Theo vai vế thì Lý Khang Kiện cũng được xem như là cháu trai của lão Lý đầu, ông nội lão Lý đầu là anh em ruột với cụ của anh, huyết thống có hơi xa, nhưng Lý Khang Kiện là người thành thật hàm hậu, làm việc siêng năng. Đất ruộng nhà lão Lý đầu là để anh trồng, hàng năm sau khi thu hoạch lúa và rau thì anh đều đưa cho ông ít gạo mới dầu mới trước tiên, đồ không nhiều nhưng hơn ở tấm lòng.
Đất là lão Lý đầu có một nửa là Lý Khang Kiện trồng, còn nửa khác là em trai Lý Khang Vĩ của anh trồng, nhưng Lý Khang Vĩ lại không có được một nửa phúc hậu của anh hắn.
Cha mẹ Lý Khang Kiện mất sớm, trong nhà nghèo vô cùng, lão Lý đầu vốn từng nghĩ để anh làm con thừa tự của mình, nhưng lúc đó Lý Khang Kiện đã mười mấy tuổi, lại không bỏ em trai mình được, nên lão Lý đầu chỉ nghĩ, rồi thuận miệng nói với Tôn bà tử vài câu rồi cũng thôi.
Bây giờ có Đông Tể rồi, tất nhiên ông không còn suy nghĩ để Lý Khang Kiện làm con thừa tự nữa, nhưng ông và Tôn bà tử đều đã cao tuổi, sức khỏe hai người cũng không tốt, nên ông phải tính toán tương lai sau này cho Đông Tể.
Lão Lý đầu bước nhanh đến, mở cửa thân thiện nói: "Cháu cả à, có chuyện gì vậy? Sao mặt đầy mồ hôi thế này, mau vào ngồi nghỉ chút đi. Đã ăn cơm chiều chưa? Trong nhà còn chút đồ ăn, nếu chưa ăn để chú bảo thím hâm nóng lại cho cháu ăn."
Lý Khang Kiện lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói: "Cháu, cháu không ngồi đâu, chú Quý có chuyện lớn rồi, cả nhà chú An Lương không còn rồi, không còn nữa rồi."
Lão Lý đầu phút chốc không kịp phản ứng lại: "Không còn? Không còn cái gì?"
Trên khuôn mặt rám nắng khỏe mạnh của Lý Khang Kiện lộ vẻ hoảng sợ: "Người, người chết, chết hết, sáu người, sáu người nhà bọn họ, không chừa một ai cả." Già nhất cũng sáu mươi, nhỏ nhất chỉ mới năm tuổi.
"Sao lại thế? Đang bình thường mà... Mấy ngày hôm trước không phải nói nhà họ định đào giếng sao?" Lão Lý đầu kinh ngạc nói.
Tôn bà tử nghe thấy tiếng liền đi ra phòng bếp, thấy người đến là Lý Khang Kiện liền cười nói: "Khang Kiện đến lúc nào đấy? Nhìn mặt cháu đầy mồ hôi này, nhanh vào nhà ngồi chút đi, uống miếng nước."
Lão Lý đầu cũng nói: "Vào nhà ngồi rồi từ từ nói."
Lý Khang Kiện vội xua tay nói: "Cháu không ngồi đâu, chú An Bằng đã bảo người đến trấn trên gọi điện báo cảnh sát rồi, chắc không lâu nữa cảnh sát sẽ đến, chú ấy bảo chúng ta đến nhà thờ tổ chờ trước, chờ lát nữa cảnh sát đến hỏi."
Một nhà sáu người chết hết, loại thảm án diệt môn này đừng nói đến thôn Lý gia ở trong khe núi, mà ở bên ngoài cũng là vụ án lớn hiếm thấy trên cả nước, là vụ án tàn độc.
Lão Lý đầu ở khá xa, chờ đến lúc ông đến thì trong nhà thờ cũng đã đứng đầy người, không chỉ thôn mình, mà thôn bên cạnh cũng đến hóng chuyện, mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện nhà Lý An Lương. Nhà Lý An Lương cách nhà thờ không xa, cho dù đã được người đóng chặt cửa nhưng vẫn có không ít người đứng ngoài sân nhà ông ngó ngó nhìn xem.
Bí thư chi bộ Lý An Bằng của thôn thấy một mình lão Lý đầu đi theo Lý Khang Kiện đến, liền hỏi: "Bà nhà ông đâu? Sao không đến đây?"
"Đông Tể ngủ rồi, để nó một mình ở nhà thì lo, nên bảo bà ấy ở nhà trông thằng bé, có chuyện gì vậy, đang bình thường sao lại..." Lão Lý đầu và nhà Lý An Lương quan hệ thường thường, nhưng dù sao cũng là lớn lên với nhau từ nhỏ, khúc chiết thì cũng có chút họ hàng, bỗng cả nhà chết hết, lão Lý đầu cũng giống như những người khác trong thôn vậy, không thể tin được là sẽ có chuyện này.
