học mà từ chối.
Nhưng khi Đông Sinh về thì Vương Xuyên cũng không quay lại phòng, Đông Sinh tắm rửa, giặt sạch quần áo bẩn phơi lên, đến lúc làm xong đã là mười một giờ rưỡi. Cậu luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, tắt đèn nằm trên giường rồi ngủ say rất nhanh.
Sau khi Quý Vũ trở về lại không tài nào ngủ nổi, anh đứng lên, lấy tư liệu đã thu thập được trước đây lật xem.
Giấc mơ kia đã cho anh rất nhiều gợi ý, anh dần dần chú ý đến một vài chi tiết mà trước đây anh đã xem nhẹ.
Giả sử giấc mơ kia đã từng xảy ra, vậy rốt cuộc là ai đã thả tiếng gió nói Quý Hàm trốn ra nước ngoài chứ? Anh vì hoài nghi Trần Bằng liên quan đến Quý Hàm nên đặc biệt điều tra khoảng thời gian mà anh ấy mất tích, lúc đó rốt cuộc Trần Bằng đang làm gì. Bởi vì cách quá lâu rồi nên anh chỉ có thể điều tra được Trần Bằng đã về quê lúc nghỉ hè, nhưng không thể tra ra gã đã về vào lúc nào.
Quý Vũ lật xem ghi chép khẩu cung mà cảnh sát năm đó đã ghi lại, xem từng cái một, rất nhanh, một cái tên không xa lạ xuất hiện trong mắt anh.
Tạ San San.
Khẩu cung của Tạ San San mập mờ không rõ, manh mối mà cô ta đã cung cấp là cô ta nhìn thấy một người rất giống Quý Hàm ở sân bay. Nhưng lúc đó Quý Hàm đi rất nhanh, đảo mắt đã không thấy đâu, cô ta cũng không đi đến chào hỏi, nên cô ta không thể chắc chắn được người mình nhìn thấy có phải là Quý Hàm hay không.
Trang thiết bị camera năm không thể so với thời bây giờ được, cảnh sát năm đó cũng đã điều tra, nhưng không tìm được ghi chép xuất nhập cảnh của Quý Hàm, nhưng suy xét đến khả năng Quý Hàm có đồng lõa tiêu hàng thay anh, người nọ có thể đã làm giả thân phận giùm anh, bởi vậy không thể loại trừ khả năng Quý Hàm trốn ra nước ngoài.
Khẩu cung mập mờ này của Tạ San San, lại có tác dụng rất lớn trong vụ án "Tiến sĩ sinh trộm di sản văn hóa cấp một quốc gia bỏ trốn".
Bởi vì manh mối mà cô ta cung cấp, đối với cảnh sát vào trước là chủ, thì không còn nghĩ thêm những khả năng khác nữa.
Ví dụ như, có thể Quý Hàm mất tích, hoặc có thể đã bị hại.
Quy Vũ trong lúc điều tra Trần Bằng cũng thuận đường điều tra bối cảnh của Tạ San San. Cha Tạ San San là Tạ Văn Hoa chính là người kinh doanh đồ cổ có tiếng ở thủ đô, mười sáu năm trước ông ta không giàu có như bây giờ, nhưng trong tay đã có ba cửa hàng đồ cổ, đồ cổ cất giữ có giá trị vượt tỷ. Bởi vì gia đình Tạ Văn Hoa có nguồn gốc sâu xa, nên ông ta có mắt đánh giá đồ cổ, trước khi người khác chưa nhận ra giá trị của chúng, ông ta đã thu thập đồ cổ khắp nơi, khi kinh tế dần phát triển, những món đồ cổ mà ông ta mua vào với giá thấp đã nhanh chóng tăng giá, giúp ông ta không chỉ kiếm được thùng vàng đầu tiên, mà còn lợi dụng những món đồ cổ này để khơi thông quan hệ, kết giao với chính khách thương gia giàu có, nhanh chóng đứng vững gót chân ở thủ đô.
Ở mặt ngoài thì Tạ Văn Hoa không trốn thuế lậu thuế, là một thương nhân tuân thủ pháp luật. Nhưng trên thực tế, ông ta luôn lén mua bán phi pháp một vài di sản văn hóa, ví dụ như thu mua hàng hóa từ những tên trộm mộ, hoặc giật dây bắc cầu cho những tập đoàn trộm mộ lớn, sắp xếp người mua, ngoại trừ những việc này, ông ta còn buôn lậu văn vật ra nước ngoài.
Con cá Tạ Văn Hoa này đã bị cảnh sát nhìn chằm chằm mấy tháng, kết quả chưa kịp thu lưới thì ông ta đã lên cơn đau tim qua đời. Cảnh sát chỉ có thể dời mắt lên con rể Trần Bằng của ông ta, mấy năm gần đây sức khỏe Tạ Văn Hoa luôn không tốt, việc làm ăn trong tay ông ta thực ra đã giao hết vào tay Trần Bằng. Nhưng Trần Bằng rất giảo hoạt, tuy gã điều khiển các giao dịch trong nước, nhưng những hoạt động phi pháp đều qua tay Tạ Văn Hoa để ra mặt, gã trốn ở sau lưng chùi sạch sẽ cho mình.
