"Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi... Không phải tôi, không phải tôi... A!!" Người phụ nữ gào thét bật dậy ngồi trên giường, giống như một con cá mắc cạn sắp chết, há mồm thở dốc không ngừng, vẻ mặt hoảng hốt kinh sợ không thôi.
"Mẹ, mẹ, đừng sợ đừng sợ, Tiếu Tiếu ở đây với mẹ, mẹ đừng khóc." Bé gái bốn năm tuổi chạy bịch bịch từ ngoài vào, ôm chặt eo người phụ nữ.
"Ôi chao, Tiếu Tiếu con không được vào, mẹ con đang bị bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt, ngoan, đi ra với bác nào, nếu không ba con về thấy sẽ giận đấy." Theo sau bé gái, một người đàn bà trung niên ục ịch đuổi theo vào, bà ta bước nhanh đến, vội ôm bé gái muốn mang đi.
Bé gái khóc thét lên: "Không, không, con muốn mẹ, con muốn mẹ."
"Bà là ai? Sao lại cướp con gái tôi? Mau trả con lại cho tôi! Trả cho tôi!" Người phụ nữ vội tiến lên cướp lại con, nhưng người đàn bà trung niên vừa đẩy nhẹ liền đẩy cô ta ngã sang một bên, suýt nữa là lăn từ trên giường xuống.
"Trả Tiếu Tiếu lại cho tôi, tôi xin bà, trả Tiếu Tiếu lại cho tôi!" Người phụ nữ khóc lóc cầu xin, cố chống tay chân đang bủn rủn, đi về phía người đàn bà trung niên.
Trong mắt bà ta hiện lên ý cười đắc ý, sau đó gào to ra bên ngoài: "Người đâu, phu nhân các người lại phát bệnh rồi, mau đến tiêm cho cô ta đi."
Người phụ nữ nghe hai chữ đến tiêm thì lộ vẻ kinh hoảng, ngay cả con gái đang gào khóc cũng không quan tâm nữa, cô ta cố gắng co người giấu trong chăn, run run lắc mạnh đầu: "Đừng, đừng tiêm, tôi không bị bệnh không bị bệnh! Trong nhà có quỷ, có quỷ thật đó! Là anh ta, là anh ta quay về báo thù!"
"Tạ San San, sao cô lại không bị bệnh hả? Cô xem ngay cả chị dâu cô cũng không nhận ra. Cô ngoan ngoãn đi, nếu không A Bằng về sẽ lại nổi giận đấy." Trên đời này làm gì có quỷ chứ? Chỉ sợ là trong lòng có quỷ mới đúng. Người đàn bà trung niên khinh thường nghĩ.
Chút lý trí trong mắt người phụ nữ dường như cũng đã biến mất, y tá rất nhanh đã đi vào phòng, tiêm cho cô ta, cho uống thuốc, người phụ nữ nhanh chóng rơi vào trạng thái nửa hôn mê, trong mơ màng, cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm như đang nói mê: "Báo ứng... Báo ứng... Đều là báo ứng..."
Cuộc họp vừa chấm dứt, Trần Bằng vừa về văn phòng thì trong nhà đã gọi đến, nhấc máy nghe, ở đầu kia là giọng nói thô ráp của người đàn bà trung niên: "A Bằng à, lúc này San San lại phát bệnh, còn làm Tiếu Tiếu sợ đến nỗi bây giờ còn đang gào khóc nè. Cứ như vậy thì không được đâu, chị thấy cậu nên tìm bệnh viện đưa cô ta đi điều trị đi."
Giọng nói của Trần Bằng cũng nhã nhặn như gã, mang theo nho nhã của thư sinh, "Đã làm phiền chị dâu phải lo lắng rồi, bệnh viện và thầy thuốc tôi đã sai người đi tìm, tin rằng sẽ có tin nhanh thôi, trong lúc đó phải làm phiền chị dâu."