Lý An Bằng tức giận nói: "Ai biết chuyện thế nào, đợi cảnh sát đến là biết." Thôn ông có chuyện này thì chức bí thư chi bộ của ông cũng mất, sao lại xui xẻo thế chứ.
Cảnh sát còn chưa đến thì mọi người đã mồm năm miệng mười nói với nhau.
Điều kiện nhà Lý An Lương trong thôn không tốt cũng không kém, cả nhà dựa vào nghề nông mà sống, hàng năm đều ở trong thôn, gây thù chuốc oán với người bên ngoài là gần như bằng không. Vợ Lý An Lương, cả con dâu nữa đều có chút mạnh mẽ, mẹ chồng nàng dâu không chỉ làm ầm ĩ ở nhà, mà cũng thường xuyên chửi nhau với người trong thôn vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ mà thôi, không đến nỗi muốn mạng người được.
Hơn nữa, nhà Lý An Lương chết rất kỳ quái.
"...Buổi chiều tôi, chúng tôi làm xong việc, liền đi về nhà. Vợ tôi về nhà mẹ đẻ cầm vài cây bưởi non về để tôi trồng, tôi liền đến nhà chú An Lương mượn cái xẻng sắt về, tôi, tôi gõ cửa một lúc lâu, nhưng không có ai trả lời... Cửa lớn nhà bọn họ, cửa lớn không, không đóng chặt, tôi, tôi liền thuận tay đẩy đi vào, đi vào, sau đó liền thấy cả nhà bọn họ ngã xung quanh cái bàn. Tôi sợ lắm, tôi liền lao ra ngoài kêu người, tôi chỉ biết có vậy."
"Đồng chí Lý Khang Trụ, anh nghĩ kỹ lại đi, anh thực sự đi vào rồi đi ra luôn? Anh có phát hiện điều gì đáng nghi không?" Sau khi cảnh sát đến liền lập tức phong tỏa hiện trường, bắt đầu việc hỏi nhân chứng để điều tra. Lý Khang Trụ là người đầu tiên phát hiện hiện trường vụ án, tất nhiên sẽ là đối tượng mà bọn họ cần hỏi kỹ nhất.
Lý Khang Trụ bình thường vênh váo trong thôn, nhưng hôm nay lại bị dọa sợ mất hồn, hai chân mềm như cọng mì, run run, hắn nghẹn ngào lắp bắp nói: "Đi vào, nhìn thấy bọn họ ngã xung quanh bàn, tôi liền chạy ra, tôi chạy ra kêu to, mọi người có thể làm chứng cho tôi. Đồng chí cảnh sát, đây là sự thực, không liên quan đến tôi, tôi không biết gì cả. Tôi mà biết bọn họ có chuyện, tôi con mẹ nó chắc chắn sẽ không đi mượng cái xẻng gì đó, huhu."
Vương Quân làm cảnh sát đã mười năm, kinh nghiệm phong phú, tuy không thể nói liếc mắt một cái là thấy rõ người ta bảy tám phần, nhưng thực ra trong lòng anh đã gần như tin tưởng lời Lý Khang Trụ nói.
Dù bên trong có khúc mắc gì, thì với cái kiểu này của Lý Khang Trụ, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám làm chuyện gì lớn như vậy.
"Đi đi, lau nước mắt đi, chỉ cần không phải là anh làm thì không ai đổ lên đầu anh được." Vương Quân đưa tờ giấy vệ sinh nhăn nhúm cho Lý Khang Trụ, sau đó hỏi những người xung quanh: "Ai mấy ngày nay đào giếng cho nhà Lý An Lương có thấy người kỳ quái, chuyện kỳ quái gì không, nếu biết thì nói ra."
Thôn Lý gia đào giếng đều mời người trong thôn giúp, người Lý An Lương nhờ đều là cháu của ông, vài người nhìn nhau cả nửa ngày, cuối cùng một người khá lớn tuổi ấp úng nói: "Người kỳ quái thì không thấy, nhưng việc lạ thì có một."
"Việc lạ gì?"
"Quỷ, không, cá, cá vàng."
"Quỷ gì, cá vàng gì, nói rõ ràng vào." Vương Quân lạnh lùng nói.
Thì ra giữa trưa hôm nay, giếng nhà Lý An Lương đã nổi nước lên, không chỉ nước nổi lên, mà bọn họ còn bắt được hai con cá chép rực rỡ ánh vàng từ trong giếng nữa, hai con cá ít ra cũng phải ba bốn cân, rất khỏe mạnh.