Bây giờ Tạ Văn Hoa đã chết, Tạ San San sau khi về nước chưa được bao lâu đã bị bệnh, luôn ở nhà dưỡng bệnh không lộ mặt ra ngoài.
Trần Bằng không có lá chắn, lại không nỡ bỏ những việc làm ăn không thể ra được ánh sáng nhưng kiếm tiền chủ yếu kia, nên chỉ có thể tự mình lên.
Tạ San San là con gái độc nhất của Tạ Văn Hoa, sau khi cô ta sinh ra, Tạ Văn Hoa mỗi năm lại kiếm được nhiều tiền hơn, chờ đến lúc cô ta học đại học, thì tài sản của Tạ Văn Hoa ở mặt ngoài cũng đã vượt hơn một tỷ.
Con gái của một tỷ phú, một chàng trai nông thôn nghèo, một chuyện tình truyền kỳ mà nhiều người hâm mộ, nhưng sau lưng lại chứa sự xấu xa mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Từ cảnh trong mơ thì không khó để đoán lúc đó Trần Bằng chân bước hai thuyền, rất có khả năng là một bên chơi trò ái muội với Tạ San San, một bên thì vụng trộm hẹn hò với Quý Hàm.
Sau khi bát sứ men xanh bị vỡ, Trần Bằng không có tiền không có bối cảnh không có cách nào, thì đi đến chỗ nào tìm người tu sửa văn vật?
Tạ San San.
Không hề nghi ngờ gì nữa, lúc đó người có thể giúp được Trần Bằng, chỉ có mình Tạ San San.
Cha của Tạ San San là người buôn bán đồ cổ, quen biết một vài chuyên gia kỳ cựu chuyên tu sửa văn vật cũng không có gì là lạ.
Nhưng sợ dù là chuyên gia giỏi tu sửa cỡ nào cũng không thể ghép cái bát đã vỡ nát trở về trạng thái hoàn mỹ vô khuyết như trước được.
Vậy tại sao Tạ San San lại tạo chứng cứ giả giúp Trần Bằng? Cô ta biết Trần Bằng giết người sao? Trong cả chuyện này, cô ta đã sắm vai nhân vật gì?
Trong lúc Quý Vũ đang phỏng đoán đủ mọi khả năng, tìm kiếm dấu vết để lại, thì một người phụ nữ tóc tai bù xù tinh thần hốt hoảng lặng lẽ lấy di động đã trộm được ra, bấm một số điện thoại có ba số: " phải không? Tôi muốn báo án, tôi muốn báo án, có người muốn giết tôi, có người muốn giết tôi, cứu tôi với, mau tới cứu tôi."
"Chào cô, xin cô đừng sợ, bây giờ cô đang ở đâu, bây giờ cô... Alo alo alo..."
Đầu bên kia vang lên tiếng tút tút.
Người phụ nữ hoảng sợ nhìn người đàn ông đứng trước mặt cô ta, ôm đầu thét chói tai: "Quý Hàm, tôi sai rồi, không phải tôi, tôi không giết anh, tha cho tôi, xin anh tha cho tôi! Những gì anh muốn tôi làm tôi đã làm, xin anh tha cho tôi! Xin anh đấy!"
Bóng người quấn đầy oán khí xung quanh ngồi xổm trên đất, vô số oán khí biến thành một đôi tay quỷ dữ tợn, nắm tóc người phụ nữ, ép cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt anh nở một nụ cười dịu dàng khiến người ta nổi cả da gà, trong mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ máu, giọng trầm thấp lại âm lãnh, "Tôi tha cho cô, ai tha cho tôi chứ?"
Đèn thủy tinh trong phòng lập tức nổ tung, dưới ánh sáng âm u mờ mịt, vô số bóng quỷ xuyên qua mảnh vỡ, một lần rồi một lần lặp lại thảm cảnh tử vong. Tạ San San bị lệ quỷ kéo tóc, bị bắt trợn to hai mắt, kinh hoàng nhìn thảm kịch trong mảnh vỡ, nhưng, người lúc trước bị ngược sát tàn nhẫn đã biến thành cô ta. Tất cả những đau đớn thống khổ trên người Quý Hàm lúc trước, bây giờ đã thành cô ta từ từ nếm thử.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là một năm, một ngày, một giờ, cũng có thể chỉ mới mười phút trong cơn đau đớn và tra tấn vô tận, Tạ San San đã không thể chú ý đến thời gian trôi qua thế nào.
Lúc này cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một cô bé dè dặt đi vào, lúc bé xoay người đóng cửa, thì bóng quỷ ghé sát bên tai người phụ nữ, không biết đã nói câu gì, người phụ nữ đã hoàn toàn tê liệt ngã trên đất, trừng đôi mắt đầy tơ máu thở hồng hộc, giống như một con cá bị mổ bụng chờ chết.
"Mẹ, bên ngoài đến nhiều cảnh sát lắm, con sợ."