"Người một nhà nói gì mà phiền hay không phiền chứ? Còn khách khí với chị làm gì? Chị cũng chỉ là lo cho San San thôi. Được rồi, chị biết cậu bận nhiều việc, không làm phiền cậu nữa, chuyện trong nhà cậu cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiếu Tiếu."
"Vậy cảm ơn chị." Cúp điện thoại, Trần Bằng tháo kính xuống, bóp bóp mi tâm hơi đau.
Gần đây gã không được thuận lợi cho lắm.
Đầu tiên là việc công ty chuyển hướng mở rộng phạm vi nghiệp vụ rất chậm, không được như mong muốn. Ngay sau đó, Tạ San San bỗng phát điên, cả ngày la hét có quỷ, la hét người kia muốn trả thù bọn họ, biệt thự cũng sắp bị cô ta đập hết, con gái thì bị cô ta làm hoảng sợ khóc lớn, gã cũng muốn đưa cô ta đi đến bệnh viện, nhưng lại sợ cô ta nói lung tung, nên đành nhốt trong nhà, tìm bác sĩ tin tưởng được chữa cho cô ta. Nếu chỉ là mấy chuyện này thì cũng dễ giải quyết thôi, nhưng hiện giờ vấn đề lớn nhất là một vài việc làm ăn không thể đưa ra ánh sáng của gã đã bị cảnh sát theo dõi...
Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài, Trần Bằng lại đeo kính mắt lên, tối tăm trên mặt được nụ cười nhã nhặn thay thế: "Mời vào."
Đẩy cửa ra, người đi vào chính là Đông Sinh, cậu đi đến trước bàn làm việc của Trần Bằng, mặt không cảm xúc nói: "Thầy Trần, thầy tìm tôi?"
"Đừng đứng, ngồi ở sô pha bên này đi."
Hai người đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, Trần Bằng cầm ấm trà trên bàn, tự tay rót một chén Phổ Nhị cho Đông Sinh, đặt chén trà trước mặt cậu, gã như thầy giáo quan tâm học trò vậy, cười nói: "Đến chỗ tôi thực tập đã quen chưa?"
Đông Sinh gật đầu, bỏ qua những thứ khác không nói, thì cậu rất thích công việc này, không chỉ có tiền lương, giữa trưa còn có cơm nữa, đương nhiên quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này cậu đã quan sát được rất nhiều bức tranh, còn nhìn thấy vài họa sĩ nổi tiếng mà chỉ có thể thấy trên tạp chí, thỉnh thoảng còn nghe được bọn họ nói về hội họa, Đông Sinh cảm thấy mình có được ích lợi không nhỏ.
Chờ có thêm nhiều tiền, cậu sẽ đi mua một bộ dụng cụ vẽ tranh chuyên để vẽ!
Trần Bằng hoàn toàn không chú ý thấy Đông Sinh đang không tập trung, tầm mắt của gã từ gò má mềm mại của Đông Sinh trượt đến xương quai xanh tinh xảo của cậu, ánh mắt trong chớp mắt có vẻ bẩn thỉu, như là một con rắn độc đang theo dõi con mồi. Gã nâng chung trà lên, nhờ uống trà để giấu đi dục vọng đều bốc lên trong mắt, nhấp một ngụm, gã đặt chén trà xuống nói: "Nếu có cơ hội, cậu có muốn đi du học nước ngoài không?"
Không hiểu sao, nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.
Sau lưng Đông Sinh, quanh thân Quý Hàm bốc lên oán khí như sắp nhồi đầy cả căn phòng, chuông gió mà Trần Bằng treo sau cửa văn phòng bỗng vang lên tiếng chuông thanh thúy.
Sắc mặt Trần Bằng khẽ biến, tay phải nắm chặt chuỗi hạt gỗ lim trên cổ tay trái. Trên chuỗi hạt đang không ngừng tản ra ánh sáng màu vàng mà người thường không thể thấy được, ánh sáng đó hội tụ quanh thân Trần Bằng, tạo thành một màng bảo vệ trong suốt, oán khí của Quý Hàm vừa chạm vào màng ánh sáng này liền biến mất không thấy.