Thứ đào từ dưới nền đất lên bọn họ đều thấy không may mắn, vốn trong thôn có truyền thuyết, nói từ rất lâu trước đây có người bắt được con cá lớn từ trong giếng, ăn vào thì cả nhà chết hết. Truyền thuyết không biết đã truyền qua bao nhiêu đời, không ai biết là thật hay giả, bản thân truyền thuyết cũng rất mơ hồ nên không ai tin lắm.
Nhưng cả nhà chết gì đó lại rất tà hồ, quả thực khiến lòng người sợ hãi, vì thế mấy người đào giếng ai cũng không dám ăn cá đó, còn nói với cha con Lý An Lương bảo bọn họ mang cá đi phóng sinh. Cha con Lý An Lương lúc đó đã đồng ý, nhưng vì việc đào giếng còn chưa xong nên tạm thời nuôi hai con cá ở nhà.
Trực giác của Vương Quân cho thấy manh mối này có ích, lập tức bảo người đi tìm tung tích của hai con cá này, kết quả đám cảnh sát tìm tất cả mọi nơi trong nhà Lý An Lương nhưng đều không thấy chúng, chỉ tìm thấy trên bàn một đĩa thức ăn dường như là cá nấu dưa chua. Nhưng đầu cá và xương cá lại không có tung tích, trong nhà cũng không có dấu vết từng làm cá.
Đồ trên bàn cơm nhà Lý An Lương, cùng di thể của bọn họ và những thứ có thể trở thành manh mối đều được bảo quản mang về cục cảnh sát xét nghiệm điều tra.
Lão Lý đầu về nhà đã quá nửa đêm, Tôn bà tử nghe thấy tiếng liền rón ra rón rén đi xuống giường, đốt ngọn nến, nhỏ giọng hỏi lão Lý đầu: "Một nhà Lý An Lương có chuyện gì vậy? Cảnh sát đã điều tra rõ là có chuyện gì chưa?" Bọn họ về thôn đã được ba bốn năm, đây là lần đầu tiên nghe tiếng còi cảnh sát inh ỏi, đừng nói chứ, cũng nhớ một chút về quá khứ.
Lão Lý đầu cởi đôi giày cao su cũ nát, giận giữ nói: "Tra? Chuyện này sợ không dễ tra được."
"Có ý gì vậy?"
"Bà có biết nhà Lý An Lương lúc đào giếng mò được cái gì không?"
"Được cái gì? Lão đầu chết tiệt này, có gì thì ông nói mau đi, còn rề rề làm gì!" Tôn bà tử nhỏ vài giọt sáp nến cố định nến trên bàn, trừng lão Lý đầu thúc giục.
"Cá quỷ. Bọn họ đào được cá quỷ, còn ăn chúng nữa, bà nói không phải muốn chết thì là gì?"
"Cá quỷ? Lúc trước tôi ở nhà mẹ đẻ có nghe cha tôi kể, hóa ra là thật sao?!" Tôn bà tử hoảng sợ nói.
Thôn Lý gia cùng nhà mẹ đẻ của Tôn bà tử là thôn An Khê gần kề nhau, cách nhau rất gần, truyền thuyết mà thế hệ trước truyền tai nhau đều không khác nhau lắm.
Cá quỷ, theo như lời thế hệ trước trong thôn nói, là sau khi có vô số người chết, tàn hồn oán khí tụ tập thành quỷ vật, có phần giống thủy quỷ tìm thế thân, nhưng lại không giống hoàn toàn. Cá quỷ là quỷ vật cực âm, chúng không tìm thế thân, cũng không đầu thai chuyển thế, mà chúng thích cắn nuốt hồn phách. Khác nhau lớn nhất của cá quỷ và thủy quỷ là cá quỷ gần như không chủ động công kích người, nhưng khi có người ăn cá quỷ thì chúng sẽ cắn nuốt hồn phách của người ăn trong thời gian ngắn nhất, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Lai lịch Đông Tể quỷ dị, hiện tại trong thôn lại xuất hiện cá quỷ mà các cụ già từng kể, tuy ngoài miệng lão Lý đầu và Tôn bà tử không nói gì, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có lo lắng không nói nên lời, không thấy đường ra. Cả đêm, hai lão đều ngủ không ngon, đến khi tỉnh lại thì bên ngoài đã sáng rồi.
Đông Tể làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, bảy giờ sáng mỗi ngày bé đều tỉnh dậy đúng giờ, tự mình mặc quần áo chỉnh tề, đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, nếu có nắng hoặc trời mưa thì bé sẽ ngồi ngốc trong phòng, nếu như trời đầy mây thì bé sẽ mang cái ghế nhỏ của mình ra ngồi dưới gốc cây hòe, chờ Tôn bà tử làm bữa sáng xong gọi mình.
Hôm nay trời rất âm u, Đông Tể đi vệ sinh xong liền cầm cái gáo đến lu nước bên cạnh, giống như ngày thường chuẩn bị múc nước rửa mặt, thì đáy lu lại lóe lên ánh vàng cực kỳ chói mắt.