Hận! Hận! Hận!
Quý Hàm đỏ bừng mắt hận không thể nhào lên, xé Trần Bằng thành mảnh nhỏ, để gã cũng nếm thử đau đớn "tan xương nát thịt", nếm thử mùi vị làm địa phược linh thế nào!
Đông Sinh mặt không đổi sắc đặt tay lên túi quần, một tia âm sát khí không nhìn thấy được xâm nhập vào lá bùa trong túi quần, trên mặt Quý Hàm hiện lên vẻ đau đớn, hai mắt dần rõ ràng trở lại, oán khí ùn ùn lập tức như thủy triều rút lui.
"Xin lỗi. Lúc nãy tôi quá xúc động." Lý trí quay lại, Quý Hàm thực lòng xin lỗi.
Đông Sinh không để ý đến anh ta, mà trực tiếp nói chuyện với Trần Bằng: "Cơ hội? Du học nước ngoài sao?"
Tiếng chuông gió ngừng lại, nhiệt độ trong phòng lại bình thường trở lại.
Sắc mặt Trần Bằng cũng dịu đi, cười nói: "Đúng, cơ hội du học nước ngoài. Nếu cậu muốn ra nước ngoài thì tôi có thể cho cậu cơ hội này. Không sợ cậu cười chê chứ tôi cũng từng là một thằng nhóc nghèo từ nông thôn đến, ngay cả tiền đi nhập học cũng là hỏi mượn người trong thôn, tôi có thể đi đến được như ngày hôm nay là vì tôi đã từng chịu rất nhiều nỗi khổ mà người bình thường không thể nghĩ đến. Nhìn thấy cậu tôi lại nghĩ đến mình. Tôi của hiện tại không thể giúp được tôi ở quá khứ, nhưng tôi có thể giúp cậu. Đông Sinh, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể cho cậu một cuộc sống khác."
Những lời cuối cùng này Trần Bằng nói rất rõ ràng, mục đích cũng hiện rõ luôn. Nếu Đông Sinh là một cô gái, thì chỉ với những lời này của gã là có thể tố cáo gã quấy rối tình dục rồi, nhưng Đông Sinh là con trai, hơn nữa lại chậm hiểu hơn đa số người.
Cậu không chút do dự lắc đầu nói: "Không cần, tôi rất thích nước Z, đồ ăn nước ngoài khó ăn lắm." Hamburger gà rán thỉnh thoảng ăn cho đỡ thèm thì còn được, nhưng nói cậu ăn mỗi ngày thì cậu không chịu nổi mất. Tha thứ cho tên nhà quê Đông Sinh, cơm Tây trong ấn tượng của cậu chỉ dừng lại ở một ông già có râu mà thôi.
Trần Bằng câm lặng, trước khi trực tiếp tiếp xúc với Đông Sinh, gã đã điều tra chuyện của Đông Sinh rồi.
Đến từ một huyện nhỏ vô danh, cha mẹ mất sớm, người thân duy nhất cũng đã qua đời vào năm ngoái. Tính hướng nội quái gở cuộc sống nghèo khó, đơn thuần như một tờ giấy trắng, khiến người hận không thể bôi trét lên đó, khiến cậu bị nhiễm đến nỗi trong xương cũng lộ màu đen sa đọa.
Nếu không phải lúc trước gã tận mắt nhìn thấy Lý Đông Sinh dễ dàng đánh bại huấn luyện viên Trương xuất thân từ bộ đội đặc chủng, gã đã trực tiếp xuống tay, sao lại phải chần chừ như bây giờ chứ.
Nhưng gã không thể không thừa nhận đàn ông trời sinh đã đê tiện, càng là thứ không chiếm được thì càng muốn được đến hơn.
"Tôi biết một nhà hàng riêng có đồ ăn rất ngon, tôi đã hẹn bạn gặp nhau ở đó, nếu buổi tối cậu không có việc gì thì đi với tôi, được chứ?"
Đông Sinh lắc đầu từ chối: "Không được, Quý Vũ đã hẹn tôi rồi, mời tôi đi ăn thịt nướng."
Cứ bị từ chối mãi, trên mặt Trần Bằng cũng lộ chút vẻ không vui, gã cười nhạt nói: "Được rồi, vậy chúc hai người vui vẻ."
Chờ đến lúc Đông Sinh ra khỏi phòng làm việc của gã, sắc mặt Trần Bằng lập tức âm trầm. Gã lấy di động ra, nhanh chóng bấm một số điện thoại.
Lần trước Quý Vũ đã nói là mời Đông Sinh ăn xiên nướng, kết quả là mình lại uống say mèm, cuối cùng còn để Đông Sinh trả một mình, hôm sau anh ta đưa tiền cho Đông Sinh cậu liền lấy luôn, anh ta cũng biết Đông Sinh cũng không dư dả gì, trong lòng rất băn khoăn. Nhưng Đông Sinh chỉ có thứ bảy chủ nhật mới đến công ty làm thêm, qua một tuần, Quý Vũ mới có cơ hội mời lại Đông Sinh.
Hai người lại đến chỗ ăn thịt nướng lần trước, lần này Quý Vũ không uống nhiều rượu, im lặng không nhắc đến chuyện anh trai mình.
Nhưng Đông Sinh đã đánh thức thần trí của địa phược linh, cũng giúp anh ta hủy diệt phược hồn trận để anh ta được tự do, chuyện bên trong mà cậu biết nhiều hơn Quý Vũ nhiều.
Quý Hàm đã làm địa phược linh được mười sáu năm, mười sáu năm qua ngày qua ngày bị tra tấn, khiến anh ta mạnh hơn lệ quỷ bình thường nhiều, nếu không phải bị khế ước với Đông Sinh ràng buộc, anh ta đã sớm đi tìm Trần Bằng PK chính diện rồi.
Quý Hàm nhìn đứa em trai mà năm anh gặp chuyện mới học lớp sáu tiểu học, chỉ chớp mắt, nó đã trưởng thành rồi.
Quý Vũ nhỏ hơn anh đúng mười sáu tuổi, anh gần như là nhìn đứa bé này lớn lên. Trước khi Quý Vũ sinh ra một năm, anh đã xác định tính hướng của mình, lúc đó anh rất thấp thỏm lo sợ, nhưng Quý Vũ đột nhiên đến khiến anh thấy được hy vọng, anh vẫn luôn cho rằng Quý Vũ là cơ hội để anh buông thả một lần mà ông trời đã ban cho. Anh biết sau này có thể anh sẽ không có con của mình, cho nên gần như đã xem Quý Vũ thành con mình, sau khi lên đại học, anh vừa học vừa làm thêm để dành tiền, gửi hơn nửa số tiền về nhà chỉ vì muốn cuộc sống của Quý Vũ tốt hơn.
Anh đã từng nghĩ không biết bao nhiêu lần, sau này em trai lớn lên sẽ làm gì, sẽ thành người thế nào, nhưng anh nằm mơ cũng không ngờ được, lúc gặp lại sẽ là như vậy...
Âm dương chia lìa.
Quý Hàm rất muốn như lúc em trai còn bé, sờ đầu nó, xoa mặt nó, nhưng anh không làm được.
Anh là lệ quỷ, oán khí sâu nặng, anh chạm vào sẽ chỉ mang đến bất hạnh cho Quý Vũ.
Bàn tay Quý Hàm đặt cách một khoảng trên đỉnh đầu Quý Vũ, lệ máu lóe lên trong mắt, Quý Vũ như cảm giác được gì đó, anh ta ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy bầu trời ráng chiều.
Chờ đến lúc Quý Vũ đi rửa tay, Đông Sinh nói với địa phược linh: "Tôi có thể giúp anh báo mộng cho anh ta, nhưng anh nhớ là chỉ nói chuyện quan trọng thôi." Đông Sinh nhìn xiên nướng còn lại trên bàn, bổ sung thêm một câu, "Nhiều nhất là nửa tiếng."